Sâu trong lòng đất tối tăm của Dương kỳ Sơn. Đó là một cái động ngầm khổng lồ giống như một cái lò lửa tự nhiên, là một thế giới của lửa cháy và nhiệt độ, cả thiên địa hơi nóng phừng phực dường như bất cứ lúc nào đều có thể làm bùng cháy mọi thứ.
Dung nham nóng chảy liên tục phụt lên những quầng lửa cao vút, khói đen không biết nguồn gốc ở chỗ nào mà từ bốn phương tám hướng bốc lên ngùn ngụt, khí thế như có con rồng lửa ẩn trong lòng đất liên tục phun trào dung nham từ giữa động chảy ra thành dòng. Một khối nham thạch màu đỏ sẫm nhô cao lên từ giữa biển dung nham trông như một cái gậy nham thạch đang khuấy đảo dung nham cuồn cuộn bên dưới làm không ngừng phụt lên những lưỡi lửa phập phù, lại cũng trông giống một cái kình thiên trụ ở giữa dòng chảy.
Từng dòng dung nham tạo thành những lớp sóng không ngừng ép vào nhau thi thoảng lại vỡ bung ra nhừng khối hỏa quang lóa mắt, rực rỡ và sống động như những sinh vật đang hoạt động, rồi hòa thành một con sông lửa cuộn chảy.
Ngược hẳn so với bên dưới, trần động và vách động thì lại đầy những khối nham thạch đen kịt, tăm tối âm u.
Tại cái nơi không theo sự sắp đặt của con người này, ngay trên đỉnh động đột nhiên mọc ra một vầng kim quang hình con thoi, ngừng một lát rồi thoát khỏi vách bay vọt ra giữa không gian rộng rãi của căn động, nhẹ nhàng lượn quanh vài vòng rồi mới dừng lại. Nơi nóc động chỗ vầng kim quang xuất hiện lại trở về nguyên trạng như trước.
Vầng kim quang dị bảo này dài tới năm trượng rộng nửa trượng, nhưng bên trong cái động khổng lồ thì nó bất quá kích thước cũng chỉ như một điểm lân tinh bé nhỏ mà thôi. Sắc vàng lóe lên một lượt rồi vầng sáng thu rút trở lại thành một cái hình long giác (sừng rồng) dài chừng ba thước, toàn thân phát ra ánh vàng kim màu nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển, tựa hồ gần như trong suốt.
Đồng thời, giữa chừng không ngay bên trên dòng dung nham nóng hừng hực xuất hiện một nam một nữ, bọn họ mỗi người toàn thân đều được bao bọc bởi một tầng khí tráo màu vàng và màu hồng phấn, giữa hơi nóng ngùn ngụt của hỏa quật tỏ ra có chút khinh linh.
"Trơi ơi, đây là nơi quỷ quái gì thế này?" Nữ tử vừa hiện thân là đã la lên thất thanh, khuôn mặt hoa của nàng cũng như thất sắc nép sát người vào trong lòng của nam tử. Không ngờ lại nép vào khoảng không, nam tử đã lách người ra chỗ khác một cách vô thanh vô tích.
Nam tử đó toàn thân mãng bào gắn đầy vàng ngọc, thân hình dong dỏng tuấn mỹ vô cùng, dưới vầng quang tráo màu vàng vẫn không mất đi vẻ tôn quý. Chỉ thấy hắn ta thong dong phất tay áo thu hồi pháp bảo Xuyên Sơn, ánh mắt quét qua xung quanh tuyệt không lý gì tới nữ tử diêm dúa kia.
Nữ tử thì mặc một bộ xiêm áo bằng sa mỏng màu hồng, trên mặt áo có đính kim tuyến và thêu hoa ở viền, gò ngực vun cao, cái eo nhỏ bó rất chặt, búi tóc vấn theo kiểu tiên gia, ánh mắt long lanh, da thịt như ngọc, má tựa hoa đào, đôi môi mọng đỏ, đúng là một tuyệt đại yêu cơ mười phần mị lực câu hồn nhiếp phách.
