3.
Fahran Kulani cảm thấy thân hình cô gái đang nóng lên trong vòng tay ôm của anh. Chàng thanh niên chắc chắn cô gái không từ chối lời đề nghị anh.
Cô gái rên rỉ khe khẽ. Fahni Kulani siết chặt tay hơn.
- Em đã bao giờ làm tình với một người châu Á chưa? – Anh thì thào vào tai cô.
- Chưa.
- Em có muốn không?
Cô gái cười lảnh lót.
- Xem đã...
- Ngay lập tức?
- Khoan đã. Em...em không thích chỗ này. Anh ra trước đi, em sẽ ra sau. – Cô gái uốn người khỏi vòng ôm và chàng trai để hai bàn tay vuốt dọc làn da cô gái.
Thế rồi cô chạy lướt đi. Fahran Kulani nhìn theo tấm lưng và mái tóc vàng. Nó được nhuộm màu vàng chói như của ca sĩ Madonna. Anh đã nhặt được cô trong một khúc cảng bỏ hoang. Họ vừa cùng nhau đi ngang qua hai quầy rượu và cuối cùng, hạ cánh xuống quán Diamont này. Đó là một túp lều tồi tệ, chỉ dành riêng cho một nhóm khách quen đặc biệt.
Anh đã kéo cô gái vào cái ngách nhỏ, nằm giữa đường đến phòng vệ sinh. Được chặn một đầu bởi một cánh cửa sắt, cái ngách rất tối vì đèn từ ngoài đường dẫn tới phòng vệ sinh không hắt vào được tới đây.
Fahran Kulani hít hơi thật sâu. Anh là một chàng trai vạm vỡ. Chỉ ba ngày nữa là anh tròn ba mươi tuổi, và anh thấy cuộc sống của mình chẳng đáng phàn nàn. Mặc dù anh chỉ biết trông vào những công việc tạm thời, nhưng thu nhập đủ cho rượu, cho tiền nhà và thỉnh thoảng, cho cả một cô gái.
Anh sửa lại áo quần. Cái áo khoác trông thật bảnh. Làn vải màu cà tím óng ánh như lụa. Nó rất đắt tiền. Fahran đã đánh cắp nó ở một cửa hàng. Khi người bán hàng ra tay ngăn cản, anh ta đã bị Fahran đấm gãy mũi, ngã xuống giữa hai kệ gỗ.
Kulani đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh. Đuôi tóc chấm xuống dưới hai tai. Khuôn mặt anh hơi rộng, hai con mắt xếch và làn môi ánh lên một nét thâm hiểm mơ hồ.
Trong quán đang vắng khách. Anh muốn ra ngoài đó chờ cô gái, rồi đưa cô về nhà. Cô nàng có bộ ngực không chê vào đâu được, chàng trai thầm nghĩ. Đêm nay sẽ là một đêm nóng bỏng, vì dĩ nhiên Fahran Kulani rất biết luật chơi.
Ánh mắt anh trượt về phía trước. Anh kéo lại ống quần. Đúng vào lúc chàng trai giơ chân định bước tới thì anh phát hiện ra chuyện lạ.
Chính ở chỗ ánh đèn hành lang hắt vào đầu ngách vừa thoáng có chuyển động.
Có ai đang đứng ở đó, đúng không?
Kulani bối rối, bởi lúc trước anh không hề nhìn thấy ai cả. Vậy mà rõ ràng ở đàng kia đang có người.
Có phải là dáng người thật hay chỉ là một cái bóng?
Chàng trai chần chờ bước tới một bước về phía trước và mở to hai mắt, nhìn cho rõ hơn. Nếu quả thật có một cái bóng vừa chuyển động trước mặt anh thì phải có một cái nền cho nó hắt lên chứ?
Làm gì có nền nào ở đây.
Vậy mà anh vẫn nhìn thấy cái bóng.
Fahran Kulani đã bối rối. Giờ thì sự bối rối chuyển thành lo sợ. Anh không phải người Anh, anh vốn xuất thân từ đảo Java. Anh còn nhớ rõ mọi luật định và tục lệ của quê hương mình, một mảnh đất nơi người dân vẫn còn tin vào ma quỷ, những thực thể chẳng phải bao giờ cũng ở nguyên trong thế giới tối đen của chúng. Thỉnh thoảng chúng lại hiện thành những cái bóng để đe doạ con người.
Nhưng đây là London, đâu phải Java !
Cái bóng vẫn hiển hiện. Nó là một hình ảnh rất khó miêu tả. Nó là một cái gì đó không ngừng nhảy nhót. Có lúc to, có lúc nhỏ, có lúc dày, lúc mỏng. Nhưng nhìn chung thì cái bóng có hình người.
