Xem bài viết đơn
  #16  
Old 28-04-2008, 07:55 PM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thời gian online: 264525
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Côn Luân - Chương 11

Dịch giả: Alex
Nguồn: Việt Nam thư quán

Chương 11

Chính truyện – Hoa Vũ Giang Nam

Huyết tiễn phần thiên [1]

Nhân lúc mọi người còn mải đau thương, Văn Tĩnh dắt vợ con lặng lẽ bỏ đi, ngẫm chuyện vừa rồi, lòng vô cùng buồn bã. Nhìn ra xa nước trời mờ mịt, núi non hiểm trở chẳng biết đâu là cùng, lại nghĩ con đường phía trước còn dài dằng dặc, y rầu rầu bảo vợ con:
- Nếu không đi nhanh, chỉ e không tìm được chỗ nghỉ.
Ngọc Linh cau mày, ngập ngừng nói:
- Ngốc này, chúng mình đừng lên bắc nữa, được không?
Văn Tĩnh chưa đáp, Lương Tiêu đã cuống cuồng kêu:
- Mẹ, mẹ điên rồi à?
Trừng mắt nhìn con trai, Ngọc Linh mắng:
- Con mới là điên đấy! Ban nãy la hét cái quái gì hở?
Lương Tiêu nhõng nhẽo ôm mẹ làm nũng. Ngọc Linh không địch nổi ngón nghề ranh mãnh của nó, đành bảo:
- Thôi được, theo ý con, chúng ta lên phương bắc vậy.
Lương Tiêu mừng rỡ, sực nhớ ra một chuyện bèn hỏi:
- Mẹ, vì sao ông già ấy cũng biết Như Ý Ảo Ma thủ nhà mình?
Ngọc Linh nhìn chồng, thẫn thờ im lặng. Văn Tĩnh thương hại ôm nàng an ủi:
- Đừng lo, anh còn sống thì nhất định không để ai động đến mẹ con em.
Ngọc Linh rớm lệ, run rẩy nói:
- Em không lo cho bản thân, mà lo ông ấy sẽ làm hại mình…
Văn Tĩnh thở dài, lòng đan xen bao cảm xúc. Lương Tiêu nhìn thái độ khác lạ của cha mẹ, không hiểu nguyên do, cứ gãi đầu gãi tai sốt ruột.
Đúng lúc ấy, một giọng ẽo ợt vang lên:
- Cái cặp mèo mả gà đồng kia hay nhở, quấn lấy nhau giữa đường giữa sá, thực không biết xấu hổ là gì hết!
Lương Tiêu ngoảnh đầu nhìn. Đằng xa có năm đạo sĩ, trong số đó có hai kẻ họ đã nhẵn mặt, người vừa lên tiếng chính là đạo sĩ mặt đen. Đạo sĩ mặt trắng cười hềnh hệch:
- Sư đệ đừng nói thế, cũng chỉ tại cô em xinh xắn quá cơ! Đổi là ta, ngại gì giữa đường giữa sá, kể cả giữa chợ đông người cũng phải quấn riết ấy chứ! Ha ha, thậm chí ngày ôm đêm ấp, chẳng lúc nào rời nữa kia.
Bọn đạo sĩ đều cười hô hố, nghe dâm dật vô cùng.
Ngọc Linh tức giận xám xanh mặt mày, nghĩ bụng: “Đã thế hôm nay cho các ngươi ôm đùi Diêm vương!” đoạn nghiến răng tiến lên. Văn Tĩnh nhìn sắc mặt vợ, chỉ e xảy ra án mạng bèn kéo nàng lại, nghiêm giọng nói với mấy đạo sĩ:
- Các vị là người tu hành, nên gìn giữ chút âm đức!
Ngọc Linh mắng:
- Đồ ngốc, đôi co với bọn chúng làm gì, cho mỗi đứa một đao là xong chuyện!
Lương Tiêu không hiểu lời nói của đám đàn ông kia, nhưng thấy mẹ giận cũng biết chẳng phải ý tốt đẹp gì, bèn hùa theo:
- Đúng, giết hết ném cho chó ăn!
Đạo sĩ mặt đen gặp lại cừu nhân thì hơi ngượng, nhưng ỷ đông người, hắn quát to:
- Tiên sư thằng tạp chủng! Hôm nay tao phải lột da mày… - đang nói thì một bóng người nháng lên trước mắt, tóm luôn vào thắt lưng hắn. Văn Tĩnh chỉ cốt thị uy nên nắm hắn giơ lên quá đỉnh đầu, thét một tiếng rồi ném xuống thật mạnh, khiến đạo sĩ mặt đen ê ẩm cột sống, mông cũng muốn nứt ra làm mấy mảnh.
