Äó là khoảng thá»i gian trong ngà y mà tôi ước rằng tôi có thể ngá»§.
Trưá»ng trung há»c.
Hay nên gá»i là “nÆ¡i chịu đựng để sám hốiâ€? Nếu thá»±c sá»± có cách sám hối để chuá»™c lại những tá»™i lá»—i cá»§a tôi, thì những ngà y ở trưá»ng trung há»c cÅ©ng nên được tÃnh và o, trong má»™t chừng má»±c nà o đó… Không chỉ là cảm giác mệt má»i, chán chưá»ng mà tôi đã dần quen; dưá»ng như cà ng ngà y sá»± buồn tẻ cà ng tăng lên tá»›i mức không thể chịu đựng nổi nữa.
Tôi cho rằng đây là má»™t trạng thái ngá»§ cá»§a tôi – nếu từ “ngủ†được định nghÄ©a như là trạng thái trì trệ giữa các khoảng thá»i gian hoạt động.
Tôi chăm chú và o vết nứt chạy dà i trên trần thạch cao ở góc xa cá»§a nhà ăn, tưởng tượng rằng những đưá»ng hoa văn trên trần không tồn tại. Äó là cách duy nhất để không phải chú ý đến những giá»ng nói rì rà o Ä‘ang tuôn chảy như má»™t dòng sông trong đầu tôi.
Hà ng trăm giá»ng nói đó tôi lá» Ä‘i vì nhà m chán.
Khi nó xuất hiện trong đầu má»i ngưá»i, tôi Ä‘á»u nghe thấy hết. Hôm nay, tất cả các ý nghÄ© Ä‘á»u hướng đến sá»± xuất hiện cá»§a má»™t há»c sinh má»›i nhá» bé tại đây. Tôi đã nhìn thấy gương mặt má»›i ấy lặp lại trong suy nghÄ© cá»§a hết ngưá»i nà y đến ngưá»i khác ở má»i góc độ. Äó chỉ là má»™t cô gái bình thưá»ng. Những sá»± náo động xung quanh sá»± xuất hiện cá»§a cô gái má»›i có thể hiểu được - giống như sá»± thÃch thú cá»§a những đứa trẻ vá»›i những đồ váºt lấp lánh, toả sáng. Má»™t ná»a số nam sinh Ä‘á»u đã tưởng tượng ra cảnh há» hẹn hò vá»›i cô ấy, chỉ bởi vì cô là điá»u gì đó má»›i mẻ để ngắm nhìn. Tôi cố gắng hết sức để gạt những phiá»n nhiá»…u nà y ra khá»i đầu.
Chỉ có bốn luồng suy nghÄ© mà tôi luôn cố gắng để không nghe, do tôn trá»ng chứ không phải do chán ghét, đó là những ngưá»i trong gia đình tôi, hai ngưá»i anh em trai, và hai ngưá»i chị em gái, những ngưá»i mà đã quen vá»›i việc suy nghÄ© cá»§a há» không còn là bà máºt khi đối vá»›i tôi. Do váºy há» cÅ©ng thưá»ng không suy nghÄ© nhiá»u khi đó, còn tôi cÅ©ng không xâm phạm những ý nghÄ© riêng tư cá»§a há» hết mức có thể. Tôi luôn cố gắng không nghe.
Cố gắng hết mức có thể, dù váºy… tôi vẫn biết.
Rosaline Ä‘ang nghÄ©, như thưá»ng lệ, vá» chÃnh chị ấy. Chị ngắm hình bóng cá»§a mình phản chiếu trong ly thuá»· tinh, và ngẫm nghÄ© tá»›i lui vá» sá»± hoà n hảo cá»§a chÃnh mình. Suy nghÄ© cá»§a Rosaline như má»™t hồ nước nông, vá»›i rất Ãt bất ngá».
Emmett vẫn Ä‘ang tức giáºn vì anh ấy thua Jasper trong tráºn đấu váºt diá»…n ra suốt đêm qua. Có vẻ anh ấy đã mất hết cả kiên nhẫn khi phải đợi kết thúc buổi há»c má»›i được thách đấu lại. Tôi không bao giá» thá»±c sá»± cảm thấy mình xâm phạm suy nghÄ© cá»§a Emmett, bởi vì anh ấy luôn nói ra hoặc biến những Ä‘iá»u Ä‘ang suy nghÄ© thà nh hà nh động . Tôi chỉ cảm thấy có lá»—i khi Ä‘á»c suy nghÄ© cá»§a những ngưá»i khác, những suy nghÄ© mà há» không muốn tôi biết. Nếu tâm tư cá»§a Rosaline như má»™t hồ nước nông thì Emmett lại như mặt hồ không chút gợn sóng, như má»™t tấm kÃnh sáng rõ.
Và Jasper… thì đang chịu đựng. Tôi nén lại một tiếng thở dà i.
“Edwardâ€, Alice gá»i tên tôi trong đầu cô ấy và kéo được sá»± chú ý cá»§a tôi ngay láºp tức.
Nó cÅ©ng giống như cô ấy vừa thá»±c sá»± gá»i to tên tôi. Gần đây tôi thấy thÃch cách tên mình được gá»i như váºy. Thá»i gian trước nó đã từng là điá»u phiá»n phức, cứ khi nà o có ai đó nghÄ© đến tên tôi là tôi láºp tức nghe thấy.
Tôi không cần quay lại nhìn Alice. Alice và tôi rất giá»i trong những cuá»™c nói chuỵên riêng tư thế nà y, hầu như không ai có thể nháºn ra. Tôi vẫn dán mắt lên những đưá»ng nét trên trần thạch cao.
“Anh ấy Ä‘ang chống đỡ như thế nà o?†Cô ấy há»i tôi.
Tôi khẽ chau mà y, chỉ má»™t thay đổi nhá» nÆ¡i khoé miệng. Không có biểu hiện gì khiến ngưá»i khác có thể chú ý. Tôi vẫn thưá»ng chau mà y khi bá»±c bá»™i hay buồn chán.
Alice Ä‘ang ở trạng thái lo lắng, và tôi nhìn thấy trong suy nghÄ© cá»§a Alice, cô ấy Ä‘ang quan sát Jasper. “Có gì nguy hiểm hả anh?†Cô ấy nhìn và o tương lai, Ä‘á»c lướt qua những Ä‘iá»u không hay có thể sắp xảy ra để hiểu nguyên nhân dẫn đến cái chau mà y cá»§a tôi.
