Nữ tử nọ nghe thấy lời khuyên của tam sư ca chỉ khẽ cười quyến rũ nói: “Tam sư ca, huynh thật quá coi thường công phu ‘Phất hoa điểm huyệt thủ’ của muội rồi. Hi hi, cái tên tiểu tử mặt trắng này luyện võ được bao nhiêu năm chứ, hắn sao có thể…. Ai da!”
Kiều thanh ôn nhu đang vang vọng bỗng chốc xen lẫn tiếng kêu kinh ngạc sợ hãi.
Chỉ thấy thân hình Phương Kiếm Minh vốn đang bất động trên mặt đất đã xoay người ngồi dậy, ngũ chỉ tựa như thiểm điện xuất ra một thức trong bộ trảo pháp “Thiếu Lâm long trảo thủ” tới đầu vai nữ tử nọ.
“Chát”
Nữ tử nọ trong lúc bất phòng [không phòng bị] bị kình lực phản chấn văng ra ngoài xa, lúc này Phương Kiếm Minh chuyển thân đứng dậy bật cười: “Ha ha, các ngươi diễn tuồng thật là khéo ha!”
Nam nhân nọ trong thấy sư muội của mình bị tập kích, sợ rằng có điều bất hảo liền vội vàng phi thân tiến tới đỡ lấy nữ tử nọ. Hắn nhìn thấy tiểu sư muội của mình sắc mặt có chút cổ quái, liền thất thanh hỏi: “Sư muội, ngươi có sao không?”
Nữ tử nọ lắc đầu, quay đầu nhìn về Phương Kiếm Minh kinh ngạc hỏi: “Tại sao ngươi lại nương tay, lúc nảy chỉ cần ngươi gia tăng kình lực đã có thể hạ sát được ta rồi.”
“Chúng ta chỉ là bình thủy tương phùng, tại sao ta lại giết ngươi?”
“Lý do ư? Ngươi là tên thải hoa tặc mà ai ai cũng muốn tróc nã [truy bắt], khi nảy chúng ta lại bày kế lừa ngươi, đó không phải là lý do sao?”
“Ha ha! Các ngươi muốn tróc nã ta, tất nhiên phải sử dụng vũ lực, đó là lẽ dĩ nhiên, còn ta với các ngươi vô oán vô cừu, sao phải xuất độc thủ chứ.”
Nam tử nọ nghe lý luận kỳ quái nọ không khỏi ngạc nhiên, một lúc sau lại hỏi: “Ngươi như thế nào lại có thể nhận ra chúng ta đang diễn tuồng!”
“Ha ha, tại sao ta lại nói cho ngươi biết chứ. Còn vị tỷ tỷ này, thủ pháp điểm huyệt của nàng quả thật lợi hại, đáng tiếc đối tượng của nàng không nên chính là ta, đúng như lời lão huynh đây vừa nói, khi nảy ta giả như bị điểm trúng ma huyệt, xem rốt cuộc các ngươi có phải muốn tru sát ta không, nếu đúng vậy thì ta đây cũng không khách khí mà cho hai người các ngươi đi gặp lão tổ tông của mình [ở dưới suối vàng], cũng may là các ngươi chỉ muốn bắt ta, ta há có thể sử dụng độc thủ được.”
Hai người nọ sau khi nghe hắn nói xong, thân ảnh lập tức chia ra bao vây lấy Phương Kiếm Minh, một trước một sau ngăn cản đường lui của hắn. Chỉ thấy nữ tử đang đứng trước mặt hắn mỉm cười: “Hi hi, tiểu tử, nhìn ngươi tuấn tú như vậy, đích thực là thiếu niên nam tử mà sư phụ ta cần dùng làm dược dẫn ah, chi bằng người theo chúng ta hồi sư môn, tỷ tỷ cam đoan sẽ không ai khi dễ ngươi hết. Hi hi” [ta cũng rất tuấn tú ah >.<]
Phương Kiếm Minh thấy bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định truy bắt mình, thâm tâm không khỏi cảm thấy kỳ quái hỏi: “Nhị vị là ai? Chúng ta trước nay chưa từng gặp mặt chứ đừng nói đến có cừu hận với nhau, các ngươi tại sao lạ nhất nhất tróc nã ta cho bằng được?”
Nữ tử nọ liếc nhìn về phía Phương Kiếm Minh, mị nhãn câu hồn long lanh sóng nước, thân ảnh cười rung rung như cành liễu trong gió, tựa như cố ý phơi trọn nữa cặp ngọc nhũ vào tầm mắt của Phương Kiếm Minh khiến nhãn thần của hắn không khỏi lãng tránh: “Hừ, ngươi không nên dùng bộ dáng này câu dẫn ta [có một nữa không đủ đô là phải >.<], nếu còn như thế, đừng trách ta không khách khí.”
“Hi hi, tiểu tướng công, chẳng lẻ chàng không nhìn ra chúng ta là ai sao?”
“Hừ, ta không phải là thần toán tử [thầy bói], sao có thể nhận ra các ngươi là ai.”
