Tiếu lão đầu nghe thấy hắn hỏi chỉ cười cười: “Hắc hắc, ngươi cứ tới gặp nàng ta thì sẽ biết thôi. Ah! đến nơi rồi, chính là tửu lâu này đây. Hắc hắc, tiểu tử, chúng ta lên nào, cẩn thận nha, tí nữa gặp đại mỹ nhân mà ngươi chóang váng rớt xuống lầu thì thân già của ta không đỡ được đâu đó, hắc hắc…”.
Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn về tửu lâu xa hoa trước mặt, chỉ thấy toà lâu này chiếm một diện tích không phải là nhỏ, bên trong trang hoàng xa hoa lộng lẫy, xem ra đây không phải là một tửu lâu tầm thường ah.
Khi thân ảnh hai người bọn họ cùng với kỳ lân thử bước qua đại môn, chỉ thấy bên trong thập phần yên tĩnh, không có náo nhiệt như những nơi khác, chỉ thấy tầng một đã có bảy người nam nữ lão ấu yên vị từ trước, trong đó tam giáo cửu lưu đều có cả, không chỉ có tăng đạo thư sinh mà còn có cả khiếu hoá tử, quả thật là quái dị ah.
Đám khách nhân này nhìn thấy hai người cùng một con tiểu thử bước lên lầu đều hướng ánh mắt nhìn chằm chằm về bọn họ, chỉ thấy Tiếu lão đầu lúc này bật cười lớn: “Ha ha, xem ra tửu lâu này thật là quái dị ha, tam giáo cửu lưu đều tụ tập lại đây diện kiến giai nhân, xem ra mỹ nữ quả thật là có ma lực mãnh liệt mà, ha ha. Di, sao mọi người đều im lặng như vậy, cứ ăn uống tự nhiên đi ha, ta và tiểu huynh đệ này chỉ lên đây cạn chén với nhau, chúng ta không phải là muốn diện kiến vị đại mỹ nhân gì đó đâu. Tiểu nhị, tiểu nhị đâu rồi…”
Lúc này một hán tử vội vàng đi tới, thấp giọng hỏi: “Đại gia, người cần dùng gì vậy?”
“Hắc hắc, ngay cả ngươi cũng không dám lớn tiếng như vậy, xem ra vị mỹ nhân này quả là có ma lực đặc biệt. Tiểu nhị, cho chúng ta một bàn tốt nhất, đồng thời đem ra đây một bình hảo tửu ngon nhất, nếu chúng ta hài lòng, sẽ có thưởng cho ngươi.”
Tiểu nhị nọ thấp giọng đáp ứng rồi nhanh chóng lui ra sau chuẩn bị, trước khi hắn đi còn nghe Phương Kiếm Minh dặn dò mang đến ba cái bát cho bọn họ.
Lúc này Tiếu lão đầu cùng một người một thử đã tiến về tầng hai của tửu lâu, khi bọn họ bước đến giữa bậc lâu thì bỗng thấy một hắc y nhân đã đứng phía trên bậc lâu, tựa như muốn ngăn cản bọn họ. Tiếu lão đầu nhãn thần cũng không thèm liếc hắn lấy nữa cái, lại tiếp tục bước lên, dường như xem hắc y nhân như một phế vật, không để vào trong mắt.
Phương Kiếm Minh thấy vậy đang muốn mở lời nhắc nhở lão ta thì đã nghe thấy tiếu âm của Tiếu lão đầu vang lên: “Hắc hắc, hảo cẩu, chó ngoan không nên cản đường.”
“Hự… Ahhhhh…”.
Cũng không thấy lão ta xuất thủ như thế nào mà hắc y nhân kia đã hét lên đau đớn, thân hình lui về sau bảy bước dài. Tiếu lão đầu lúc này mới nhàn nhã bước lên thượng lâu, song nhãn khẽ chuyển nhìn về Phương Kiếm Minh: “Tiểu tử, ngươi thử nhìn xem ma lực của mỹ nhân có phải là mãnh liệt hay không, hắc hắc.”
Lúc này Phương Kiếm Minh cùng kỳ lân thử vừa lên đến thượng lầu, thân ảnh vừa hiện liền phát giác có mấy cổ kình khí đang âm thầm tập kích, hắn nhanh chóng vận khởi nội lực chống lại. Sau đẩy lui mấy cổ kình lực nọ, song nhãn của hắn liếc nhanh xung quanh, chỉ thấy tại thượng lâu này đang có không ít người yên vị, mỗi bàn nếu không phải là một người một bàn thì cũng là hai người đối diện đàm đạo với nhau, nếu tính tất cả cùng với hắc y nhân khi nảy và hai người bọn họ thì tổng cộng đã có hai mươi ba người trên thượng lâu này, tất nhiên kỳ lân thử thì không được kể đến rồi.