Thời gian ngừng trôi với Kulani. Chàng trai hầu như không thở nổi nữa. Không khí chợt đặc quánh lại. Anh có cảm giác như cái bóng đang hút hết không khí ra khỏi hành lang.
Làm gì đây?
Anh vẫn còn đứng đó. Anh cân nhắc, tự hỏi tại sao cái bóng lại hiện ra trước mặt anh?
Một lời chào từ địa ngục?
Cái bóng không nhảy nữa.
Nó dang tay phải ra. Bàn tay khum lại tròn tròn, nó đang cầm một vật gì dài dài, trông như một lưỡi liềm hay lưỡi kiếm. Có phải đó là dấu hiệu?
Anh phải đi khỏi nơi đây. Anh thấy như mình đang ngồi trong một nhà tù với bốn bức tường đang tiến về phía anh, không gian mỗi lúc một hẹp hơn.
- Cút đi ! – Anh rít về hướng cái bóng, tự động viên mình.
Cái bóng vẫn đứng lại, còn anh thì không.
Kulani tiến về hướng nó. Anh khoát khoát hai tay như thể muốn xua nó sang bên, và anh hầu như bật cười lên khi thấy mình quả có thành công.
Cái bóng quay đi.
Nó xoay sang trái, né sang bên bằng một bước nhảy nhót, nhường chỗ cho Fahran. Mặc dù vậy, chàng trai vẫn thu gọn mình lại khi đi ngang qua nó, khi anh rời cái ngách nhỏ và bước vào khoảng hành lang bên ngoài.
Anh phải quay sang phải, và vì thế, phải xoay lưng lại phía cái bóng trong một thoáng.
Thế nên anh không nhìn thấy động tác giật lên của cái bóng, nhưng anh cảm nhận rất rõ hậu quả của nó.
Có cái gì đó lướt qua khoảng cổ hở của anh, khiến anh bị thương.
Cảm giác đau đột ngột dúi chàng trai giật nẩy mình.
Kulani lảo đảo. Anh muốn xoay người lại. Vai phải của anh quệt vào tường.
Vết thương cháy xót lên như có ai rải axít vào trong đó. Chàng trai cúi lom khom, anh giơ hai bàn tay lên cổ và thấy máu ướt đẩm những ngón tay sờ tới. Máu của chính anh.
Giờ thì anh quay được người ra sau.
Cái bóng đã biến mất!
Khúc hành lang trống vắng trải ra trước mắt anh. Một bầu không khí tĩnh lặng, bí hiểm, nằm giữa những bức tường vừa còn mang màu sơn xanh, nay đã bị phủ một lớp xám nhờ.
Fahran muốn chửi rủa, muốn trút cảm giác đau đớn ra ngoài qua tiếng la thét mà không làm được. Chỉ có tiếng rên rất khẽ thoát qua bờ môi anh, và chàng trai chỉ đủ sức lực tập trung cho cảm giác đau quỷ ám.
Nhưng nỗi đau không khiến anh sợ. Cái anh sợ là một cảm giác ngấm ngầm không tên đang lừ đừ phá đường thoát lên trên. Nó hiện tới như một lực ép bất khả kháng, đè bẹp mọi thứ khác và khíến cả hơi thở của anh cũng thành nặng nhọc. Lạ lùng làm sao, chàng trai thấy mình đang bị đẩy sang một thế giới khác. Đó là một thế giới đã ngang nhiên chen lấn vào thế giới hàng ngày của anh giữa lòng thành phố London. Đó là một thế giới bình thường ra chỉ ẩn náu trong những câu chuyện cổ và huyền thoại.
Cái chết đã xuất hiện và chỉ mới lướt sát người anh. Những ma quỷ cũ xưa khủng khiếp của quê hương đã truy đuổi anh tới tận đây. Nghĩ kỹ hơn về những thế lực hắc ám đó, Fahran Kulani có cảm giác anh lại nhận dạng được chúng.
Cái bóng vừa rồi là một nhân vật của truyện cổ Java ! Là một trong những nhân vật độc ác nhất, nguy hiểm nhất, kẻ chỉ xuất hiện để trừng phạt và giết chóc.
Có phải đó là Hoàng Tử Đen?
Fahran còn nhớ rõ những câu chuyện cổ xoay quanh nhân vật này. Hoàng tử Đen là kẻ giết người, là một con ma, một tay sai của địa ngục. Người dân Java chỉ nói đến Hoàng Tử Đen trong sợ hãi và lo lắng.