Thấy Văn Tĩnh thoắt một cái là đến, thân pháp thần tốc lạ thường, các đạo sĩ kia đều kinh hãi, bèn soàn soạt rút kiếm. Bốn dòng hàn quang nhắm đâm vào bốn chỗ yếu hại trên mình Văn Tĩnh. Văn Tĩnh lập tức thi triển Tam tam bộ, tránh khỏi bốn mũi kiếm, rồi vỗ mỗi tên một chưởng.
Trước luồng chưởng phong ùn ùn, bốn đạo sĩ đều bay vụt về phía sau, song vừa lùi xuống lại hợp lực xông lên, tiến thoái công thủ rất nhịp nhàng, như thể thi triển một trận pháp, phối kết mỗi lúc một ăn ý. Văn Tĩnh vốn nhân hậu, không muốn làm họ bị thương quá nặng nên xuất thủ có phần gượng nhẹ, thành ra lại bị bốn người kiềm hãm.
Đạo sĩ mặt đen ưỡn lưng bò dậy, tuốt kiếm tham chiến, trận pháp của các đạo sĩ càng thêm uy mãnh. Trong bọn có một đạo sĩ râu ria bờm xờm, người này võ công khá nhất, còn sử một thanh kiếm quý hiếm thấy, kiếm quang tới đâu, hàn khí lâm thâm chảy theo tới đó. Văn Tĩnh sởn da gà, giật mình lướt tránh.
Những tưởng Văn Tĩnh đánh vớ vẩn một lúc là sẽ đập tan tác bọn đạo sĩ trơ trẽn, bỗng dưng lại thấy y vận chưởng pháp rất nhanh, Ngọc Linh lấy làm kinh ngạc, định thần nhìn kỹ, nhận ra ngụ ý của y, liền thét to:
- Gã ngốc chết tiệt, thịt luôn hai đứa kia đi, xem chúng giở trò gì được nữa!
Văn Tĩnh vẫn không chịu ra sát chiêu. Ngọc Linh sốt ruột trách:
- Ngốc vẫn hoàn ngốc, lúc này mà còn làm người tốt với ai!
Đoạn nàng giậm chân băng lên, tả chưởng tát đạo sĩ mặt trắng, hữu chưởng nện đạo sĩ mặt đen. Nàng ghét nhất là hai tên này, nên xuất chưởng là tấn công chúng ngay, cũng không thèm bận tâm xem có thuận tay hay không.
Đạo sĩ mặt trắng ở phía đối diện với Ngọc Linh, trông thấy nàng phóng đến lập tức huơ kiếm ngăn cản. Đạo sĩ mặt đen thì quay lưng lại nên trúng ngay một chưởng lộn phộc ra xa, hộc máu mồm, đến lúc trụ vững được thì lục phủ ngũ tạng sôi ùng ục như bị đun trong vạc dầu, chưa nguôi cơn khó chịu, phần hông lại bị thúc một cái kêu lục cục. Tưởng Ngọc Linh đuổi theo, hắn định co cẳng chạy, bỗng nghe phía sau có tiếng cười giòn giã, biết ngay là Lương Tiêu thừa nước đục thả câu, hắn tức giận vô cùng, xoay người lại trừng mắt nhìn.
Thằng bé vẫy tay, cười hì hì bảo:
- Có bản lĩnh thì tới đây bắt ta!
Đạo sĩ mặt đen khoa chân bước, cảm thấy ổ bụng ngâm ngẩm đau, hiểu rằng vết thương khá nặng, nhưng bị đứa oắt miệng còn hơi sữa kia khiêu khích thực không chịu nổi, hắn nuốt ực một ngụm máu, nhăn mặt lao bổ vào Lương Tiêu. Thằng bé cười khanh khách, khom mình luồn qua bên cạnh hắn.
Ngọc Linh vừa tới, tình thế lập tức thay đổi, nàng múa đôi tay ràn rạt như bướm bay, khiến người ta không kịp đề phòng. Một đạo nhân có nốt ruồi bên trên lông mày hơi mất bình tĩnh, bị nàng quét đầu ngón tay qua trán, máu chảy đầy mặt. Ngọc Linh xuất thủ không mảy may nương nhẹ, nhân lúc đối phương mờ mắt, nàng khít các ngón lại như kiếm, đâm thẳng vào tim hắn. Văn Tĩnh ngó thấy cau mày, trở tay chặn lên cổ tay nàng. Ngọc Linh thét:
- Khốn kiếp, máu mủ chẳng thương, thương thiên hạ hàng xứ!
