Phương Kiếm Minh lúc này cùng với kỳ lân thử hướng về quan đạo ly khai, hắn vừa đi vừa nghĩ lại chuyện xảy ra vừa rồi, thâm tâm không khỏi cảm khái, lần này thật là được mở rộng tầm mắt ah, không ngờ trên thế gian lại có một nữ nhân nhi [nữ tử trẻ tuổi] phóng đãng như vậy, chẳng những nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn mà còn mang dáng vẻ phong tình dụ nhân, tràn đầy ma lực câu dẫn như vậy. nếu không phải xuất thân của hắn có điểm khác với người thường, nói không chừng đã bị nữ tử nọ thu phục rồi.
Hai ngày sau khi ly khai thụ lâm, một người một thử đã bôn tẩu qua nhiều thành trấn, đến ngày hôm đó thì hắn mới dừng chân tại một thôn trấn vì cảm thấy có điều kỳ quái, chỉ thấy trong thôn đâu đâu cũng xuất hiện nhân sĩ võ lâm, tụ tập từng nhóm từ ba đến năm người xì xào bàn luận.
Phương Kiếm Minh lúc này muốn vượt qua bọn họ để tiếp tục hành trình, thì bỗng thấy thân ảnh một đại hòa thượng đi ra, hóa ra đó chính là hòa thượng đã đe dọa hắn tại nội thành Lâm Giang, lần này bỗng nhiên gặp lại khiến hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Dù gì thì hắn cũng xuất thân từ Thiếu Lâm tự, nên đối với các vị hòa thượng đều mang một mối thiện cảm, lần đó khi đại hòa thượng nọ cố tình va vào hắn và mở lời de dọa, hắn cũng không có nổi giận, nhẹ nhàng bỏ qua mọi chuyện. Lúc này thấy hòa thượng cước bộ nhanh chóng đã đi tới gần, thâm tâm hắn không khỏi bối rối, đang khi phân vân tìm biện pháp thì bỗng nghe thấy âm thanh vang vọng bên tai
"Ha ha, lão đệ, đã lâu rồi không gặp, chúng ta cùng lên tửu lâu cạn chén nào.”
Phương Kiếm Minh đang còn mơ mơ hồ hồ thì đã thấy tay hắn bị người nọ kéo lấy hướng thẳng về tửu lâu, sau lưng bọn họ là kỳ lân thử đủng đỉnh lắc đuôi đi theo.
Đại hòa thượng lúc này đang muốn tiến đến Phương Kiếm Minh tiếp tục “ chào hỏi”, thì bỗng thấy giữa đường lại có người chiếm lấy tiên cơ của hắn, không nhịn được “hừ” lên giận dữ, trừng mắt nhìn chằm chằm về hai thân ảnh ở đằng xa.
Kỳ thật vị đại hòa thượng này cũng chẳng phải là cao tăng đắc đạo gì, mà là hắc đạo hòa thượng, hằng ngày đều ăn thịt uống rựu, đích thị là tửu nhục hòa thượng. Vào nữa năm trước đây, khi hắn cùng với một vài bằng hữu của mình đang hành ác tích đức muốn tru sát một bang chúng thì lại gặp phải “Phiêu miễu tiên tử” Long Bích Vân, sau khi động thủ thu thập bọn họ, nàng lại không có hạ sát mà chỉ mở lời giáo huấn khuyên bọn họ “phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật”, về sau không được giết người bừa bãi.
Mà bọn họ khi nghe đến đại danh của mỹ nhân trước mặt chính là đệ tử kiệt xuất nhất từ trước tới nay của “Từ Hàng Hiên” thánh địa thì thâm tâm không khỏi bội phục, lập tức hứa rằng sẽ quay về chính đạo, hành thiện tích đức, sau đó âm thầm đi theo trợ giúp cho Long Bích Vân.