Hắc y nhân khi nảy bị Tiếu lão đầu chấn lui, liền tức giận đang muốn phát tác nộ hoả trong tâm thì chợt nghe có tiếng “hừ” lạnh vang lên, hắn liền vội vàng đình chỉ công kích, đi tới một bàn đang có bốn người yên vị trước đó ngồi xuống.
Phương Kiếm Minh nhìn về phía đó, gần bên có một bàn đang có năm người ngồi, chính giữa có một nữ tử dung nhan kiều mỵ, quốc sắc thiên hương đang lặng lẽ yên vị, nhìn thấy nàng khiến thâm tâm Phương Kiếm Minh không khỏi chấn động, tâm trí tựa như bị thiết chuỳ ngàn cân chạm phải, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thân cận tiếc thương, tựa như nhiều năm trôi qua, nàng vẫn ngồi tại nơi này chờ hắn trở về, ánh mắt mông lung u uất khiến người đối diện không khỏi dâng lên cảm giác ưu phiền khó nói nên lời, ngọc tị nhỏ nhắn động nhân khiến mọi người hận không thể hướng đến nàng tỏ lòng luyến ái, cho dù có làm quỷ phong lưu cũng không ân hận ah.
Trên thân nàng lúc này y trang hồng sắc lộng lẫy, tạo nên vẻ đẹp động nhân khó tả, nhìn dung nhan của nàng tính ra so với hắn cũng không kém bao nhiêu niên kỷ [tuổi], đoán chừng nàng ta chỉ vừa trải qua mười sáu mùa xuân của đời người [mười sáu tuổi].
Phương Kiếm Minh khi ánh mắt tiếp xúc với mỹ nhân bỗng nhận ra ẩn dưới ngọc nhãn long lanh là một bầu trời ôn nhu sâu lắng, khiến hắn không khỏi toàn thân ngây dại, không nở rời khỏi ngọc nhãn như hồ thu mỹ lệ của nàng.
Phương Kiếm Minh nhãn thần ngây dại ngẩn ngơ một hồi mới khẽ cảm khái một tiếng, vội vàng né tránh ngọc nhãn của nàng ta, vòng qua một bên đi tới, mỹ nhân nọ thấy hắn né tránh ánh mắt của mình, không khỏi nhẹ thở dài một tiếng luyến tiếc, nhãn thần không dấu được vẻ thương tâm dâng lên. Ai, nếu có nam tử nào bắt gặp ánh mắt của nàng lúc này, hẳn sẽ không tiếc thân bạt đao tương trợ mỹ nhân, trừng trị kẻ nào dám làm nàng thương tâm như vậy.
Phương Kiếm Minh khi né tránh khỏi ánh mắt của người ngọc thì gặp phải nhãn thần mang theo một tia tiếu ý đang nhìn về phía hắn, chỉ thấy người đó là một bạch bào thanh niên không đến ba mươi tuổi, đang hướng về Phương Kiếm Minh phát ra nhãn thần nhàn nhạt, bất quá lại không thấy quang mang [ánh sáng] trong song nhãn của hắn.
Phương Kiếm Minh không khỏi ngẩn người thầm nhủ: “Chẳng lẻ… chẳng lẻ hắn là người mù!” [Ách, mù mà cũng nhìn mang theo tiếu ý, pó tay]
Tiếu lão đầu lúc này đang nhoẻn miệng cười toe toét, trông thấy Phương Kiếm Minh đang nhìn chằm chằm về phía bạch bào thanh niên, dường như không hề chú ý đến mỹ nhân nhi nọ thì thốt lên kinh ngạc: “Hảo ah, quả nhiên ngươi không để mỹ nhân vào trong mắt, tiểu tử, chúng ta đến bàn của vị kia cạn chén.”
Lão nói xong liền kéo Phương Kiếm Minh đến bàn của bạch bào thanh niên nọ, cũng không có khách khí mà đặt bàn toạ [mông] ngồi xuống. Phương Kiếm Minh thấy vậy không khỏi lưỡng lự một chút, thì đã nghe bạch bào thanh niên nhân nói: “Các hạ sao không cùng ngồi xuống đối ẩm, chẳng lẻ xem thường tại hạ sao?”.
“Không dám, tại hạ tuyệt không có ý nghĩ như vậy, huynh đài chớ hiểu lầm!”
Phương Kiếm Minh nói xong vội vàng ngồi xuống, còn kỳ lân thử đã phóng thẳng lên bàn, “chi chi” một tiếng về bạch bào thanh niên nhân thể hiện sự hoan hỉ, Phương Kiếm Minh thấy tiểu thử ngày thường khó tính đột nhiên hướng tới ngoại nhân thể hiện sự vui mừng, thâm tâm không khỏi một lần nữa chấn động.
Bạch bào thanh niên nhân nhãn thần hướng về song nhãn của kỳ lân thử mỉm cười, ánh mắt của y lúc này không chút phát tán quang man, chỉ nghe hắn cười nói: “Ha ha, tiểu thử này thật là thú vị, không hổ là dị thú trời sinh. Hai vị, chẳng hay có thể cho biết tôn tính đại danh?”