Văn Tĩnh nói:
- Không được giết người!
Ngọc Linh tức giận:
- Nó chết mới hết tội!
Dứt lời, hai người quay về ứng phó đối thủ, nhưng vẫn tiếp tục đấu khẩu, mỗi lần Ngọc Linh ra tay tàn độc, Văn Tĩnh lại phân tâm ngăn cản, thành thử tấn công được chăng hay chớ, tạo cơ hội cho bốn đạo nhân củng cố trận pháp.
Đạo sĩ mặt đen nghiến răng nhịn đau, vừa lăn vừa bò, cố sống cố chết đuổi theo Lương Tiêu. Lăn bốn vòng đã mệt bở hơi tai, hắn thở hồng hộc, đành tạm dừng nghỉ, nào ngờ thằng bé thình lình ngoặt trở lại, thoi một quyền vào bụng dưới hắn. Nó nhỏ người nhưng ra quyền rất nặng, đạo sĩ mặt đen đau gập cả bụng, Lương Tiêu liền bồi thêm một cước vào mang tai địch thủ, làm hắn suýt nữa bay mất cằm.
Hứng một loạt tấn công liên tiếp, đạo sĩ mặt đen chưa kịp định thần, bỗng tay lại hẫng đi, thì ra thanh trường kiếm tùy thân cũng đã bị Lương Tiêu đoạt mất. Thằng bé vung kiếm chặt xuống mặt trước ống chân hắn. Tên đạo sĩ rú lên thất thanh, lăn lông lốc ra ngoài mấy trượng, toan giãy giụa bò dậy thì thấy nơi cổ lạnh ngắt, trường kiếm đã kề cổ họng. Lương Tiêu cười rinh rích bên tai hắn:
- Đầu hàng đi chứ?
Đạo sĩ mặt đen nghĩ bụng mình đường đường là cao thủ, nhất thời sa cơ núng thế bị một đứa ranh con làm nhục, càng ngẫm càng giận, bỗng tức ngực, ộc ra một vòi máu. Lương Tiêu không kịp tránh, quần áo vấy nhoe nhoét cả. Bộ quần áo này do mẹ mua vải may cho hôm kia, mới mặc được hai buổi, thằng bé uất quá suýt khóc, bật chửi:
- Đồ khốn bôi bẩn hết quần áo ta, đáng ăn quật. – đoạn nó trở đầu kiếm làm roi, quất mấy phát vào mông đạo sĩ.
Ai ngờ đạo sĩ mặt đen cứ trợn tròn hai mắt, chẳng mảy may nhúc nhích. Lương Tiêu rất ngạc nhiên, đá nhẹ vào chân hắn:
- Ê! Mũi trâu, không ho he gì nữa à?
Đạo sĩ mặt đen bị đá ngã khuỵu xuống, hai mắt vẫn trợn trừng. Lương Tiêu rợn người, cau mày bảo:
- Lão mặt đen, đừng giả vờ mà dọa ta, ta không mắc lừa đâu, nói mau!
Bỗng dưng, sau lưng có tiếng cười gằn:
- Vớ vẩn, người chết còn nói năng sao được?
Lương Tiêu nghe giọng rất quen, ngoái cổ lại nhìn, trông thấy Tiêu Thiên Tuyệt đang đứng giữa đường, con hổ đen ngồi bên cạnh. Thằng bé vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
- Lão đấy à! Lão chưa đi ư?
Tiêu Thiên Tuyệt không đáp, đưa mắt theo dõi cuộc đả đấu phía trước, lông mày cau rúm. Lương Tiêu không còn gì để nghịch nữa, ngẫm nghĩ một tí rồi hỏi:
- Lão già, sao lão biết hắn chết rồi?
Tiêu Thiên Tuyệt nghe nó gọi mình là “lão già”, rất không bằng lòng, bèn lạnh lùng bảo:
- Nếu chưa chết sao hắn không đáp lời ngươi?
Lương Tiêu ồ lên, bật cười:
- Lão chưa đáp lời ta!
