Hơn ba ngàn năm trước, hai tộc Nhân - Yêu giao chiến, thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang, rốt cục là Yêu tộc đại bại rút lui.
Có điều từ đó trở đi, cái đám ngang ngược trong chín bộ của Yêu tộc càng lúc càng nhiều, không cam chịu cái nhục của trận thần chiến nơi Tây Lục, lén quay trở về Trung nguyên đại lục cửu châu gây sóng gió, tàn sát bừa bãi.
Giới tu chân đang lúc ở cái thế chia năm xẻ bảy, tuy không chịu nổi sự quấy phá của đám yêu tộc lưu lạc to gan tu vi đều rất cao cường, thậm chí còn rất giảo hoạt, nhưng mỗi chư phái tại địa bàn riêng của mình thường thường cũng chỉ có thể xua đuổi yêu nhân chứ khó mà tiêu diệt được.
Hơn nữa Yêu tộc vốn không giống con người, chỉ cần có một chút nguyên thần còn chưa bị tiêu diệt là có thể dễ dàng mượn xác hóa hình phục sinh, giết không hết, diệt không sạch. Các tông các phái dẫu có lực cũng khó làm, tình thế mỗi ngày một xấu. Lâu dần khiến lòng người hoang mang mà lại thêm rất nhiều Yêu tộc ngóc đầu trở lại.
Đương thời Côn Lôn Phái mạch Đạo trực thuộc Huyền Tông. Côn Lôn chưởng môn Ngọc Đỉnh Chân Nhân không chịu nổi thấy lê dân khổ cực liền tập hợp sức mạnh toàn phái tới Dương Kỳ Sơn cách Côn Lôn Sơn ba ngàn dặm về phía tây, lấy Chư Thiên Tinh Trận làm kết giới, lấy Thuần Dương Chân Hỏa làm lực dẫn, trên dưới bố trí Phong Ma Tiên Trận và Xạ Dương Tinh Mật Trận bí truyền từ thượng cổ của Huyền Tông.
Đồng thời thông báo tới toàn giới tu chân, cùng chung sức hợp tác bắt được toàn bộ đầu não của các bộ Yêu tộc rồi áp giải tới chỗ phong ấn trên Dương Kỳ Sơn, vạn kiếp không được thả ra, dùng việc này đả kích sĩ khí của yêu tộc.
Đám Yêu tộc rốt cục bằng vào máu huyết sục sôi, trước sự truy kích liên tục của liên hiệp giới tu chân vẫn từng đợt từng đợt phản công. Có điều liên tiếp trúng kế rơi vào phục kích, từng lớp từng lớp bị đẩy vào Dương Kỳ Sơn, tới đó thì coi như khí thế của Yêu tộc đã bị tiêu diệt hoạt toàn.
Long mạch của Tây Lục Hạ Châu bị thương tổn rất lớn, mưa gió vô độ khí hậu khắc nghiệt, cả đại địa dần dần biến thành hoang vu, hơi độc nước thiêng tràn lan. Sau cùng biến thành một nơi mà ngay cả Yêu tộc vốn ngoan cường cực kỳ cũng khó mà chịu nổi.
Côn Lôn Sơn giống như đã trở thành một vùng trời bất khả xâm phạm, cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của các bộ Yêu tộc. Dương Kỳ Sơn càng trở thành mộ địa chôn vùi tất cả Yêu tộc.
Vùng đất phì nhiêu phía Đông đối với bọn chúng mà nói chỉ có thể là mơ mà không làm gì được, nếu không tìm được con đường sống mới, e rằng việc vong tộc cũng chỉ ngay trước mắt mà thôi.
Khi ấy, Yêu tộc có kẻ đại trí tìm đến vùng đất thủy tổ trong truyền thuyết của Yêu tộc, tức là Quy Khư Tân Lục ngoài hải ngoại cách vạn dặm về phía tây. Tàn dư các bộ của Yêu tộc cũng chẳng còn cách nào, bị ép phải rời khỏi vùng đất thân quen bắt dầu một cuộc di dời hãn hữu trước nay chưa từng có.