Tôi khẽ quay đầu sang bên trái, như thể Ä‘ang quan sát những viên gạch trên tưá»ng, thở dà i, rồi lại quay vá» phải vá»›i vết nứt trên trần. Chỉ mình Alice biết rằng tôi Ä‘ang lắc đầu.
Cô ấy đã bá»›t căng thẳng. “Hãy cho em biết nếu tình hình xấu Ä‘iâ€.
Tôi chỉ cần đưa mắt nhìn lên trần, rồi nhìn xuống.
“Cảm Æ¡n anh nhiá»u.â€
Tháºt may tôi không phải trả lá»i câu cảm Æ¡n cá»§a Alice , vì biết nói gì đây: “Anh rất sẵn lòng†ư? Tháºt khó mà thốt ra câu ấy vì tôi không há» muốn nghe cuá»™c đấu tranh ná»™i tâm cá»§a Jasper. Những cuá»™c thá» nghiệm như vâỵ có tháºt sá»± cần thiết? Chẳng lẽ không có cách nà o an toà n hÆ¡n để chấp nháºn việc Jasper có thể không bao giá» chế ngá»± được cÆ¡n khát theo cái cách chúng tôi là m được, và không đẩy quá giá»›i hạn chịu đựng cá»§a cáºu ấy? Tại sao phải giỡn mặt vá»›i hiểm hoạ?
Äã hai tuần kể từ chuyến Ä‘i săn cuối cùng cá»§a chúng tôi. Äó không phải là khoảng thá»i gian quá khó khăn cho những ngưá»i còn lại trong gia đình tôi. Thỉnh thoảng cÅ©ng có chút không thoải mái khi ở quá gần vá»›i những ngưá»i bình thưá»ng, nếu gió thổi theo hướng bất lợi. Nhưng con ngưá»i hiếm khi Ä‘i quá gần chúng tôi. ChÃnh bản năng đã cho há» biết những Ä‘iá»u mà trà óc tỉnh táo cá»§a há» có thể chẳng bao giá» nháºn ra: chúng tôi nguy hiểm.
Và ngay lúc nà y đây, Jasper đang hết sức nguy hiểm.
Và o chÃnh thá»i Ä‘iểm ấy, má»™t cô gái nhá» Ä‘ang dừng lại ở cuối má»™t cái bà n ăn gần vá»›i bà n cá»§a chúng tôi nhất, để nói chuyện vá»›i bạn. Cô ấy hất mái tóc ngắn mà u nâu nhạt cá»§a cô ấy, luồn những ngón tay cá»§a mình Ä‘an và o nó. Gió từ quạt cá»§a máy sưởi thổi mùi hương cá»§a cô ấy vá» hướng chúng tôi Ä‘ang ngồi. Tôi đã quen vá»›i cảm giác mùi hương cá»§a con ngưá»i tạo nên cÆ¡n nhức nhối khô rát ở cổ, cÆ¡n đói quặn thắt trong dạ dà y, các cÆ¡ bắp tá»± động căng cứng, ná»c độc ứa ra trong miệng mình…
Tất cả những Ä‘iá»u đó đã quá quen thuá»™c và có thể dá»… dà ng gạt Ä‘i. Nhưng cái cảm giác tôi Ä‘ang chịu đựng lúc nà y tháºt kinh khá»§ng, nó mạnh mẽ hÆ¡n gấp bá»™i lần, ngay láºp tức tôi kiểm tra phản ứng cá»§a Jasper. CÆ¡n khát gấp đôi, hÆ¡n cả cá»§a chÃnh tôi…
Jasper Ä‘ang Ä‘ang để trà tưởng tượng cá»§a mình rá»i xa cáºu ấy. Cáºu ấy Ä‘ang tưởng tượng – tưởng tượng ra cảnh cáºu ấy đứng dáºy, bước ra khá»i cái ghế cạnh Alice Ä‘ang ngồi và tiến tá»›i bên cô gái nhá» kia. Tưởng tượng cảnh cáºu ấy khẽ nghiêng ngưá»i cúi xuống, như thể Ä‘ang thì thầm và o tai cô ấy, và đặt đôi môi mình và o mạch máu nÆ¡i cổ cô ấy… Tưởng tượng cái dòng máu ấm nóng dưới là n da má»m mại kia sẽ như thế nà o dưới đôi môi cá»§a cáºu ấy…
Tôi đá và o ghế của Jasper.
Mắt cáºu ấy và mắt tôi chạm nhau trong má»™t phút rồi Jasper nhìn xuống. Tôi có thể thấy được cuá»™c đấu tranh giữa sá»± xấu hổ lẫn sá»± nổi loạn trong đầu Jasper.
“Xin lá»—iâ€, Jasper lẩm bẩm.
Tôi khẽ nhún vai.
“Anh không định là m gì hếtâ€. Alice thầm thì, xoa dịu ná»—i xấu hổ và buồn phiá»n cá»§a Jasper. “Em có thể nhìn thấy Ä‘iá»u đó.â€
Tôi cố gắng không biểu hiện Ä‘iá»u gì để lá»i nói dối cá»§a Alice không bị bại lá»™. Chúng tôi phải liên kết vá»›i nhau, Alice và tôi. Tháºt không dá»… dà ng khi ta nghe được suy nghÄ© cá»§a ngưá»i khác hay nhìn thấy trước tương lai. Chúng tôi có khả năng kỳ lạ giữa những ngưá»i vốn dÄ© đã khác thưá»ng. Chúng tôi bảo vệ bà máºt cá»§a nhau.
“Anh sẽ cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n nếu anh nghÄ© vá» há» giống như con ngưá»i†Alice gợi ý, giá»ng nói trong trẻo cao vút cá»§a Alice quá nhanh để ngưá»i bình thưá»ng có thể nghe kịp. “Tên cá»§a cô ấy là Whitney. Cô ấy có má»™t ngưá»i vú em mà cô ấy rất yêu quý. Mẹ cá»§a cô ấy đã má»i Esme tá»›i dá»± buổi tiệc ngoà i trá»i ở nhà bà ấy, anh còn nhá»› chứ?â€
“Anh biết cô ấy là aiâ€, Jasper nói cá»™c lốc. Cáºu ấy quay lưng lại nhìn và o má»™t ô cá»a nhá» trong phòng, kết thúc cuá»™c đối thoại.