Vào lúc đó thanh danh “Phiêu miểu tiên tử” vang dội trên võ lâm, lại nói đến Long Bích Vân dáng người mỹ mạo đẹp tựa thiên tiên, dẫn đến biết bao nhiêu sắc lang không kiềm nỗi dục vọng, toan tính sử dụng thủ đoạn hạ lưu để mong chiếm hữu được mỹ nhân, đáng tiếc những sắc lang này đều bị bọn người đại hòa thượng theo sau âm thầm trừng trị. Mà đối với những chuyện này Long tiên tử cũng mơ hồ không biết, dù cho có biết được bọn họ đi theo, với bản tính của nàng, chỉ cần không loạn sát [giết người bừa bãi] khắp nơi thì nàng cũng không có tâm trí nào mà quản đến.
Lại nói bên người Long tiên tử có một nha hoàn, từ nhỏ cùng lớn lên với nàng tại “Từ Hàng Hiên”, tên gọi là Long Nguyệt, có thể nói ngoại trừ sư phụ là người thân nhất thì nha hoàn Long Nguyệt nọ với nàng tình thân như tỷ muội, Long Bích Vân chưa bao giờ xem nàng ta như một nha hoàn của mình.
So với Long Nguyệt thì Long Bích Vân chỉ hơn nàng ta có vài ngày tuổi, mặc dù Long Bích Vân đối đãi với nàng ta tình thân như thủ túc nhưng Long Nguyệt cũng không dám gọi tiểu thư của mình một tiếng “tỷ tỷ”, bởi vì môn quy của “Từ Hàng Hiên” không cho phép, thứ nữa là nàng ta đối với Long Bích Vân thập phần kính trọng, khi gần bên đều xưng hô một tiếng “tiểu thư”.
Có thể nói nha hoàn Long Nguyệt này cũng không phải là người xấu, bất quá vì đi theo tiểu thư của nàng hành tẩu giang hồ gần một năm, đối với nhân tình thế thái trên võ lâm cũng đã chịu nhiều ảnh hưởng, ngoài ra còn thấy những nhân vật hắc đạo bị Long Bích Vân thu phục đều không dám tìm đến báo cừu, tựa như trong mắt bọn họ thì vị Long tiên tử này chẳng khác gì thánh nữ cao quí băng thanh ngọc khiết [chỉ được ngắm chứ không được sờ >.<, đem vô bảo tàng là vừa], ngay cả nhìn cũng không dám để lộ một chút bất kính, lẽ dĩ nhiên đối với nha hoàn thân tín Long Nguyệt bên cạnh nàng lại càng thập phần khách khí.
Mà Long Nguyệt trước sự cung kính của nhiều cao thủ hắc đạo như vậy dần dà làm nàng ta sinh ra kiêu ngạo, trước kia tại “Từ Hàng Hiên” ngoại trừ Long Bích Vân xem nàng như tỷ muội, còn lại mọi người khi đối diện với nàng đều mang sắc mặt băng lãnh, nhất là vị Đại sư tỷ kiêu ngạo của Long Bích Vân. Tại “Từ Hàng Hiên” có một điều lệ, cứ hai năm một lần sẽ diễn ra một kỳ luận võ, mà vị đại sử tỷ kia vốn tin rằng mình sẽ độc chiếm ngôi vị quán quân, thì bỗng nhiên lại xuất hiện ra một vị sư muội đả bại nàng ta, đoạt lấy quyền được hành tẩu trong võ lâm trừ ma vệ đạo, vì vậy mà mỗi lần vị đại sư tỷ nọ gặp chủ tớ Long Bích Vân đều mang dáng vẻ băng lãnh, đối với vị sư muội của mình vì không thể phát tác nộ khí, nên đành phải dồn hết vào nha hoàn bên cạnh trút giận, nói rằng Long Nguyệt không phải là đệ tử của “Từ Hàng Hiên” nên không được ở lại, khi Long Bích Vân nghe được nàng ta nói vậy liền tức giận tìm đến đại sư tỷ của mình truy vấn, thiếu chút nữa đôi bên đã động thủ giải quyết.
