Mưu Thế Kiệt nói:
"Tiểu khả sống nơi góc đảo hoang vắng, kiến văn thiển lậu, đối với võ học bổn môn, cũng chỉ học được vài phần sơ lược, bốn chữ "Tuyệt thế võ công" thật không dám nhận. Hôm nay đến đây chính là muốn chiêm ngưỡng kỹ nghệ kinh nhân, bảy mươi hai đường Loạn Phi Phong Quải Pháp của Lý trại chủ, ngưỡng mộ đã lâu chính là võ lâm nhất tuyệt. Hôm nay hạnh ngộ, tiểu khả xin hướng Lý trại chủ lãnh giáo vài chiêu Quải Pháp."
Dứt lời y ném bội kiếm xuống, đi đến một gốc đại thụ phía trước, tùy tiện bổ ra một chưởng, tiện ngang gốc cây đổ xuống. Chúng nhân nhìn thấy y vận chưởng như đao đều vô cùng kinh dị.
Chỉ thấy y tiện tay vót, trong nháy mắt, đã mang gốc cây vót thành một cây mộc côn dài bốn xích. Y trở lại đấu tràng, môt mình đứng lập môn hộ, rành rọt nói:
"Thỉnh Lý trại chủ ban chiêu!"
Lý Thiên Ngao lúc này mới biết y muốn dùng cây mộc côn mới vừa tiện tay vót ra để đấu với thiết quải của mình, không khỏi ngầm sanh giận dữ, sát khí bốc lên.
Trong quần đạo có hơn phân nửa là chưa từng biết qua bản lãnh của Mưu Thế Kiệt, trong lòng đều nghĩ: "Thiếu niên này mặc dù là truyền nhân của Cầu Nhiêm Khách, nhưng y tuổi còn trẻ, dù cho học võ từ lúc còn là bào thai cũng vị tất có thể vượt qua được Thiết Quải Lý. Sao lại sai lầm như vậy, dùng một cây mộc côn mà muốn đấu với thiết quải tinh cương bách luyện của đối phương, đây không phải là tự chuốc khổ vào thân sao?"
Quần đạo còn đang lo lắng cho Mưu Thế Kiệt, thì nghe tiếng Lý Thiên Ngao lạnh lùng:
"Mưu huynh nếu nhất định muốn đấu với quải pháp của ta, ta cũng không thể làm gì khác hơn đành phải khoe cái xấu của mình vậy!"
Hắn rất hận Mưu Thế Kiệt coi thường hắn, cho nên vừa ra tay liền dùng chiêu cực kỳ ngoan độc và cương mãnh, chỉ thấy trượng ảnh tựa như trái núi, cuốn gió ầm ầm, thực như là có sức của vạn quân lôi đình.
Mưu Thế Kiệt dĩ nhiên cũng không tránh né, cử ngay mộc côn tiếp chiêu. Quần đạo đều nghĩ rằng mộc côn của y nhất định sẽ bị thiết quải đánh gãy. Nào ngờ Mưu Thế Kiệt tùy tay gạt ra, cây thiết quải của Lý Thiên Ngao liền bị y đánh bật. Lý Thiên Ngao liên tiếp quét ra ba quải, Mưu Thế Kiệt cũng tiếp đủ ba chiêu, mỗi một chiêu đều là lấy cứng đối cứng, hơn nữa y lại tỏ vẻ không mất chút sức nào, đón đỡ hời hợt nhưng hóa giải hết toàn bộ quải pháp cương mãnh của Lý Thiên Ngao. Mộc côn của y vẫn còn nguyên vẹn không tổn hại.
Điều này nhất thời khiến cho toàn trường chấn động, vừa tranh cãi vừa kỳ dị! Có người nói:
"Chẳng lẽ họ Mưu này biết dùng yêu pháp hay sao, thiết quải của họ Lý nếu đập lên thạch đầu một quải, thạch đầu cũng phải vỡ vụn, nhưng mộc côn của y tại sao lại không hề tổn hại chút nào?"
