Cùng một lúc với Khổng Hải Sơn xuất kiếm thì nam tử hào hiệp bên cạnh song thủ vung lên, liên tiếp đánh ra ba chưởng chấn lui dị tộc hán tử về phía sau, chỉ thấy liên hoàn ba chưởng của y nhanh tựa thiểm điện, uy lực so với kiếm pháp của Khổng Hải Sơn quả thật chẳng kém chút nào.
Trông thấy mũi kiếm của Khổng Hải Sơn đắc thủ lưu lại vết thương trên người đối thủ khiến nam tử hào hiệp không khỏi phấn chấn hét lớn một tiếng, thân ảnh lăng không lao tới trên đỉnh đầu của hán tử dị tộc còn lại, một chưởng phách không liên hoàn tam thức đánh xuống khiến cho đối thủ không có cơ hội né tránh.
“Bộp”
“Loảng xoảng…”
Hán tử dị tộc đầu vai trúng chưởng bị dư lực chấn lui về phía sau tám thước, thân ảnh của y va mạnh vào cái bàn ở sau lưng khiến chén dĩa rơi vỡ xuống đất.
Hán tử dị tộc bên trái thấy huynh đệ của mình bị trúng một chưởng không nhẹ, vội vàng bỏ lại Khổng Hải Sơn, phi thân lao tới đỡ lấy đệ đệ của mình, nhìn thấy y chỉ bị nội thương, cũng không có nguy hiểm tới tính mạng mới thầm thở nhẹ yên tâm, sau đó song nhãn khẽ chuyển, sắc mặt tức giận hướng về hai người Khổng Hải Sơn và nam tử hào hiệp nọ: “Các ngươi là ai, tại sao lại ngăn cản huynh đệ chúng ta?”
Nam tử hào hiệp ‘ha hả’ cười lớn, cũng không có trả lời hắn mà quay sang Khổng Hải Sơn thủ lễ: “Khổng đại ca, quả thật là hảo kiếm pháp.”
Khổng Hải Sơn song nhãn mở lớn nhìn y cười hỏi: “Ha ha, chẳng lẻ huynh đệ đây là…”
Hắn còn chưa dứt lời đã nghe một thanh âm thản nhiên vang vọng: “Hắn chính là đệ tử của phái Côn Luân, lão phu thấy hắn niên kỷ còn trẻ mà đã có thể dùng ‘Côn Lôn Truy phong chưởng pháp’ xuất thần nhập hoá như vậy, hắc hắc, xem ra lại là một trong ‘Võ lâm thập đại công tử’- ‘Côn Lôn tam thiểu’ rồi.”
Bốn chữ “Côn Lôn tam thiểu” vừa vang lên đã thấy Khổng Hải Sơn sắc mặt hoan hỷ kêu lên: “Ha ha, quả nhiên không ngoài ý nghĩ của ta, Lệnh hồ lão đệ, ngồi cùng với nhau nửa ngày trời, xém chút nữa ta đã không nhận ra ngươi rồi, thật là đáng xấu hổ, đáng xấu hổ ah!”
Nam tử hào hiệp- “Côn Lôn tam thiểu” Lệnh Hồ Nhạc nghe vậy bật cười hồi đáp: “Ha ha, Khổng đại ca, người sao lại nặng lời như vậy, Khổng đại ca thân mang bảo kiếm, khí thế như thần long uy vũ, chỉ cần là người đi lại trên giang hồ nhiều năm đều có thể đoán ra thân phận của huynh, còn đệ đây chỉ có một bộ trường y bên người, ngoại trừ những ai đã từng thấy qua dung mạo của đệ, kì dư còn lại cũng không thể biết đệ là ai ah. Ha ha”
Bọn họ lúc này người đưa kẻ đón khách sáo chào hỏi lẫn nhau, không để ý đến hai dị tộc hán tử còn đang chằm chằm nhìn về phía mình. Một lúc sau mới thấy Khổng Hải Sơn quay đầu lại hỏi: “Các ngươi còn không chịu nói ra mục đích muốn rời khỏi tửu lâu sao?”
“Huynh đệ chúng ta không hiểu ngươi nói như vậy là có ý gì, cuối cùng là các ngươi muốn như thế nào?”
