6.
Đôi bàn tay như hai bụi cây già cỗi của ông giơ ra, kéo hai cánh rèm thật kín. Giờ thì chẳng ai có thể nhìn qua lần cửa kính vào trong này.
Giữ bí mật là tối quan trọng, bởi việc ông sắp thực hiện đây chỉ dính dáng tới một mình ông. Phải, chính ông, con người già cả nhất, con người khôn ngoan nhất, người cho tới nay luôn biết quyết định và thực thi mọi chuyện.
Trong phòng không chỉ tối, mà còn ngột ngạt. Nó ngập trong mùi thuốc lá và gia vị. Một bầu không khí lạ kỳ, bí hiểm, khôn ngoan, như thể đã được tiêm đầy kiến thức về những điều sắp tới.
Người đàn ông già nua biết rõ từng việc. Ông đi ngang qua căn phòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế tựa. Ông gác cả hai tay lên hai tay ghế, thở thành tiếng. Vừa thở, ông vừa quay đầu nhìn vào tấm gương treo trên tường. Nó được treo ở đây để đuổi hắt ma quỷ ra ngoài, nhưng nó đã không đủ mạnh. Con quỷ đã tới đây, đã không bị tấm gương hù dọa như lời truyền từ xa xưa để lại.
Ông già nhìn thấy mình trong gương.
Khuôn mặt của một người đàn ông mang tên Bogang Kulani. Ông là người già nhất gia tộc, ông là già làng tóc bạc với đôi mắt đã đục lờ, với những nếp nhăn hằn sâu trên mặt, nhưng vẫn luôn còn đủ sức mạnh để dẫn đường.
Nhưng dẫn đường cũng có nghĩa là bị đòi hỏi. Và đây là lúc ông đang vấp phải những thách thức gay cấn. Ông phải lãnh nhận trách nhiệm. Bogang Kulani những tưởng việc đã kết thúc và cùng với động tác rời xa hòn đảo, ông đã đoạn tuyệt được với cuộc đời thứ nhất của mình.
Nhưng ông đã lầm, cuộc đời này có những sự việc hằn khắc quá sâu vào số phận một con người, nó sẽ không buông tha anh ta cho tới chết.
Ông đã không bao giờ muốn chấp nhận điều đó, nhưng giờ buộc lòng Bogang Kulani phải nhìn ra sự thật: không thể trốn tránh khỏi bàn tay số phận vì nó bao giờ cũng mạnh hơn con người.
Ông đã giữ gìn gia đình mình qua nhiều năm tháng. Và ông đã gìn giữ được, chỉ trừ có Fahran. Bàn tay người cha không giữ nổi đứa con trai đó, nó đã gục ngã trước những ý muốn xấu xa, và nó đã thành người đầu tiên trả giá. Có lẽ Bogang đã có thể cứu mạng Fahran, nhưng đứa con trai đã biến khỏi cuộc đời ông. Nó cắt đứt mọi quan hệ với gia đình. Bạn bè cho người đàn ông già nua biết rằng Fahran chỉ giữ thái độ câm lặng, thậm chí còn tỏ ý khinh miệt người cha đẻ.
Thời gian đầu, Bogang khổ sở vô cùng. Ông ngã bệnh hàng tuần liền, nằm liệt trên giường. Vợ ông đã gắng sức chăm sóc ông, để rồi sau đó không lâu cũng qua đời vì phiền muộn.
Vậy là còn lại một mình ông dẫn dắt gia đình. Ông có thể nghiêm khắc, có thể hiền từ, nhưng luôn luôn cương quyết bảo vệ những luật định mà họ mang theo từ quê hương.
Kulani hạ ánh mắt, nhìn xuống đôi bàn tay mình. Nó đã hiện rõ những dấu hiệu của tuổi tác và khô gầy như cành cây trụi lá. Các ngón tay nhiều khi trông như những khúc xương chỉ được phủ một lớp da rất mỏng.
Các móng tay được cắt vuông. Mặt móng tay đã rất nhiều vết rạn và nứt li ti. Đôi bàn tay này đã làm lụng, đã vuốt ve cũng như trừng phạt, và bây giờ nó sẽ thực hiện chính công việc mà Bogang đã sợ hãi suốt cả đời ông.
Nhóm đạo đã quay trở lại !
Đó là cái Ác, là Tử Thần, là đạo Wyang mà mọi người dân Java đều chỉ dám nhắc đến bằng giọng thì thào, tắc nghẹn trong sợ hãi.
Một tay phù thủy khát máu, khinh miệt con người mà mọi đứa trẻ Java đều biết đến qua các câu truyện cổ.
Người dân Java nhìn thấy quyền lực của lão thật sống động qua những buổi biểu diễn của sân khấu rối. Đây là nơi tái tạo lại các nhân vật huyền thoại, là nơi tái diễn lại các câu chuyện chỉ khiến cho người ta kinh sợ.
Quyền lực của nhóm đạo Wyang là vô giới hạn, nó đã ra tay chính giữa thành phố London.