Những kẻ có pháp lực thần thông trong Yêu tộc vốn rất ít ỏi mà phần đông số già lão thơ dại thì căn bản là không có cách nào vượt được đại dương. Ở lại thì chết, đi thì cũng chết, con đường đi tới hải ngoại chính là con đường của máu và nước mắt khiến cho oan cừu từ xưa tới nay giữa hai tộc Nhân và Yêu kết sâu tới mức không bút nào tả xiết.
Cửu châu đại địa dần dần trở lại bình yên.
Thế nhưng, Yêu tộc trong mấy ngàn năm qua vẫn chưa từng từ bỏ ý đồ phục cừu cửu châu, những kẻ có tu vi thông thiên lần lượt đơn thương độc mã quay lại, cũng chỉ là muốn gây lên một trường mưa máu gió tanh. Giới tu chân sau đó cũng hình thành lớp lớp truyền thuyết trảm yêu trừ ma, thậm chí còn lưu truyền trong thế giới phàm tục thành ra một trường thần thoại tiên yêu đại chiến.
Trong Dương Kỳ Sơn, phong ấn Yêu tộc cũng lâu rồi không cần tới nữa, Côn Lôn Phái suốt mấy ngàn năm ngày nào cũng bảo vệ chắc chắn trận địa này, vì sự bình yên của đại địa cửu châu mà đã lập lên công tích lớn nao không thể phai mờ.
Dương Kỳ Sơn cho dù nằm ở vị trí Cực dương, thế nhưng do phong ấn ngàn vạn yêu tộc tại một chỗ, yêu khí nảy sinh có thể lọt ra ngoài phong ấn từ từ tỏa ra xung quanh trăm dặm. Hơn nữa nguyên nhân cũng một phần là do tiên trận khiến cho linh khí nơi này rất sung mãn, dần dà thảo mộc um tùm, dị thú thành tinh, sơn tiêu tinh mị liên tiếp xuất hiện, ngay cả một vài loại yêu thú từ tít tắp tận tây hoang cũng đều dời tới sống ở nơi này.
Năm này qua năm khắc, một số Yêu tộc không có cách nào chịu nổi nỗi cô tịch, đau khổ vì bị cấm chế muôn đời, liền liều mạng tự phát nguyên thần, du hồn tinh phách mang theo vô số hoán hận thấu xương cùng lệ khí bất tri bất giác xâm nhập vào tinh linh dị thú đang sống trong Dương Kỳ Sơn, từ đó sinh ra một vài loại yêu thú kỳ lạ xưa nay chưa từng thấy.
Nhân quả tuần hoàn, Dương Kỳ Sơn dần dần biến thành nơi tụ tập đủ loại yêu thú cổ quái, tuy có một vài yêu thú bẩm sinh đã thông hiểu pháp thuật nhưng linh trí vẫn chưa được khai mở, pháp lực rất nông cạn tuyệt đối không có gì đáng sợ. Côn Lôn Phái tuy có cảnh giác nhưng vẫn không để việc đó vào tâm, có điều định kỳ vẫn sai phái đệ tử hạ sơn tiến hành dọn dẹp. Trải qua thời gian dài tới nay thì nơi rưng thiêng núi thẳm này đã trở thành nơi để đệ tử Côn Lôn xuất ngoại hoàn tất bài tập rèn luyện kinh nghiệm.
"Sư đệ, đứng vào sau sư tỷ này."
"Tại sao?"
"Thì để giữ sức, ha ha ha."
Tiêu Thanh Nhi sau khi xuất sơn thì đặc biệt vui vẻ, giống y như muội muội cười nói mãi không thôi, cũng từ đó bắt đầu chỉ điểm cho Dương Chân.
Đội hình phi kiếm chia thành hai đội. Một là do Sở Thắng Y dẫn đầu, tỷ muội Tiêu Nguyệt Nhi theo sau, Dương Chân chặn đuôi. Còn đội kia thì chẳng đông đảo gì, chỉ có một mình Lãnh Phong một đội.
