Khóc, Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một chút liền hiểu được, Đại tiểu thư tính tình mạnh miệng mềm lòng, nàng nhất định là nghe người ta nói Xảo Xảo bắt đầu thu thập tòa nhà, tưởng rằng chính mình phải lập tức rời đi, nên mới thương tâm rơi lệ như vậy. nha đầu kia tính cách tự mình rõ ràng, nàng tuy bên ngoài không biểu hiện gì nhưng tâm lý thì lại khẩn trương dị thường.
- Hôm qua ta cùng Từ tỷ tỷ sau khi đi mua sắm, lúc quay về thì thấy đại tiểu thư trốn ở sương phòng len lén khóc.
Xảo Xảo sâu kín nói:
- Đại ca, Đại tiểu thư thật là đáng thương , nàng cùng với phu nhân đối với huynh tốt như vậy, chúng ta đừng để các nàng ra đi được không ?
- Nha đầu ngốc này, ai nói đến việc đuổi các nàng đi?
Lâm Vãn Vinh ôm tiểu ny tử vào lòng, trước mắt hiện lên bộ dáng Đại tiểu thư, vừa quật cường lại vừa ôn nhu, nhịn không được lắc đầu than nhẹ :
- Ta hôm qua không phải cùng nàng đã nói rồi sao, chúng ta cùng phu nhân, Đại tiểu thư, vĩnh
viễn đều là người một nhà, đợi khi Đại tiểu thư trở về, ta sẽ nói với nàng ta, chúng ta cùng ở trong một tòa nhà thật lớn, vừa ấm áp lại vừa náo nhiệt, có tốt không.
Xảo Xảo nhu thuận ứng tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn vũ mị cười, dịu dàng nói:
- Đại ca, người thật tốt.
Hai người vào bên trong phòng, Lâm Vãn Vinh nghĩ tới sự tình về cây thuốc lá của Đột Quyết liền từ trong túi lấy ra cái túi mà A Sử Lặc xem như tính mệnh, để những cái lá cây lên bàn, cẩn thận kiểm tra, loại thuốc lá này đã dược gia công qua, thủ nghệ cực kỳ thô sơ, người Đột Quyết chỉ biết mang nó bỏ vào bình trà mà uống. Nhưng tới tay Lâm Vãn Vinh thì lại khác, hắn là điển hình của một tay gian thương, chuyện có lợi ích thế này, làm sao hắn bỏ qua cơ hội được.
Hắn gọi Xảo Xảo lấy ra một cái tiểu đao để mài cho đến khi nghiền nát hết , rồi lại lấy ra một tờ giấy bạc, bỏ thuốc lá vào xong chậm rãi cuốn lại. Xảo Xảo đúng là người cũng như tên, làm theo như phân phó của đại ca rồi đưa tới cho Lâm Vãn Vinh một điếu thuốc thẳng tắp, thon dài, cùng với điếu thuốc của kiếp trước đã có vài phần giống nhau.
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ đốt điếu thuốc lên, một mùi thuốc lá nhàn nhạt tỏa ra, mặc dù so sánh cùng với thuốc lá của thế giới hắn mà nói, loại này có mùi khổ sáp kiền liệt, không thể cùng so sánh. Nhưng tại đây thì đúng là do mình phát minh ra, đích thị là một mỏ vàng thật to.
- Đại ca, đây là cái gì?
Xảo Xảo che mũi hỏi. Đối với mùi thuốc lá này nhất thời không thể thích ứng.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:
- Cái này là thuốc lá, là một loại mặt hàng rất đáng giá , ta sẽ dùng nó để thu lấy tiền của bọn quỷ tử tây dương, hắc hắc
Xảo Xảo nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng thấy đại ca hăng hái như vậy, liền mỉm cười nhưng không thành tiếng
Nhớ tới Lộc Đông Tán từng nói qua về nơi sinh trưởng của loại thuốc lá này. Đi tới Thái Sơn nam lộc, chính là thuộc về quốc cảnh của Đột Quyết, Lâm đại nhân có chút tức giận bất bình, “mẹ kiếp, loại đồ vật này sao lại thuộc về Đột Quyết, không phải là lãng phí tài nguyên tự nhiên sao. Cướp, nhất định phải cướp. Người Hồ xâm nhập đất đại Hoa, Đại hoa chống lại nhưng cũng không đuổi họ đi hết được, phải nên bắt lấy bọn chúng mà đấm, mà đá, mà chém, mà giết đi mới đúng, không thể bất lịch sự được”.
Hắn hắc hắc cười, kéo bàn tay nhỏ bé của Xảo Xảo nói:
- Xảo Xảo, sắp tới đại ca phải đi xa, ngươi cùng Đại tiểu thư các nàng ở kinh lý đợi ta, không nên sợ hãi, ta làm xong chuyện sẽ trở lại
Xảo Xảo cả kinh nói:
- Đại ca, huynh muốn đi đâu ?