Tiêu Thiên Tuyệt nghe nó nói năng kỳ quặc, thoạt tiên không để ý, lát sau sực nghĩ ra, bừng bừng nổi giận: “Thằng oắt này vòng vo tam quốc cốt để chửi lão phu là người chết, có nhẽ đâu thế?” Lão quắc mắt nhìn Lương Tiêu chằm chặp.
Lúc trước Lương Tiêu đã được chứng kiến thần uy của lão già, nay bị nhìn trừng trừng như vậy cũng sờ sợ, nhưng cố tỏ ra điềm nhiên. Cứ thế mãi, Tiêu Thiên Tuyệt càng tức, nhúc nhích ngón tay, song lại nghĩ: “Ta là nhân vật danh giá, không nên xử sự như hạng tiểu nhân.” Hậm hực mà không trút giận được, lão đành hừ một tiếng rõ to.
Lương Tiêu nhìn con hổ đen. Nó đang lim dim như ngủ gật. Thằng bé thích lắm, cười bảo:
- Con mèo đen này ngoan thế, lão cho ta mượn cưỡi một chốc được không? – Trẻ con tâm tính non dại, chưa biết mùi nguy hiểm, thấy con hổ có vẻ hiền lành, Lương Tiêu bèn đến gần xoa đầu nó. Con hổ là chúa sơn lâm, thị uy với khắp muông thú, từ nhỏ tới lớn chỉ biết mỗi mình Tiêu Thiên Tuyệt, nào đã bị ai khinh mạn thế bao giờ. Lương Tiêu chưa kịp chạm tay vào, nó đã mở trừng cặp mắt to tướng, xòe móng, gầm lên một tiếng kinh khiếp. Có câu: “Mây theo rồng, gió theo hổ”. Tiếng gầm ấy phụt ra bao gió tanh, thốc vào mặt Lương Tiêu.
Vua của muôn loài vừa đại triển thần oai, mặt Lương Tiêu đã cắt không còn hột máu, nó nhìn trân trân vào cái mồm to đỏ lòm, hàm răng trắng nhởn, cảm thấy lông tóc mình dựng đứng hết cả lên, chân mềm nhũn đi, suýt nữa ngã nhào ra đất. Tiêu Thiên Tuyệt ngắm bộ dạng khiếp vía của nó, đắc ý vô cùng: “Thằng oắt dám chửi lão phu là người chết, hừ, giờ biết lợi hại chưa?” Nghĩ xong, lão cười khẩy hỏi:
- Ranh con, không cưỡi nữa à? Có giỏi thì lại đây cưỡi đi!
Lương Tiêu đã sợ đến cùng cực, nhưng bị nói khích, tính ương ngạnh trỗi dậy, nó bèn đáp:
- Cưỡi… thì cưỡi… ai ngán đây? – Miệng nói cứng, nhưng thân hình vẫn run lên cầm cập, thằng bé ngạc nhiên tự nhủ: “Chỉ là một con mèo đen to thôi mà, mình sợ cái gì kia chứ?” Nghĩ vậy như được tiếp thêm can đảm, nó siết nắm tay, trừng trừng nhìn lại con hổ, quát lớn. – Mèo đen, mày dám ra vẻ hung dữ với tao, liệu hồn tao bứt hết râu bây giờ. – Nói là nói vậy, nhưng hai chân như nhồi toàn bông, vừa tê vừa nhũn, không bước nổi bước nào.
Mãnh thú thường kỵ nhất là đấu mắt với người, con hổ đen bị khiêu khích bởi cặp mắt Lương Tiêu, dã tính trỗi dậy, nó gừ khẽ, hai chân trước cào cào xuống đất. Con hổ này thuộc dòng dị chủng, sức mạnh bẩm sinh vô cùng to lớn, lại được Tiêu Thiên Tuyệt rèn giũa, bản lĩnh chẳng kém gì các nhất lưu cao thủ, chỉ vồ một cái thì chắc mười Lương Tiêu cũng không đủ mạng mà dùng, chỉ hiềm chủ nhân chưa ra lệnh nên nó chưa dám khinh suất nhảy tới. Trước bộ dạng hung ác ấy, Lương Tiêu tự nhiên lùi lại một bước, không khỏi lộ vẻ khiếp nhược, nghĩ bụng: “Con mèo này dữ quá, đừng nên hùng hổ, phải mềm mỏng một chút.” Đoạn nó chu môi vỗ về:
- Mèo ngoan, đừng giận nào! Mèo ngoan, đừng giận… - đoạn vực lại dũng khí, lẩy bẩy tiến tới một bước. Con hổ vụt cong mình, sẵn sàng lấy đà.
