Horkins chăm chú vào hắn, vẻ bất ngờ, bất định, lão hỏi:
- Mày đã làm gì nó rồi?
Drake đáp:
- Ông cũng chẳng quản được!
Horkins cau mày, quắc mắt vào mặt hắn, rồi hỏi:
- Tao cũng chẳng quản được? Hừm ... Quyết định của tao là không thay đổi, dưới hai mươi tuổi, khỏi ra biển!
Drake cũng chằm chằm ngó lại, ánh mắt sắc lạnh như dao:
- Tôi đã hai mươi tuổi rồi, tôi muốn ra khơi!
Một khoảnh khắc ngắn, cả hai như đôi gà chọi trên sàn đấu, mắt đối mắt, không ai nhường ai.
Sắc mặt Horkins tái dần, ánh mắt Drake mỗi lúc một lạnh lẽo, thân mình cả hai toát một luồng lãnh khí mãnh liệt, khiến hơn năm mươi thuỷ thủ lực lưỡng thảy đều nín thở, một tên thuỷ thủ nhỏ tuổi vậy mà dám công khai đối đầu một vị thuyền trường đỉnh đỉnh đại danh là Horkins, chuyện chưa từng thấy!
- Thuyền trưởng, đến lúc xuất phát rồi! - Vị thuyền phó từ trong khoang bước ra, trên tay cầm một đồng hồ quả quít.
Nghiến răng, Horkins túm lấy Drake, thét to:
- Thằng quỷ nhỏ đáng chết này, tao ném mày xuống nước cho mày mất tích luôn!
Drake tận sức giãy giụa để thoát thân, la lớn:
- Tôi đã đủ hai mươi tuổi rồi, tôi muốn đi biển! Ông ném tôi xuống đó, tôi sẽ bò lên trở lại nữa cho coi!
Horkins rít lên:
- Để tao xem xem mày bò lên như thế nào?
Đang lúc hai bên giằng co, có tiếng cười ha hả, cả hai đưa mắt trông, chính là Cốc Chẩn.
Cốc Chẩn vui vẻ nói:
- Thằng nhỏ này cũng có chỗ lý thú đấy! Nói đúng ra, ta cũng chưa đủ hai mươi tuổi kia! Thuyền trưởng Horkins, ngài xin hãy nể mặt ta mà cho nó cùng đi biển với.
Nghe Tiên Bích thông ngôn, Horkins gượng cười, đáp:
- Là tôi muốn tốt cho nó đấy chứ! Chuyến hải hành này nguy hiểm lắm!
Cốc Chẩn liếc sơ vào Drake, cười cười:
- Thà có được người dám mạo hiểm, còn hơn bị tệ hại vì gặp người không dám dấn thân vào hiểm nguy.
Nói xong, gã hươi tay, lớn tiếng hô:
- Tới giờ rồi, đừng chần chừ nữa, cho khai thuyền đi.
Horkins bất đắc dĩ phải buông Drake ra, đá một phát vào mông hắn, thét:
- Đồ đáng chết, ra sau cầm tay lái đi!
Ánh mắt khẽ chớp sáng, Drake chú mục nhìn vào Cốc Chẩn, rồi lẳng lặng đi về phía đuôi thuyền. Khi đi ngang qua Cốc Chẩn, hắn máy môi, định nói gì đấy, nhưng rốt cuộc vẫn lặng thinh.
Cánh buồm trắng giương rộng, cỗ đại thuyền ra khỏi bến cảng, đi được chừng hai dặm, chợt từ xa vọng đến tiếng người kêu gọi thật lớn, đoàn thuỷ thuỷ trông lại, thấy một tráng hán đầu băng bó, máu tươi vẫn còn đang rỉ ra từ vải băng coi thật ghê mắt. Tráng hán hả miệng gọi với theo cỗ thuyền, hai tay huơ lia lịa, bọn thuỷ thủ cười ầm ĩ, hè nhau hét trả:
- Là thằng ngốc Martin!
- Là con cừu non Martin!
- Thằng Martin mặt mốc!
- Thằng Martin trứng xìu!
Horkins bất giác ngẩng đầu, nhíu mày, quay sang nhìn Drake, hỏi:
- Mày ... mày dùng gì mà đã hạ được nó vậy?
Drake nhạt giọng đáp:
- Dùng gậy!
Horkins hả miệng cười, rồi nói:
- Mày liệu mà giữ lấy hồn đấy! Lúc trở về, nó sẽ giết mày, moi gan ruột mày ném cho chó ăn!
Drake lặng thinh, hắn ngoái đầu liếc qua, trời đang sẩm tối, trên bờ sông, sương khói cuồn cuộn bốc lên, hình dạng Martin trong tiếng la hét điên cuồng mơ hồ mờ khuất bóng, cỗ hải thuyền tăng tốc nhanh dần, vượt qua cửa sông rộng lớn, lặng lẽ tiến vào vùng biển cả mênh mông.
Bỗng nghe một giọng nữ tử vang lên:
- Tiếp sau đây, cho thuyền đi về hướng tây nam.
Thanh âm ngọt ngào êm ái, làm Drake xốn xang trong lòng, hắn ngoái trông, thấy Tiên Bích cùng một quái nhân to đầu. Gã quái nhân rảo bước hai bước đến trước la bàn, tay cầm một khí cụ đo đạc kỳ dị, đem so nó với la bàn, so đi so lại, miệng lí lố dăm ba câu.
Tiên Bích nghe qua, cô nhìn Drake, vui vẻ nói:
- Xin lỗi cậu nhỏ, cậu không hiểu ngôn ngữ bọn ta! Là bọn ta muốn thay người vào cầm bánh lái.