Khổng Hải Sơn thấy bọn họ tới lúc này vẫn còn muốn xảo ngôn, sắc mặt giận dữ quát: “Các ngươi còn muốn xảo ngôn? Ta theo các ngươi hơn ngàn dặm đường từ Kinh thành đến đây, trên đường các ngươi bàn luận việc gì, ta chẳng lẻ không biết sao?”
Hai dị tộc hán tử nghe Khổng Hải Sơn đã đi theo mình từ kinh thành đến đây mà bản thân lại không chút phát giác ra hành tung của hắn, khiến cho thâm tâm bọn y không khỏi kinh hoảng và sợ hãi, sắc diện trở nên càng lúc càng khó coi.
Một hồi sau mới nghe hán tử dị tộc bên trái kinh ngạc hỏi: “Hừ! Ngươi nói đã theo dõi chúng ta một quãng đường dài như vậy, không biết là vì lý do gì?”
“Hừ! Lai lịch thân phận của các ngươi chẳng lẻ ta còn không biết sao, tới lúc này mà các ngươi còn không chịu nói rõ sự thật, có phải muốn ta cùng Lệnh Hồ lão đệ ra tay chế trụ mới chịu tâm phục khẩu phục?”
Hán tử dị tộc đứng bên phải khi nảy bị trọng thương dưới một chưởng của Lệnh Hồ Nhạc, khiến cho thân thể đau đớn khôn tả, nay lại nghe thấy những lời bức nhân của Khổng Hải Sơn thì không nén nổi nộ hoả công tâm, căm phẫn nói: “Hảo, hảo, các ngươi chỉ là tử dân [con dân] của vương triều Đại Minh, đối với thân phận của huynh đệ chúng ta đây, các ngươi xứng đáng được biết sao?”
Lệnh Hồ Nhạc nghe vậy không khỏi bật cười nói: “Ha ha, chính bởi vì thân phận đặc thù của hai người các ngươi nên ta mới theo dõi. Đáng cười là hai tên ngốc tử các ngươi trên đường vẫn không phát giác ra, hoan hoan hỷ hỷ cười đùa vui vẻ. Khi ta đi theo các ngươi cũng đã nhận thấy Khổng Đại ca cũng đang theo sát sau lưng, vậy mà các ngươi cũng không hề hay biết, thử hỏi có phải là hai tên ngốc tử không chứ? Ha ha”
Lời của Lệnh Hồ Nhạc vừa dứt đã thấy chung quanh thượng lâu vang lên những thanh âm rầm rì to nhỏ, dĩ nhiên đều là những tiếng bàn luận về lại lịch thân phận của hai dị tộc hán tử nọ.
Lúc này hán tử dị tộc bên phải thấy những bàn chung quanh đều hướng sự chú ý về hai huynh đệ của y, không khỏi lo lắng nói: “Hừ! Các ngươi đã biết lai lịch của chúng ta, lại còn dám ngăn cản huynh đệ bọn ta, các ngươi không sợ triều đình sẽ tìm đến các ngươi tính sổ sao?”
“Ha ha, nếu triều đình biết được mục đích chuyến đi lần này của hai huynh đệ các ngươi, thì sợ rằng rước lấy phiền toái không phải là bọn ta mà là hai vị “cung sử” đại nhân đây rồi. Ha Ha!”
Khổng Hải Sơn vừa rồi nói cố ý thêm vào hai chữ “cung sử” nhằm tiết lộ thân phận của hai dị tộc hán tử, khiến bọn hắn lúc này thập phần bối rối. Nguyên lai những “cung sử” từ ngoại bang đến Minh triều hầu như đều cư ngụ tại kinh thành, rất ít khi đi ra ngoài, không biết tại sao lúc này hai dị tộc hán tử lại tới thôn trấn phong vân đều tụ hội trong mấy ngày gần đây. Điều này dấy lên cảm giác nghi hoặc của mọi người, hơn mười đạo nhãn thần lúc này đều nhìn chằm chằm tựa hồ muốn xuyên thấu tâm tư của bọn họ, khiến hai huynh đệ không khỏi có cảm giác xuất hiện một cổ hàn khí xông thẳng lên đỉnh đầu [ sợ đến lạnh người].