Lương Tiêu nhất quyết thuần phục “con mèo”, định thần bước tiếp, chợt nghe sau lưng có tiếng Văn Tĩnh run run gọi:
- Tiêu nhi, đừng… đừng động đậy.
Lương Tiêu ngoái cổ nhìn. Chẳng biết tự khi nào, Văn Tĩnh đã ở cách sau nó ba trượng, mặt mày nhợt nhạt, hai mắt mở lớn, nó gượng cười bảo:
- Cha ơi, lão già đây đánh cuộc là con không dám cưỡi con mèo to này. Con phải cưỡi cho lão ấy xem. Dẫu nó dữ tợn bằng mấy, con… con cũng không sợ.
Cổ họng khô ran, Văn Tĩnh cố nuốt nước bọt, run giọng bảo:
- Con… đừng động đậy. Nghe cha đi, đừng động... – Mới nói được thế, giọng y đã yếu hẳn.
Nguyên là ban nãy y cùng Ngọc Linh liên thủ đối địch, hai vợ chồng đều phân tâm để bao quát đến Lương Tiêu, thấy nó vờn đạo sĩ mặt đen, còn đạo sĩ thì đã bị thương nặng, không đuổi kịp thằng bé, nên họ cũng hơi yên lòng. Việc bất ngờ xảy ra, đạo sĩ mặt đen tức uất mà chết, Ngọc Linh mừng rỡ, Văn Tĩnh thì nhăn mặt, đúng lúc đó Tiêu Thiên Tuyệt bước ra khỏi lề đường. Hai vợ chồng kinh hồn táng đởm. Văn Tĩnh bỏ mặc bọn đạo sĩ, nhảy vọt khỏi vòng chiến, sau thấy Lương Tiêu chẳng hiểu biết gì, cứ tưởng hổ đen là một con mèo ốm rồi mặc tình chọc ghẹo, y mất hồn mất vía, đứng đực ra ngó, không dám tiến lên.
Lương Tiêu nghe cha nói, nhướng đôi mày nhỏ, cong môi hỏi:
- Vì sao?
Văn Tĩnh hồn xiêu phách lạc, nói không ra hơi, chỉ nuốt nước bọt, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Lương Tiêu hỏi:
- Cha ơi, vì sao ạ? – Nó đang nói, con hổ đen lại gầm tiếng nữa. Ngọc Linh vốn đã đuối thế trước mấy đạo sĩ, nghe tiếng hổ gầm càng thêm hốt hoảng, chiêu pháp trở nên rối loạn, bị trường kiếm của đạo sĩ mặt trắng chém sượt qua bắp tay tóe máu.
Tiêu Thiên Tuyệt nhìn thấy, rủ cặp mày lưỡi mác, nghiêm khắc hỏi:
- Thằng dở kia, ngươi không giúp Linh nhi, đứng ngẩn ra đó làm gì hở?
Văn Tĩnh đương ngỡ ngàng, Tiêu Thiên Tuyệt đã lướt tới gần, vả vào mồm y một cái khô khốc. Lão còn muốn đánh tiếp, nhưng Văn Tĩnh đã khom mình, trườn ra xa một trượng. Tiêu Thiên Tuyệt đánh hụt, hơi lấy làm lạ, cười nhạt bảo:
- Trơn nhỉ! – Nhìn ra thấy Ngọc Linh hoang mang, bị bọn đạo sĩ vây đánh đến quýnh quíu chân tay, lão nổi nóng, phất áo nhảy vào vòng đấu. Lão già tâm địa hung ác thủ đoạn tàn độc, chỉ lắc mình mấy cái là bốn tên đạo sĩ rú lên rách phổi, rồi “keng keng”, bốn cánh tay cầm kiếm đều bị Tiêu Thiên Tuyệt xé đứt cả. Đau đớn không lời nào tả xiết, ba đạo sĩ lập tức ngã ngất, chỉ còn tên râu ria bờm xờm công lực tương đối tinh thâm là vẫn lăn lộn kêu gào được.
Văn Tĩnh hãi hùng. Ngọc Linh đứng chết sững, không biết mình đang ở đâu nữa. Cặp mày lưỡi mác của Tiêu Thiên Tuyệt rủ xuống rất thấp. Đạo sĩ râu ria nhận ra lão, nhịn đau van vỉ:
- Tiêu… lão tiền bối, vãn bối… vãn bối là đệ tử của Hỏa chân nhân.