Nguyên lai Mưu Thế Kiệt tuy tuổi còn trẻ, nhưng nội công sớm đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, y lại sử dụng thủ pháp tá lực chữ "Huyền". Bề ngoài trông thấy cứng đối cứng, nhưng kỳ thật y tùy theo thế công của đối phương, mà dẫn lực đạo của đối phương chệch qua một bên. Muời phần lực đạo của Lý Thiên Ngao khi chạm đến mộc côn thì ít nhất cũng bị y hóa giải đến tám phần, vậy làm sao còn có thể đánh gãy được mộc côn của y. Lý Thiên Ngao quát lớn:
“Ta nhớ ngươi nói là đấu quải pháp, sao còn không hoàn chiêu."
Mưu Thế Kiệt cười đáp:
"Các hạ từ xa đến tức là khách, theo lý đương nhiên phải nhường các hạ ba chiêu!"
Tiếng cười vừa thu lại, mộc côn liền vung lên, hơn nữa lại chính là chiêu số trong Loạn Phi Phong Quải Pháp "Nhất lực hàng thập hội."
Kiến thức của Lý Thiên Ngao đương nhiên là cao hơn đám quần đạo đang kinh ngạc về tiểu quái này, cho nên hắn biết nội công của Mưu Thế Kiệt hơn xa hắn, lúc này mới hoàn lại hắn một chiêu. Hắn nhìn thấy Mưu Thế Kiệt cũng sử dụng chiêu số của Loạn Phi Phong Quải Pháp, mặc dù không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng cũng âm thầm hoan hỉ.
Chiêu "Nhất lực hàng thập hội" này chính là để đôi bên so sánh về lực lượng. Lý Thiên Ngao tự thị lực mạnh, thấy y xuất chiêu này, chính hợp với tâm ý, lập tức hắn cũng vẽ hồ lô (làm việc giống hệt), cũng một chiêu "Nhất lực hàng thập hội" nghênh đón.
Vậy mà khi đôi bên tiếp xúc, chỉ nghe một tiếng "Đương", mộc côn của Mưu Thế Kiệt vẫn còn nguyên vẹn, thiết quải của Lý Thiết Ngao không tự chủ được bị cuốn theo mộc côn quay mấy vòng. Nguyên lai một chiêu này của Mưu Thế Kiệt trong cương có nhu, so với Lý Thiên Ngao còn cao minh hơn nhiều, y cải biến dụng phương pháp "Chuyển" chữ "Huyền", quả nhiên có thể mang lực đạo phát ra tấn công địch nhân đồng thời lại mượn chính lực đạo của địch nhân hoàn kích lại. Loại công phu tá lực mượn lực thượng thừa này xuất ra, Lý Thiên Ngao làm sao có thể chống lại được. May mắn Mưu Thế Kiệt không nặng tay, chỉ tùy tiện quay mộc côn vài vòng rồi triệt hồi lại, đoạn cười nói:
"Loạn Phi Phong Quải Pháp của Lý trại chủ quả thật không tầm thường, tiểu đệ tái lãnh giáo vài chiêu."
Mưu Thế Kiệt cố ý đùa giỡn, Lý Thiên Ngao sử ra chiêu nào, y cũng sử ra chiêu đó. Quải pháp của Lý Thiên Ngao có tên là "Loạn Phi Phong", đương nhiên là nhanh đến cực điểm, vậy mà Mưu Thế Kiệt so với hắn còn nhanh hơn. Chỉ thấy y thân hình nhẹ nhàng phiêu hốt, tựa như phượng múa, thiết quải của Lý Thiên Ngao ngay cả vạt áo của y cũng không chạm đến được, còn nói gì đến việc đánh gãy mộc côn.
Quần đạo nhìn như say như ngốc, đột nhiên thấy Lý Thiên Ngao kêu lên một tiếng, nhảy ra, ném thiết quải cắm xuống mặt đất, cung hai tay lại nói:
"Đa tạ Mưu huynh hạ thủ lưu tình, Lý mỗ xin bái phục."
Mưu Thế Kiệt vội vàng hoàn lễ, nhấc thiết quải lên, hai tay trao lại cho hắn.