- Ta đi thưởng, ah không, ta đi lấy, đúng , là đi lấy một chút đồ vật.
Lâm đại nhân chánh sắc nói:
- Có vật này, Đại hoa ta sẽ có thể đi mậu dịch đến các nước khác. Để cho bọn họ hút thuốc như ống khói, khoái hoạt hưởng thụ, đúng là một giấc mộng vĩ đại a.
Xảo Xảo thần sắc buồn bã, ôn nhu nhìn hắn nói:
- Đại ca, huynh muốn đi đến địa phương nào ? Ta muốn đi cùng huynh.
- Nơi này nàng không đi được.
Lâm Vãn Vinh cũng không biết phải giải thích thế nào, muốn tiến lên chiến trường cùng người Hồ chém giết? Đừng nói Xảo Xảo, ngay cả chính hắn cũng không tự tin. Mục đích của hắn chỉ là lấy một tảng lớn thuốc lá mang về, còn về việc người nào chiếm lĩnh, hắn không cần lo lắng. Dù sao thì cũng có hơn 10 vạn đại quân của Lý Thái lão đầu ở phía trước, có gì nguy hiểm cũng không đến lượt hắn. Bất quá biện pháp an toàn nhất, chính là cho đại quân hộ vệ, có gì còn có thể chạy trốn được, không phải mất mạng.
- Nàng ở lại kinh, quản lý tửu lâu của chúng ta. Đại ca đi làm một chuyện bí mật, không có gì
nguy hiểm, nàng ngàn vạn lần không nên lo lắng.
Lâm Vãn Vinh vuốt ve tóc Xảo Xảo một chút, cười cười nói.
Xảo Xảo biết tính tình của đại ca, một khi hắn quyết định chuyện gì, thì sẽ không thay đổi, nàng đành khe khẽ thở dài, ôn nhu nói:
- Vậy đại ca đi sớm về sớm nhé, muội cùng Đại tiểu thư , Từ tỷ tỷ các nàng chờ huynh
- Đó là tự nhiên, đại ca cũng muốn như vậy, nhất là Xảo Xảo tiểu bảo bối đáng yêu của ta.
Lâm Vãn Vinh ngoài miệng thốt lời đường mật, Xảo Xảo nghe được khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, mừng rỡ vạn phần, tựa vào lòng đại ca, một câu cũng không nói.
Nha đầu kia đi theo Lâm Vãn Vinh tính ra là thời gian lâu nhất, đối với hắn lúc nào cũng ôn nhu. Nhờ hắn mưa móc ân trạch, biến nàng từ một tiểu nha đầu ngây thơ thành một tiểu phụ nhân vũ mị, vóc người càng là đầy đặn , khi cười cũng như khi giận, lúc nào cũng xinh đẹp tuyệt trần, diễm lệ động lòng người, khiến Lâm đại nhân không thể không yêu.
Lâm Vãn Vinh tại đồn thượng của nàng vuốt ve, bên tai nhẹ nhàng nói :
- Bảo bối đáng yêu, Từ Trường Kim đưa cho ta vật tốt này, hôm nay chúng ta dùng thử xem nó thế nào nhé ? ai, thương cảm cho ta, vì tiểu bảo bối mà phải chịu khổ
Xảo Xảo nghe được, bên tai phát nóng, cả người bủn rủn, vô lực ỷ ôi trong lòng đại ca nhẹ nhàng nói:
- Đại ca, không muốn, bây giờ còn là ban ngày mà.
- Ban ngày thì sao, nàng chưa từng nghe qua sao ?
Lâm Vãn Vinh bàn tay to đặt tại đồn thượng, chậm rãi nhu động, nhân lúc nàng đang ôm chặt lấy mình, đứng dậy muốn đi vào phòng
“Khái khái” một trận ho nhẹ phía sau hai người vang lên, Xảo Xảo hoảng sợ, sắc mặt đỏ bừng vội vàng nấp ra sau lưng đại ca. Lâm Vãn Vinh xoay người lại nhìn đã thấy Tiêu phu nhân đang mỉm cười đứng ở trước mặt.
- Di, phu nhân người đã về rồi sao? Ta đang cùng Xảo Xảo đang định chơi một trò chơi, phu nhân có muốn cùng tham gia không ?
Lâm Vãn Vinh mặt không đổi sắc, nghiêm trang hỏi, trong lòng thì lại tràn đấy tiếc nuối, làm chánh sự lại quên đóng cửa, bị người khác bắt gặp.
Tiêu phu nhân lắc đầu cười khẽ, làm bộ như không nghe thấy hắn nói, liếc hắn một cái rồi nói :
- Lâm Tam, hôm qua có vị tiểu thư xinh đẹp tìm ngươi, đợi ngươi suốt một đêm, ngươi có gặp nàng chưa ?