Tiêu Thiên Tuyệt trợn trắng mắt, cười khẩy:
- Hỏa chân nhân cái gì, chân nhân cái cục…
Đạo sĩ sợ hãi khóc lóc, dập đầu như tế sao:
- Hỏa… Hỏa chân nhân là tâm phúc của Tứ hoàng tử.
Tiêu Thiên Tuyệt cười khẩy:
- Hoàng đế chúng nó chọc vào lão phu còn bị bay đầu, sá gì hoàng tử hoàng tôn.
Tên kia cứng họng, vụt quay mình bỏ chạy. Tiêu Thiên Tuyệt phất tay áo, chẳng thấy thứ binh khí nào bay ra cả, chỉ thấy đầu tên đạo sĩ thình lình nhảy cao ba thước, máu trong cổ phụt thẳng lên trời, song thân mình vẫn tiếp tục chạy thêm chừng năm bước mới ngã nhào xuống đất.
Tiêu Thiên Tuyệt liếc sang ba đạo nhân nằm dưới đất, tay áo lại lay động. Văn Tĩnh vụt cướp đường vượt lên trước, nhanh như chớp vỗ ra hai chưởng. Trong không trung vang lên một tiếng tạch, nghe như tiếng sấm. Văn Tĩnh lướt ra sau hơn một trượng, mặt xám ngoét. Tiêu Thiên Tuyệt trừng mắt quát:
- Tiểu tử gớm thực! Tiếp lão phu chiêu nữa! – rồi phóng vù đến trước mặt Văn Tĩnh, tả thủ thò ra khỏi tay áo, xoay trong không khí. Năm ngón hoặc duỗi hoặc cong, chọc hướng xuống dưới.
Văn Tĩnh vạch chân theo một vòng tròn, đẩy kình chạy suốt hai cánh tay, chuẩn bị ứng phó. Ngọc Linh vụt lao vào chặn trước mặt y. Tay trái Tiêu Thiên Tuyệt dừng sững lại lưng chừng. Hai thầy trò nhìn nhau hồi lâu, lão già đột nhiên bật cười sằng sặc, vừa cười vừa quay phắt đi, nhấc chân đá một cú kết liễu hết bọn đạo sĩ đang mê man bất tỉnh.
Văn Tĩnh trông thấy, râu tóc dựng ngược, dướn người xông lên, nhưng bị vợ kéo giật lại. Tiêu Thiên Tuyệt ngoảnh mặt ra cười ha hả:
- Lão phu muốn giết người, ngươi ngăn nổi ư?
Văn Tĩnh nghiến răng không đáp. Ngọc Linh mềm nhũn cả chân, quỳ xuống sa lệ gọi:
- Sư phụ!
Tiêu Thiên Tuyệt ngước mắt lên trời, lạnh lùng bảo:
- Khóc cái gì? Hừ, sư phụ, sư phụ! Quý hóa quá nhỉ, còn nhận ta kia đấy! Tiêu mỗ vinh dự biết để đâu cho hết bây giờ.
Ngọc Linh rùng mình, dập đầu binh binh. Tiêu Thiên Tuyệt thấy nàng dập đầu rõ to, mà dập đến nhợt cả trán, bỗng mềm lòng, phất tay áo quát:
- Thôi, diễn trò nhiều thế làm gì!
Ngọc Linh ngửng đầu, nước mắt vòng quanh:
- Sư phụ… mọi sai lầm, đều ở Ngọc Linh. Mong sư phụ đừng gây khó dễ cho cha con anh ấy!
Tiêu Thiên Tuyệt cau mày cười nhạt, giọng thoáng vẻ ghen tuông:
- Cha con? Nghe thân mật quá nhỉ!
Ngọc Linh đỏ bừng mặt, sẽ sàng:
- Sư phụ! Linh nhi xuất giá đã nhiều năm, vẫn chưa bẩm với người, thực có lỗi.
Tiêu Thiên Tuyệt chậm rãi nhắm mắt, khuôn mặt vô cảm, hồi lâu lão mới lên tiếng:
- Ngươi câu trước câu sau đều nhắc nhỏm đến bố con nó. Sao không hề hỏi han sư huynh ngươi?
Ngọc Linh sững người. Lương Tiêu kêu lên:
- Mẹ, mẹ quen lão ấy à?
Tài sản của naivi

Trả Lời Với Trích Dẫn