Sau khi ăn cơm tối, Lam Nhi cùng Bạch Kiếm và mẫu thân nói chuyện phiếm, Bàn Tông và Kim Ngân cũng ở một bên bàn bạc.
Ta nhìn mẫu thân nói: “Mẫu thân, con cùng Nguyệt nhi đi ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ quay lại.”
Mẫu thân liếc mắt nhìn ta, ta biết chắc mẫu thân biết ta muốn làm cái trò quỷ gì bên ngoài. Mẫu thân gật đầu nói: “Hảo, chú ý an toàn.”
“Con nhớ mà, mẫu thân.” Nói xong ta ngay lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mặc Nguyệt đi ra ngoài.
Phía sau truyền đến âm thanh đầy bất mãn của Lam Nhi: “Bọn họ nhất định đi ra ngoài chơi, ta cũng muốn theo.”
Mẫu thân nói: “Lam nhi, ngươi đang nói cho ta về sự tích của long tộc, sao lại ngắt đi sự hứng thú của ta, các ngươi long tộc yêu như thế nào. Nói rõ cho ta nhanh lên.”
Ta thật may mắn khi có một mẫu thân tốt đến vậy, đúng lúc quan trọng ngăn Lam nhi để cho ta có thể đi, nếu mà nàng đi thì không chừng sẽ lại tạo thêm trò cười đấy chứ.
Mặc Nguyệt mặc trên người bộ quần áo màu đen, nàng đặc biệt là thích màu đen, ta từng mấy lần muốn mua cho nàng vài bộ quần áo sáng màu để tôn lên sự xinh đẹp của nàng nhưng nàng uyển chuyển từ chối. Nàng nói màu đen đem lại cho nàng sự bảo vệ nghiêm mật.
Ta mặc trên người một bộ quần áo võ sĩ màu xanh, Mặc Minh được đeo đằng sau lưng, mang theo Mặc Nguyệt hướng đến công tước phủ đi tới.
Bàn tay nhỏ bé của Mặc Nguyệt lạnh buốt thỉnh thoảng nghĩ ngợi gì đấy rồi ngọ nguậy trong bàn tay của ta, mặc dù đã nghỉ ngơi vào buổi trưa nhưng nàng cực kỳ khẩn trương. Trái lại với ta thì chẳng hề có chút lo lắng nào cả, đằng nào mà nàng mà chẳng phải gặp Tủ Yên tỷ muội sau đó xem việc đến đâu hay đến đấy.
“Nguyệt nhi, nàng xem, tòa phủ đệ phía trước chính là nhà của Tử Yên tỷ muội.’
“Thật là lớn a, có thể là tương đương với tòa phủ đệ của Tố Sát thúc thúc, Tử Yên tỷ tỷ các nàng ở chỗ nào trong đây thế?”
Ta gãi gãi đầu nói: “Hẳn là bên trong, Tử Yên và Tử Tuyết ngày trước là Thiên Đô học viện đệ tử nên sau khi học xong đều về nhà, chắc lúc này đang ăn cơm tối.”
Ta kéo Mặc Nguyệt đi tới, xung quanh tuyệt đối đều không có một bóng người, ôm nàng nhẹ nhàng điểm chân đã nhảy vào bên trong công tước phủ vượt qua bức tường cao, nhờ có bóng đêm yểm hộ nên chúng ta lặng lẽ tiến vào bên trong phủ công tước.
Mới từ tường nhảy xuống ta đã nghe được tiếng bước chân, liền ngay lập tức kéo Mặc Nguyệt trốn vào bên trong hòn giả sơn ngay gần đấy, một đội tuần tra đang cầm đèn lồng liền hướng về phía chúng ta đi tới. Xem bọn họ buông lỏng cảnh giác chắc hẳn là trong phủ công tước thường không có chuyện gì xảy ra.
Ta ngưng thần tìm tòi xem có ám khí gì không rồi mang theo Mặc Nguyệt chậm rãi đột nhập. Với công lực của chúng ta dù có đạp tuyết không lưu lại dấu vết cũng quá đơn giản, không hề có phát ra một chút âm thanh nào cả.
Ta vốn muốn trực tiếp đem Nguyệt nhi tới nơi của Tử Yên và Tử Tuyết nhưng khi đi qua một khu vực thì ta lại thấy một nơi thật sáng trưng giống như là đang tổ chức yến hội, hơn nữa thị nữ phục vụ cũng không có ít.