Drake trề môi, rồi nhạt nhẽo hỏi:
- Vậy để ai cầm lái?
Hắn còn chưa dứt câu hỏi, đã nghe một tràng cười, khi hắn ngước trông lên, chính là Cốc Chẩn đang tiến đến.
Tiên Bích cười cười, bảo:
- Là Cốc tiên sanh đòi, do chính ổng đến cầm lái!
Tròng mắt Drake sẽ lay động, hắn dòm Cốc Chẩn, thần sắc nghi ngại.
Cốc Chẩn vừa cười, vừa bước tới, nhờ Tiên Bích thông ngôn, gã hỏi han cách thức cầm bánh lái. Drake sắc mặt thâm trầm, không đáp lời. Horkins đến, bằng giọng rõ ràng dễ hiểu, giải thích một lượt phương pháp điều khiển bánh lái, nhưng trong lòng ngần ngại, lão bảo:
- Cốc tiên sinh, cầm bánh lái là việc quan trọng, không phải chuyện đùa giỡn đâu!
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
- Tay lái trên thuyền quý quốc xem ra thiết kế cao minh hơn ở thuyền Trung quốc, nhưng so với thuyền người Hoà Lan thì cũng phần lớn na ná giống nhau, trừ đôi chút khác biệt nho nhỏ.
Horkins thoáng sững sờ, lão hỏi ngay:
- Cốc tiên sinh, ông từng điều khiển thuyền người Hoà Lan rồi sao?
Cốc Chẩn cười cười, ánh mắt hiện vẻ đang hồi ức, gã nói:
- Trước đây, ta từng có một đội tám chiến hạm Hoà Lan, khí thế khá lớn, tiếc thay, đánh nhau một trận, đã bị tiêu tan ráo trọi.
Horkins, Drake hai người giương mắt nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ.
Cốc Chẩn đến cạnh bánh lái, trao đổi dăm câu cùng Mạc Ất, rồi vỗ vỗ tay trên bánh lái vài phát, gã vui vẻ nói:
- Thuyền trưởng Horkins, cỗ thuyền này có được đặt tên gì không?
Nụ cười quỷ mị trên môi, Horkins đáp:
- Tên thuyền mỗi ngày mỗi đổi, lần hải hành này, do Công tước đại nhân phó thác, nên sẽ gọi nó là "Công tước hiệu" vậy.
Cốc Chẩn vui cười nói:
- Tên "Công Tước hiệu" chưa lộ đủ hết khí phách, theo ta thấy, gọi là "Nữ Vương hiệu" hay hơn.
Horkins hơi sựng sờ, đáp:
- Tuỳ ý ngài ... Vậy gọi nó là "Nữ Vương Hiệu".
Cốc Chẩn đánh một vòng bánh lái, hô lớn:
- Cho giương buồm lên, ta muốn đi ngược gió.
Horkins cùng Drake thấy gã điều khiển bánh lái thuần thục như thế, họ trong lòng kinh ngạc, Horkins quày mình hạ lệnh cho giương buồm, rồi vỗ vỗ vào Drake, lão sai:
- Ngươi lên chòi gác đầu cột buồm canh chừng, hễ có gì khả nghi, lập tức thổi báo hiệu.
Drake vọt người vượt qua một vỏ ốc lớn, leo một mạch như làn khói lên đỉnh cột buồm, hắn còn chưa kịp nhìn, đã nghe bên trên có tiếng người trò chuyện. Drake giật nảy mình, hai tay buông lỏng dây thừng, ngước trông, thấy một nam tử tóc bạch kim, đứng một chân trên nóc chòi canh, hình dung tuấn tú, đang chong mắt dòm hắn, chừng như có gì muốn tra vấn hắn. Vừa hay màu trời đang tối, nam tử đó trong trang phục trắng toát tiệp màu với vải buồm. Drake vừa lên tới, nhìn thấy nam tử, chẳng nhịn được câu hỏi:
- Ông là ai?
Người đó đích thị Tả Phi Khanh, rảnh rỗi không việc gì làm, đã lên ngồi ngắm phong cảnh, nghe hỏi, bèn nói:
- Ngươi bảo sao?
Câu vưà thốt ra, hai người nhận thấy ngôn ngữ bất đồng, chẳng khỏi mỉm cười, tay áo phất lên một phất, Drake hoa mắt, không còn thấy hình bóng đó nữa.
Drake nhìn quanh quất, không thấy người, lòng đang nghi hoặc, gã cúi đầu trông, chẳng biết cách nào, Tả Phi Khanh đã xuống đến sàn thuyền, bước chân tiêu sái, đang đi về phia đuôi thuyền.
Chưa từng chứng kiến thân pháp xuất quỷ nhập thần kiểu đó, cho dù mật to gan lớn, Drake cũng không nén được nỗi kinh hãi, hắn bèn đưa tay vạch dấu thập tự ngang ngực, thầm niệm:
- Đức Chuá Trời toàn năng, nguyện cầu ngài ra tay ban phước cho thằng nhỏ Francis, tránh cho nó bị tà ma xâm phạm...
Vừa cầu nguyện, hắn vừa dõi theo Tả Phi Khanh, chỉ thấy y đến gần đuôi thuyền, hai tay chắp sau lưng, đang đứng im, nhìn Ngu Chiếu cười đuà, trò chuyện cùng Tiên Bích, áo trắng, tóc trắng, hệt một hình nhân đắp bằng tuyết.
--- Còn tiếp ---