Người đàn ông già nua biết đứa con trai Fahran của ông không còn sống nữa. Có người đã báo cho ông hay tin, và người ta cũng tả cho ông biết Fahran đã qua đời ra sao.
Từ giây phút nhận được tin dữ, người đàn ông già nua hiểu rằng thời điểm quyết định đã tới. Sẽ nảy ra trận đụng độ chung cuộc. Pháp thuật chống lại pháp thuật. Quyền uy chống lại quyền uy.
Bogang Kulani hắng giọng. Cổ họng ông như đang bị một thứ keo dính chặt. Hai con ngươi ông như đang bị một lực vô hình ấn lồi ra, bàn tay phải run rẩy đút xuống túi áo khoác và rút ra một chiếc chìa khóa nhỏ. Chỉ mình ông được phép mang giữ nó. Bogang chưa bao giờ trao nó cho ai, bởi đây là chiếc chìa của chiếc ngăn kéo nằm khoảng giữa bàn viết.
Thật cẩn thận, ông từ từ tra chìa vào ổ. Suốt những năm qua, ông đã chăm sóc chiếc chìa khóa này thật cẩn thận, thỉnh thoảng lại mang nó ra lau dầu. Bây giờ ông đón nhận kết quả. Chìa khóa xoay thật nhẹ nhàng. Khoá đã mở.
Phần gỗ ngăn kéo đã giản nở theo thời gian. Nó kêu lên khe khẽ khi bị ông già kéo ra ngoài.
Trong phòng thật tĩnh lặng, ông già chỉ nghe thấy hơi thở của chính ông và tiếng kẹt của gỗ. Không một tiếng động nào vang lên từ các phòng bên. Những người khác biết rằng bây giờ là lúc họ phải yên lặng. Chỉ khi ông già rời khỏi căn phòng này, ông sẽ giải thích cho họ hiểu mọi chuyện.
Ngăn kéo đã nhô một nửa ra ngoài. Ông già thò tay phải vào trong, từ từ sờ về hướng cuối ngăn cho tới khi đầu ngón tay chạm vào một lớp vải mềm. Một nụ cười thoáng lướt qua khuôn mặt ông, thế rồi Bogang Kulani kéo bọc vải nhỏ ra đầu ngăn kéo.
Những cử chỉ của ông đều được tính toán chính xác. Không một chút vội vàng. Với vẻ bình tĩnh vững như thành, Bogang Kulani thực hiện kế hoạch của ông từng bước, từng bước một. Đôi mắt già nua ánh lên ánh sáng tuổi xuân khi ông lôi bọc vải ra ngoài.
Trước khi đặt nó lên mặt bàn làm bằng gỗ hồng đào, người đàn ông từ từ đóng ngăn kéo lại.
Nó đã nằm trước mặt ông…
Bogang Kulani lấy hơi thật sâu. Dù mì mắt ông khép kín nhưng hai đồng tử vẫn chuyển động, chỉ nhìn thấy nét run run của hàng mi. Những gì được bọc trong làn vải dần dần hiện ra theo bàn tay chầm chậm mở khăn.
Ánh mắt ông nhìn xuống một khúc gỗ.
Thoạt trông, người ta dễ tưởng nó là một khúc gỗ bình thường. Nhưng khi nhìn kỹ, nó hiện rõ là một con búp bê.
Như một búp bê Voodoo !
Bên cạnh búp bê là một vài cây kim và một nắm tóc vàng mà Bogang cất giữ từ một nữ phù thủy đã qua đời. Ông lấy trong bọc vải ra hai chiếc lọ nhỏ. Một đựng màu, một đựng keo. Đi kèm với chúng là một cây bút lông rất mảnh.
Bogang Kulani trải chiếc khăn vải rộng hết cỡ. Ông cần chỗ để tiến hành công việc. Mặc dù Bogang biết ông sắp bắt tay vào thực hiện một dự định lớn lao, ông sắp phá hủy quyền uy của một dòng đạo tàn ác, lâu đời, nhưng ông già người Java vẫn giữ được vẻ ngoài hết sức bình tĩnh, tỉnh táo.
Ông lắc đều hai lọ nhỏ, màu vẻ và keo dán mịn mềm trở lại. Cả hai đều rất quan trọng cho công việc mà ông sẽ phải hoàn thành trước khi trời tối. Bởi khi màn đêm buông xuống cũng là thời điểm bắt đầu của cái Ác, của nỗi kinh hoàng.
Ông già mở lọ keo, nhúng một thanh gỗ nhỏ vào, khuấy đều. Ông gật đầu vẻ hài lòng.
Bàn tay trái ông giơ cao con búp bê. Tay phải rút que gỗ từ lọ keo và chấm một vài giọt lên cái trán nhẳn bóng của búp bê, rồi xoa keo đều ra xung quanh.
Sau một lúc, Bogang hài lòng cầm nắm tóc, cẩn thận dán lên đầu búp bê.
Những sợi tóc thoạt đầu sột soạt khô khốc như rơm dưới những ngón tay người. Nhưng chúng không gãy vụn hay rách tướp ra. Những ngón tay của ông già càng vuốt ve, uốn nắn bao nhiêu, chúng càng trở nên mềm mại, óng ả bấy nhiêu.