Jasper sẽ phải Ä‘i săn đêm nay. Tháºt Ä‘iên rồ khi mạo hiểm như váºy, cố gắng kiá»m chế cáºu ấy để tạo ra khả năng chịu đựng. Jasper chỉ nên chịu đựng trong giá»›i hạn cá»§a cáºu ấy. Thói quen trước đây đã khiến cáºu ấy gặp khó khăn khi thÃch nghi vá»›i cách sống mà chúng tôi lá»±a chá»n. Jasper không nên cố thúc ép mình theo cách nà y.
Alice khẽ thở dà i và đứng lên, mang theo khay thức ăn vẫn còn nguyên vẹn, để Jasper lại má»™t mình. Cô ấy biết không cần phải an á»§i Jasper nữa. Tuy Emmett và Rosaline thưá»ng thể hiện sá»± gắn bó rõ rà ng hÆ¡n, nhưng chÃnh Alice và Jasper má»›i là những ngưá»i hiểu nhau hÆ¡n ai hết. Như thể há» cÅ©ng có khả năng Ä‘á»c suy nghÄ© - dÄ© nhiên chỉ là suy nghÄ© cá»§a hai ngưá»i há» vá»›i nhau mà thôi.
“Edward Cullenâ€
Theo phản xạ tá»± nhiên, tôi quay vá» phÃa tên tôi vừa được phát ra, tất nhiên đó không phải là tiếng gá»i mà chỉ là ý nghÄ© cá»§a ai đó. Trong má»™t giây ánh mặt tôi bị gim chặt và o đôi mắt mà u nâu Ä‘ang mở to trên gương mặt hình trái tim có nước da rất trắng. Tôi biết gương mặt nà y, cho dù tôi tôi chưa há» táºn mắt nhìn thấy. Bởi vì khuôn mặt đó đã hiện diện trong đầu tất cả má»i ngưá»i ở đây hôm nay. Äây là há»c sinh má»›i cá»§a trưá»ng, Isabella Swan, con gái cá»§a ngà i cảnh sát trưởng, “Bellaâ€, cô ấy sẽ sá»a lại như váºy nếu có ai đó gá»i cô ấy bằng tên đầy đủ…
Tôi nhìn Ä‘i chá»— khác, chán nản. Mất má»™t lúc tôi má»›i nháºn ra rằng cô ấy không phải là ngưá»i vừa nghÄ© đến tên tôi.
“Dĩ nhiên cô ấy đang bị choáng ngợp bởi nhà Cullen.†à nghĩ kia lại tiếp tục.
Và bây giá» thì tôi đã nháºn ra giá»ng nói đó. Jessica Stanley - đã có má»™t thá»i gian những suy nghÄ© cá»§a cô ấy là m phiá»n tôi. Tình cảm si mê không đúng chá»— cá»§a cô ấy đã bao vây tôi. Tôi dưá»ng như không sao thoát khá»i chuá»—i mÆ¡ má»™ng Ä‘iên rồ cá»§a cô ấy. Thá»i gian đó tôi đã ước có thể nói cho cô ấy hiểu Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra nếu như đôi môi cá»§a tôi, vá»›i những chiếc răng bên dưới chúng, đặt lên bất cứ nÆ¡i đâu trên ngưá»i cô ấy. Äiá»u đó sẽ là m tắt ngấm những tưởng tượng rắc rối kia. Cái ý nghÄ© vá» phản ứng cá»§a cô ấy sau đó khiến tôi báºt cưá»i.
“Cô ấy sẽ chẳng đạt được gì đâuâ€, Jessica lại tiếp tục. “Cô ấy tháºm chà còn không xinh đẹp. Tháºt chẳng hiểu tại sao Eric lại quan tâm đến cô ấy như váºy…và cả Mike nữa...â€
Jessica có vẻ tức tối khi nghÄ© đến Mike. Niá»m say mê má»›i cá»§a Jessica, Mike Newton, đã gần như quên lãng cô ấy và rất để ý đến cô gái má»›i đến, giống như đứa trẻ bị cuốn hút và o những đồ váºt lấp lánh má»›i mẻ. Äiá»u nà y dấy lên má»™t suy nghÄ© nhá» nhen trong Jessica, trong khi bá» ngoà i cô ta Ä‘ang tá» ra chân thà nh kể cho cô gái má»›i đến những Ä‘iá»u chung chung cô ta biết vá» gia đình tôi. Cô há»c sinh má»›i ắt hẳn đã há»i vá» chúng tôi.
“Ngà y hôm nay tất cả má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘ang nhìn mìnhâ€, Jessica nghÄ© thầm má»™t cách tá»± mãn. “Chẳng phải rất may mắn khi Bellla có hai môn há»c cùng lá»›p vá»›i mình sao. Mình cá rằng Mike sẽ há»i mình vá» cô ấy...â€
Tôi cố gắng gạt cuá»™c độc thoại kia ra khá»i tâm trà trước khi những suy nghÄ© nhá» nhen tầm thưá»ng đó khiến tôi tức giáºn.
“Jessica Stanley Ä‘ang nhồi và o đầu cô gái nhà Swan những Ä‘iá»u đáng ngá» vá» nhà Cullen†Tôi nói nhá» vá»›i Emmett.
Emmett cố giấu má»™t nụ cưá»i. “Anh hy vá»ng cô ta là m tốt Ä‘iá»u đóâ€.
“Thá»±c tế, cô ta vẫn thiếu trà tưởng tượng phong phú. Chỉ là những dấu hiệu vừa phải cá»§a má»™t vụ xì căng Ä‘an, chứ chẳng có chút gì rùng rợn. Tháºt hÆ¡i thất vá»ng.â€
“Thế còn cô gái má»›i đến? Cô ấy đã thất vá»ng vá»›i câu chuyện đồn thổi, ngồi lê đôi mách chưa?â€
Tôi lắng nghe cô gái má»›i đến, Bella, suy nghÄ© cá»§a cố ấy vá» câu chuyện Jessica vừa kể. Cô ấy nháºn thấy Ä‘iá»u gì khi nhìn và o má»™t gia đình trắng má»™t cách kỳ lạ và bị má»i ngưá»i xa lánh?