Anh đã quên cô gái tóc vàng. Anh đã quên cả những cốc rượu. Anh phải ra khỏi nơi này nhanh như có thể và chăm sóc cho vết thương của mình. Anh cần ngay một miếng băng dán hay gạc vì máu vẫn chưa ngừng chảy.
May mà ông chủ quán là người tiết kiệm điện. Fahran hy vọng chẳng ai chú ý đến anh khi anh đi qua quán rượu và biến ra ngoài trời đêm. Phần rượu của mình anh đã trả tiền từ trước.
Không khí trong quán thật ngột ngạt. Đã có thêm khách mới. Ở đây có mọi màu da gặp gỡ lẫn nhau. Người ta nhảy, người ta uống, người ta kiếm một cô gái hay nốc rượu cho đến khi ngất xỉu.
Fahran Kulani muốn đi bình thường nhưng kết quả chỉ là những bước chân lảo đảo như của người say khướt.
Một vài người khách nhìn anh. Trên những khuôn mặt đó là nét mệt mỏi, nhiều khi có cả hiếu chiến, nhưng không ai giữ chân anh lại. Đến ngang cửa, anh gạt một cô gái da đen sang bên khiến cô hét lên. Cô gái đang đứng dưới một chùm đèn màu, cả khuôn mặt và thân hình cô là một vết màu sặc sỡ.
Cuối cùng Fahran Kulani ra tới ngoài.
Không khí ở đây nồng nặc mùi cá như mọi ngóc ngách khác trên bến cảng. Nhưng chàng trai vẫn hít thật sâu vì thấy mình chao đảo. Rồi anh dừng lại bên một thùng rác, ngồi lên nắp thùng.
Cảm giác đau lồng lộn hoành hành trên gáy. Giơ tay ra sau, anh thấy máu đã chảy xuống tới lưng, dán chiếc áo sơ mi dính xuống da. Một cảm giác tởm lợm...
Thêm vào đó là đám lửa vô hình đang cháy dữ dội trên gáy. Vết thương sâu, vũ khí đã chạm gần tới gân. Fahran nhớ lại món vũ khí của Hoàng Tử Đen.
Chuyện cổ tả nó là một cây kiếm có lưỡi răng cưa. Chính nó đã chém vào gáy anh.
Một con ma đã biến thành hiện thực?
Chàng trai không còn muốn nghĩ tới nó nữa. Anh đã kiệt sức. Anh chỉ muốn về tới căn phòng của mình. Một căn phòng nhỏ như chuồng chim bồ câu, nằm về phía sân sau và được xây thêm vào phần nhà chính.
Anh không muốn gọi taxi. Anh không muốn nhìn thấy cảnh sát. Họ sẽ chỉ giữ anh lại và đặt ra mọi câu hỏi phiền phức trên đời. Điều quan trọng nhất là biến khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.
Vậy là anh lảo đảo đi tiếp.
Lề đường ở đây chẳng khúc nào bằng phẳng. Nó nhấp nhổm, một vài chỗ đã bung ra. Con ngõ nhỏ hiện lên trước mắt anh như một đường hầm dài, đầu hầm bên kia đang ngoác miệng ra, dẫn thẳng anh xuống địa ngục.
Khi đến nhà, Fahran Kulani bước vào một cửa ngách rất hẹp bên cánh trái.
Có hai người lang thang nằm trong những chiếc túi ngủ bẩn thỉu. Chàng trai chạm chân phải họ, đánh thức họ dậy và nghe tiếng chửi rủa của họ vang theo tới sát chiếc cầu thang ở sau nhà, dẫn thẳng lên chuồng chim bồ câu của anh.
Đó là một cầu thang bằng sắt, được hàn lại bằng hai cầu thang cứu hỏa. Nó dẫn lên một chiếc chiếu nghỉ chỉ to hơn mặt ghế đẩu. Cửa vào phòng khóa kín. Chàng trai mở nó ra vặn nắm đấm sắt và nghiêng ngả bước vào trong.
Phần nhà xây thêm chỉ gồm duy nhất một căn phòng, nhưng nó có một cửa sổ và cũng tương đối thoải mái.
Có ghế bành, tủ, cả khu rửa mặt. Phòng không đủ chỗ để đặt phòng tắm đứng. Trong góc phòng có đặt một chiếc chậu tắm ngồi bằng kẽm. Nó rất xứng đáng được đưa vào viện bảo tàng, phần bên trong đã có nhiều vệt trắng.