Bogang vuốt cho tóc trên đầu búp bê xuôi mềm, vén một vài sợi lên cao, gật đầu và tự khích lệ mình vào cuộc chiến.
Nó sẽ là một cuộc đọ sức gay go. Một cuộc chiến chết chóc với chung cuộc còn bỏ ngỏ. Kẻ bại trận có thể là ông, mà cũng có thể là kẻ khác. Không một ai có thể tiên đoán thế lực nào sẽ chiến thắng.
Màu trong lọ thứ hai cũng đã mịn màng, xuôi lỏng trở lại. Bogang nhún bút lông vào lọ.
Đó là một hỗn hợp của nhiều màu sắc khác nhau. Chiếm ưu thế là màu đen, xám và nâu. Bogang khuấy bút một vài lần, cho đến khi chắc chắn có được tổ hợp màu thích hợp.
Cẩn trọng, ông già chầm chậm rút bút lên, quệt nhẹ vào thành lọ rồi bắt đầu vẽ búp bê.
Nếu trước đây nó chỉ là gỗ, thì chỉ một chốc sau đó, vật thể bắt đầu ánh lên sự sống. Những đường vẽ của Bogang không đều và phẳng, mà rung rung phủ lên bề mặt. Chúng tạo thành nhũng đường cong, những vết rạn, những vết nứt và những nếp nhăn, thân thể búp bê gây ấn tượng như một khúc vỏ cây in hằn dấu vết của thiên nhiên và thời gian.
Kulani quả đang tạo nên một tác phẩm nghệ thuật nho nhỏ. Sau khi đã thay đổi phần thân búp bê, ông tiếp tục tíến xuống chân. Cả hai chân cùng hai cánh tay đều được phủ những hình mẫu kỳ lạ đó.
Sau đó, ông già nghỉ một lát, mắt nhìn lên trần và thả mình theo suy nghĩ. Bogang không thể sắp xếp những suy nghĩ này thành một dòng chảy đồng nhất, bởi chúng luôn đồng thời chạy tỏa ra mọi hướng.
Tiếp tục thế nào đây ? Điều gì sẽ xảy ra khi ông vẽ xong búp bê ? Pháp thuật của nó liệu có đủ mạnh để chặn tay dòng đạo quái ác kia ?
Ông không biết chắc. Bogang chỉ biết nỗi kinh hoàng lớn nhất mà ông có thể tưởng tượng nổi đã bước chân vào thế giới của ông.
Ông đã nhận được thông báo. Cả những thành viên khác của gia đình cũng đã biết tin về cái chết của Fahran. Cả họ cũng có những linh cảm riêng, chỉ có điều họ không dám hỏi thẳng ông. Ai cũng hiểu vậy là thời điểm đó đã tới.
Quá khứ đã đuổi kịp họ. Thật sai lầm khi tưởng có thể chạy trốn khỏi nó. Nhưng thế lực hiểm ác đó mạnh mẽ hơn, trấn áp những con người. Bogang buộc lòng phải nhìn nhận sự thật.
Màu vẽ khô lại trên thân hình búp bê. Trông như thể chúng thẩm thấu vào lần gỗ, ăn sâu vào từng thớ nhỏ.
Mặt búp bê vẫn còn nguyên màu gỗ.
Bogang cầm lấy cây bút lông và đưa đầu bút bằng một bàn tay chắc chắn lên khuôn mặt búp bê.
Những gì ông già tạo nên bây giờ quả là một tác phẩm hiếm có.Một nghệ sĩ tài năng cũng không thể làm tốt hơn. Khuôn mặt búp bê ngập tràn sự sống, mặc dù nó chỉ được vẽ bằng những sắc màu tối. Trong tay Bogang là một điều kỳ diệu nho nhỏ…
Khuôn mặt búp bê bây giờ thể hiện sống động vẻ giận dữ, ác độc. Những nếp nhăn hằn sâu bên khoé miệng. Cái mũi nhọn xương xẩu nhô thẳng về phía trước, hai con mắt trông như hai hòn bi nhỏ, ánh vẻ bí hiểm.
Một tác phẩm nghệ thuật đẹp tuyệt vời. Làn môi Bogang Kulani thoáng nở nụ cười kiêu hãnh. Vậy là ông đã vượt qua chướng ngại vật đầu tiên. Ông không nghĩ nó lại dễ dàng như vậy. Dù tuổi đã cao, ông vẫn còn nhớ tất cả, trí nhớ ông còn thâu tóm mọi chi tiết. Toàn bộ sự việc nằm rõ ràng trước mắt ông.
Bogang nghĩ tới dòng đạo. Ông phải chặn đứng quyền uy của nó bằng mọi giá. Chặn đứng nó bằng con búp bê này và những cây kim mà ông sắp sử dụng.
Những cây kim hiện vẫn còn nằm hiền lành trên mặt bàn, bên cạnh búp bê, nhưng đó là những cây kim đặc biệt, do chính nữ phù thủy đã cho ông món tóc truyền lại. Chúng đã được luyện trong một ngọn lửa đặc biệt, chúng sẽ bảo vệ con người trước dòng đạo đó.