Quả thật hai huynh đệ y lần này đi ra ngoài chỉ là theo lệnh thực hiện một vụ mua bán, nếu thành công khi về sẽ được chủ nhân trọng dụng, hưởng bao vinh hoa phú quí, tuy nhiên một khi việc này bị bại lộ, ngoại trừ theo chân lão tổ tông xuống uống trà với diêm vương thì không còn đường nào khác ah. Vì thế, dọc đường đi huynh đệ y đều giả như những khách nhân bình thường du sơn ngoạn thuỷ, nào hay hành tung của mình lại gây ra sự chú ý cho hai tên nam tử kia, bị theo dõi ở phía sau trên cả một quãng đường dài cũng không hề hay biết.
Lại nói hán tử dị tộc đứng bên trái nghe thấy lời của Khổng Hải Sơn khiến cho nộ hoả công tâm, tức giận mắng: “Con mẹ ngươi nếu đã biết thì lão tử cũng không cần phải che dấu nữa. Đúng vậy, huynh đệ bọn ta chính là ‘cung sử’ đấy, sao hả, còn dám ngăn trở gia gia của bọn ngươi nữa sao?”
Lệnh Hồ Nhạc bật cười: “Hắc hắc, các người quả thật là bổn đản ah, đã làm ‘cung sử’ tại sao không ở tại kinh thành mà lại chạy tới đây để làm gì? Hắc hắc, lần này phụng mệnh ra ngoài hành sự, dù cho các ngươi không nói ta cũng có thể đoán được đại khái mục đích của các ngươi, khi nảy chúng ta sở dĩ muốn các ngươi tự mình thành thật khai báo, chính là muốn chừa một sinh lộ cho hai huynh đệ các ngươi, nếu vẫn còn ngoan cố, tại đây không ai có thể bỏ qua cho các ngươi đâu.”
Lệnh Hồ Nhạc vừa dứt lời đã nghe thấy một thanh âm nhàn nhạt hỏi: “Nhị vị công tử, lão phu thật sự không hiểu tại sao nhị vị lại có ngữ khí bức nhân như vậy, không biết nhị vị có thể nói rõ hai tên ‘cung sử’ này tới đây cuối cùng là muốn làm gì, nhìn bộ dáng thần bí của bọn hắn chắc không phải là hảo sự rồi.”
Lão giả [ông già] vừa lên tiếng cũng chính là người vừa rồi đã nói ra thân phận của Lệnh Hồ Nhạc, là lão giả mặt dài như ngựa, đầu đội hắc sắc tiểu mạo, ngồi cùng một bàn với mỹ nhân nhi đa sầu động nhân nọ.
Khi Khổng Hải Sơn và Lệnh Hồ Nhạc cùng nhìn về khuôn mặt hoạt kê [tức cười] của lão giả đó thì thâm tâm không khỏi cười thầm, chỉ thấy Lệnh Hồ Nhạc lúc này bật cười hỏi: “Ha ha, lão trượng đây phải chăng là một trong những vị trưởng lão của ma giáo?”
Mã kiểm lão giả [lão già mặt ngựa] trầm giọng: “Không sai, lão phu chính là trưởng lão của ma giáo, danh tự Mã Lâm [danh tựa như mặt ^_^], ta cùng với phụ thân của ngươi ‘Côn Lôn chưởng môn’- Lệnh Hồ Vân trước kia từng có duyên tương ngộ, không biết y có nói với nhi tử ngươi hay không?”
Lệnh Hồ Nhạc nghe vậy sắc diện khẽ biến [ sắc mặt biến đổi]: “Ah! Hoá ra là Mã bá bá, tiểu điệt Lệnh Hồ Nhạc xin vấn an người.”
“Bất tất đa lễ, lão phu chỉ muốn biết cuối cùng là hai tên ‘cung sử’ kia muốn tới đây làm gì, Lệnh Hồ tiểu điệt có thể nói cho ta rõ hay không? Hắc hăc, nói không chừng nếu bọn chúng có ý đồ xấu, lão phu cũng muốn xuất thủ giáo huấn cái bọn dị tộc này một chút!”
Lệnh Hồ Nhạc khẽ liếc nhìn về thân ảnh bên cạnh mình, liền nghe Khổng Hải Sơn cười lớn nói: “Ha ha, Lệnh Hồ lão đệ cứ việc trình bày cho lão tiền bối biết, nếu cần bổ sung chổ nào, ta sẽ giúp đệ.”