Kulani cởi áo, chỉ để nguyên quần trên người. Chàng trai ném áo sơ mi và áo lót vào góc phòng rồi đi về hướng chiếc gương, dừng lại, quay người để nhìn thấy một phần gáy.
Anh bật tiếng rủa khi nhìn thấy vết thương.
Anh không ngờ nó dài và sâu tới vậy. Món vũ khí đã đâm sâu vào thịt da anh. Nhưng làm sao lại có chuyện đó được nhỉ? Một cái bóng đâu có thể giết người.
Cả Hoàng Tử Đen cũng không sao?
Anh mở vòi, nước chảy không mạnh lắm, cái vòi đã hơi lỏng. Fahran Kulani tìm một khăn bông lớn rồi lại nhìn kỹ vào gương.
Khuôn mặt của anh trông phát khiếp. Làn da đen đã hóa xám, như bị kẻ nào đó rắc tro lên trên. Hai bờ môi nhợt máu, hầu như hòa hẳn vào da. Chúng giật giật run run mỗi khi Fahran lấy hơi. Chàng trai bất giác lắc đầu, như thể động tác sẽ xóa đi được hình ảnh đáng sợ trong gương.
Chiếc khăn bông anh đang cầm trong tay chẳng được sạch sẽ lắm, nhưng có lẽ đủ cho mục đích hiện thời.
Fahran thấm nước vào khăn bông, rồi ấp cả khăn lên gáy.
Mỗi cử chỉ đều khiến cảm giác đau đớn đâm mạnh vào anh. Fahran Kulani rên lên, nhưng vẫn tiếp tục. Màu trắng của khăn bông đã biến mất, thay vào đó là một bức tranh đỏ rùng rợn.
Fahran vò khăn, chùi gáy một lần nữa và cân nhắc xem có nên đi gặp bác sĩ hay không. Thôi, đêm đã muộn. Anh muốn chờ đến sáng mai.
Bên dưới bồn rửa mặt có một chiếc tủ nhỏ. Chàng trai mở tủ, lấy ra khăn bông thứ hai, buộc nó quanh cổ như một chiếc khăn quàng rồi thắt nút xuống dưới cằm.
Cảm giác đau bây giờ đã dịu phần nào, nhưng anh không thể quen với nó. Fahran cần cái gì đó khiến anh mê đi một chút. Chỉ có một khả năng thôi : rượu.
Bao giờ trong nhà Fahran cũng có sẳn rượu Gin và Brandy rẻ tiền. Những cái chai đứng ngay bên cạnh giường nằm. Cả hai đều còn một nữa. Fahran ngồi lên trên cạnh giường, nhìn trân trối vào khoảng trống trước mặt và cảm nhận nỗi đau đang đốt lửa, gõ gõ trên gáy. Như có hàng ngàn chú lùn tụ hội về đây, cầm những cây búa nho nhỏ và thi nhau đập vào cổ anh.
Nếu ngẩng đầu lên , anh sẽ nhìn thấy khuôn cửa sổ duy nhất trong phòng. Một hình chữ nhật dựng đứng, bao quanh bằng chiếc khuôn đã rệu rã. Nó chắc sẽ tan ra trong trận bão tới. Lớp kính rất bẩn, cả nắng mặt trời chắc cũng khó xuyên qua.
Chai rượu Gin đứng gần anh hơn. Chàng trai mở nắp, uống hai ngụm lớn. Rượu khiến anh ấm người lên. Khi đặt chai rượu xuống, Fahran thấy chiếc đèn tròn treo trên trần phòng đung đưa như một quả bóng bay.
Kulani chợt nhớ lại rằng trong quán anh đã uống không ít. Bây giờ lại thêm cả rượu Gin. Nó chắc chắn sẽ vặn xoắn bao tử anh, gây cảm giác nôn nao dữ dội.
Fahran ngã lưng xuống rồi giật ngồi thẳng dậy. Không thể nằm ngửa, vết thương ở gáy không chịu nổi lực đè.
- Khốn kiếp ! – Chàng trai thở hào hển, thầm nguyền rủa bóng đen đã tấn công anh.
Anh uống lần nữa.
Sau đó, Fahran đặt chai và xoay người nằm xuống.
Lần này anh nằm nghiêng sang phải. Không đến nỗ đau như khi nằm ngửa.
Lượng rượu trong người khiến anh mỏi mệt. Cảm giác say và mệt lớn dần lên, đè nỗi đau sau gáy.
Tới một lúc nào đó, chàng trai ngủ thiếp đi.
4.