Phi kiếm của hai đội hợp lại kiếm quang kéo dài cả trăm trượng vượt ngàn dặm không, xa xa nhìn lại trông cực kỳ tráng lệ. Bất quá cảnh tráng lệ thực sự lại là ngàn vạn ngọn núi chọc trời của dãy Côn Lôn sơn nằm bên dưới, nhưng còn sông băng kéo dài mấy ngàn dặm đổ xuống từ núi cao thuần khiết như bạch ngọc, thiên hình vạn trạng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi đẹp đẽ như lưu li phát tán ánh sáng rực rỡ muôn hồng ngàn tía.
"Thật là tráng lệ, ở Tiên Phủ không có nhiều băng tuyết như thế này." Tiêu Nguyệt Nhi đứng trên thân kiếm, khoan khoái gào tướng lên.
"Cái đó dĩ nhiên, Tiên Phủ có địa mạch linh khí lập thành tiên trận khổng lồ, quanh năm bốn mùa đều không quá lạnh, mưa tuyết càng là mộng tưởng, điều đó rất có lợi cho tiên gia." Sở Thắng Y đang đi phía trước ngoái đầu đáp lời. Mọi người đều dùng pháp thuật Thiên Lý Truyền Âm, Dương Chân cũng vừa mới được học cách sử dụng nên bay trên trời mà mọi người vẫn có thể giao tiếp thoải mái.
Tiêu Nguyệt Nhi chợt đề nghị: "Bay thấp xuống, có được không?"
"Nguyệt sư muội nói phải lắm." Sở Thắng Y đồng thời dùng hành động đáp ứng nàng ta, kiếm quang tà tà hạ xuống gần sát một ngọn tuyết sơn phủ đầy băng tuyết.
Hai đạo phi kiếm phá không bay xuyên qua khu rừng băng, cảnh sắc xung quanh không ngừng biến hóa. Phía ngoài núi là một tòa vách băng khổng lồ, trong màu trắng có ẩn sắc xanh mờ, trên mặt còn dấu băng chảy hằn rất sâu, phảng phất như là một con sông dài bị đông cứng lại trong nháy mắt.
Đi sâu vào trong núi, không gian càng có rất nhiều hình dạng kỳ dị như đầu sư tử, nấm băng; khi thì như băng trụ lăng tiêu, núi đao chọc trời, khi thì lại như kỳ phong bảo tháp. Thậm chí còn có cả Bàn sơn giao long đang quấn quít tranh đấu. Tóm lại là muôn hình vạn trạng xuất hiện liên miên không dứt khiến cho cả đám xem đã con mắt, tấm tắc khen ngợi. Cho dù là trong bọn họ cũng có không ít người từng thấy qua nhiều lần trước đó nhưng vẫn y như trước ngắm mãi không biết chán.
Sau khi cẩn thận bay xuyên qua một cái động băng, mọi người hoan hô ầm ỹ rồi phi kiếm bay vọt lên cao bỏ lại bên dưới là vực sâu mờ mịt sương khói, âm khí liễu nhiễu.
Từ Côn Lôn Tiên Phủ đi về phía tây, Dương Chân cùng đoàn người ngự kiếm một mạch chừng nửa canh giờ thì đã ra khỏi dãy Côn Lôn Sơn, cả một dãy núi băng tuyết trắng xóa nguy nga hùng vĩ cũng đã lùi lại xa xa đằng sau.
Đi về phía tây trăm dặm, thiên địa dần dần có biến đổi, mây mù biến thành ảm đạm, trong màu đỏ có sắc tối, trong sắc tối lại có ánh tím. Nhìn xuống mặt đất rộng lớn bên dưới lại càng u ám mênh mang, bắt đầu tỏ ra ngưng trọng, mất đi vẻ sáng sủa thuần khiết lúc trước. So với Côn Lôn sơn lúc nãy thì có thể nói là hai thế giới khác nhau một trời một vực.
Ngoại trừ Lãnh Phong và Sở Thắng Y, những người còn lại đều là lần đầu tiên đi về phía tây. Dần dà thì mọi người cũng hết hứng thú nói chuyện, chỉ vùi đầu ngự kiếm, trầm khí phi hành.