Lệnh Hồ Nhạc nghe vậy mới yên tâm mở lời: “Ha ha, khi nảy đệ còn lo nếu nói ra không được rõ ràng, lại gây ra hiểu lầm cho hai tên ‘cung sử’ kia, nay có Khổng đại ca cũng theo bọn hắn từ kinh thành tới đây, đệ cũng không còn gì phải lo lắng nữa.”
Lệnh Hồ Nhạc nói xong liền quay về phía hai hán tử dị tộc, âm trầm lên tiếng: “ Hai người các ngươi có phải vừa từ duyên hải Phúc Kiến trở về hay không?”
Hai hán tử dị tộc nghe vậy ngẩn người nhìn nhau, bất quá cũng im lặng không nói gì, Lệnh Hồ Nhạc thấy huynh đệ hắn không thừa nhận liền nói tiếp: “Tại một khách điếm nọ ta nghe thấy các ngươi đang bàn luận, một tên nói ‘Lần này tới duyên hải Phúc Kiến quả thật là thuận buồm xuôi gió ah.’, sau đó tên còn lại đáp ‘ Tuy lần này mọi chuyện đều thuận lợi nhưng chúng ta cũng không được bất cẩn, vạn nhất có gì xảy ra thì hai cái mạng của huynh đệ ta cũng tiêu luôn đó, ngươi vẫn còn nhớ lời của Vương Chấn đại nhân bảo chúng ta phải cẩn thận tránh để những cao thủ võ lâm phát giác hành tung chứ? Àh, mà quả thật chúng ta khởi hành nhiều ngày nay chỉ toàn gặp loại giang hồ tiểu tốt, cũng chưa thấy cái gì là võ lâm cao thủ ah’. Hắc hắc, nhị vị, không biết ta nói vậy có chỗ nào sai hay không?”
Hai dị tộc hán tử nọ nghe xong sắc diện như tro tàn [mặt tái mét], một hồi lâu vẫn không lên tiếng phản bác, Lệnh Hồ Nhạc lúc này lại lãnh thanh nói: “Các ngươi im lặng phải chăng là đã chấp nhận? Các vị, mọi người đều đã thấy thần thái của bọn chúng rồi, xem ra huynh đệ bọn hắn lần này tới Phúc Kiến muốn cấu kết cùng bọn uy khấu ở duyên hải, mưu đồ bất chính ah!"
Khổng Hải Sơn lúc này mời tiếp lời Lệnh Hồ Nhạc: “Có lẽ các vị vẫn không tin lời của chúng ta nói, vì bọn chúng dù là dị tộc, lần này xuất kinh cũng xem như là phụng mệnh bên trên hành sự, bất quá tại hạ có thể lấy danh dự của mình ra bảo chứng, bọn chúng đến Phúc Kiến lần này là diện kiến với đầu lĩnh uy khấu ở duyên hải, trên người bọn chúng vẫn còn lưu lại thủ bút của tên đầu lĩnh nọ, chúng ta chỉ cần lấy ra xem sẽ hiểu rõ được nội tình thôi. Ngoại bang đối với Minh triều của chúng ta đã dòm ngó từ lâu rồi, chỉ đáng hận triều đình gian thần lộng quyền, trong triều cả ngày đều tửu yến ca vũ [ăn uống múa hát], triều chính bỏ bê, nhất là lão hoạn quan Vương Chấn một tay hô phong hoán vũ, kéo bè kết đảng cùng đám gian thần cấu kết, hãm hại trung lương, ngay như Vu Khiêm- Vu đại nhân cũng đã nhiều lần bị tên hoạn quan đó hãm hại, phái người ám sát, may nhờ hoàng thiên che chở, cho tới nay Vu đại nhân vẫn chưa xảy ra điều gì bất trắc. Lần này hai tên dị tộc hán tử chính là thám tử của lão hoạn quan Vương Chấn phái đến Phúc Kiến kết minh cùng đầu lĩnh uy khấu, để trong tương lai khi lão ta tạo phản liền có thể nam bắc hô ứng, nội ứng ngoại hợp cùng mưu đồ đại sự. Các vị thử nói xem hai tên dị tộc này có đáng bị tru sát hay không?”
* Cung sử: gia nô
** Uy khấu: hải tặc Đông Doanh- Nhật Bản.