Cho tới nay, Bogang Kulani chưa có điều kiện thử nghiệm sức mạnh của chúng và ông lấy làm hạnh phúc về điều đó. Giờ thì không né tránh được nữa, ông sẽ sử dụng mọi kiến thức của mình, mong giành được chiến thắng.
Bogang Kulani giơ ngón trỏ và ngón cái cầm lên cây kim thứ nhất, ông xoay xoay nó vài vòng, nhìn kỹ nó, gật đầu hài lòng khi cảm nhận độ cứng của cây kim.
Đúng vậy, có thể sẽ cắm được.
Kulani cúi đầu, nhìn trân trân vào con búp bê, vuốt một lần thử nghiệm rồi cắm đầu kim vào gỗ. Ông già tỏ vẻ hài lòng khi thấy chất liệu tỏ ra mềm mại trước đầu kim.
Cây kim thiêng sẽ tìm được đường đi. Nó sẽ cắm sâu vào cơ thể búp bê và sẽ ở lại trong đó. Ông đã chọn khoảng giữa ngực cho cây kim thứ nhất. Bogang chờ thêm một lát, rồi ấn mạnh.
Chất liệu gỗ mềm đến mức hầu như không hề phản kháng. Nó cũng không nứt ra. Không một vết rạn, không một vết lõm. Bogang Kulani thỏa mãn thật sự.
Cây kim đầu đã cắm ngập trong vật thể.
Ông già cầm cây kim thứ hai lên. Vị trí của nó là bờ vai trái.
Cây thứ ba bên vai phải. Cây thứ tư sẽ phải cắm vào mặt búp bê.
Nhưng vào chỗ nào đây ?
Trán là khu vực quan trọng.
Bogang Kulani nhắm chính vào nơi đó.
Lần này. Bàn tay Bogang thoáng run rẩy, như thể ông sợ sẽ phá hỏng vật gì đó. Một thoáng cọ xát thăm dò, rồi lực ấn dứt khoát.
Thành công.
Cây kim đã cắm ngọt vào trán búp bê mà không làm nứt gỗ. Không một vết rạn, thậm chí không một vệt xước. Con búp bê tỏ ra mềm dẻo. Bây giờ nó đã hoàn hảo.
Bogang Kulani dựa người ra lưng ghế. Một hơi thở giải thoát bay ra từ miệng ông. Nhưng sao nghe nó như một lới than thở trầm nặng, như ông vừa chia tay với một người thân thiết.
Ánh mắt ông tỏa ra một quầng sáng lạ. Nét mệt mỏi của tuổi già đã biến mất. Ông đã thành công. Giờ thì ông biết mình có thể đối mặt với quyền uy của dòng đạo Wyang quỷ ám. Bogang Kulani không còn tay trắng như cậu con trai hư hỏng Fahran, kẻ đã bị cái chết tấn công bất ngờ.
Ông già biết, cái chết là một bậc thầy về chiến thuật. Nó bao giờ cũng tấn công vào những thời điểm người ta không ngờ tới. Đã biết quá rõ dòng đạo Wyang, Bogang tự hỏi không biết kẻ nào cụ thể đã ra tay giết con trai ông.
Tất cả lũ chúng đều tàn khốc. Nhưng tàn khốc nhất là Hoàng Tử Đen và Người Kéo. Chúng là những kẻ cầm đầu nhóm hủy diệt, chúng thường được cử đi tàn sát đối phương.
Từ khi còn rất bé, những đứa trẻ Java đã được nghe kể về chúng. Người ở hòn đảo này sống chung với ma quỷ và thần thánh. Huyền thoại của những vương triều, những miền đất, những nền văn hoá cũ xưa đã thẩm thấu vào cuộc sống đảo dân.
Cái Thiện và Cái Ác chiến đấu với nhau. Cuộc chiến làm nên ý nghĩa thế giới. Chẳng hiếm khi cái Ác thắng. Và cái Ác đã lan tỏa. trở thành nổi tiếng qua những dòng đạo như Wyang.
Một sự nổi danh u ám !
Các câu chuyện được đưa lên sân khấu rối, được thể hiện bằng những hình giấy cắt. Tùy theo góc độ ánh sáng, những hình hài nhảy nhót qua phông sân khấu có lúc trông thật dữ tợn, có lúc kém đi. Nhưng vũ khí của cái ác bao giờ cũng giết người.
Công cụ phản kháng lại chúng giờ đang nằm trên bàn, trước mặt Bogang. Nữ phù thủy quá cố đã đi đây đi đó, đã trãi qua nhiều cuộc phiêu lưu ở những miền đất lạ.
Bà có kể tới đạo Woodoo, bà biết nó có thể chặn tay đạo Wyang, nếu người sử dụng nó tuân thủ đúng mọi quy định…
Bogang giật nảy người khi nghe thấy một âm thanh trầm đục. Có ai đó trong nhà vừa gõ vào tường, như thể muốn đóng một cây đinh.