Nàng ta bị bỏ rơi nhưng tuyệt không hề buồn bực, ngược lại còn tỏ ra rất hứng thú, thân thiết đi sát phía sau thân hình của nam tử không ngừng lả lướt ngay bên trên tầng tầng lớp lớp hỏa quang nóng hừng hực từ hỏa quật bốc lên, y phục phất phơ trông như một mị linh trong ánh lửa đỏ.
Nam tử kia thì lại di chuyển khắp các ngóc ngách của hỏa quật, thi thoảng lại phất tay áo phóng ra một đạo linh quang đánh vào vách động, dường như muốn thăm dò gì đó.
Qua một lúc thì nữ tử đã bắt đầu buồn chán khó chịu, nhìn quanh quất nói bằng giọng oán trách: "Nô gia còn tưởng là rất thú vị, ai ngờ lại chán ngắt thế này, cái đám tổ tiên mũi trâu Côn Lôn Phái sao lại đem tâm của trận pháp bố trí tại chỗ như thế này cơ chứ?"
"Ta không bắt ngươi đi mà." giọng nói của nam tử càng lạnh lùng hơn.
"Đồ nam nhân nhạt nhẽo, nô gia hối hận vì đã nhận cái việc này." Nữ tử đó nói giọng rất tiếc rẻ.
Nam tử lờ đi như không nghe thấy, dừng tại vách đá của căn động rồi hạ xuống một khối nham thạch ngay trước biển dung nham, dưới đó mấy trượng là dòng dung nham nóng hừng hực đỏ khé không ngừng phụt ra những ngọn lửa hồng, tiếng lục bục phá ra liên miên.
Lần này hắn ta thăm dò, rốt cục cũng có phản ứng, sau khi đạo linh quang màu vàng sẫm đánh thẳng vào vách động thì phát ra tiếng nổ "Oang" như đánh vào một cái chuông đồng, âm thanh trầm đục đầy vẻ buồn bã. Một luồng ánh sáng đỏ rực bao quanh lấy khối nham thạch không ngừng lưu chuyển, hồi lâu không rời.
"Long Dận, tìm được Độn Long Trụ rồi ư?" Tiếng reo trơn tuột của nữ tử cất lên.
"Dao Cơ, đưa đây." Nam tử có tên Long Dận đưa bàn tay về phía nữ tử.
"Đưa cái gì đây?" Dao Cơ cười quyến rũ.
Long Dận ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng ta chẳng nói chẳng rằng.
"Thật là oan gia, đang ở trên người nô gia đây, ngươi tự mình qua lấy đi." Người Dao Cơ tỏa ra nhiệt khí còn nóng hơn cả dung nham, cánh tay thon thon nhẹ nhàng đặt lên gò ngực cao vun của mình, ý lả lơi chẳng cần phải nói ra cũng hiểu.
Sắc mặt Long Dận chợt lạnh tanh, cặp mắt chiếu ra tia sáng vàng lấp lánh, Dao Cơ đột ngột cảm thấy một luồng đại lực từ bốn phương tám hướng ép tới cơ hồ nghẹt thở, mạch đập phình phịch, còn đang định phản kích thì áp lực trên người lại đột nhiên mất tích. Khi ấy nàng ta toàn thân xuất mồ hôi lạnh, không khỏi kinh hãi đối tu vi đáng sợ của nam tử. Ai ngờ Điên Đảo Chúng Sinh pháp thuật luyện đã gần thành mà vẫn hoàn toàn mất tác dụng với nam nhân trước mặt.
Đối với kẻ coi nam nhân thiên hạ như đồ chơi là Dao Cơ thì việc này là một đả kích nặng nề. Nàng chưa từng găp qua những kẻ mà dầu muối không ngấm, thủy hỏa bất xâm như nam nhân này, thành ra không biết phải xử lý thế nào bây giờ.