Ngoại trừ mấy người Thiết Ma Lặc, Đỗ Bách Anh, Đổng Chiêu, Cái Thiên Hào ra, còn những người khác đều không hiểu chuyện gì cả. Nguyên lai Mưu Thế Kiệt chờ cho Loạn Phi Phong quải pháp của Lý Thiên Ngao xuất ra chiêu tối hậu, tức thời cấp tốc dùng thủ pháp vô luân chưởng rách áo ngực hắn. Nếu như Mưu Thế Kiệt tăng thêm một chút khí lực nữa thì lồng ngực của hắn đã bị đánh vỡ. Tới lúc này hắn đương nhiên biết công phu của đối phương cao hơn mình quá nhiều, do vậy không thể không phục.
Tiếp theo là trận thứ hai do lão anh hùng Thiết Tí Kim Đao Đổng Chiêu đấu với bên Mưu Thế Kiệt.
Ủng hộ Đổng Chiêu đa phần là các bậc lão tiền bối đã thành danh. Trận thứ nhất bên phía Đổng Chiêu là Uy Trấn Hà Sóc Vạn Liễu Đường đấu với Cái Thiên Hào bên Mưu Thế Kiệt.
Vạn Liễu Đường được xưng là Uy Trấn Hà Sóc, đương nhiên là có võ nghệ kinh nhân. Ba mươi năm trước y bằng vào một cây can thiết thương, hoành hành Hà Sóc, không ai dám đối đầu, trong giới lục lâm có thể coi là một nhân vật có tiếng tăm. Đáng tiếc y niên kỷ đã cao, so với Đổng Chiêu còn lớn hơn hai tuổi. Cái Thiên Hào lại đang tuổi tráng niên, khí lực hơn nhiều. Đấu qua ba mươi chiêu, Cái Thiên Hào dùng một chiêu "Lực Phách Hoa Sơn" bổ xuống, Vạn Liễu Đường không đỡ nổi chiêu này, suýt nữa té ngã. Cái Thiên Hào kính lão là bậc tiền bối, liền tự mình ném đại đao đi, đỡ lão dậy. Cái Thiên Hào tự nguyện xử hòa, nhưng Vạn Liễu Đường đích thực là lão anh hùng sảng trực, đưa tay trỏ về phía đại đao của Cái Thiên Hào vừa ném đi, quyết định phần thắng thuộc về Cái Thiên Hào. Quần hào đối với hai người bọn họ đều rất bội phục.
Bên phía Đổng Chiêu, Mạnh Châu lão anh hùng Tái Chuyên Chư Thường Đồ đang muốn xuất trận thứ hai. Đổng Chiêu chợt tự mình đứng lên, vừa nói vừa cười:
"Thường lão đệ, trận thứ hai này ngươi để ta đi, ngươi còn nhớ lúc đó chúng ta nói gì không?"
Thường lão nghiêm mặt nói:
"Lúc ấy huynh vốn không muốn tới đây, sau đó nghe ta nói, chúng ta đều đã già, đối với chức vị lục lâm minh chủ, đều không có ham muốn, chỉ cần đến xem lớp hậu bối anh hùng cũng rất vui vẻ rồi."
Đồng Chiêu cười nói:
"Đúng vậy! Cho nên ta khuyên đệ ngồi lại đây xem."
Thường Đồ nói:
"Đổng đại ca, tuy nói như vậy, nhưng ta lúc đó không nghĩ có nhiều lão bằng hữu muốn tiến cử huynh ra mặt như vậy! Hiện tại nếu như huynh muốn bỏ cuộc không phải là phụ hảo ý của mọi người sao, đối với lão bằng hữu cũng không trả lời được."
Đổng Chiêu gãi gãi đầu, lại cười nói:
"Ta hôm nay ở lại nhìn thấy hậu bối xuất anh hùng, quả nhiên là đời sau hơn đời trước, trong lòng thật sự rất cao hứng, đâu còn có ý niệm cùng với thiếu niên nhân tranh thắng bại. Nhưng tình cảm của các lão bằng hữu thật khó khước từ, chi bằng như vậy đi, trận này ta muốn thỉnh Mưu thiếu hiệp tái hiển lộ công phu, xem xem lão hủ còn có thể tiếp được bao nhiêu chiêu? Như vậy có thể sớm chuyển qua tràng tiếp theo."
