Phương Kiếm Minh hồi lễ: “Đại thúc quá khen rồi, ngài cũng không kém ah.”
Người nọ hữu thủ chớp động phiên tử trong tay, tiểu chung vang lên “đing đang…” một hồi: “Tiểu ca, có muốn xem hậu vận của mình không?”
“Đại thúc, người thấy hậu vận của ta như thế nào?”
“Ha ha, chân tâm là trên hết, nếu thành tâm tin tưởng, ắt sẽ linh nghiệm, còn nếu không tin thì sẽ không linh, xem ra tiểu ca người không tin vào hai chữ ‘số mệnh’, thì dù nghe hay không cũng vị tất có hại chi, hôm nay chúng ta ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’, ta xem cho tiểu ca một quẻ vậy!”
Vừa dứt lời, người nọ chăm chú nhìn chằm chằm Phưong Kiếm Minh, cẩn thận xem xét từ trên xuống dưới, lúc hắn thấy kỳ lân thử trên vai thì sắc mặt liên tục biến đổi, khẽ lướt nhìn qua lam triều tiêu đang giắt bên hông, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào đại đao đang lộ ra nơi đầu vai của Phương Kiếm Minh, kinh dị “hừ” nhẹ một tiếng, vừa rồi hắn chỉ chăm chú đánh giá diện mạo của đối phương, lúc này mới cẩn thận xem xét thì dường như phát hiện được điều gì đó.
Phương Kiếm Minh không nói một tiếng nào, chỉ khẽ mỉm cười, mặc cho đối phương quan sát, chỉ một lát sau bỗng nghe hắn kinh ngạc cất tiếng: “Ah! Nguyên lai là như thế, hảo ah, hảo ah.”
“Ha ha! Tiểu ca, ngươi muốn vào thành sao?”
“Đúng vậy, đại thúc, chẳng lẽ ta không thể vào thành sao?”
“Ha ha, nam nhi đại trượng phu, đã muốn đi thì có gì phải do dự . Tiểu ca vào thành mặc dù gặp phiền toái không ít, song ‘là phúc thì không phải là họa, là họa thì không sao tránh được’, đến cuối cùng đối với tiểu ca có phải là hảo vận hay không, thì phải do tâm ý của tiểu ca quyết định thôi!”
Phương Kiếm Minh nghe xong, song mi [hai lông mày] khẽ động, cười to sảng khoái, song thủ hướng tới người nọ cung kính thi lễ: “Ha ha! Được nghe một lời của đại thúc, còn hơn trăm năm đọc sách thánh hiền, tại hạ xin được thụ giáo!”.
Người nọ mỉm cười tiếp thụ đại lễ của Phương Kiếm Minh: “Xin được hỏi tiểu ca một câu, trong võ lâm hiện thời, ngươi cho rằng nhân vật nào chân chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ?”
Phương Kiếm Minh trầm tư suy nghĩ, lát sau mở lời: “Người xưa thường nói ‘Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân', đối với tại hạ mà nói không có ai chân chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ, chẳng hay ý kiến của đại thúc ra sao?”
“Hảo, hảo, ha ha, thật không ngờ tâm ý của tiểu ca có thể lĩnh ngộ đến dường này, tiền đồ về sau nhất định sẽ vô lượng [to lớn không thể biết được], lần này vào thành mặc dù gặp không ít phiền toái, thậm chí sẽ chịu không ít đả kích, bất quá đại trượng phu phải tự cường, đạp bằng sóng gió vươn lên, ta hy vọng ngươi luôn luôn bảo trì được tâm ý thanh tĩnh, bất kể lời đồn đãi giang hồ ra sao, cũng bất kể phỉ báng của mọi người như thế nào, 'thanh giả tự thanh', cuối cùng sẽ vượt qua được khổ ải của mình.”
[tóm lại là luyện thiết diện công- công phu mặt sắt, nó chửi kệ nó, chửi nữa là đập ^_^]
Phương Kiếm Minh nghe những lời trịnh trọng như vậy, sắc mặt không khỏi ngẩn ra: “Đại thúc, lời người nói vậy có ý tứ là…”
“Ha ha, thiên cơ bất khả lậu, không nói được, không nói được, ngươi cứ dũng cảm đối mặt, tương lai sẽ biết thôi! Ha ha”.