Tiếu lão đầu cười ha hả đáp lời: “Đã lâu ta cũng không còn nhắc đến tên của mình, ngươi cứ gọi ta là Tiếu lão đầu đi!”
Phương Kiếm Minh hướng đến bạch bào thanh niên nhân, ôm quyền nói: “Tại hạ là Phương Kiếm Minh, hân hạnh được gặp huynh đài.”
Mỹ nhân nọ vừa nghe ba chữ “Phương Kiếm Minh” thì thân hình khẽ rung lên, ngọc thủ vội vàng cầm lấy tách trà đưa lên môi, phong tư yểu điệu cố gắng che dấu sự thất thố của mình khi nảy.
Lại nói những nhân vật hiện diện trên thượng lâu này nếu không phải là cao thủ đệ nhị, thì cũng là đệ nhất lưu trong chốn võ lâm, họ đều là tinh anh trong môn phái của mình, năm người yên vị tại bàn của mỹ nhân cũng là một trong số đó. Ngoại trừ mỹ nhân khi nảy, kì dư còn có một tiểu cô nương khả ái vận y trang của nha hoàn, còn lại ba người kia đều là lão giả [ông già], trong đó một lão giả mặt dài như mặt ngựa, trên đầu mang một cái mão đen nho nhỏ, người kế bên thì tướng mạo bình thường, bất quá trên đầu của lão ta chỉ phất phơ mười sợi tóc bạc thật là ngộ nghĩnh, còn lại lão giả cuối cùng lại có một cái mũi cao dài quá khổ, ngự trị trên cái miệng rộng lớn. Nếu nhìn kỹ ba lão giả này sẽ thấy người nào thái dương huyệt cũng đều nhô cao, nhãn thần phát ra tinh mang tỏa ra bốn phía, điều này chứng tỏ bọn họ đều có nội lực thượng thừa, không phải là một cao thủ tầm thường trong chốn võ lam ah.
Lúc này bên trái bàn của mỹ nhân cũng có năm người đang tụ tập một chổ, nhìn trang phục của bọn họ có thể đoán ra đều là những đạo sĩ, đặc biệt người ngồi chính giữa là một lão đạo râu tóc bạc phơ, đôi tai to lớn, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, bên cạnh lão đạo là một tiểu đạo sĩ tay cầm bảo kiếm, nhãn thần một mực hướng về phía trước giới bị. Ngoài Phương Kiếm Minh thì chỉ có hắn là không hề để ý gì đến nhan sắc khuynh thành của mỹ nhân nọ, xem ra đạo hạnh của hắn không phải nông cạn ah. Còn lại ba người kia đều là trung niên đạo nhân, tuổi chừng hơn kém bốn mươi, ba người bọn họ xem ra định lực không bằng tiểu đạo sĩ nọ, thỉnh thoảng đều hướng nhãn thần liếc trộm mỹ nhân.
Ai! Nói về niên kỷ thì ba người này đều có thể xưng là nghĩa phụ của mỹ nhân nọ, đáng tiếc ái mộ cái đẹp là bản tính của con người, nói gì đến mỹ nhân nhi yêu kiều động nhân như vậy, bất quá xem ra bọn họ chỉ thuần túy là yêu vẻ đẹp của mỹ nhân nọ, nhãn thần trộm nhìn đều không chứa đựng tà ý. Ba người bọn họ lúc này đều mang trường kiếm hoàng sắc [màu vàng] ở sau lưng, khi Phương Kiếm Minh nhìn thấy những thanh kiếm đó thì không khỏi ngẩn người, chốc lát sau hắn đã biết được lai lịch của năm người đạo sĩ nọ.
Lúc này bên phải bàn của mỹ nhân có bốn người đang yên vị, trong đó có một trung niên nhân dường như là thủ lĩnh, chỉ thấy người này y trang hắc sắc, cùng với hắc y nhân ban nảy cản đường của Tiếu lão đầu đều là một bọn, ngoài trung niên nhân ra kỳ dư đều là những thanh niên hơn hai mươi niên kỷ, tất cả đều mang đại đao sau lưng.
Ba bàn này vị chi đã là mười bốn người, còn lại sáu người thì ngoại trừ bạch bào thanh niên nhân đang ngồi cùng bàn với Phương Kiếm Minh, còn có một trung niên khiếu hóa tử, trên y phục có may bảy cái túi, xem ra đây chính là môn đồ của Cái Bang rồi, thật không ngờ đệ tử của Cái Bang lại cũng có mặt tại tửu lâu hoa lệ này.
Đối diện bàn bên của khiếu hóa tử nọ có hai hán tử dị tộc Mông Cổ cao lớn đang đối ẩm, nhìn hai người bọn họ đều chưa đến năm mươi tuổi, một tay cầm chung rượu, cùng trò chuyện bằng Hán ngữ với nhau.