Lời này của lão có hai tầng ý tứ. Tầng thứ nhất là cho thấy công phu của lão trong cùng bối phận là kém nhất, cho nên tịnh không muốn đấu thắng tranh hùng, thắng thì cố nhiên sẽ vui vẻ mà bại cũng hoan hỉ, đến điểm là dừng. Tầng thứ hai là là lão thực khiêm nhường, ý rằng nếu cho Thường Đồ đấu trận thứ hai, thắng bại không biết, nếu như thắng thì lại phải đấu trận thứ ba, chẳng phải là mất thêm thời gian sao? Cho nên không bằng để lão ra đấu, trận này lão tất thua không còn nghi ngờ, như vậy lại càng nhanh nhượng Thiết, Mưu hai người lên tràng tiếp theo. Những lời này thật là chu đáo mọi mặt, đích thực là lời nói của bậc lão tiền bối.
Chiếu theo quy củ, bên thắng thì không cần đổi nguời, nhưng cũng có thể đổi người, bởi vậy Tân Thiên Hùng liền hỏi Mưu Thế Kiệt:
"Đổng lão anh hùng một lòng muốn thưởng thức tài năng của hào kiệt hậu bối, chỉ đích danh muốn thiếu hiệp ra tiếp trận này, ý thiếu hiệp thế nào?"
Mưu Thế Kiệt vội vàng hướng Đổng Chiêu thi lễ nói:
"Được tiền bối coi trọng, cung kính không bằng tòng mệnh, tiểu bối đâu dám giấu cái xấu?"
Đổng Chiêu cười ha hả nói:
"Nói hay lắm, nói hay lắm. Ngươi dùng binh khí gì?"
Nguyên lai, Mưu Thế Kiệt chưa mang bội kiếm, Đổng Chiêu thấy hai tay y vẫn trống không, cho nên mới hỏi như vậy.
Mưu Thế Kiệt cúi mình nói:
"Trước mặt tiền bối, nào dám động binh khí?"
Đổng Chiêu khẽ ngẩn người, lập tức lại cười ha hả nói:
"Tốt, để lão hủ tái đại khai nhãn giới, kiến thức công phu không thủ nhập bạch nhận của thiếu hiệp."
Giang hồ hảo hán đối với lễ nghĩa giữa người nhiều tuổi và ít tuổi đều vô cùng coi trọng. Nếu như cùng bối phận giao thủ, không sử dụng binh khí là tỏ thái độ vô lễ. Nhưng đối với trưởng bối thì lại ngược lại, không dùng binh khí là biểu lộ thái độ cung kính, biểu lộ không dám coi trưởng bối thành địch nhân. Thà mình chịu thụ thương chứ không dám để lão bối chịu ngộ thương.
Quần đạo nghe xong, đều thầm khen Mưu Thế Kiệt khiêm nhường lễ độ, nhưng trong lòng đều thầm nghĩ: "Thiết tí kim đao của Đổng Chiêu so với Thiết quải của Lý Thiên Ngao còn lợi hại hơn. Mưu Thế Kiệt nếu như dụng kiếm, y hơn ở tuổi trẻ niên tráng, đương nhiên sẽ thủ thắng. Nhưng nếu như chỉ bằng đôi nhục chưởng, khí lực không thể sử dụng được, thắng bại sẽ trở nên khó khăn, có thể ngược lại. Y bỏ cả mối nguy có thể lỡ mất địa vị minh chủ, cũng không nguyện chiếm tiện nghi của đối phương cao tuổi, đích thực là hành động của bậc anh hùng."
Đổng Chiêu búng ngón tay lên sống đao nói:
"Tốt, giờ xin thỉnh thiếu hiệp tiếp chiêu!"
Một đao chém nghiêng tới, Mưu Thế Kiệt song quyền chắp lại, dùng một thế "phi thân đoạt vị", chiếm lấy vị trí hạ thủ bất lợi, vừa tránh được đao thứ nhất của Đổng Chiêu. Đây là do y tự cho mình là hậu bối, cho nên chiêu thứ nhất không hoàn thủ, hơn nữa còn nhượng cho Đổng Chiêu đoạt lấy vị trí thượng thủ có lợi.