Trong một thoáng, ông già ngồi lặng đi. Một luồng khí lạnh tràn qua gáy, xuống sống lưng. Ông đã muốn được yên tĩnh. Nhưng tấm màn tĩnh lặng đã bị quấy rối.
Phải chăng là điềm gở ?
Ông không biết câu trả lời. Ông ngồi chờ. Không một ai khuấy rối ông trong những phút đồng hồ sau đó. Bogang ngồi một mình trong lặng im, vậy mà đồt ngột có cảm giác không chỉ còn mình ông trong phòng nữa.
Đã có sự thay đổi.
Ánh mắt người đàn ông già nua trượt qua các giá gỗ, lướt qua chiếc tủ đứng rồi đi tiếp tới cửa sổ đang kéo kín rèm.
Có phải ở đó ?
Ông không nhìn thấy gì lạ, chỉ linh cảm. Bogang từ từ đứng dậy. Ông kéo ghế. Chiếc ghế trượt trên nền thảm về phía sau không một tiếng động. Kulani thậm chí không dám thở mạnh. Cảm giác không còn ở một mình trong phòng mỗi lúc một mạnh mẽ, dày đặt hơn, khiến tim ông đập dồn.
Thế lực Wyang đã tìm đến đây, không còn nghi ngờ gì nữa. Nó đã gửi sứ giả đến, đang rình mò trong thể vô hình.
Nhưng ở đâu ? Bogang quay người lại.
Cánh cửa chìm trong miền tối. Đàng sau nó không hề có tiếng động. Bóng tối còn phủ qua cả một vài món đồ gỗ trong phòng, bất động. Bogang thấy nó như một lớp bùn đã đông cứng.
Nỗi nguy hiểm đang rình mò chỗ nào ?
Không khí trong phòng nóng lên. Bogang ngửi thấy mùi hơi đang tỏa ra từ chính cơ thể mình và tự trách sao ông đã tỏ ra quá nhạy cảm đến như vậy.
Ông thấy nôn nao và phải cố nuốt khan. Cổ họng ông như có một cục chặn ngang. Kulani tự hỏi phải chăng tình thế đã được quyết định rồi, mọi việc vậy là đã kết thúc?
Ông hy vọng không phải vậy, ông tin không phải vậy. Không, không thể như thế được…
Dòng suy nghĩ của ông bị chận ngang.
Bogang đã nhìn thấy một vật. Bên cửa sổ, đàng sau tấm rèm che
Có một bóng đen đang chuyển động. Kulani đành phải tin, ông nhìn thấy bằng chứng, bởi bóng đen có mang vũ khí. Nó đang ngoác ra hai phía, tạo thành hai mảnh, sẳn sàng phập lại.
Kulani biết kẻ nào đã tới đây.
Người Kéo !
7.
Nó là hiện thân của sự tàn khốc tột cùng. Người Kéo cũng có tay, nhưng từ khuỷu trở xuống, tay của nó biến thành kéo. Hai lưỡi kéo được mài sáng loáng, chỉ cần một cú cắt là đủ để tách rời đầu người khỏi cổ.
Có phải con trai ông đã chết bằng cách đó ? Có phải con trai cũng đã nhìn thấy Người Kéo và chịu kết cục tàn khốc ?
Cổ họng Bogang khô khốc. Vị mật đắng dâng lên. Bản năng giục Bogang chạy trốn, nhưng ông không làm được.Ông không thể rời ánh mắt khỏi tấm rèm kia, nơi bóng đen đang biểu diễn một điệu nhảy kỳ quái, đôi bàn tay giết người khua vung thật nhanh.
Bogang nhìn chính diện Người Kéo. Nó y hệt hình cắt giấy mà ông đã nhìn thấy trong những sân khấu rối ở Java. Người Kéo đã vượt qua cả chuỗi thời gian khổng lồ. Một bằng chứng cho quyền uy của đạo Wyang.
Trước mắt ông là một cảnh tượng kỳ quái. Người Kéo, chỉ một bóng đen và không có mặt, đang khua hai cánh tay giết chóc, đôi cánh kéo ngoác ra rồi cắm sập lại. Mỗi khi chúng sập vào nhau, Bogang không nghe thấy tiếng động. Người Kéo đang làm việc trong câm lặng.
Thế nhưng mỗi cử chỉ của nó là một lời đe dọa khủng khiếp, cho người xem thấy rõ ông ta chỉ có thể là kẻ bại trận trong trò chơi chết chóc này.
Bogang cảm nhận nỗi sợ mỗi lúc một mạnh hơn. Nó biến thành một thứ acid. Ông thậm chí không dám nuốt nó xuống.
Hình cắt chỉ biểu diễn cho một mình ông. Kulani biết nó được chế tạo bằng chất liệu gì. Người ta làm chúng bằng da cừu hay da dê. Da được lột từ cơ thể súc vật, được làm khô, nhúng qua những chất lỏng đặc biệt rồi được cắt thành hình.
Chỉ có điều ở đây chẳng có ai điều khiển rối. Người Kéo chui ra từ đàng sau tấm rèm và tự mình chuyển động. Nó nhảy nhót như một anh hề độc ác, một thực thể không ai ngăn cản nổi.
