Thơ buồn
KHÔNG EM
Không em!
Đêm không đêm.
Chiều không chiều.
Tất cả như trở thành hư ảo.
Duy chỉ có vẹn nguyên nỗi nhớ- trong anh.
Em mờ ảo xa dần trên khói thuốc.
Lại trở về trong đáy cốc anh say.
Không em.
Anh lay lắt ngả nghiêng trong kỹ niệm
Tay dang rộng.
Môi cồn cào da diết.
Chợt giật mình, bừng giấc.
Không em!
|