Tìm hiểu phản ứng cá»§a cô ấy cÅ©ng là má»™t phần trách nhiệm cá»§a tôi. Tôi thưá»ng đóng vai trò như má»™t ngưá»i giám sát, để bảo vệ tất cả. Nếu có ai đó nghi ngá», tôi có thể báo động cho má»i ngưá»i trong gia đình biết mà đối phó. Äiá»u nà y đôi khi cÅ©ng xảy ra, má»™t số ngưá»i vá»›i trà tưởng tượng phong phú có thể nháºn thấy chúng tôi giống nhân váºt trong truyện hoặc trên phim ảnh. Thông thưá»ng, há» cho rằng há» nhầm lẫn, nhưng tốt hÆ¡n hết chúng tôi vẫn chuyển tá»›i má»™t nÆ¡i ở má»›i hÆ¡n là mạo hiểm vá»›i sá»± để ý theo dõi kia.
Rất, rất hiếm khi có ngưá»i Ä‘oán đúng. Và há» cÅ©ng không có cÆ¡ há»™i để kiểm chứng giả thuyết. ÄÆ¡n giản là chúng tôi sẽ biến mất , tất cả còn lại chỉ là má»™t kà ức đáng sợ...
Tôi không nghe được gì, mặc dù tôi đã rất gần nÆ¡i mà những ý nghÄ© phù phiếm cá»§a Jessica không ngừng diá»…n ra. Cứ như thể không có ai ngồi bên cạnh cô ta. Sao có thể kỳ lạ như váºy? Không lẽ cô gái kia đã Ä‘i rồi? Nhưng thá»±c tế là Jessica vẫn Ä‘ang tiếp tục bép xép vá»›i cô ấy. Tôi ngước lên kiểm tra, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Kiểm tra khả năng nghe cá»§a mình – đây là việc trước đây tôi chưa bao giá» phải là m.
Má»™t lần nữa ánh mắt tôi lại gặp đôi mắt mà u nâu mở to kia. Cô ấy vẫn ngồi ở chá»— cÅ©, Ä‘ang nhìn chúng tôi, việc nà y thì đương nhiên rồi. Tôi tin chắc khi đó Jessica Ä‘ang là m cô ấy thÃch thú bằng những câu chuyện được đồn đại trong thị trấn vá» gia đình Cullen.
NghÄ© vá» chúng tôi, đó cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u tá»± nhiên thôi.
Nhưng tôi không thể nghe được dòng suy nghĩ ấy dù chỉ là một tiếng thì thầm.
Äôi má á»ng đỠđầy vẻ má»i má»c khi cô ấy nhìn xuống, che giấu vẻ ngượng nghịu vì bị bắt gặp Ä‘ang nhìn trá»™m. Tháºt may mắn vì Jasper Ä‘ang nhìn ra ngoà i cá»a sổ. Tôi không muốn tưởng tượng những gì mà “món siro hảo hạng†kia có thể tác động đến khả năng kiá»m chế cá»§a cáºu ấy.
Cảm xúc được thể hiện rõ rà ng trên khuôn mặt Bella như thể nó được viết ra thà nh lá»i: sá»± ngạc nhiên – khi cô ấy chăm chú má»™t cách không ý thức và o những Ä‘iểm khác biệt rất khó nháºn ra giữa những ngưá»i như cô ấy và chúng tôi; sá»± tò mò – vì những câu chuyện tà o lao mà Jesica vừa kể, và còn Ä‘iá»u gì đó hÆ¡n thế…sá»± say mê? Äây không phải lần đầu tiên. Chúng tôi quá hấp dẫn đối vá»›i há» - những con mồi cá»§a chúng tôi. Và , cuối cùng là …. sá»± bối rối khi bị bắt gặp Ä‘ang nhìn tôi.
Cho dù suy nghĩ đã được biểu hiện rất rõ trong đôi mắt kỳ lạ của cô ấy - một đôi mắt mà u nâu rất sâu và mơ mà ng – nhưng tôi vẫn không nghe thấy gì, hoà n toà n im lặng từ chỗ cô ấy đang ngồi. Không có gì cả.
Tôi cảm thấy hơi bối rối.
Tôi chưa từng trải qua Ä‘iá»u nà y trước đây. Có Ä‘iá»u gì đó không ổn vá»›i tôi chăng? Lo lắng, tôi cố gắng táºp trung nghe hÆ¡n nữa.
Tất cả những tiếng nói mà tôi đã khoá lại đột ngột ùa và o đầu.
“..không biết bạn ấy thÃch nghe loại nhạc nà o nhỉ? …có lẽ mình nên nói vỠđĩa CD má»›i kia…†Mike Newton Ä‘ang nghÄ©, từ khoảng cách 2 bà n cách chá»— Bella ngồi.
“…xem cái cách hắn ta nhìn cô ấy kìa. Chẳng lẽ má»™t ná»a số con gái ở trưá»ng Ä‘ang chỠđợi vẫn là chưa đủ vá»›i hắn ta sao…†Eric Yorkie vừa nghÄ© vừa quanh quẩn bên cô gái.
“...tháºt đáng ghét! Là m như cô ta là ngưá»i nổi tiếng hay cái gì đó…tháºm chà cả Edward Cullen cÅ©ng Ä‘ang nhìn...†Lauren Mallory Ä‘ang ghen tị tá»›i mức khuôn mặt cá»§a cô ta tÃm lại… “Và Jessica, Ä‘ang khoe khoang như thể là ngưá»i bạn má»›i tốt nhất cá»§a cô ta váºy. Äúng là trò há»..†Những ý nghÄ© cay độc cứ liên tiếp tuôn ra trong đầu Lauren.
“Mình đánh cuá»™c là tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đã há»i bạn ấy như váºy. Nhưng mình vẫn muốn nói vá»›i bạn ấy. Mình sẽ nghÄ© ra Ä‘iá»u gì đó hÆ¡n là má»™t câu há»i thông thưá»ngâ€. Ashley Dowling trầm ngâm.
“Có thể bạn ấy sẽ có buổi há»c tiếng Tây Ban Nha cùng mình†June Richardson hy vá»ng.
“Có hà ng đống việc phải là m tối nay. Dá»n phòng, bà i thi tiếng Anh. Mình hy vá»ng mẹ…†Äó là suy nghÄ© cá»§a Angela Weber, má»™t cô gái trầm tÄ©nh và luôn có những suy nghÄ© tá» tế, ngưá»i duy nhất không bị ảnh hưởng bởi sá»± xuất hiện cá»§a Bella.
Tôi có thể nghe há», nghe tất cả những Ä‘iá»u vô nghÄ©a há» Ä‘ang nghÄ©, ngay khi nó xuất hiện trong đầu há». Nhưng lại không nghe gì cả từ cô gái má»›i tá»›i.