Sau đó sự việc này đến tai hiên chủ của “Từ Hàng Hiên” Long Cẩm Mộng, vị hiên chủ này vì không muốn trong môn đệ tử bất hòa, tuy biết Long Bích Vân vẫn chưa đủ tuổi, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải để cho nàng ta xuất môn hành tẩu giang hồ sớm trước hai năm.
Lại nói đến khi Long Bích Vân cùng nha hoàn Long Nguyệt của mình vừa xuất hiện trong chốn võ lâm thì đã thanh danh hiển hách, chưa kể nói đến là đệ tử của “Từ Hàng Hiên” thánh địa chính đạo trong võ lâm, với võ công cao thâm mạt trắc cùng nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng cũng đã làm không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, phong lưu nam tử khuynh đảo tâm hồn, hận không thể ngày ngày đối diện trò chuyện cùng giai nhân.
Ai! Chỉ đáng tiếc cho đám sắc lang này, vị mỹ nhân mà họ ngày đêm thầm thương trộm nhớ tựa như tiên tử hạ phàm, không còn vương vấn thất tình lục dục, đối với mọi người đều đối xử tốt như nhau, khiến cho dù là ai có xấu xa như thế nào thì khi đối diện cùng nàng đều không thể phát xuất ra một tia ý niệm tà ác.
Vì thế mà tiểu nha hoàn Long Nguyệt nọ khi thấy không ít cao thủ đối với mình đều thập phần khách khí thì không khỏi sinh ra thần thái kiêu ngạo, đối với ngoại nhân đều thể hiện thái độ bá đạo, bất kể là ai dám làm cho nàng ta nộ hỏa công tâm, liền thể hiện thần tình như một nữ hài tử động khẩu chứ không động võ, mở lời de dọa.
Nhớ lại chuyện lúc trước của nàng ta bên ngoài Lâm Giang thành tựu kiến Phương Kiếm Minh, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể đoán được khi đó nàng ta tức giận bỏ đi liền không về gặp tiểu thư của mình mà lại tìm đến đại hòa thượng cao thủ hắc đạo nọ, thể hiện thái độ bất mãn của nàng ta đối với Phương Kiếm Minh, liền có thể khiến cho đại hòa thượng nọ thừa lúc Phương Kiếm Minh đang đi trên đường liền từ trong tửu điếm đi ra, cố ý gây ra va chạm, chỉ cần Phương Kiếm Minh tức giận động thủ, hắn liền có thể đường đường chính chính xuất thủ giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày đó, nào ngờ Phương Kiếm Minh lại chịu nhẫn nhịn bỏ qua mọi chuyện, làm hắn cũng không tiện phát tác, sau đó nghĩ đến Long tiên tử đang muốn đến thảo hội công đạo, hắn mới vội vã ly khai Lâm Giang thành tiến tới nơi này.
Trong khi chúng ta nhắc lại một chút cố sự thì lúc này Phương Kiếm Minh đã bị người kia kéo tay vội vả hướng về phía trước đi nhanh tới, hắn lúc này có dịp liếc nhìn người nọ thì thấy bộ dáng đến suýt nữa không nhịn được bật cười, chỉ thấy hình dạng người này thật là quái dị, từ khi Phương Kiếm Minh xuống núi đã thấy không ít người, nhưng cũng không thấy ai có hình dáng kỳ lạ như vậy, chỉ thấy người nọ quả giống như một quả bóng, cái mũi tròn trịa dưới song nhãn to tròn cùng ngự trị trên khuôn mặt bầu bĩnh, ngay đến cái đầu cũng láng bóng tròn vo khiến cho ai nhìn vào cũng đều không nhịn được bật cười.