- Tiểu thư xinh đẹp?
Lâm Vãn Vinh nhíu mày nghi hoặc hỏi :
- Ở nơi nào, có phải là phu nhân mỹ lệ không ?
Tiêu phu nhân khe khẽ cười :
- không nên miệng lưỡi trơ tru như thế, vị tiểu thư ấy đã rời đi chưa ? Ai, vị tiểu thư này không chỉ xinh đẹp, lại còn đợi ngươi ngay cả đến nước cũng không uống, cơm cũng không ăn, thật là thâm tình làm người ta phải kính nể.
Lâm Vãn Vinh haha cười nói:
- Phu nhân hiểu lầm rồi, ta cùng nàng không có quan hệ gì cả, đó là một vị tiểu cung nữ đến từ Cao Lệ, đến đây cùng ta bàn chuyện, ta cùng nàng quan hệ hữu nghị thuần khiết, không có gian tình, Xảo Xảo có thể làm chứng.
Xảo Xảo bị Tiêu phu nhân phát hiện chuyện tốt của mình cùng đại ca, trong lòng cực kỳ ngượng ngùng, nghe thấy đại ca nói đến mình vội lắc đầu nói:
- Không có, chúng ta cái gì cũng chưa làm....
Tiêu phu nhân nhịn không được cười rộ lên, nhìn bộ dáng ngọt ngào của hai người, nha đầu Xảo Xảo kia đúng là đã tìm được vị hôn phu tốt, chỉ là Lâm Tam này quen thói tính tình trăng hoa, trêu chọc nữ tử vô số, hết lần này đến lần khác cả hai nữ nhi của mình đều bị hắn gạt, biết làm sao cho tốt đây. Nàng cười cười, nhưng mi đầu không tự nhiên nhíu lại
- Di, sao không thấy Đại tiểu thư đâu?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi.
- Nàng hiện đang ở lại kinh hoa học viện cùng Ngọc sương trò chuyện.
Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn hắn, than thở:
- Lâm tam, ngọc sương nhờ ta chuyển lời cho ngươi.
- Nhị tiểu thư muốn nói gì ?
Lâm Vãn Vinh vui vẻ hỏi:
- Vài ngày không gặp nàng, ta chính là đang nhớ đến nàng đây.
- Có thật không?
Phu nhân tự nhiên sẽ không tin lời hắn nói chuyện ma quỷ, hừ lạnh một tiếng:
- Ta coi ngươi cả ngày bận rộn, vừa tranh phò mà, lại vừa kết giao với tiểu cung nữ của Cao Lệ, thời gian đâu nhớ tới nó. Ngọc sương nói, ngươi nếu không đến gặp nó, nó sẽ mang trấn viễn tướng quân từ Kim Lăng đến đây.
Lâm Vãn Vinh cả người lạnh toát, tiểu nha đầu này , lúc đầu đến học viện cách xa ta đến cả ngàn dặm, nói học không thành tuyệt không về, bảo ta không nên đến gặp nàng, sợ nàng phân tâm. Bây giờ lại nói như vậy, oán giận muốn ta tới.
- Lâm tam, nhớ kỹ chưa ?
Tiêu phu nhân thấy thần sắc của hắn, trong lòng lại càng tức giận:
- Ngươi cả ngày yêu mến Xảo Xảo, tựa như bảo bối, sao lại đối xử với ngọc sương lơ đễnh như vậy ?
- Lơ đễnh ?
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:
- Ta vốn là muốn sớm đi gặp nàng, nhưng lúc đầu Nhị tiểu thư có phân phó , nói là muốn dốc lòng học tập, dặn dò ta không việc gì thì không nên đến quấy rầy nàng, cho nên ta vẫn luôn làm theo
- Nàng nói cái gì ngươi cũng nghe theo a`. Như thế nào ngươi mới tỏ ra nghe lời trước mặt ta đây. Tâm lý nữ tử còn muốn ta phải dạy ngươi sao?
Phu nhân bất mãn nói.
“Lúc đầu ngăn cản ta cùng Nhị tiểu thư là ngươi, bây giờ lại đến cổ vũ ta cùng nàng cũng là ngươi”, Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, chỉ đành ứng tiếng đáp. Trước mặt Tiêu phu nhân có bao nhiêu ủy khuất cũng đành phải nhịn.
- Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng la lớn, Từ vị vội vã từ bên ngoài xông vào, không nói với ai lời nào đã kéo hắn đi.
Lâm Vãn Vinh vội vàng nói:
- Từ tiên sinh, làm sao vậy? Ta đang cùng phu nhân nói chuyện mà.
- Nói cái gì?
Từ vị sắc mặt lo lắng, liếc nhìn xung quanh rồi mới cẩn thận bên tai hắn nói:
- Hoàng thượng, Hoàng thượng đã xảy ra chuyện