Đổng Chiêu cười nói:
"Mưu thiếu hiệp bất tất khách khí!"
Lão liền dùng một thế "Phượng Hoàng triển sí", thân hình bay đến, đao phải vuốt nghiêng, tả quyền phóng ngang, nhất thời trung, tả, hữu cả ba đường của Mưu Thế Kiệt đều bị phong tỏa. Mưu Thế Kiệt không nghĩ lão tuổi đã gần bảy mươi, thân pháp đao pháp lại vẫn còn lợi hại mạnh mẽ như vậy, không khỏi lớn tiếng tán dương:
"Hay!"
Quần hùng kính trọng Đổng Chiêu là bậc tiền bối, nên càng nhiệt tình cổ vũ, đồng thời cũng đều nghĩ: "Dưới đao quang và quyền ảnh bao phủ, chỉ sợ con muỗi cũng bay không thoát, không biết họ Mưu kia sẽ thoát khốn như thế nào?" Tâm niệm còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng "tranh", chỉ thấy Mưu Thế Kiệt đã di hình hoán vị, dời sang một bên của Đổng Chiêu, tay áo phất phơ, vẫn tiêu sái như trước!
Nguyên lai Mưu Thế Kiệt đã dùng Nhất Chỉ Thiền Công đánh bạt kim đao của Đổng Chiêu ra chút ít, ngay trong thời khắc đó y đã theo phía dưới khẩu đao lách qua. Quần hùng trợn mắt nhìn một chiêu hoàn lại kinh hiểm đặc sắc và nhanh như chớp, thật là nhìn chưa từng nhìn, nghe chưa từng nghe. Trong sát na đó, mọi người chú mục, bốn bề hoàn toàn yên lặng, rồi vỡ òa ra bởi tiếng la hét cổ vũ đinh tai nhức óc, so với tiếng cổ vũ Đổng Chiêu lúc nãy còn lớn hơn nhiều.
Đổng Chiêu cười tán thưởng:
"Hảo công phu! Thanh kim đao này đã theo lão tung hoành nửa đời người, vừa rồi mới chánh thức gặp phải đối thủ!"
Lập tức hào khí bột phát, kim đao múa như bay, quyền thế như gió, quả nhiên là lão đang hiển lộ tung hoành, tựa như sóng Trường Giang đang cuồn cuộn dâng.
Mưu Thế Kiệt thầm nghĩ: "Lão nhân quả nhiên danh bất hư truyền, nếu như là lão năm ba mươi tuổi ta quyết không thể dùng tay không ứng phó được." Y lập tức thi triển tuyệt đỉnh khinh công, cùng với Đổng Chiêu triển khai du đấu, dùng chưởng đoạt đao.
Hai người đấu càng lúc càng gấp, quần hùng ngưng thần tĩnh khí, nhìn không chớp mắt. Chỉ thấy Mưu Thế Kiệt như hồ điệp xuyên hoa, vây xung quanh thật chặt, bốn phương tám hướng đều là nhân ảnh của Mưu Thế Kiệt. Giữa tràng mặc dù chỉ có hai người giao đấu, nhưng tựa như có thiên quân vạn mã đang sát phạt. Quần hào nhìn xem mà thấy mắt hoa mày choáng, thần tình chao đảo. Thân pháp của Mưu Thế Kiệt càng lúc càng nhanh, có vài người hoa mắt váng đầu, không chịu được liền vội vàng bế mục không dám nhìn nữa.
Chợt thấy ánh đao như dải cầu vồng xẹt đến, chuyển qua một vòng, hai người phút chốc phân khai. Mưu Thế Kiệt ôm quyền thi lễ:
"Tiền bối thứ tội."
Đổng Chiêu đang tra kim đao vào bao, ha hả cười lớn, quần hùng có rất nhiều người nhìn khỗng rõ, đều hỏi:
"Rốt cuộc là ai thắng?"
Thật là:
Trường giang sóng sau đè sóng trước
Thế gian người mới vượt người xưa
Chuyện sau thế nào? Hạ hồi phân giải.