“Hi hi, nếu chàng muốn biết lai lịch của chúng ta thì cũng dễ thôi, chỉ cần đi theo tỷ tỷ, ta sẽ kể hết cho chàng nghe, chàng xem như vậy có phải là tốt không?”
Nữ tử nọ vừa nói vừa dấn bộ bước tới, ngọc diện mộng mị, song nhãn câu hồn nhìn chằm chằm về Phương Kiếm Minh, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, từ nơi đó thoát ra từng làn nhiệt khí quyến rũ, phong vận quả thật mê người ah, nếu đúng là một nam tử bình thường, đối với thái độ câu dẫn động nhân như vậy đã sớm phát tác sắc dục, lập tức đem ả ta thân thượng thủ hạ [người ở trên tay ở dưới. Đừng hỏi ta, ta cũng hem biết gì đâu ^_^] tiêu diêu cực lạc một phen.
Ai, chỉ đáng tiếc nàng ta câu dẫn lại không đúng đối tượng, Phương Kiếm Minh hắn không phải là nam tử bình thường ah, từ nhỏ lớn lên ở Thiếu Lâm tự, sớm tối đã nghe sư phụ của hắn giảng giải “sắc tức thị không, không tức thị sắc”, xem nữ nhân tựa như độc dược đối với con đường tu luyện của hắn, khuyên hắn nên tránh xa nữ sắc.
Ai! Bọn họ là người xuất gia tất nhiên đối với quan điểm về nữ sắc tự nhiên phải có thành kiến, mà Phương Kiếm Minh nghe vậy cũng chỉ mơ mơ hồ hồ, không hiểu cho lắm, sau này khi hắn tu luyện “Đại Thụy thần công” thì suốt ngày chỉ lo ngủ nên đối với cách ứng xử tại nhân gian còn thập phần hạn chế. Chính vì vậy mà khi bị hàm oan là dâm tặc ở Sử gia trang vào tối hôm qua, đối với thường nhân đã sớm nộ hỏa công tâm [giận bốc khói], chứ không phải như hắn chỉ cần thanh minh “Ta không phải là dâm tặc” rồi đào tẩu vào thụ lâm như bây giờ. Thâm tâm Phương Kiếm Minh thầm nghĩ “thanh giả tự thanh”, chỉ cần nghĩ rằng mình trong sạch thì bất tất phải giải thích, còn tin hay không thì tùy vào bọn họ, đối với mình gây ra bất lợi gì cũng không cần phải để ý nhiều.
Khi hắn nhìn thấy nữ tử nọ đang thi triển bản lĩnh câu hồn nhiếp phách của mình, mặc dù sắc mặt có chút ửng đỏ nhưng lúc này cũng không còn né tránh: “Ngươi không được dùng thần thái đó câu dẫn ta, hãy mau chỉnh lại thượng y [áo trên] đi.”
Nữ tử nọ nghe vậy không khỏi bật cười khanh khách, đột nhiên song thủ kéo thượng y trôi tuột xuống dưới [chẹp chẹp @_@]
“Hi hi, tiểu tướng công, có phải như vầy chàng mới vừa ý phải không?”
Ách, Phương Kiếm Minh quả thật không nghĩ đến nữ tử nọ lại phóng đãng đến như vậy, ngay giữa thanh thiên bạch nhật lại làm ra bộ dạng như thế, quả thật là một tiểu hồ ly biết mê hoặc chúng sinh mà. Hắn lúc này đã không còn dám ngước nhìn, song nhãn nhanh chóng khép lại, thì bỗng nghe từ đằng sau có tiếng gió rít lên, hóa ra nam tử nọ từ nảy giờ đứng sau xem hí kịch đã lăng không lao đến xuất chưởng đánh vào sau lưng Phương Kiếm Minh, hắn trong lúc nguy cấp quan đầu đành dựa vào thính lực nhận biết chưởng phong, tả thủ lập tức xuất ra nghênh đỡ.
Nam tử nọ thân thủ có thể liệt vào hàng cao thủ trên võ lâm, song đối diện với Phương Kiếm Minh cũng chẳng thể chiếm thế thượng phong, sau khi giao thủ hơn mười chiêu, Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng, chưởng phong xuất ra đánh lui đối phương về sau, song nhãn lập tức mở ra, tả chưởng mang theo một cổ kình khí cường đại công kích tới thân ảnh nam nhân nọ.
Mắt thấy nam nhân nọ sắp bị trọng thương dưới chưởng lực hùng hậu của Phương Kiếm Minh thì bỗng nghe kiều thanh của nữ tử vang lên: “Tiểu tướng công, tam sư ca của ta không đối địch nổi chàng, nếu chàng muốn động thủ thì hãy đánh ta đi. Hi hi!”
Thân ảnh nhu nhuyễn trong chớp mắt tựa như làn nhu phong áp sát Phương Kiếm Minh, ngọc thủ xinh tựa như hoa tập kích đến sau lưng hắn, xem ra võ công của nàng cũng không kém tên tam sư ca kia bao nhiêu.