Người nọ nói xong liền khởi thân bỏ đi, khi ngang qua Phương Kiếm Minh cũng không liếc nhìn hắn thêm nữa, tựa như một người xa lạ. Phương Kiếm Minh vội vàng hồi thân [xoay người] lớn tiếng hỏi: “Đại thúc, người có thể cho tại hạ biết được tôn tính đại danh hay không?”
Người nọ vẫn không quay đâu hồi đáp, thả bộ chậm rải bước đi, phong thái xuất trần, thoáng chốc đã cách ngoài hai mươi trượng: “Ha ha! Thiên thượng nhân gian, đời người trôi qua như phù vân, thế nhân đều biết ta là ta, hắn là hắn, cần gì phải quan tâm đến danh tánh xuất thân từ đâu chứ, ta bất quá chỉ là một thầy tướng đoán mệnh bình thường, làm gì dám nhận hai chữ 'đại danh', nếu tiểu ca thật sự muốn biết, lần sau ‘hữu duyên tương ngộ’, ta sẽ nói cho tiểu ca hay. Ha ha.”
Tiếng cười còn vang vọng đâu đây, nhưng thân ảnh đã dần dần tiêu thất [dần biến mất] tại phương xa.
Phương Kiếm Minh nghe xong lời nói của người nọ, lại thấy phong thái tiêu sái xuất trần, thâm tâm không khỏi sinh ra cảm giác ngưỡng mộ. Ai, giang hồ rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ nơi nào cũng có ah.
Khẽ ổn định lại tâm tình, Phương Kiếm Minh khởi thân hồi chuyển [xoay người ngược lại], nhìn về thành môn [cổng thành] to lớn trước mặt, thâm tâm thầm nghĩ: “Bất kể hậu vận sau này tốt hay xấu, ta, Phương Kiếm Minh cũng sẽ đối mặt, có gì phải lo lắng chứ?”
Kỳ lân thử nghe ngôn phong hào tình vạn trượng của hắn, thần thái lộ vẻ khinh khỉnh, chuyển thân đứng lên, chi trước nhấc lên kiêu ngạo hướng về thành môn như muốn nói: “Vào thành, coi thử ai dám đụng tới một sợi lông của A Mao ta!”.
“Ha ha”.
Phương Kiếm Minh nhìn bộ dáng của nó không khỏi bật cười lớn, cước bộ lại tiếp tục hướng thành nội đi đến.
Vừa vào bên trong “Lâm Giang thành”, hắn mới cảm nhận được sự phồn hoa của thành thị so với thôn trấn, dọc hai bên đại lộ là khách điếm tửu quán đan xen lẫn nhau, hàng quán nơi nơi ngập tràn người mua kẻ bán, thập phần náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy khách nhân lai vãng.
Phương Kiếm Minh hòa vào dòng người trên đại lộ, vất vả tìm một tửu điếm dừng chân, khi hắn đang khởi thân tiến vào thì bỗng đụng phải một đại hòa thượng từ bên trong lao ra.
“Chát”.
Phương Kiếm Minh nhìn đại hòa thượng song nhãn bạch sắc [đôi mắt trắng], thâm tâm không khỏi tức giận, bất quá nhớ lại lời của thầy tướng khi nãy, đành phải nén cơn giận xuống, lách người muốn tránh qua hắn, chợt nghe đại hòa thượng nọ giận dữ mắng: “Hừ! Tiểu tử kia, Long tiểu thư là người như thế nào mà ngươi dám trêu chọc, họa là từ miệng mà ra, lần sau phải cẩn thận cái miệng của ngươi đó!”
“Hắc hắc”
Đại hòa thượng dứt lời liền cười to ly khai tửu điếm.
Phương Kiếm Minh nghe hắn nói vậy thâm tâm chấn động: “Ah! Tiểu nha hoàn kia quả cũng không phải khoa trương, không ngờ mình vừa vào thành đã có người tìm tới giáo huấn, xem ra sau này phải cẩn thận ứng phó mới được”
Sau khi dùng cơm trong tửu điếm, hắn đi tới ngã tư đại lộ, loanh quanh một hồi cũng tìm được một khách điếm nghĩ chân, lát sau tại khách phòng thả hồn tiêu diêu một chốc, không ngờ khi tỉnh dậy thì trời đã tối mịt, thấy trong phòng hôn ám, hắn gọi tiểu nhị thay cho một ngọn du đăng khác, đồng thời mang bữa ăn tối lên cho hắn, tên tiểu nhị sau khi được hắn thưởng cho một ít bạc vụn liền cảm tạ luôn miệng, nhanh nhẹn chạy đi thực hiện yêu cầu của quý nhân.