Vốn định thử xem nam nhân của Yêu tộc có gì không giống với nam nhân thường, ai ngờ lại gặp một kẻ cứng đầu cứng cổ như thế này. Hắn quả thực là nam nhân ư? Một cái ý nghĩ cổ quái chợt xuất hiện trong đầu nàng ta nhưng lập tức lại bị dẹp bỏ ngay, nếu chọc giận nam nhân này lần nữa e rằng hắn sẽ có những hành động rất đáng sợ, lúc đó có hối cũng muộn mất rồi.
"Huyền Minh Châu, ngàn năm qua chúng ta bất quá mới thu thập được mười viên, chúng là vật tốt nhất để luyện Huyền Âm Pháp Bảo, sử dụng tại nơi này thực là quá phí phạm." Dao Cơ tuy là nói giọng ấm ức bất bình có điều tay vẫn lấy ra một cái bình ngọc cao chừng nửa thước, xoay ngón tay một cái "Canh!" chiếc ngọc bình vang lên những tiếng trong trẻo, miệng bình bốc lên một làn khói sẫm, tiếp đó một viên Huyền Châu đen kịt kích thước bằng nắm tay từ từ bay lên giữa làn sương mờ hắc ám.
Long Dận thuận tay chộp lấy viên Huyền Minh Châu đang lơ lửng bên trên, "A... coi chừng!" tiếng la hoảng của Dao Cơ vừa cất lên thì cả cánh tay của Long Dận đã hoàn toàn bị một lớp băng màu đen sẫm đóng kín, trông như một cây gậy bằng hắc ngọc.
Nào ngờ Long Dận chỉ cau mày một cái, trên cánh tay bùng phát một luồng kim quang, "Lách cách cách!" Tất cả huyền băng đều nổ bung ra bay tứ tán, Huyền Minh Châu nhanh chóng bị một vầng pháp lực cấm chế màu vàng kim phong kín, không còn thấy động tĩnh gì nữa.
Dao Cơ kinh hãi tới không ngậm nổi miệng. Huyền Minh Châu chính là vật chí âm do con mắt của một loài Yêu Bạng ngàn năm (con yêu thú hình con trai-hến) tại sâu dưới đáy biển nơi cực Bắc kết thành, so với Huyền Âm Tinh Sát Khí còn bá đạo hơn mấy phần, thân thể xác thịt của đám có tu vi bình thường thì khó mà giữ được. Thế mà trong tay Long Dận lại như không có gì, khiến nàng ta cảm thấy thực lực của kẻ đồng hành này thật vô cùng ghê gớm.
"Lui ra!" Long Dận quát lên một tiếng lạnh lùng, đột nhiên khoa tay kết ấn, một luồng lam quang như dòng suối linh từ lòng bàn tay ào ra uốn lượn chảy vào trong Độn Long Trụ, lại làm bùng lền một tràng xích quang cường liệt pha lẫn với lam quang quang vấn vít không ngừng xoay chuyển trên khối thạch trụ khổng lồ.
"Phừng phừng phừng..." Lớp vỏ bên ngoài thạch trụ đột nhiên nứt toác, từng khối từng khối nham thạch khổng lồ ầm ầm rớt xuống chìm nghỉm vào trong dòng dung nham làm nham tương bắn tung tóe khắp nơi. Một lát sau Độn Long Trụ rốt cục cũng hoàn toàn lộ ra hình dạng thực sự, đó là một cái trụ lớn mười người ôm không xuể, toàn thân đỏ rực, khắp bề mặt có khắc những chữ màu đen sẫm, sừng sững giữa hỏa quật.
"Việc gì phải đa sự như vậy, sao không trực tiếp chém gãy Độn Long Trụ, phá vỡ tâm của trận pháp cho xong?" Giọng nói của Dao Cơ từ xa vấn vít vọng tới.