Phương Kiếm Minh thấy sau lưng bị tập kích cũng không hồi thân nghênh đón, tả chưởng một lần nữa vòng ra sau xuất ra một cổ chưởng phong.
Nữ tử nọ thấy vậy cười lên khanh khách, phi thân né tránh về bên trái của Phương Kiếm Minh , ngọc thủ lại một lần nữa hưởng tới bả vai của hắn.
Phương Kiếm Minh thân ảnh khẽ động, tả thủ biến chiêu Thiếu Lâm long trảo thủ công kích vào bả vai nữ tử nọ, khiến thân ảnh của nàng bị chấn động văng ra ngoài xa, đồng thời hữu thủ của hắn lại vận khởi nội lực công kích nam tử ở trước mặt, chưởng phong mạnh mẽ tựa như đất bằng dậy sóng, một cổ kình lực cường đại đã chấn lui nam nhân nọ ra xa ba trượng, tuy chẳng gây ra nội thương nghiêm trọng, nhưng cũng khiến nam tử đó kinh tâm chấn động.
Phương Kiếm Minh sau khi chấn lui hai người bọn họ thì nhàn nhã chắp tay sau lưng cười nói: “Ha ha, ta bất kể lý do các ngươi muốn truy bắt ta, bất quá ta có lời cảnh cáo hai người các ngươi, nếu lần sau còn gặp lại thì sẽ không phải nhẹ nhàng như hôm nay đâu. Hừ ! ta còn có việc phải đi, không thể trì hoãn ở nơi này với các ngươi thêm nữa, mong rằng chúng ta sẽ không gặp lại nhau!”
Sau khi hắn nói xong liền huýt sáo gọi kỳ lân thử, lúc này kỳ lân thử từ một gốc đại thụ nhanh chóng chạy tới bên hắn, hóa ra nảy giờ con tiểu thử này an tĩnh tại một nơi giương mắt xem náo nhiệt, giờ nghe thấy tiếng huýt sáo của Phương Kiếm Minh mới chịu chạy đến.
Ngay khi kỳ lân thử chạy tới bên người, Phương Kiếm Minh liền thi triển khinh công, song thối điểm nhẹ lên mặt đất mượn lực phi thân tới trước, thoáng chốc đã cách xa hai trượng, kỳ lân thử lúc này cũng không kém theo sát sau lưng hắn. Một người một thử chuyển thân mấy cái đã chạy xa hơn chục trượng, chỉ còn thấy thấp thoáng bóng dáng thân ảnh thoát ẩn thoát hiện ở đằng xa.
Nữ tử nọ nhìn thấy Phương Kiếm Minh thi triển khinh công thượng thừa mà ngay cả đệ nhất lưu cao thủ trong võ lâm cũng chưa chắc đạt tới mức này, thì thâm tâm không khỏi chấn động: “Ah! Thật không ngờ tiểu tử này võ công lại kỳ ảo như vậy, cũng may lúc trước không có đắc tội lớn với hắn, nếu không khiến hắn nộ hỏa công tâm thì ngay cả mình liên thủ với tam sư ca cũng chưa chắc có thể đối phó lại, sau này trở về sẽ bẩm báo với sư phụ vậy.”
Nam nhân nọ lúc này cũng đã đứng dậy, xem ra thương thế cũng không nghiêm trọng, hắn trông thấy nữ tử kia đang đi tới bên mình thì mở lời nói: “Tiểu sư muội, đã thấy rồi chứ, ta đã nói người này võ công quái dị, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, vậy mà muội lại không nghe lời, cứ cương quyết đòi bắt hắn đem dâng cho sư phụ, thật ra sư phụ đã có nhiều ‘Dược dẫn’, cần gì phải quan tâm đến tên tiểu tử đó.”
Nữ tử nọ nghe thấy sư huynh trách mắng, mắt phượng không khỏi trừng lên khó chịu: “Tam sư ca, huynh thật sự không hiểu được tâm ý của muội.”
“Muội có tâm tư gì?”
“Tiểu tử nọ võ công cao như vậy, nếu chúng ta có thể bắt hắn đem dâng cho sư phụ, sư phụ nhất định sẽ hoan huỷ mà truyền thụ tuyệt học cho chúng ta, đến lúc đó chúng ta hai người sẽ không còn phải bị Đại sư tỷ và Nhị sư tỷ khi dễ nữa, chẳng lẻ huynh muốn cả đời này đều bị các nàng đó khi phụ sao.”
Nam nhân nọ nghe vậy không khỏi trầm ngâm suy nghĩ, lát sau nói: “Tiểu sư muội, ta hiểu tâm tư của muội, thế nhưng thiếu niên kia võ công cao thâm mạt trắc như vậy, cho dù chúng ta có liên thủ cũng không thể khống chế được hắn, nếu nhất thời chọc giận hắn, xem ra chỉ trong vòng hai mươi chiêu hắn đã có thể hạ sát chúng ta rồi.”
“Hi hi, việc này huynh không cần phải bận tâm, chúng ta tiếp tục theo sau hắn chờ đợi thời cơ, muội không tin trên đời này lại có Liễu Hạ Huệ.”