- Ngài nói gì, Cao công công ?
Lâm đại nhân kinh hãi ngẩng đầu hỏi :
- Hoàng thượng truyền ta vào ?
Từ Vị là người nhanh trí, gặp người có thể biết chuyện, vội kéo Cao bình lại hỏi :
- Cao công công, tình hình bên trong thế nào rồi? Hoàng thượng rốt cuộc có sự tình gì không ?
Cao công công lắc đầu đáp một tiếng :
- Từ đại nhân, ngài không nên làm khó dễ ta, ngài cũng không phải là người ngoài, nếu có thể nói, ta dám giấu giếm ngài sao ?
Nhìn thần sắc lo lắng của Cao bình, Từ Vị rùng mình, một dự cảm xấu bỗng sinh ra trong lòng, hắn buông ống tay áo Cao Bình ra, yên lặng gật đầu, xem như đáp lại.
Hoàng đế bị ám sát ở Tướng Quốc Tự, bây giờ hiện đang nghỉ ngơi trong sương phòng lớn nhất ở đây. Lâm Vãn Vinh đi theo Cao công công, đẩy cửa mà vào, hắn bắt gặp đầu tiên là mười mấy tên ngự y, tất cả đều quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thấy Lâm Vãn Vinh tiến đến cũng không có ai dám ngẩng đầu liếc mắt lại càng không có ai dám mở miệng nói chuyện.
Cao Bình quay đầu khe khẽ thở dài một tiếng, ý bảo Lâm Vãn Vinh giữ im lặng, sau đó nhẹ nhàng đi trước, động tác một điểm cũng không dám làm kinh động người bên trong.
Bên trong là một gian thiện phòng, đại môn đang mở, yên ắng không một tiếng động. Cao bình mang theo Lâm Vãn Vinh đi đến gần, liền nghe thấy bên trong một âm thanh cảnh giác hỏi :
- Người nào ?
Lâm Vãn Vinh nghe thấy nhất thời sững sờ, thanh âm này sao nghe quen tai quá ? chỉ là đột nhiên nên không nhớ đã nghe ở đâu.
Cao bình nhỏ giọng cung kính đáp:
- Bẩm cáo Ngụy tổng quản, Hoàng thượng sai nô tài đi mời Lâm đại nhân đến, hắn hiện đang chờ ở bên ngoài.
- Gọi Lâm Tam vào đây đi.
Một âm thanh yếu ớt vang lên, tựa như không có chút lực đạo nào cả, nếu không phải trong phòng cực kỳ an tĩnh, Lâm Vãn Vinh cơ hồ không nghe thấy được. Thanh âm này thì hắn nhận ra. Hôm qua ở tại phủ của mình, chủ nhân của thanh âm này vừa uy bức lại vừa đe dọa hắn, đánh chết hắn cũng không quên được.
Hắn trong lòng một trận kích động, vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong phòng lộ ra một bức màn trắng , hai bên dùng ngân câu móc lên, phía sau màn là một tháp thượng rộng lớn, một thân ảnh đang nằm trên đấy, chú ý nhìn kĩ thì thấy hắn sắc mặt trắng bạch, môi không huyết sắc, không ngừng ho khan rồi thở hổn hển. Nếu trong mắt hắn không phải lúc ẩn lúc hiện đạo đạo thần quang, Lâm Vãn Vinh hoàn toàn không nhận ra được đây chính là đại Hoa hoàng đế mà hôm qua còn đang đứng trước mặt to tiếng nói chuyện với mình.
- Lão gia tử, người, người làm sao lại đến nông nổi này?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi thất sắc, vội vàng tiến lên, Cao bình đang muốn ngăn hắn lại nhưng động tác hắn quá nhanh, đành lắc đầu than nhẹ.” Lâm đại nhân này thật là, sao ngay cả một chút quân thần lễ số cũng không để ý?”
Lão hoàng đế mở mắt ra, nhìn hắn đang đi tới, môi nhấp vài cái, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tươi cười, thanh âm suy yếu đến tận cùng:
- Lâm Tam, ngươi đến rồi ah,khái khái-
Hắn mới nói một câu liền ho lên không ngừng, gân xanh hằn rõ nơi trán, bộ dáng thống khổ vô cùng. Tuyệt không có khả năng làm giả đến mức đó.
Lâm Vãn Vinh cắn răng, bàn tay nắm chặt, nộ thanh nói :
- Người nào làm, là tên chó chết nào làm ?
Lão hoàng đế thở dồn dập mấy hơi, hai mắt khép hờ lại rồi chậm rãi mở ra, bình tĩnh nói :
- Lâm Tam, làm người không nên dễ nổi nóng cũng không nên lo âu nhiều, trẫm dạy ngươi lại một lần nữa, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sau này sợ không có cơ hội nữa đâu.