Và tất nhiên, tôi có thể nghe những gì cô gái ấy nói khi cô ấy nói chuyện vá»›i Jessica. Tôi không cần phải Ä‘á»c được suy nghÄ© thì tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng thì thầm nhưng rất rõ rà ng cá»§a cô ấy dù là từ góc xa cá»§a căn phòng dà i nà y.
“Cái anh chà ng có mái tóc mà u nâu đỠkia là ai váºy?†Tôi nghe thấy Bella há»i trong khi liếc mắt nhìn vá» phÃa tôi, rồi lại quay Ä‘i ngay khi nháºn thấy tôi vẫn Ä‘ang quan sát cô ấy.
Nếu tôi vừa hy vá»ng việc nghe thấy giá»ng nói sẽ giúp định vị chÃnh xác và đá»c được suy nghÄ© trong đầu cô ấy thì tôi lại thất vá»ng ngay láºp tức. Thông thưá»ng, suy nghÄ© và lá»i nói cá»§a má»i ngưá»i sẽ xảy ra cùng lúc. Nhưng ở đây, giá»ng nói ngượng ngùng kia hoà n toà n lạc lõng vá»›i hà ng trăm suy nghÄ© Ä‘ang diá»…n ra trong phòng, tôi chắc chắn vá» Ä‘iá»u nà y. Äiá»u nà y tháºt là má»›i mẽ.
“Ồ, chúc may mắn nhé! đồ ngốcâ€â€¦Jessica nghÄ© trước khi trả lá»i câu há»i cá»§a cô bạn má»›i. “Äó là Edward! Anh ta quả tháºt quá đẹp trai, tất nhiên rồi, nhưng đừng có lãng phà thá»i gian. Anh ta sẽ không hẹn hò đâu. Hình như chẳng có cô gái nà o ở đây đủ xinh đẹp để xứng đôi vá»›i anh ta cả†Cô ấy tặc lưỡi.
Tôi quay mặt Ä‘i để giấu nụ cưá»i. Jessica và những cô bạn cùng lá»›p không biết rằng hỠđã may mắn thế nà o khi không ai trong số há» hấp dẫn đối vá»›i tôi.
Ngay sau cảm giác tức cưá»i ngắn ngá»§i đó, tôi chợt cảm thấy má»™t sá»± thôi thúc kỳ lạ mà tôi không hiểu rõ. Tôi phải là m gì đó vá»›i những ý nghÄ© xấu xa hằn há»c trong đầu Jessica mà cô gái má»›i đến không há» nháºn thấy… Má»™t mong ước mãnh liệt lạ thưá»ng là tiến và o giữa há», để bảo vệ Bella Swan khá»i những việc là m Ä‘en tối cá»§a Jessica. Cảm giác nà y rất kỳ lạ.
Cố gắng khám phá động cơ ẩn sau sự thôi thúc kia, tôi lại quan sát cô gái một lần nữa.
Có thể chỉ là do bản năng bảo vệ trong tôi - kẻ mạnh muốn bảo vệ kẻ yếu. Cô gái đó có vẻ má»ng manh, yếu á»›t hÆ¡n các bạn má»›i cùng lá»›p. Ngay cả là n da cá»§a cô ấy cÅ©ng quá trong suốt tá»›i mức khó tin là nó có thể bảo vệ cô ấy khá»i các tác động bên ngoà i. Tôi tháºm chà nhìn thấy cả các mạch máu Ä‘ang chảy trong tÄ©nh mạch dưới là n da trắng, trong suốt, nhợt nhạt ấy… Nhưng tốt hÆ¡n hết là tôi không nên quan tâm tá»›i những Ä‘iá»u nà y. Tôi Ä‘ang rất ổn vá»›i cách sống mà tôi lá»±a chá»n, nhưng tôi cÅ©ng Ä‘ang cảm thấy khát như Jasper vì thế không nên khÆ¡i dáºy những cám dá»—.
Cô ấy khẽ nhăn trán một cách vô thức.
Má»™t vẻ chán nản kỳ lạ! Tôi thấy rõ là rất căng thẳng cho cô ấy khi phải ngồi kia, nói chuyện vá»›i những ngưá»i xa lạ và là tâm Ä‘iểm cá»§a sá»± chú ý. Tôi cảm nháºn được sá»± ngượng nghịu qua cái cách cô ấy co bá» vai yếu Ä‘uối. DÄ© nhiên tôi chỉ có thể nhìn, cảm nháºn, và tưởng tượng…chứ không thể nghe được bất kì suy nghÄ© gì từ cô gái bình thưá»ng đó. Tại sao nhỉ?
“Chúng ta Ä‘i chứ†Rosaline khẽ thì thầm, cắt ngang sá»± táºp trung cá»§a tôi.
Tôi nhẹ ngưá»i khi rá»i mắt khá»i cô gái. Tôi không muốn tiếp tục cố gắng trong vô vá»ng - Ä‘iá»u đó là m tôi phát cáu. Và tôi không muốn khuyến khÃch sá»± tò mò hứng thú vá»›i những suy nghÄ© thầm kÃn cá»§a cô ấy chỉ bởi vì nó được giấu kÃn, nó là ngoại lệ vá»›i khả năng đặc biệt cá»§a tôi. Mà chắc chắn, khi tôi “giải mã†được những suy nghÄ© cá»§a cô ấy – và tôi sẽ tìm ra cách để là m Ä‘iá»u đó – thì đó cÅ©ng chỉ là những suy nghÄ© nhá» nhặt, tầm thưá»ng như bao ngưá»i khác thôi. Tôi chẳng nên phà công phà sức cho những việc như váºy.
“Thế cô gái má»›i kia đã sợ chúng ta chưa?†Emmett há»i lại, anh ấy vẫn Ä‘ang chỠđáp án cá»§a tôi cho câu há»i lúc trước.
Tôi nhún vai không trả lá»i, mà anh ấy cÅ©ng không thá»±c sá»± quan tâm để há»i đến cùng. Không quan tâm như tôi đã quan tâm.
Chúng tôi đứng lên và rá»i khá»i nhà ăn.