Fahra Kulani không biết cái gì đã khiến anh thức dậy. Một tiếng động nào đó hay chỉ là cảm giác bất an. Anh không rõ, chỉ cảm thấy mình như đang bị trói vào một đống bùn. Thật khủng khiếp, lực ấn đè lên toàn thân anh lúc này chỉ có thể so sánh với một cơn ác mộng kinh hoàng.
Anh nghe hơi thở mình hào hển, khàn khàn.
Anh vẫn nằm nghiêng. Cổ đau nhói lên, nhưng bây giờ nó giống như một lực kéo ép anh nằm yên. Mồ hôi phủ đẫm toàn cơ thể và dính dính đặc biệt trên mặt. Fahran đưa lưỡi liếm quanh môi và nhận ra vị mặn. Thêm vào đó, anh còn thấy buồn nôn.
Anh đã uống quá nhiều. Chất cồn khuấy đảo trong dạ dày anh, muốn đưa tất cả lên trên.
Không khí trong phòng thật ngột ngạt.
Mùi mồ hôi trộn lẫn hơi rượu tỏa khắp phòng. Fahran ngửi thấy hỗn hợp đó, nhưng anh không phiền lòng, nó không khiến anh sợ hãi. Nỗi sợ hãi của anh nằm ở chỗ khác.
Khi mở được hai mí mắt như đã được dán chặt vào với nhau, Fahran nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài lớp kính bẩn thỉu là trời đêm đang nằm như một tấm chăn đen thẫm, không cho phép một tia sáng nào lọt qua. Nó dày chắc như một bức tường, quánh như lớp nhựa đường, một nơi trú ẩn cho những con ma vừa thức dậy từ địa ngục, rình mò chờ cơ hội.
Một đêm hoàn toàn bình thường, nhưng sao Fahran thấy nó khác lạ. Một sự kiện đang dần bò ra từ hồi ức, như bò ra từ bóng tối sâu vô tận của địa ngục.
Chàng trai nghĩ tới Hoàng Tử Đen !
Hơi thở anh dồn dập Nỗi sợ bóng đen ngỏng cổ dậy trong anh. Fahran, vẫn còn nằm trên giường, trong phòng mình nhưng anh cảm giác như Hoàng Tử Đen đã đến đây để kéo anh sang lãnh địa của hắn.
Một thế giới trầm, tối, khác lạ...
Một thế giới tăm tối, một vực thẳm, một huyệt mộ...
Miệng anh khô lớp nhớp như đang ngậm than. Ngọn đèn trên trần phòng uể oải sáng. Nó cũng chuyển động, nhưng có lẽ chỉ là do anh tưởng tượng ra.
Fahran hầu như không đưa nổi tay lên trán để vuốt mồ hôi. Vết thương lại bắt đầu bốc lửa và cảm giác đau lan rộng ra.
Một âm thanh rất khẽ khiến anh giật mình. Nghe như tiếng rít, như có ai dùng đầu móng tay cạo lên miệng cốc thủy tinh.
Tại sao ?
Anh nhìn về hướng cửa sổ. Âm thanh xuất phát từ phía đó. Chàng trai bất giác sợ hãi cái khung hình chữ nhật đang dựng đứng trước mặt anh. Trông nó như một cánh cổng hiểm độc, đằng sau đó là kẻ thù từ thuở hồng hoang đang rình rập.
Có phải vây không ?
Một tiếng rít thứ hai.
Lần này từ một góc phòng khác. Kulani phải quay người mới nhìn được về góc đó.
Ánh mắt anh soi tới chân giường, và chính tại nơi đó có một bóng đen đang nhảy nhót.
Trong tích tắc, chàng trai bị dìm ngập trong nỗi kinh hoàng. Vô vàn điện cực vô hình đang cắm vào tai anh, luồng điện chảy qua và khiến tóc tai anh dựng đứng lên.
Cái bóng nhảy lên trên giường. Nó chuyển động không vội vàng. Nó lừ lừ tiến tới như một ông Ba Bị độc ác hiện ra từ cơn ác mộng của trẻ em.
Nó có đầu, có thân và tay chân, nhưng cái đầu thật ra chỉ là một hình tam giác dài ngoằng. Hình như có người đã chụp cả một hình nón lên trên đó.
Hình nón hay vương miện ?
Giống như tay Hoàng Tử Đen trong thế giới cổ tích. Những gánh hát rong ruổi qua các xóm làng của hòn đảo Java và dùng hình rối kể lại những câu truyện cổ, bao giờ cũng miêu tả Hoàng Tử Đen với vương miện màu đen.