Nếu mà tổ chức yến hội thì chị em họ chắc chắn sẽ tham gia, bây giờ bọn họ hẳn là ở bên trong. Ta cùng Mặc Nguyệt trao đổi ý tứ qua ánh mắt, chúng ta ẩn núp tại một nơi không dễ gì bị phát hiện rồi lao lên trần nhà lặng lẽ tháo ra một viên ngói nhìn xuống phía dưới.
Tai trung tâm bàn tiệc nơi mà được bày biện những món ăn hoành tráng nhất, chủ tọa không ai khác chính là Tử Phong, dưới hắn là Tử Phong phu nhân là kế tiếp chính là Tử Yên tỷ muội.
Tử Tuyết cũng không thay đổi gì nhiều lắm, tựa hồ lần trước tại Tây Luân học viện so sánh với bây giờ thì tinh thần tốt lên rất nhiều.
Điều làm cho ta cực kỳ kinh ngạc chính là Tử Yên, nàng trên người tỏa ra một tầng khí tức quang minh, mặc dù đang ăn cơm nhưng mỗi một cái cử chỉ của nàng đều toát ra một cỗ khí tức thần thánh dị thường nồng nặc, làm cho người ta có một cảm giác không thể xâm phạm, khi nhìn xuống dưới cũng khiến cho ta chút ghen tỵ
Nàng như nào mà lại biến hóa lớn đến như thế? Chẳng lẽ quang minh nguyên tố có một bước đaị tiến sao?
Ngồi đối diện với Tử Yên xảo hợp lại chính là Lý Ngoã.
Mặc Nguyệt cũng từ nơi này nhìn xuống, nàng thoáng có chút kinh ngạc rồi nhìn về phía ta nói: “Lão công, Tử Yên tỷ tỷ hình như là so với trước kia khí chất khác hoàn toàn, tựa như tiên nữ hạ phàm. Bên cạnh chắc là Tử Tuyết tỷ tỷ đúng không, so với ta cũng không phân cao thấp.” Nói xong nàng không tự chủ mà cúi đầu.
Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng mà nói: “Nha đầu ngốc đừng có phân biệt, ngươi thể nào mà lại không thể so với bọn họ! Tử Yên như vậy cũng không phải là chuyện tốt, nàng không cảm thấy rằng cô ấy đang sở hữu một loại năng lượng thần thánh không thể xâm phạm sao? Lý Ngõa đang ở phía dưới, chúng ta chờ cho hắn rời đi rồi hãy hiện thân gặp bọn họ, nhưng xem bọn họ nói chuyện gì đã?”
Công tước cau mày nhìn Tử Yên đầy lạnh nhạt nói: “Yên nhi, ngươi có chuyện gì mà mỗi khi Lý Ngõa đến tìm ngươi khi hắn đến đế đô mà ngươi toàn từ chối là sao.”
Tử Yên nhìn Lý Ngõa nói: “Lý Ngõa đại ca, ta đã nói với ngươi vạn lần rõ ràng rồi, chúng ta không có khả năng tác hợp, ngươi không nên vì ta mà lãng phí thời gian quý báu, ở bên ngoài còn có người tốt hơn ta, ngươi cần gì phải chấp nhất đến như vậy?”
Nghe được thanh âm của Tử Yên khiến cho ta có cảm giác an tâm được phát ra từ nôi tâm, thanh âm của nàng không những bình thản như không có việc gì mà còn khiến cho người nghe cảm giác được nội tâm.
Lý Ngõa sắc mặt hơi đổi, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười cứng ngắc: “Tử Yên, ta hiện có việc cần báo lên trên nhưng trên đường thấy được một cái trâm tử thích hợp cho nàng nên đã mua. Ta cũng không hề có ý tứ gì nhưng mong nàng nhận lấy nó.” Nói xong hắn từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ rồi đưa ra đằng trước.
Vì công tước và phu nhân nhìn gay gắt vào Tử Yên khiến nàng chỉ còn nước nhận lấy cái hộp mà không cam lòng nên nhận xong nàng để trên bàn.
Ta rõ ràng thấy Tử Tuyết chăm chú nhìn vào tỷ tỷ của mình, Tử Yên thấy ánh mắt của nàng nói: “Phụ thân, mẫu thân, Lý Ngõa đại ca, ta có chút hơi mệt mỏi nên đành xin phép kiếu từ, các ngươi cứ việc từ từ mà ăn.”
Công tước sắc mặt trầm xuống, hơi giận nói: “Yên nhi, ngươi ngồi xuống cho ta.”
Lý Ngõa chặn lại nói: “Tử Phong thúc thúc, nếu Tử Yên muội muội đã mệt mỏi thì ngài để cho nàng về nghỉ ngơi, tiểu chất cũng xin cáo từ, nếu có cơ hội sẽ quay trở lại gặp mọi người.”