Emmett, Rosaline và Jasper - những ngưá»i Ä‘ang giả là há»c sinh cuối cấp – đã Ä‘i vá» lá»›p há»c cá»§a há». Tôi thì Ä‘ang trong vai trò trẻ hÆ¡n. Suy nghÄ© cá»§a tôi chuyển sang lá»›p sinh há»c, chuẩn bị tư tưởng cho giá» há»c chán ngắt. Tôi tá»± há»i không biết thầy Banner – má»™t ngưá»i trình độ ở mức trung bình – có thể đưa ra Ä‘iá»u gì má»›i mẻ trong bà i giảng để là m ngạc nhiên má»™t ngưá»i đã có 2 bằng tốt nghiệp y khoa như tôi không.
Trong lá»›p há»c, tôi lại ngồi và o chá»— cá»§a mình, bà y sách vở ra, chá»— ngồi bên cạnh tôi luôn để trống. Tôi là há»c sinh duy nhất có bà n riêng. Má»i ngưá»i không đủ thông minh để nháºn ra rằng há» sợ tôi, nhưng chÃnh bản năng tồn tại cá»§a hỠđã giúp há» giữ khoảng cách vá»›i tôi.
Lá»›p há»c dần dần đầy kÃn ngưá»i. Tôi ngồi tá»±a và o ghế, đợi thá»i gian trôi qua. Má»™t lần nữa, tôi ước mình có thể ngá»§.
Bởi vì tôi lại Ä‘ang nghÄ© đến cô gái ấy, khi Angela Weber cùng cô gái má»›i tá»›i bước qua cá»a lá»›p, tên cá»§a cô lại xâm nháºp và o sá»± chú ý cá»§a tôi.
“Bella có vẻ nhút nhát như mình. Mình cá rằng ngà y hôm nay phải rất khó khăn đối vá»›i bạn ấy. Ước gì mình có thể nói Ä‘iá»u gì đó…nhưng sẽ là những câu ngá»› ngẩn mất…†Äúng váºy!
Äó là ý nghÄ© cá»§a Mike Newton khi Ä‘ang quay ngưá»i ra nhìn cô gái bước và o. Váºy mà từ chá»— Bella Ä‘ang đứng, chẳng có gì cả. Má»™t khoảng im lặng từ chá»— mà lẽ ra những suy nghÄ© cá»§a cô ấy sẽ tác động đến tôi.
Cô ấy đến gần hÆ¡n, Ä‘i xuống lối Ä‘i bên cạnh tôi để đến bà n giáo viên. Tháºt tiếc cho cô ấy! Chá»— ngồi bên cạnh tôi là chá»— duy nhất còn trống. Tôi tá»± động thu gá»n sách vở lại. Tôi không chắc cô ấy sẽ thấy thoải mái ở đây. Ãt nhất thì cô ấy cÅ©ng có 1 há»c kỳ dà i trong lá»›p nà y. Biết đâu khi ngồi bên cô ấy, tôi có thể tìm ra Ä‘iá»u thầm kÃn cá»§a cô ấy…không phải tôi đã từng cần đến khoảng cách gần như váºy… không phải tôi sẽ tìm thấy Ä‘iá»u gì đó đáng để nghe…
Bella Ä‘i và o luồng gió cá»§a chiếc quạt sưởi Ä‘ang thổi thẳng và o phÃa tôi.
Mùi hương cá»§a cô ấy khiến tôi xây xẩm như vừa bị Ä‘áºp bởi má»™t trái bóng vá»›i váºn tốc khá»§ng khiếp, hay bị má»™t thanh gá»— nặng phang và o ngưá»i. Không má»™t hình ảnh mãnh liệt nà o đủ gói trá»n ảnh hưởng cá»§a những gì vừa xảy ra vá»›i tôi.
Trong khoảng khắc ấy, tôi chẳng còn chút gì cá»§a bản tÃnh ngưá»i nữa, không má»™t dấu vết nà o cá»§a nhân tÃnh mà tôi đã luôn ná»— lá»±c giữ gìn để giấu mình trong đó.
Tôi là loại động váºt săn mồi. Cô ấy chÃnh là con mồi cá»§a tôi. Không còn gì nữa ngoà i sá»± tháºt ấy.
Không còn căn phòng với đầy những nhân chứng. Bà ẩn vỠý nghĩ của cô ấy cũng bị quên lãng. à nghĩ của cô ấy chẳng là gì khi cô ấy sẽ không còn cơ hội để nghĩ nữa.
Tôi là ma cà rồng, còn cô ấy là ngưá»i có dòng máu ngá»t ngà o nhất mà tôi biết trong suốt 80 năm qua.
Tôi không thể tưởng tượng nổi lại có má»™t mùi hương như váºy tồn tại trên Ä‘á»i. Nếu biết thì tôi đã săn tìm từ lâu rồi, sẵn sà ng lục tung cả thế gian nà y để tìm ra cô ấy. Cứ tưởng tượng đến mùi vị cá»§a nó…..
CÆ¡n khát đốt cháy cổ há»ng tôi. Miệng tôi khô như Ä‘ang bị nung cháy, dạ dà y quặn thắt, các cÆ¡ trên ngưá»i co lại…
Chưa đầy má»™t giây trôi qua, Bella vẫn Ä‘ang bước vá» phÃa tôi.
Khi chân chạm sà n, ánh mắt cô ấy lướt vá» phÃa tôi, động tác thể hiện rõ là cô ấy Ä‘ang nhìn trá»™m. Ãnh mắt chúng tôi gặp nhau và tôi thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt mở to ấy.
ChÃnh vẻ sá»ng sốt và những cảm xúc thể hiện quá rõ rà ng trên khuôn mặt Bella đã cứu tÃnh mạnh cô ấy trong giây phút nguy hiểm đó.
Khi nháºn thấy thái độ khác thưá»ng cá»§a tôi, máu lại dồn lên má cô, mà u da cô chuyển thà nh thứ mà u hấp dẫn nhất mà tôi từng biết. Mùi hương thì vẫn như lá»›p sương khói dà y đặc bao phá»§ trà óc tôi. Tôi cố gắng thoát ra… cố gắng già nh lại sá»± kiểm soát.
Bella bước nhanh hÆ¡n như thể nháºn ra cần phải chạy trốn. Sá»± vá»™i vã là m cô ấy lóng ngóng. Cô ấy vấp và ngã dúi vá» phÃa trước… Tháºt là dá»… bị tổn thương và yếu Ä‘uối hÆ¡n cả những ngưá»i bình thưá»ng khác.