Nhìn lão nhân bệnh nặng như vậy mà vẫn không quên dạy bảo mình, Lâm Vãn Vinh trong lòng dở khóc dở cười, rồi lại có chút cảm động, vội vàng nói:
- Lão gia tử, ta gần đây công việc bận rộn, sợ lại quên mất lời ngài, chờ khi sức khỏe người hồi phục, lại dạy ta đi.
Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn, than thở :
- Trẫm cả đời bị ám sát không dưới mười lần, trẫm cho tới bây giờ cũng không lo lắng quá, duy chỉ có lần này, trẫm một chút tin tưởng cũng không có. Già rồi, rốt cuộc thì ta cũng già rồi.
Hắn khe khẽ nói, thanh âm nhỏ đến mức không nghe thấy nữa, bao nhiêu cảm xúc rốt cuộc hóa thành một tiếng thở dài.
Lâm Vãn Vinh vội vàng lắc đầu:
- Lão gia tử, người ngàn vạn lần đừng nên nản chí, bên ngoài có nhiều ngự y như vậy, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp.
- Lâm tam, ngươi có biết trẫm đăng vị thế nào không ?
Hoàng đế tựa như không nghe hắn nói, mỉm cười một cái, trong mắt hiện lên một tia hồi tưởng về kí ức xa xưa.
- Ta không biết, bất quá với năng lực của lão gia tử ngài,vậy hẳn là một câu chuyện cũ thú vị.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói.
- Hấp dẫn thú vị?
Lão Hoàng đế trong mắt thần quang thoáng hiện :
- Đúng vậy, đích xác là hấp dẫn thú vị. Năm xưa, Thành Vương thông minh cơ trí, lả lướt, hoạt bát, được phụ hoàng vô cùng sủng ái, mà ta đây, luận về tài học cũng như cơ trí đều
còn xa mới là đối thủ của hắn. Tất cả mọi người đều nghĩ phụ hoàng sẽ lập hắn kế vị.
- Ta nếu là lão gia tử của ngài, ta mới là không lập Thành Vương lên ngôi.
Lâm Vãn Vinh khinh thường nói:
- Người xưa có câu, cây thì xem rễ, còn người thì xem tâm. Tâm địa Thành vương như cửu khúc liên ngẫu – tâm tư quá nhiều, rất là giả dối.
Hoàng đế nở một nụ cười, thở gấp vài lần rồi nói:
- Ngươi nói không sai, đúng là vì hắn quá cơ trí, thành cũng bởi hai chữ này mà bại cũng do hai chữ này.
- Ý người là gì ?
Lâm Vãn Vinh không hiểu hỏi lại:
- Quá cơ trí mà là chuyện xấu sao ? như vậy ta đây không phải là rất nguy hiểm sao.
Hoàng đế nghe vậy ha ha cười lớn làm ho khan lên một trận , Cao công công vội vàng đưa lên một chiếc khăn lụa khiết bạch, lão hoàng đế che miệng ho một cái thì thấy một ngụm máu thấm qua khăn, nhiễm thành đỏ tươi. Cao bình sắc mặc trắng bệch, hai tay run rẩy tiếp lấy chiếc khăn, lão hoàng đế lạnh lùng liếc hắn một cái, Cao bình sợ đến nỗi cả người run run, vội vàng lui ra.
Lão hoàng đế hừ một tiếng, hướng sang Lâm Vãn Vinh, cười nói:
- Ngươi không phải là cơ trí mà là gian trá. Thành Vương thất bại phần lớn là do bởi tâm tư của hắn. Năm xưa phụ hoàng hết mực sủng ái hắn, cho làm lại bộ, quan lại trong thiên hạ một nửa là học trò của hắn, quyền lực lớn đến mức nào không cần phải hỏi. Mà ta đây tại hộ bộ có chút xuất lực nhưng chuyện tốt hay chuyện khổ, cũng không ai biết. Chỉ cần Thành Vương chuyên tâm cố gắng, thêm vào sự sủng ái của phụ hoàng, thiên hạ đại Hoa nhất định sẽ là của hắn.
- Đang tiếc hắn vì quá cơ trí, muốn củng cố địa vị của mình nên đã kết giao với nhiều trọng thần, thu nhận rất nhiều môn nhân, được mọi người tung hô là “Hiền Thành Vương”. Trong một thời gian ngắn quả thật là phong quang vô hạn, người người kính ngưỡng. Nhưng vì tâm kế nho nhỏ này mà ngược lại hắn đã gây nên họa căn rất lớn, phụ hoàng sinh ra tức giận với việc kết bè kết đảng với đủ hạng người của hắn, từng khuyên can vài lần những vẫn không đổi, khiến phụ hoàng thất vọng không thôi.