Mà người này nhìn sắc mặt dường như lúc nào cũng nở nụ cười cầu tài, khiến cho dù ai có tức giận đến đâu mà nhìn thấy bộ dáng khuôn mặt của lão đều chỉ có thể nén nộ hỏa vào tâm, không nỡ phát tác. Ai! Người xưa có câu “Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân” [không thể tát vào má người cười – đánh kẻ chạy đi chứ ai thèm đá kẻ chạy lại ^_^], nếu dành cho lão ta thì thật là vạn phần chính xác ah.
Phương Kiếm Minh thâm tâm dằn tia tiếu ý, mỉm cười hỏi: “Tiền bối, người muốn dẫn ta đến nơi nào đây ah?”
“Ta muốn dẫn ngươi đi uống rượu cũng không được sao?”
“Tiền bối, người thật bá đạo ah, chẳng cần biết ta có đồng ý hay không đã lôi lôi kéo kéo ta đi như vậy.”
“Hắc hắc, ngươi như thế nào lại không muốn chứ, tiết lộ cho ngươi một chút, tại tửu lâu phía trước có một mỹ nhân nhi đó. Hắc hắc, sao hả, giờ thì không còn từ chối nữa chứ?”
Phương Kiếm Minh vừa nghe đến ba chữ “mỹ nhân nhi”, thâm tâm không khỏi dâng lên một cổ hàn khí, tiếu diện nhân nọ thấy sắc mặt của hắn biến đổi, không khỏi bật cười hỏi: “Ý, ngươi sao lại hoảng sợ như vậy. Lão thiên ah, ta cứ nghĩ trên thế gian chỉ có mình là quái dị nhất, thật không ngờ tiểu tử ngươi so với ta lại càng quái lạ hơn.Thế gian có nam nhân nào mà không muốn được diện kiến mỹ nhân chứ, nhất lại là mỹ nữ nhan sắc chim sa cá lặn như mỹ nhân nhi này, nay ngươi sắp diện kiến được mỹ nhân lại trở nên hoảng sợ như vậy. Hắc hắc, tiểu tử, chẳng lẻ sợ lão bà của ngươi trừng trị gia pháp hay sao?”
Phương Kiếm Minh nghe xong không khỏi cười khổ, cũng không có trả lời câu hỏi của lão: “Tiền bối, xin cho tiểu bối biết tôn tính đại danh?”
“Hắc hắc, mọi người gặp ta thường gọi là tiếu lão đầu, ngươi cứ gọi như vậy đi. Tiểu tử, còn ngươi phương danh quý tính là gì?”
“Tại hạ họ Phương, danh tự Kiếm Minh, xin ra mắt tiền bối!”
“Ha ha, trẻ ngoan dể dạy, trẻ ngoan dể dạy, chỉ bằng hai chữ ‘tiền bối’ này, ta không thể nào không mời ngươi uống rượu được. Ha ha, đi, chúng ta tới tửu lâu cùng uống rượu ngắm mỹ nhân, nếu ngươi còn từ chối, tức là xem thường ta ah!”
“Không dám, không dám, nếu tiền bối đã có lời, tiểu bối đâu dám từ chối, bất quá tại nơi này tập trung nhiều nhân sĩ giang hồ như vậy, xem ra vị mỹ nhân kia có lẽ là một trong tám vị mỹ nữ bài danh trên “Quần Phương Phổ” rồi?”
“Hắc hắc, thông minh, mỹ nhân nhi nọ đích thị bài danh trên “Quần Phương Phổ”, vậy ngươi nói có phải là rất đáng đi xem đại mỹ nhân này không?”
Phương Kiếm Minh thâm tâm chấn động: “Ta lúc trước vừa mới diện kiến một nàng Long Bích Vân đã mang đến biết bao phiền phức, giờ đây lại gặp thêm một mỹ nữ trên ‘Quần Phương Phổ’, không biết có phải là hảo sự hay không ah, thế gian sao lại có nhiều mỹ nữ như vậy chứ? Không biết nàng ta là người nào trong bảy mỹ nhân còn lại đây.”
“Tiếu tiền bối, người có biết xuất thân của nàng ta không?”