Tôi cố gắng táºp trung và o khuôn mặt mà tôi đã nhìn thấy trong mắt cô ấy. Tôi nháºn ra khuôn mặt ấy vá»›i sá»± khiếp sợ. Khuôn mặt cá»§a con quái váºt trong tôi – khuôn mặt mà tôi đã phải chống lại trong suốt những tháºp ká»· qua vá»›i tất cả sức lá»±c và lòng không khoan nhượng. Bây giá» nó lại xuất hiện má»›i dá»… dà ng là m sao!
Mùi hương vẫn bao phá»§ quanh ngưá»i tôi, phân tán suy nghÄ© và gần như đẩy tôi ra khá»i ghế ngồi.
Không thể được!
Tôi nắm chặt tay dưới bà n, cố giữ ngưá»i ngồi yên tại ghế. Chiếc bà n gá»— vốn dÄ© không phải tạo ra để chịu lá»±c mạnh thế nà y. Tay tôi ấn và o thanh gá»— giằng, khi rút ra thấy cả vốc tay đầy gá»— bị vỡ vụn như bá»™t. Ngón tay tôi in hình lên phần gá»— còn lại.
Có má»™t nguyên tắc cÆ¡ bản là xoá bá» má»i dấu vết. Tôi vá»™i nghiá»n nát luôn chá»— đã bị in hình ngón tay, không còn dấu vết gì ngoà i má»™t lá»— hổng nham nhở, và má»™t đống bá»™t gá»— trên sà n mà tôi sẽ dùng chân di Ä‘á»u Ä‘i.
Xoá bá» dấu vết… nghÄ©a là sẽ có thêm nhiá»u tổn thất.
Tôi biết Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra bây giá». Bella đến ngồi cạnh tôi và tôi sẽ phải giết cô ấy.
Những ngưá»i vô tá»™i khác trong lá»›p há»c nà y, 18 há»c sinh và má»™t thấy giáo sẽ không được phép rá»i khá»i phòng há»c sau những gì há» sắp chứng kiến.
Tôi chùn bước khi nghÄ© đến Ä‘iá»u mình sẽ phải là m. Ngay cả thá»i kì tồi tệ nhất trong Ä‘á»i, tôi cÅ©ng chưa bao giá» phạm phải Ä‘iá»u gì tà n bạo như thế. Suốt 80 năm qua, tôi không khi nà o giết ngưá»i vô tá»™i. Váºy mà bây giá» tôi định tà n sát 20 ngưá»i cùng lúc.
Gương mặt cá»§a tên quái váºt cưá»i nhạo tôi.
Dù má»™t phần trong tôi đã thoát khá»i nó, nhưng phần còn lại vẫn Ä‘ang tiếp tục những kế hoạch tá»™i lá»—i…
Nếu tôi giết cô gái trước, tôi chỉ có 15 hoặc 20 giây vá»›i cô ấy trước khi những ngưá»i khác kịp phản ứng. Có thể lâu hÆ¡n má»™t chút nếu lúc đầu há» chưa nháºn ra tôi Ä‘ang là m gì. Cô ấy sẽ chẳng kịp kêu lên hoặc cảm thấy Ä‘au, tôi không giết cô ấy má»™t cách tà n bạo. Äấy là tất cả những gì tôi có thể là m cho cô gái xa lạ có dòng máu cám dá»— khá»§ng khiếp nà y.
Sau đó tôi phải chặn không cho những ngưá»i còn lại trốn thoát. Cá»a sổ không có gì đáng lo ngại vì nó quá cao và quá nhỠđể trèo ra. Chỉ cần khoá cá»a chÃnh là có thể bắt được tất cả.
Việc nà y sẽ lâu và khó khăn hÆ¡n, bắt tất cả nằm xuống khi há» Ä‘ang la hét, và di chuyển trong hoảng loạn. Không phải không là m được nhưng sẽ hÆ¡i ồn à o… ai đó có thể nghe được tiếng kêu la….và tôi sẽ lại phải giết thêm những ngưá»i vô tá»™i khác nữa.
Nhưng máu cô ấy sẽ bị lạnh Ä‘i trong khi tôi giết những ngưá»i khác.
Mùi hương ấy lại hà nh hạ tôi… bóp nghẹt cổ há»ng tôi vá»›i má»™t cÆ¡n Ä‘au rát…
Tôi đổi kế hoạch - giết những nhân chứng bất đắc dĩ trước.
Sắp đặt má»i việc trong đầu…. Tôi Ä‘ang ở giữa phòng, tốt nhất là giải quyết phÃa bên phải trước. Tôi có thể giết 4 hoặc 5 ngưá»i trong 1 giây, không ồn à o gì. Bên phải sẽ là phÃa may mắn vì há» không phải chứng kiến những việc sau đó. Di chuyển vòng ra phÃa sau và lên phÃa bên trái, chỉ mất nhiá»u nhất là 5 giây để giết hết má»i ngưá»i trong phòng.
Tuy hÆ¡i mất thá»i gian, đủ để Bella Swan nhìn và nháºn ra những gì sắp đến vá»›i mình, đủ để cô ấy sợ hãi và kêu lên nếu chưa bị đóng băng vì khiếp sợ… nhưng má»™t tiếng kêu yếu á»›t không đủ để kéo thêm ai đến đây.
Tôi hÃt và o tháºt sâu, mùi hương như ngá»n lá»a bùng lên trong huyết quản Ä‘ang khô kiệt, đốt cháy lồng ngá»±c, thiêu há»§y má»i sức lá»±c, cố gắng cá»§a tôi.
Cô gái vẫn Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa nà y. Chỉ và i giây nữa thôi, cô ấy sẽ ngồi ngay cạnh tôi.
Con quái váºt trong đầu tôi khẽ cưá»i.
Có ai đó ở phÃa bên trái vừa ném phịch táºp tà i liệu xuống bà n. Tôi chẳng muốn nhìn xem con ngưá»i “háºu Ä‘áºu†đó là ai, nhưng động tác ấy tạo ra má»™t luồng không khà “tinh khiết†nhẹ qua mặt tôi.
Chỉ một giây ngắn ngủi, tôi lại có thể suy nghĩ một cách rõ rà ng. Trong giây phút quý giá ấy, tôi nhìn thấy hai khuôn mặt trong đầu, sát cạnh nhau.