Không một nếp gấp trên tấm rèm động đậy. Tấm rèm che cửa im như đã hóa đá, vậy mà bóng đen vẫn nhảy nhót.
Bogang Kulani là người hiểu nhiều biết rộng về những hình rối cắt này. Ông nắm rõ ý nghĩa của từng điệu nhảy, từng cử chỉ. Từng cái giật, từng bước xoay đang diễn ra trước mắt ông trong câm lặng đều chỉ trỏ tới một mục tiêu.
Cái chết !
Phải, ông sẽ phải chết. Đây là đoạn biểu diễn mở màn, nhưng Người Kéo không cho ông biết bao giờ thì cái chết sẽ ập tới.
Hiện nó vẫn còn dừng lại ở điệu nhảy, nó lướt từ bên này sang bên khác, cúi người xuống, đứng thẳng dậy rồi đột ngột lắc rũ người như có ai vừa tạt nước về phía nó.
Thật điên khùng !
Đột ngột, Bogang nghe thấy tiếng động.
Những âm thanh rít lên đập về phía ông. Nó phát ra từ đàng sau rèm cửa. Đồng thời nhiệt độ trong phòng cũng thay đổi. Nó lạnh đi rất nhanh.
Những luồng không khí băng giá thổi qua căn phòng. Kulani cảm thấy như chúng là sứ giả của địa ngục. Những sứ giả vô hình, chỉ chạm vào ông như một dãi sương mù, một lời chào thoáng kéo vệt qua má ông.
Nỗi sợ hãi ở lại.
Nó dày đặc lên. Nó như những cục nhựa đường to tướng, đen đặc, bóp xuống dạ dày người đàn ông và không nhả ra nữa.
Một giọng nói đột ngột vang lên. Một giọng người vừa rất quen vừa rất lạ. Một lời chào từ quá khứ đã rất xa xôi. Một lời cảnh cáo độc ác, tàn khốc.
- Tao sẽ bắt được chúng mày…tao bắt tất cả chúng mày. Hãy nhớ đến đạo Wyang, Bogang. Nhớ đến đạo Wyang. Mày không thể trốn chạy. Mày đã làm nhiều thứ, nhưng tất cả đều là sai lầm. Không một ai có thể trốn thoát Wyang. Nó đã về đây, nó sẽ ở lại mãi. Mày nghe rõ không…?
Bogang đã nghe rõ. Đúng. Wyang đã quay trở lại, nó sẽ ở lại, nó sẽ không bao giờ tàn lụi.
Những định luật cổ xưa nói rằng nó sẽ sống vượt mọi trường thời gian.
Mọi trường thời gian, cho tới tận cùng thế giới…
Kulani muốn giơ tay với lấy con búp bê, muốn dùng nó tạo pháp thuật đối chọi, nhưng giọng nói hầu như đã thôi miên ông. Ông đứng đờ ra, không cựa quậy nỗi một ngón tay. Làn khí lạnh bí hiểm phủ lấy ông như một chiếc áo khoác. Bogang hầu như không thở nổi. Thế rồi cuối cùng, như lời chia tay, ông nghe tiếng cười hả hê rùng rợn.
Nghe như một lời thề, một lời thề sẽ được thực hiện. Không khí trong phòng trở lại vắng lặng. Không còn Người Kéo, không còn giọng người..
Im lặng…
Bogang Kulani hít hơi thật sâu. Khi đưa tay vuốt má, ông thấy mặt mình nhễ nhại mồ hôi. Hai con ngươi như bị ấn lồi ra. Làn môi khô nứt, dạ dày như đang bốc lửa. Ông lắc đầu.
Người Kéo đã khủng khiếp. Nhưng còn khủng khiếp hơn nữa là giọng người vừa nói với ông.
Bogang Kulani biết rất rõ giọng nói. Đó là giọng Konda Kulani.
Em trai ông !
8.
Hồi ức về gã đàn ông khiến Bogang run rẩy toàn thân. Bao nhiêu năm nay ông không nghe tin về hắn. Hắn đã biến khỏi gia đình, như thể chưa bao giờ tồn tại. Từ khi còn rất trẻ, hắn đã chọn đi một con đường khác với tất cả những người trong gia tộc Kulani. Càng ngày hắn càng xa rời họ hơn, càng ngày hắn càng dấn sâu hơn vào con đường của bóng tối, bởi hắn tin rằng chỉ có nó mới có thể mang lại cho hắn quyền lực.
Hắn đã tụt sâu. Tụt xuống thật sâu vực thẳm của địa ngục. Thế giới đen đón nhận hắn, cuốn hắn vào những nếp gấp rùng rợn của nó để rồi lại nhổ hắn ra. Bây giờ hắn đã trở lại, mang theo cái chết và sự hủy diệt.
Bogang Kulani chầm chậm quay người lại. Khuôn mặt ông đã ngã ra màu xám, nứt nẻ như khuôn mặt búp bê mà ông vừa vẽ. Ánh mắt trống rổng mặc dù con ngươi ẩm ướt. Nước mắt tràn qua mi, lăn theo hai bên má xuống cằm.
