Đông qua
Mang đi những ưu tư, phiền muộn
Đượm dần những nỗi xót xa
Con đường xưa
Đưa ta
vào dĩ vãng
Êm đềm
Nhẹ nhàng
Cánh lá khẽ buông
Lặng ngắt!
Nhớ thu
nền đất nhuộm vàng
Không gian lặng
Dâng nỗi nhớ
Mơn man…
Ngày hôm qua…
chỉ còn là kí ức!
Sao
Ta vẫn chờ
Em đến
Miên man
|