Phương Kiếm Minh sau khi dùng cơm, trong khách phòng đả tọa một hồi thì trời đã vào nửa đêm, không có việc gì làm, hắn liền lấy quyển sách ra đọc. Ngày hôm nay mặc dù xảy ra nhiều việc, lòng đầy tâm sự cũng không khiến hắn để ở trong tâm [tim] lâu, chỉ hy vọng nhanh nhanh giải quyết mấy cái phiền phức này, có thể tiếp tục nhàn nhã du sơn ngoạn thủy.
Từ nhỏ hắn đã ham ngủ, lúc này đợi nửa ngày trời cũng không thấy được chút động tĩnh, xem sách được một lúc thì cơn buồn ngủ lại ập đến, nhìn về kỳ lân thử đang ở tại thượng sàng [giường ngủ] say sưa mộng đẹp, hình dáng chẳng chút phiền não khiến hắn không khỏi nở nụ cười cảm thán.
Sau khi cất quyển sách vào bộc hành lý, hắn thổi tắt ngọn du đăng trên bàn, hướng tới thượng sàng tiếp tục giấc mộng còn dang dở khi nãy. Chẳng biết qua bao lâu, đột nhiên bị tiếng động của dạ hành nhân trên mái nhà làm bừng tỉnh, vội vàng khởi thân ngồi dậy mang lại y phục, kỳ lân thử lúc này cũng đã thức tỉnh, phóng xuống mặt đất cất tiếng “chi chi” cảnh báo.
Phương Kiếm Minh lúc này tay cầm đại đao, đai lưng mang lam triều tiêu, sau khi để lại một thỏi bạc ở trên bàn cho lão bản, hắn liền mang bộc hành lý và kỳ lân thử phi thân qua cửa sổ ra ngoài.
Đình chỉ thân hình dừng lại trong hoa viên, chỉ thấy mọi nơi đều mang vẻ hắc sắc giữa trời đêm, hắn vội vàng vận khởi nội lực, nhãn thần lóe lên một đạo tinh quang, đã có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, sau đó phi thân lên mái nhà, hướng về cổng thành bắc nhìn tới, thoáng thấy một thân ảnh phiêu hốt trong bóng đêm, đang thi triển khinh công bay đi trên đại lộ lúc này đã không còn khách nhân lai vãng.
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ: “Đã muộn thế này còn có người ly khai, xem ra sự tình không đơn giản, ta hãy truy theo coi thử!”
Thi triển khinh công độc bộ hướng về dạ hành nhân truy đuổi, dần dần đã thu hẹp được khoảng cách, bỗng nhiên thân ảnh nọ đình chỉ, hồi đầu kiểm tra lại ở phía sau, Phương Kiếm Minh thâm tâm chấn động, vội vàng chuyển thân ra sau một căn nhà trước mặt tránh hắn phát hiện được hành tung
Người nọ quay đầu nhìn thoáng qua, đánh giá tứ phương xung quanh một cái, lại khởi thân thi triển khinh công, lát sau hắn hạ thân vào bên trong một trang viện.
Phương Kiếm Minh lúc này cũng đồng thời dừng thân trước trang viên, sau đó phi thân lên nóc nhà nhìn xuống, chỉ thấy dạ hành nhân kia trong trang viên đi một vòng, cả đại thủ [cái đầu] của hắn được bao trùm trong miếng hắc bố [vải đen], chỉ chừa ra song nhãn lóe lên trong màn đêm, quả thật không thể nhận rõ chân diện mục, bất quá từ thân hình cao lớn và bộ dáng của hắn, có thể đoán ra đó là một nam tử hán cao lớn.
Lúc này Phương Kiếm Minh thấy hắn dừng lại trước một cửa sổ ở bên dưới, hữu thủ từ trong y phục lấy ra một đồ vật đâm xuyên qua miếng giấy dán trên ô cửa, một đầu hướng về bên trong phòng, một đầu hắn áp miệng thổi vào, cũng không biết đó là loại mê hương gì.