Khi nhấc chân lên để bước đi, Bogang mới thấy nó run tới mức nào.
Ông già dừng lại bên cạnh bàn, chống cả hai tay xuống bàn để đở lấy sức nặng cơ thể. Ánh mắt ông vô tình buông xuống con búp bê đang nằm ngửa, với những cây kim chìa ra ngoài.
Đầu tiên, Bogang không muốn tin, bởi những gì bày ra trước mắt ông khó có thể là sự thật. Nhưng nó nằm yên trước mắt ông. Bogang đã không nhầm.
Quanh những chân kim hiện ra những vệt ố màu đỏ. Trông như máu đã khô.
Bogang Kulani đứng đờ ra. Ông nghe tiếng tim mình đập mạnh như búa gõ vào thành sọ ông. Bogang không biết phải giải thích hiện tượng này ra sao. Ông đã tin hoàn toàn vào pháp thuật của con búp bê, nhưng có vẻ như ông đã sai lầm. Chỉ riêng sự hiện diện của Người Kéo và tiếng nói của Konda đã khiến nó thay đổi.
Bogang nhớ lại lúc ông cắm kim vào búp bê. Lúc đó không hề có một giọt máu. Nhưng bây giờ thì những vệt đỏ nâu đang hiện rõ quanh các chân kim. Một bằng chứng cho thấy phía bên kia đã thay đổi con búp bê của ông.
Với một cử chỉ hầu như dịu dàng, người đàn ông nâng con búp bê lên, đặt nó vào lòng bàn tay trái. Gỗ rất nhẹ, con búp bê chẳng nặng là bao. Cả mấy cây kim cũng chẳng khiến được nó tăng trọng lượng. Mắt Bogang buốt xót. Những giọt nước mắt cay như nước xà phòng. Ông thấy mình đơn độc và bị bỏ rơi. Cẩn trọng, ông quấn con búp bê vào mảnh vải rồi đút nó xuống đáy túi áo khoác.
Ông đi về phía cửa. Khi mở cửa, ông già thấy khó chịu trước tiếng rên của bản lề. Đã tới lúc phải châm thêm dầu cho nó.
Cô gái đang đợi ông.
Cô ngồi trên một chiếc ghế, ánh mắt nhìn trân trân về phía ông và khi Bogang Kulani nhìn thấy con gái mình, lòng ông không khỏi thoáng tự hào.
Vợ ông sinh nở tương đối muộn. Shida là con út, là đứa xinh đẹp nhất nhà.
Cô gái trông như một đóa hoa hàm tiếu trong chiếc áo sơ mi cắt rộng màu vàng sáng. Mái tóc đen dầy được chảy gọn ra sau tai, thắt lại trên gáy bằng một vòng nhung vàng.
Chiếc quần bó màu đen in những bông hoa vàng, xanh, cam bó sát theo đôi chân thon thả. Đôi chân trông càng đẹp hơn khi Shida đứng dậy.
Cha cô đã có lúc không khỏi phiền lòng vì cô đã chọn con đường hiện đại. Nhưng ông cũng phải nhìn nhận là cô đã thuộc về một thế hệ khác và ông không có quyền can thiệp sâu vào cuộc sống của cô. Mặc dù sống hiện đại, Shida chưa bao giờ ngơi gắn bó với gia đình. Mỗi khi người nhà cần đến cô là bao giờ cô gái cũng có mặt.
Shida gật đầu chào cha.
- Ba...trông ba không khỏe. Ba không làm được sao ?
Đột ngột, Bogang thấy tình cảnh của mình sao mà tuyệt vọng. Cho tới nay, ông luôn là một người mạnh mẽ, đủ sức che chắn cho gia đình mình. Giờ ông thấy mình vô dụng.
- Nó mạnh lắm. – Ông già thì thào. - Rất mạnh. Chúng ta chẳng thể làm gì được.
- Nhưng mà ba đã...
Người cha ngăn không cho con nói hết câu. Khuôn mặt với làn da tuyệt đẹp của cô thoáng hiện vẻ sợ hãi.
- Con nói đúng đấy, Shida, con nói đúng. Nhưng đáng tiếc, cuộc đời có những việc người ta không lẩn tránh được. Một quá khứ khủng khiếp đã đuổi kịp ba, và cả các con nữa. Anh trai Fahran của con, là nạn nhân đầu tiên. Rồi những người khác cũng sẽ chết, theo đúng những luật định tàn khốc cổ xưa. Nhưng ba không muốn chấp nhận. Ba không muốn cái chết có một vụ mùa hả hê...
- Nhóm đạo, phải không ba?
Bogang gật đầu.
- Nó đã tìm được dấu vết chúng ta. Nó đã theo tới đây. Nó muốn trả thù. Nó muốn xóa mối hận cũ.
- Ta phải làm gì ?
- Chẳng làm gì cả...