Đó là một bóng đen hay là một hình rối ? Có lẽ là cả hai trộn lại. Nhưng bao giờ trong hắn cũng là một sự sống ác độc, và bao giờ hắn cũng mang vũ khí.
Tay phải hắn cầm một thanh kiếm thật dài, lưỡi kiếm lởm chởm răng cưa.
Không phải kiếm thật, chỉ là một cái bóng, một hình rối đang hiển hiện lên bức tường phòng. Một ảo ảnh, sản phẩm của trí tưởng tượng với những sợi dây thần kinh quá căng thẳng. Thật nực cười cho một chàng trai ba mươi tuổi.
Nhưng vết thương trên gáy Fahran đâu có phải ảo ảnh. Nó cháy lên, nhắc chàng trai nhớ lại cái hiện thực khủng khiếp mà anh vừa trải qua trước đây vài tiếng đồng hồ.
Nỗi kinh hoàng đã quay trở lại. Nó đơn giản chui vào căn hộ của anh, chui vào phòng anh.
Và nó tiến đến gần anh.
Đột ngột, Fahran thấy Hoàng Tử Đen đã ra tới giữa giường. Một cơn ác mộng đã trở thành hiện thực, một con quỷ thường ra đòn chính xác đến kinh hoàng.
Cái đầu nó gật về phía anh.
Một khuôn mặt ?
Không, chỉ là biểu tượng cho một khuôn mặt, một mảnh da thú vật đã bị lột, sau đó được phơi khô, được xử lý và nhuộm bằng những màu đen, nâu, xám.
Vậy mà rõ ràng vẫn là một khuôn mặt với những nếp nhăn, những vết rạch, với một cái mõm tàn ác đang há lớn.
Cái đầu gừ một tiếng về phía Kulani và nỗi kinh hoàng tê liệt tóm chặt lấy đầu óc của anh.
Cái chết đã tới...
Tuyệt vọng, chàng trai chắp hai bàn tay, giơ lên trong vẻ cầu xin về phía Hoàng Tử Đen. Anh không biết mình đã phạm tội gì để phải bị giết.
Lưỡi kiếm răng cưa chém xuống, vẽ một vòng bán nguyệt trong không khí.
Cơn đau chết chóc.
Kulani không la hét được nữa. Anh chỉ thấy mình đã mất cả hai bàn tay. Trước khi chàng trai thực sự hiểu ra điều đó và thốt lên tiếng thét thì thanh kiếm lưỡi cưa đã vụt xuống lần hai.
Đường đi của nó lần này dài hơn, sâu hơn, rất chính xác.
Tiếng thét của chàng trai tắc lại trong cổ họng, bị dìm ngập trong máu, máu của chính anh.
Fahran Kulani chết mà không biết lý do...
5.
Tôi đang cùng vợ chồng Conolly ngồi tiếp một vị khách từ New York thì có tiếng “bip” phát ra từ người Bill.
Bốn người chúng tôi đều nghe thấy âm thanh đó, nhưng chỉ riêng Sheila nhăn mặt. Chị không thích chồng mình mang điện thoại di động tối ngày. Bill muốn năng động như mọi nhà báo khác. Anh quyết tâm theo mode, bất chấp mọi lời cằn nhằn của Sheila. Anh rút điện thoại ra khỏi túi quần.
- À, Soko đó hả. Nhớ bọn mình quá phải không ?
Suko ở đầu dây bên kia chắc gọi tôi.
- Đúng là John đang ở đây. Cậu nói chuyện với cậu ấy này !
Tôi dán cái vật nhỏ bé ấy lên tai. Quán cà phê đang rất ồn. Tôi phải giơ tay bịt một bên tai lại mới nghe rõ giọng chàng thanh tra ở đầu dây bên kia.
- Có chuyện gì vậy, Suko?
- Mình không có chuyện gì, nhưng mà Tanner.
- Tại sao?
- Có dấu vết mới.
- Trong chừng mực nào?
- Anh ấy không nói, nhưng giọng nghe có vẻ khẩn trương. Tanner yêu cầu mình gọi cậu đến chỗ anh ấy ngay lập tức. Anh ấy đang ở văn phòng. John, việc gấp thật đấy!
- Cậu ở lại văn phòng hả ?
- Không, mình cũng sẽ tới đó.
Tôi cân nhắc một thoáng.
- Chẳng lẽ Tanner lại va phải một vụ án…
- Vụ này cậu biết mà.
Tôi giơ tay đập trán.
- Ừ đúng! Dĩ nhiên. Những con cừu và dê bị lột da, người chăn cừu và con chó bị giết.
- Chính xác.
- Anh ấy có nói gì về dấu vết mới không ?