Lão hoàng đế kể lại chuyện cũ, tình thần dần dần tốt lên nhiều, ho khan cũng không thấy nữa. Nghe hắn kể lại một đời làm hoàng đế tranh quyền đoạt vị, tuy không hiểu tại sao hắn kể với mình nhưng Lâm Vãn Vinh cũng chăm chú lắng nghe.
- Thất vọng với Thành Vương, phụ hoàng dần dần chú ý đến ta. Lúc ấy ta cùng với Quách tiểu thư vừa mới quen nhau, mặc dù cách biệt tuổi tác, nhưng ta đối với nàng quả thật ngưỡng mộ, chỉ là cha nàng, Quách lão tiên sinh, chính là văn uyên các thủ tịch học sĩ, không chịu thừa nhận tội danh kết bè kéo đảng, lại thêm Từ Vị cùng Lý Thái khuyên can, ta đành phải nhịn đau xa rời Quách tiểu thư, toàn tâm toàn ý theo sau phụ hoàng.
“Nguyên lại còn có nhiều chuyện khúc chiết bên trong như vậy, khó trách lão hoàng đế này đối với Tiêu phu nhân lưu luyến như thế. Từ Vị cũng không phải là có ý tốt gì, năm xưa vì công danh lợi lộc, đã bỏ rơi Tô Khanh Liên, đến già hối hận, lão tử khinh bỉ hắn.”
- Những chuyện về sau, trẫm cũng không muốn nhiều lời.
Trên mặt hoàng đế hiện lên một tia thống khổ:
- Lúc phụ hoàng bệnh nặng, an dưỡng ở Tướng Quốc tự, ta toàn tâm toàn ý chăm sóc người, nhưng Thành Vương lại cấu kết bè đảng, vào thời khắc cuối cùng còn đánh một kích. Phụ hoàng nổi cơn thịnh nộ, nên lưu lại di chiếu, truyền ngôi cho ta. Nhưng dù sao cũng là tình cốt nhục, nên bắt ta phải thề một đời không được động thủ với Thành vương.
Lâm Vãn Vinh nga dài một tiếng, “khó trách lão hoàng đế muốn mê hoặc ta đi đối phó Thành vương, nguyên lại là hắn đã lập lời thề độc.”
- Nhưng phụ hoàng vừa quy thiên được vài ngày, trẫm liền bị ám sát, nếu không có tiểu thái giám bên cạnh liều chết cứu giúp, trẫm bây giờ chắc chỉ còn một nắm xương khô rồi.
Hoàng đế trong mắt hiện lên một tia đau đớn, nghiến răng thốt ra từng chữ :
- Trẫm cả đời cũng không rửa sạch được nỗi sỉ nhục này.
“Hai người các ngươi tranh ngôi hoàng đế, ám sát nhau là chuyện bình thường, có cái gì đâu mà sỉ nhục hay không”. Lâm Vãn Vinh đang muốn nói ra, nhưng nhìn thấy thần sắc thê lương của hoàng đế, cảm giác không chỉ đơn giản là ám sát như vậy, lời muốn nói ra lại liền nuốt vào.
- Lâm Tam, người có nguyện ý vì trẫm mà rửa sạch đi nỗi nhục này không ?
Hoàng đế nhìn hắn, chậm rãi nói, thanh âm có thêm cảm giác trầm trọng không nói nên lời.
- Này, lão gia tử, ngài cũng biết rằng Thành Vương quyền cao chức trọng, ta chẳng qua chỉ là một quan lại nhỏ nhoi, thế nào lại dám đi đấu đá với hắn. Ngài có thể đổi việc khác cho ta làm không.
Lâm Vãn Vinh mặt mày ủ rũ nói.
- Quyền cao chức trọng ?
Lão hoàng đế cười lên hai tiếng:
- Lâm Tam a, nếu trẫm cho người địa vị thiên hạ chí tôn, người có dám thu thập hắn không.
- Thiên hạ chí tôn ? Có ngài, ta vĩnh viễn không làm thiên hạ chí tôn được.
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:
- Lão gia tử, người đừng nói giỡn, ta sẽ suy nghĩ lung tung đấy.
- Hồ đồ!
Lão hoàng đế phẫn nộ hừ một tiếng:
- Trẫm ban cho người đề tự gì, ngươi có nhớ kỹ không?
- Đương nhiên là nhớ kỹ, lão gia tử chữ như rồng bay phượng múa, cùng ta liều mạng.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười nói.
- Ngươi nên học cách lắng nghe một chút.
Lão hoàng đế trầm giọng nói.
- Thiên hạ đệ nhất đinh! Tất nhiên là ta nhớ chứ.
Lâm Vãn Vinh cười nói.
- Trẫm cho ngươi mấy chữ này, ngươi nghe cho rõ-
Hoàng đế hừ một tiếng, lớn giọng nói:
- Thiên hạ đệ nhất đinh, thiên hạ đệ nhất đinh. Ngươi hiểu chưa.