Đột ngột, tia lửa phản kháng cháy bùng lên trong mắt cô gái trẻ. Shida không muốn chấp nhận. Cô đã học cách khẳng định mình. Cô không để cho số phận muốn làm gì tùy ý. Shida đã đi con đường của riêng cô, đã lao động và phấn đấu, trở thành giáo viên của một trường dành cho trẻ em da màu.
- Ba! – Cô gái nói bằng giọng cương quyết. – Ta sẽ không bó tay. Ta sẽ chiến đấu. Không thể để phía bên kia hủy diệt gia đình mình.
- Ta phải trả một món nợ cũ, con gái ạ !
Shida nhướng hàng lông mày đen nhánh, cong vút.
- Món nơ nào vậy ba ?
- Một món nợ rất cũ. Một người đã quay trở lại, và hắn ta nắm quyền lực trong tay. – Ông già thì thào kể. – Cái chết đã sang tới London và tóm bắt chúng ta !
- Cái chết đó tên là gì ? – Shida tiến lên một bước. – Nó có phải là dòng đạo Wyang ?
- Cũng đúng, con gái ạ.
- Nó còn là gì nữa ?
- Em trai ta ! – Khó nhọc lắm Bogang mới thốt ra được. Nhưng ông già không còn muốn giấu giếm con gái điều chi. Nhất là trong một hoàn cảnh gay gắt như bây giờ, trước những dự báo u ám như bây giờ.
- Konda ! – Ông cố gắng đưa cái tên qua đầu lưỡi. Rồi ông nhắc lại. – Konda...
Shida bối rối. Cô gái hắng giọng, cân nhắc, nhìn cha mình. Người đàn ông đang hướng về phía cô bằng ánh mắt van lơn, như xin cô nghĩ ra giải pháp.
- Con không biết sao?
Shida cắn môi.
- Có, con biết chuyện đó. Nhưng nó xa cũ quá rồi. Như trong một lớp sương mù. Con đã có lần nghe đến cái tên này. Nó là một cái tên đúng không ba ?
- Tên em trai ta !
Cô gái đột ngột nhớ ra tất cả. Cô nắm chặt nắm đấm, không cảm nhận thấy những móng tay đang đâm sâu vào lòng bàn tay.
- Trời đất ạ! – Cô nói. – Nhưng hắn đã biến mất từ lâu rồi, đã bị quên lãng, đã chết...
Người đàn ông già nua bật cười chua xót.
- Trời ơi, con ngây thơ quá! – Ông kêu lên. – Đúng là cả ba cũng có lúc tưởng như vậy. Nhưng ba đã nhầm. Tin ba đi. Konda đã quay trở lại, hắn ở đây, ở London, và hắn là cái chết...
Giọng nói cuối câu đổ thành tiếng thì thào vô cảm khiến Shida không khỏi rợn người. Cô ấp úng:
- Vậy hắn chính là kẻ cầm đầu dòng đạo?
- Đúng, những kẻ kia tuân lệnh hắn...
Cảm giác rờn rợn trên da cô gái tăng lên. Như có vô vàn hạt băng nhỏ li ti đang trôi dọc sống lưng. Shida cắn chặt môi, lấy hơi thật sâu và nói chuyện với người cha về pháp thuật đối chọi.
Trông cha cô thật buồn khi trả lời cô.
- Ba đang giữ nó. – Ông nói. – Ba giữ nó lâu lắm rồi nhưng ba sợ nó không đủ mạnh.
- Tại sao không?
- Có lẽ nó đã yếu đi. Đã bao nhiêu năm trôi qua. Lẽ ra ba phải chuẩn bị chuyện này từ trước. Ba đã hy vọng tránh được. Bây giờ có lẽ đã muộn. Ba rất buồn nhưng phải nói sự thật.
- Còn mối nguy hiểm?
- Nó mạnh hơn bao giờ hết. Sẽ có chuyện tính sổ. Nó đã bắt đầu với Fahran. Nó sẽ còn tiếp tục, nó sẽ không tha một ai, cả con cũng vậy.
Shida trầm ngâm và lo lắng.
- Ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ để nó lần lượt giết từng người một?
- Không.
- Vậy thì giải pháp là gì?
Bogang buồn bã lắc đầu.
- Ba không biết giải pháp. Ba chỉ biết chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn nếu ở bên nhau, nếu ta không chia rẽ phân cách.
Cô gái hiểu lời cha.
- Con đi gọi các anh lại nhé?
- Đúng, gọi tất cả lại.
- Lại đây sao?
- Ta sẽ ngồi chờ cái chết ở căn hộ này.
Shida gật đầu. Cô không thể phản kháng. Càng nghĩ về những gì người cha đã kể, cô càng thấy đây là lời đề nghị tốt nhất.
Cô gái chầm chậm quay người, đi về hướng cửa. Cô cảm giác như đang bước trên than hồng.
Trước khi rời phòng, cô hỏi người cha một lần nữa.
- Nếu ta báo cho cảnh sát?
Bogang cười cay đắng. Có vẻ như lớp giấy xám phủ trên mặt ông đang sột soạt.
- Liệu họ có tin ta không?
- Con nghĩ là không.
- Chính thế.
Shida bước đi, nhẹ tay đóng cửa lại sau lưng cô.