Sau hai canh giờ thì đã đi được hơn ngàn dặm, vì phải chiếu cố tới đám Tiêu Nguyệt Nhi tu vi còn nông, Sở Thắng Y khéo léo nói: "Con đường trước mặt còn rất xa, chi bằng nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp, thế nào?"
Lúc này bầu trời một màu hỗn độn, những vân vụ u ám bay cuộn cuộn khắp nơi, ẩn sâu bên trong những lằn chớp lóe cùng tiếng sấm ầm ì, gió lớn thổi loạn khiến mọi người lại phải hạ độ cao của phi kiếm lần nữa.
"Được rồi, được rồi." Tiêu Nguyệt Nhi buồn bực tán đồng đầu tiên.
"Sư huynh nói phải lắm, chúng ta trước tiên hãy tìm một chỗ hạ chân đã." Tiêu Thanh Nhi dĩ nhiên hiểu rõ Sở Thắng Y là vì bọn họ nên mới có ý kiến này, sau khi bay trong cuồng phong một lát thì nàng ta cũng cảm thấy không chịu nổi.
Lãnh Phong từ lúc đi tới giờ không nói không rằng, mặc bọn họ quyết định việc đi đứng, chỉ có lẳng lẳng làm theo mà thôi. Nhưng lần này chàng ta vượt lên trước mở đường hạ xuống dưới. Chỉ thấy mặt đất lồi lõm mấp mô, vạn dặm mênh mang chỉ toàn một màu xám xịt, chẳng thấy chút sinh khí nào hết.
Mọi người đặt chân lên một phiến đá núi khá cao, bên dưới chân là một cái cốc lớn bao trùm bởi một màn sương xám mờ mịt, bên tai cũng chỉ có tiếng gió rít ù ù, y phục bị thổi bay phần phật dính chặt vào người, mắt nhắm vào cũng khó mà mở ra được, tựa hồ tới nghẹt thở. Cả đoàn liền tìm một chỗ thấp hơn để dừng chân tránh gió rồi mỗi người đều tự mình lấy bầu nước ra uống giải khát, tranh thủ điều hòa khí tức.
"Thật chẳng vui gì cả." Tiêu Nguyệt Nhi tỏ ra rất buồn bực, đá chân một cái khiến khối đá xanh hóa thành bụi mạt cuốn theo luồng gió bay xuống sơn cốc.
"Chúng ta đi lần này để lấy kinh nghiệm, có phải là du sơn ngoạn thủy đâu." Tiêu Thanh Nhi nói giọng cứng rắn.
"Thật quá hoang vu, khó mà tưởng tượng ra mấy ngàn năm trước nơi này lại từng là một nơi đất đai phi nhiêu." Dương Chân cảm thán thốt.
"Đó chính là chỗ đáng giận của Yêu tộc, mình không ăn được thì đạp đổ, nếu không phải do công sức của tổ tiên Côn Lôn Phái ta thì hiện giờ Thần châu như thế nào cũng khó nói lắm." Sở Thắng Y đứng giữa cũng xúc động nói.
"Yêu tộc vì lẽ gì lại không thể lại không thể sống tại vùng đất này? Năm xưa là ai đã khơi mào ra chiến tranh? Lại là ai đã đuổi tận giết tuyệt?" Lãnh Phong ở một bên cất giọng lạnh lùng.
Mọi người đều yên lặng, vấn đề đơn giản như vậy mà khiến cho người ta khó mà phản bác lại được.
Sở Thắng Y nhìn vẻ mặt chế diễu của Lãnh Phong, thần tình tỏ ra có chút trầm tư kỳ dị có điều vẫn không lập tức đáp lời.
"Cũng không hẳn, Yêu tộc bẩm sinh đã hung ác, làm chuyện bạo ngược gậy họa khiến sinh linh bách tộc tại Thần châu không được yên bình, đi ngược lại phép sinh tồn của nhân gian. Nghĩ lại năm xưa thì những tiền bối bọn họ cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi." Tiêu Thanh Nhi nói giọng nhẹ nhàng rủ rỉ, tựa hồ trong đó có một luồng mị lực rất thuyết phục.