"Dốt nát!" giữa hai hàng lông mày của Long Dận chợt nổi sát khí, giọng nói chát chúa hữu lực như kim thiết.
Giọng nói của hai người một cương một nhu, quấn lấy nhau vang vọng trong không gian trống rỗng của hỏa quật dường như làm bùng phát lên những tiếng gầm của nộ long, dung nham sôi trào càng thêm lợi hại không ngừng phun lên những luồng độc hỏa, cả thiên địa hừng hực như muốn bị thiêu cháy thành ngọn lửa.
Long Dận lơ lửng bay ra sau một chút, hai tay kết hợp tạo ấn, một vầng pháp lực cường đại từ từ phình ra, những luồng khói đen trong khoảng không trăm trượng nháy mắt bị quét sạch, luồng lam sắc linh quang lưu chuyển khắp toàn thân hắn không ngừng bành trướng rồi nhanh chóng tỏa ra thành một quang cầu khổng lồ.
Ánh sáng màu lam hư ảo chiếu rọi cả động, khiến cho hỏa quật đỏ rực cũng bị phủ một lớp lam quang nhàn nhạt.
Dị biết đột ngột xuất hiện, khối quang cầu chợt biến ảo thành méo mó ngưng tụ lại như hình một cái kén đằng trước thân rồi ào ào kéo dài ra ngoài, sau cùng hoàn thoàn thoát khỏi cơ thể biến hóa thành một con giao long màu lam dài cả trục trượng uốn lượn trước mặt.
Lúc này Long Dận lại xuất hiện, y phục bay phần phật, miệng niệm chú, pháp ấn trên tay nhanh chóng biến đổi hướng về phía con rồng màu lam phất ra một đạo linh quyết. Con rồng màu lam đó lập tức dài ra, thân thể biến thành tới gần nửa dặm, thậm chí còn hóa ra chân vuốt rồng đầy vảy sống động vô cùng giống như thần long bái vĩ uốn lượn trước Độn Long Trụ, ngay phía trên dòng dung nham của hỏa quật, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
"Độn Long Thích Thiên, Càn Khôn Đảo Huyền, Địa Khí Hàng, Thiên Nguyên Thăng, XÁ!"
Pháp quyết của Long Dận lại biến đổi, con rồng màu lam kia đột nhiên lao về phía trước bắt đầu quấn chặt trên dưới Độn Long Trụ. Một lằn ánh sáng lưu chuyển, trong lúc Độn Long Trụ rung chuyển kịch liệt, con rồng màu lam lập tức tan thành nước ngấm vào bên trong, hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Bên trên Độn Long Trụ, lúc này luồng xích quang và lam quang giống như huyết mạch hòa lẫn vào nhau chiếu rọi nhảy nhót rực rỡ như đang giao đấu. Cả căn động cũng từ từ bắt đầu rung chuyển, địa hỏa phun trào càng thêm mãnh liệt. Sau khoảng thời gian một nén hương thì tất cả đã bình lặng trở lại.
Khi ấy, luồng xích quang trên Độn Long Trụ đã bị những luồng lam quang sẫm đặc khắp nơi quét sạch, trông như Bàn Long Trụ sống động, quỷ bí khôn tả, thấp thoáng có những tia điện quang màu lam lưu chuyển bên trên bề mặt. Dao Cơ bay trở lại, sắc mặt còn chưa hết kinh hoàng, chỉ sợ nam nhân này không lý tới sống chết của nàng mà bỏ đi mất.
"Đó là một trong bảy cái Độn Long Trụ làm tâm trận, đợi bảy cái tâm của Thiên Trận đều bị đảo ngược sức mạnh, Địa mạch long hỏa bành trướng, một khi phát ra thì không thể thu thập lại được. Tới lúc đó mặc dù có người mang sức mạnh thông thiên cũng không có cách nào phong trụ lửa giận vạn trượng nơi đáy của Dương Kỳ Sơn này nữa." Mặt Long Dận lộ ra nét cười vô cùng tà dị.