Nói xong Lý Ngõa đứng lên, nhìn chăm chú vào Tử Yên rồi hướng ra bên ngoài rời đi, hai tay nắm chặt lại tựa hồ đến chút trắng bệch, hiển nhiên là đang cố nén lại sự kích động trong lòng.
Công tước cũng không có giữ hắn lại mà cũng chỉ có nói vài câu khách khi rồi tiễn hắn ra đến tận cửa, đưa mắt nhìn cho đến khi hắn rời hẳn công tước phủ.
Lý Ngõa thân ảnh vừa tiêu thất, công tước quay đầu lại nhìn Tử Yên cả giận nói: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi phải đối với Lý Ngõa có một chút tình cảm, nhưng ngươi tuyệt đối không có nghe ta, ngươi có phải muốn làm cho ta tức tới chết có phải không? Ngươi đã đến tuổi phải cưới rồi, nếu không tìm đối tượng thì ngươi muốn làm bà cô già à?”
Tử Yên lạnh nhạt nói: “Nếu thật sự không ai cần ta thì ta làm bà cô già cũng được.”
“Ngươi!!!” Công tước tức giận đến nỗi không nói lên lời, liền đánh một chưởng lên bàn khiến cho thức ăn bay tung téo.
Công tước phu nhân vội cản công tước nói: “Lão gia, ngài đừng có nóng giận, để cho ta khuyên đứa nhỏ này. Yên nhi, Lý Ngõa có cái gì không tốt, đẹp trai hơn nữa lại lại long kỵ sỹ, cha là long kỵ tướng, có thể nói là rồng trong giới trẻ, đảm bảo là tương xướng với ngươi, ngươi chẳng lẽ là còn muốn cái gì nữa? Lần trước ngươi nói chuyện với ta, nói rằng ngươi đã có ý trung nhân, mà lại không nói là ai, cũng không thèm đem hắn đến cho chúng ta xem, vậy ngươi muốn chúng ta làm gì cho ngươi hài lòng?”
Tử Yên nhìn phụ thân và mẫu thân thi lễ nói: “Xin lỗi hai ngươi, ta có chút đau đầu, để cho ta về phòng nghỉ ngơi trước.”
Quang mang chợt léo lên, không cần đợi công tước nói gì, Tử Yên đã đi đến cửa chính đường.
Tử Tuyết cũng nhanh chóng đứng lên nói: “Ta đi xem tỷ tỷ.” Nói xong nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Công tước hừ một tiếng đầy tức giận nói: “Hai nha đầu đầu ngày càng thay đổi.”
Công tước phu nhân nói: “Quên đi, ông cũng đừng có nóng, tụi trẻ bây giờ cũng có tự tôn của nó, bây giờ nói gì thì Tử Yên cũng không có nghe đâu.”
Nhìn đến đây,ta lặng lẽ quay lại, trong lòng tràn ngập sự vui sướng nhìn Mặc Nguyệt nói: “Nguyệt nhi, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Ta dùng ý niệm dò tìm chị em họ phát hiện bọn họ đều đang hướng tới phòng của Tử Yên mà đi. Tìm được vị trí thì việc còn lại quá đơn giản, ta đi trước, Nguyệt nhi theo sau, lặng lẽ tiến tới nơi ở của Tử Yên.
Tử Yên ở lại trong sân nơi mà không hề có chút bảo vệ nào, chúng ta lặng lẽ tiến lại gần nghe thấy âm thanh nói chuyện từ bên trong truyền ra.
“Tỷ, ngươi tại sao lại không nói chuyện của Lôi Tường cho cha mẹ nghe?”
“Ta cũng muốn nói cho bọn họ nhưng lại sợ bọn họ không có đồng ý. Hơn nữa ta cũng không rõ khi nào hắn quay lại. Hắn bây giờ cũng không rõ đã xử lý sự tình với vị công chúa Ma Tộc kia chưa, ta lo lắng cho hắn lắm.’
“Hẳn là không có việc vì đâu, hắn đã hướng tới chúng ta mà cam đoan nếu có sống thì sẽ nhất định quay lại hội họp, nhắc đến đây ta cũng nhớ hắn lắm.”
Ta không thể kiềm chế sự kích động trong lòng nên đi thằng vào bên trong phòng Tử Yên. Nàng ngồi ở trên giường còn Tử Tuyết đang đứng bên người, bọn họ thấy ta đi vào cũng cực kỳ ngạc nhiên đến độ không nói lên lời, ta lẳng lặng nhìn các nàng thâm tình nói: “Ta đã trở lại.”