- Không, ta phải đến văn phòng mà hỏi.
- Tốt, bọn mình gặp nhau trong văn phòng của Tanner.
Khi tôi đưa trả Bill điện thoại, chàng nhà báo phẩy tay.
- Cậu không cần phải giải thích hay xin lỗi gì đâu, anh bạn già , bọn này nghe cả rồi. Nghĩa vụ đang gọi, đúng không?
- Đúng.
Chia tay với vợ chồng Conolly và vị khách Tricia Black người New York, tôi vội vã lên đường.
Ngồi lên xe, tôi cân nhắc xem dấu vết mới có thể chạy theo hướng nào. Lại có những con vật bị giết và bị lột da ?
Tôi phải đi xuyên qua London. Sẽ lại là một chuyến đi đầy vất vả bực bội cho xem! Dòng giao thông bị tắt lại ở rất nhiều nơi. Chốc chốc, tôi lại phải xếp hàng chờ trước ngõ rẽ và vất vả lắm mới hòa được vào dòng xe. Tới một lúc nào đó, khi mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân và sự bực bội lên đến đỉnh điểm, tôi đến được ngôi nhà cũ lát gạch trần, đại bản doanh của chánh thanh tra Tanner và quân lính. Đã quen mặt, người ta cho phép tôi đi thẳng tới phòng làm việc. Bước tới cửa, tôi thấy anh chàng đội mũ phớt đang nói chuyện qua điện thoại, Suko đưa ngón tay trỏ lên môi, ra hiệu cho tôi yên lặng.
Tôi nhẹ tay khép cửa. Ngài thanh tra đang đổ mồ hôi như suối. Nghe qua, tôi biết ngay anh đang nói chuyện với đấng phu nhân. Chúng tôi chưa gặp, nhưng luôn nghe Tanner nói về chị với lòng e dè nể sợ.
Tôi tựa lưng vào cánh cửa và bất giác bật cười khi thấy dáng hình Tanner mỗi lúc một co nhỏ lại. Vợ anh muốn anh hôm nay về nhà sớm, và nguyên nhân của sự chậm trễ bây giờ được chánh thanh tra đỗ hết sang cho tôi. Đột ngột, Tanner ngẩng lên, nhìn thấy tôi và reo to vào máy:
- Ha !
Cả đấng phu nhân của anh ở đầu dây bên kia cũng im lặng. Vậy là Tanner có cơ hội giải thích cho nữa thế giới còn lại của anh biết rằng tình hình đã xoay chuyển qua hướng tốt, rằng bây giờ anh sẽ lên đường về nhà ngay.
Rồi Tanner gác máy.
- Anh vừa đi tắm hơi hả ? – Tôi nhe răng cười. – Anh lắm mồ hôi quá.
Thanh tra phẩy tay:
- Cứ thử nói chuyện một lần với vợ tớ mà xem, cậu sẽ chẳng chỉ đỗ mồ hôi đâu.
- Thế nên tôi vẫn sống độc thân.
- Có muốn cũng chẳng ma nào lấy cậu.
Tôi kéo ghế lại gần bàn, thả người xuống và chờ Tanner.
Chánh thanh tra đẩy chiếc mũ phớt ra sau gáy, một dấu hiệu cho thấy anh đã cảm thấy thoải mái hơn, tính tình vui vẻ hơn tí chút.
- John, ta có dấu vết mới.
- To hay nhỏ ?
- Vừa vừa.
- Vậy là mọi con đường còn để ngỏ.
Tanner cúi người về phía trước. Khuỷu tay anh trượt trên mặt bàn.
- Có một người bị giết. Một người gốc Java ba mươi tuổi tên là Fahran Kulani.
- Tiếp đi.
- Có kẻ đã chặt đứt hai bàn tay anh ta, rồi giết anh ta bằng một cú đâm ngang cổ.
Tôi im lặng một lát.
- Vậy theo ý anh đây là một vụ giết người theo nghi lễ?
Tanner nhún vai.
- Đó không phải là vấn đề chính, John. Các chuyên gia đã tìm thấy một yếu tố khác. Nói cho chính xác, nó là chuyện hung khí.
- Kiếm ?
- Có thể. Nếu là kiếm thì cây kiếm này phải được làm từ một chất liệu hết sức đặc biệt.
- Vàng ? Bạc ?
Tanner cười bí hiểm rồi lắc đầu. Cái mũ phớt suýt nữa rơi ra.
Tôi nhìn Suko. Cả anh cũng đang cười. Hai người này có bí mật chung. Chỉ có tôi là họ để làm thằng ngố.
