Giếng mắt
Giếng Mắt
”Mắt anh thành lòng giếng cổ
Em che hoán cả bóng trời”
Ngày có dài hơn đâu
Và đêm cũng chẳng sâu
Chỉ mắt anh thành lòng giếng cổ
Bóng hình em đan xen gợn sóng ngầm
Mạch yêu thương trào dâng chưa ngày cạn
Nằm bên đàng đợi em lại ngâm chân
Em đã đến không là người thứ nhất
Nhưng bóng em ngọt mát tự khắc đầu
Giếng sủi tăm, nước luân hồi lửa
Loé ánh tình, thiêu đốt mạch sâu
Em xõa tóc, buông suy tư xuống đó
Giếng nhớ nhung nên bóng em gầy
Giếng sầu khổ nên em buồn phảng phất
Song em cười vẫn mãi - nụ mây
Em nhớ hỏi:
- giếng ơi ! trần gian gì đẹp nhất ?
Giếng thầm thỉ, trên trời - mây đẹp nhất
Lòng giếng đấy phong rêu và ngấn nước
Xanh thẳm hồn in rõ bóng em thôi
Em đã đến duyên trời xui đất khiến
Em xa xôi mi khép giữ làn hơi
Em hư ảo giếng khô buồn ảo não
Mây vẫn trôi nhưng giếng chẳng còn trời
Anh mãi tin một ngày em lại đến
Nghiêng xuyên lòng giếng giọt châu rơi
Như Cam lồ cứu sinh biển cạn
Lấp lánh dương soi
Hạnh phúc sáng ngời
Mắt anh thành lòng giếng cổ
Em che hoán cả bóng trời
TPL
Montpellier, 6/5/2008
|