- Nói đi nào !
- Hung khí được làm bằng da dê !
Ồ ! Đúng là một đòn nặng ký! Cái ghế tôi đang ngồi nóng rãy lên. Tôi muốn nhảy lên trần phòng, nhưng ép mình ngồi lại, lấy hơi thật sâu hai lần rồi nói khẽ:
- Nếu đó là chuyện đùa, thì tôi thấy nó chẳng hài hước chút nào, Tanner !
- Xin lỗi, John, nhưng tôi chẳng còn lòng dạ nào mà đùa cợt. Sự thật đúng như tôi vừa nói. Các chuyên gia đã tìm thấy vết da dê bên miệng vết thương.
Tôi nuốt khan và nhìn sang Suko, anh nhún vai.
Tanner ra giọng kẻ cả:
- Tôi đã nói từ đầu mà. John, tôi đã nói là chẳng mấy chốc các cậu sẽ phải nhảy lên tàu. Việc đã tiến triển đúng như thế. Vụ giết người này không bình thường chút nào. Một người sống cùng nhà khi đến đòi tiền Kulani đã phát hiện ra xác chết và báo cho cảnh sát. Tình hình mới chỉ tới đó. Giờ đến lượt các cậu đấy.
Tôi cần thời gian để tiêu hóa thông điệp mới nhận được.Vừa hút thuốc, tôi vừa hỏi liệu các bạn đồng nghiệp đã kiểm tra điều kiện sống của nạn nhân chưa.
- Chúng tôi đã cố gắng, nhưng chẳng thu được mấy kết quả. Anh ta sống một mình trong một căn phòng rất tệ và không hề quan hệ với gia đình. Có tin Kulani là một gia đình đông đúc.
- Anh có biết ai trong dòng họ đó ?
- Chúng tôi chưa tìm được ai. Người ta nói nhà Kulani chẳng quan hệ nhiều. Tôi đã cho điều tra diện rộng, trong ngân hàng dữ liệu có một vài người mang họ Kulani. Dân nhập cư từ Java. Chúng tôi đã ghi tên họ lại. Suko đang cầm danh sách. Các cậu có thể lên đường được rồi.
Tôi hắng giọng:
- Tại sao anh lại nghĩ vụ này thuộc phạm vi của chúng tôi?
- Tôi biết chắc như vậy! – Tanner tỏ vẻ cứng đầu như đã biết bao lần trước. Nhưng thật lòng nhìn nhận, cho tới nay anh chàng thanh tra này chưa linh cảm nhầm lần nào. – John, tin tôi đi. Vụ này còn nhiều bí ẩn mà ta chưa nhìn thấy. Màn sân khấu mới chỉ hé ra một khe nhỏ. Đằng sau nó là một vở kịch lớn.
- Hung khí làm bằng da dê. – Tôi lẩm bẩm. - Thật không thể tin được.
- Có khi nó được làm từ da những con thú bị giết bữa nọ. – Suko phỏng đoán.
Tanner và tôi không phản đối.
- Dù sao thì tôi cũng chẳng tìm được một lời giải thích bình thường.- Thanh tra Tanner tổng kết và duỗi dài chân tay. – Mà nhắc khẽ, các chuyên gia của chúng tôi không lầm lẫn đâu. Các cậu đừng có nghĩ vớ vẫn.
- Thì đã có ai nói gì đâu.
Tanner nói tiếp.
- Cả khi da dê được làm khô và xử lý, tôi cũng chẳng tin nó cứng được như một lưỡi kiếm. Theo ý tôi, trong vụ này có bàn tay của những thế lực khác.
Tôi thở hắt ra.
- Các thế lực khác. Nếu điều đó đúng, bọn mình sẽ phải vật lộn với các huyền thoại Java. Phải không Suko?
- Cũng là một đề tài mới.
- Các cậu muốn làm gì thì làm đi. – Tanner nói. – Nhưng nhớ tóm cổ tên giết người mang về đây cho tôi.
- Rồi sao nữa ? – Tôi hỏi.
- Tôi sẽ khao một chầu.
Suko và tôi đồng loạt nhăn răng cười. Chúng tôi quá biết tính tiết kiệm của Tanner. Vợ anh ấy giữ chắc từng đồng xu.
- Tốn kém lắm đấy ! - Bạn tôi nhắc nhở.
- Hay để phu nhân anh trả hộ đi. – Tôi đề nghị.
- Cứ tóm cổ tên sát nhân đi đã.
Tôi đứng dậy.
- Thống nhất thế, anh bắt đầu tiết kiệm tiền đi là vừa.