Má»™t khuôn mặt là tôi, đúng hÆ¡n là đã từng là tôi: con quái váºt vá»›i đôi mắt vằn máu đã giết rất nhiá»u ngưá»i. Gá»i má»™t cách dá»… hiểu thì chÃnh là khuôn mặt cá»§a tôi - má»™t tên giết ngưá»i. Má»™t kẻ chuyên giết những kẻ giết ngưá»i, má»™t quái váºt giết những quái váºt yếu hÆ¡n. Tôi tá»± cho mình cái quyá»n được ra phán quyết kẻ nà o phải chịu án tá» hình. Tôi tá»± thoả hiệp vá»›i mình. Tôi cần máu cá»§a con ngưá»i để tồn tại. Nạn nhân cá»§a tôi là những kẻ đã là m những việc thiếu tÃnh ngưá»i chẳng khác gì việc tôi sẽ là m vá»›i chúng.
Khuôn mặt kia là Carlisle.
Không có điểm chung nà o giữa hai khuôn mặt ấy, giống như giữa ban ngà y tươi sáng và ban đêm tăm tối.
Vả lại cÅ©ng chẳng có là do gì cho sá»± giống nhau. Carlisle không phải bố ruá»™t cá»§a tôi. Chúng tôi không có nét nà o giống nhau. Sá»± giống nhau vá» mà u da là do đặc Ä‘iểm riêng cá»§a loà i ma cà rồng tạo thà nh: má»i ma cà rồng Ä‘á»u có là n da trắng xanh. Còn sá»± giống nhau vá» mà u mắt lại là vấn đỠkhác: do ảnh hưởng cá»§a lối sống mà chúng tôi cùng chá»n.
Chỉ có váºy thôi, không còn Ä‘iểm tương đồng nà o khác. Nhưng tôi cho rằng khuôn mặt mình bẳt đầu có Ä‘iểm giống vá»›i khuôn mặt cá»§a Carlisle - ở má»™t mức độ nhất định, vì 70 năm sau nà y tôi đã Ä‘i theo sá»± lá»±a chá»n, cách sống cá»§a ông. Những đưá»ng nét riêng cá»§a tôi vẫn giữ nguyên, nhưng vẻ thông thái, từng trải cá»§a Carlisle đã ảnh hưởng và tạo nên dấu ấn trên biểu hiên cá»§a nét mặt cÅ©ng như cách tôi diá»…n đạt, và như chút Ãt tương đồng trong hình dáng khoé miệng, hay cách nhăn trán khi phải kiá»m chế và kiên nhẫn.
Tuy nhiên chút biến đổi tÃch cá»±c ấy đã biến mất hoà n toà n trên khuôn mặt tà n bạo mà tôi Ä‘ang nhìn thấy lúc nà y, không còn mối liên hệ nà o vá»›i những năm tháng dà i sống cùng ngưá»i thầy thông thái, ngưá»i khai sáng, và cÅ©ng là ngưá»i bố tôi hết má»±c kÃnh trá»ng. Äôi mắt cá»§a tôi có thể lại đỠrá»±c như mắt cá»§a những ma cà rồng sống theo bản năng tá»™i lá»—i, tất cả những Ä‘iểm chung vá»›i bố Carlisle sẽ mất Ä‘i vÄ©nh viá»…n.
Từ đáy lòng tôi biết bố sẽ không lên án tôi. Bố sẽ hiểu và tha thứ cho hà nh động tồi tệ mà tôi sắp là m đây. Vì bố yêu thương tôi, vì bố nghÄ© rằng tôi đã cố gắng sống tốt hÆ¡n “bản chất†cá»§a tôi. Và bố sẽ mãi yêu thương dù bây giá» việc tôi là m sẽ “chứng tá»â€ rằng bố đã nhầm.
Bella Swan vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. CỠđộng cá»§a cô ấy có vẻ lúng túng, vụng vá»â€¦ phải chăng vì sợ? Mùi thÆ¡m từ máu cô ấy như má»™t đám mây nặng ná» chụp lên ngưá»i tôi.
Chịu đựng “cÆ¡n Ä‘au†nà y còn khổ sở hÆ¡n là bị lá»a thiêu đốt....
Tôi cố gắng nhÃch ra xa cô ấy hết mức, cố chống lại con quái váºt trong tôi Ä‘ang khao khát máu cô ấy .
Tại sao cô ấy lại đến đây? Tại sao cô ấy lại tồn tại trên Ä‘á»i nà y? Tại sao cô ấy lại phá huá»· chút bình yên còn lại trong cuá»™c sống đã không còn đúng nghÄ©a cá»§a tôi? Cô ấy được sinh ra ở trên Ä‘á»i nà y là để huá»· hoại tôi?
Tôi quay mặt đi, đột nhiên cảm thấy một nỗi căm ghét ùa và o lòng.
Tại sao tôi phải khổ sở như váºy? Tại sao lại là tôi? Sao lại là thá»i Ä‘iểm nà y? Tại sao tôi phải mất tất cả chỉ vì cô ấy chá»n thị trấn Fork để chuyển đến?
Tại sao cô ấy phải ở đây?
Tôi không muốn trở thà nh má»™t con quái váºt khát máu. Tôi không muốn giết hại những ngưá»i vô tá»™i trong lá»›p há»c. Tôi cà ng không muốn đánh mất những gì đạt được trong suốt bao năm rèn luyện khổ cá»±c vừa qua.
Tôi không muốn…. Cô ấy không thể là m váºy vá»›i tôi.
Mùi hương quả là thách thức, má»™t sá»± hấp dẫn đáng sợ từ máu cá»§a cô ấy. Ước gì có cách nà o đó để chống đỡ,.. ước gì có má»™t cÆ¡n gió trong là nh thổi qua và tẩy sạch má»i thứ trong đầu tôi.
Bella Swan xoã mái tóc dà y và dà i mà u gụ vá» phÃa tôi.
Cô ấy “điên†hay sao? Äá»™ng tác ấy khác nà o cô ấy “cổ vũ†con quái váºt trong tôi!
Khiêu khÃch nó!Bây giá» thì chẳng còn cÆ¡n gió nà o để xua Ä‘i cái mùi Ä‘ang bá»§a vây tôi. Cuá»™c chiến cá»§a tôi sắp kết thúc rồi.
Nhưng không… nếu chẳng có ngá»n gió nà o giúp tôi thì tôi vẫn còn má»™t cách nữa là : ngừng thở.
Tôi ngừng việc hÃt không khà và o phổi, tuy không hoà n toà n nhưng cÅ©ng phần nà o giúp tôi khuây khoả hÆ¡n. Nhưng tôi vẫn còn những kà ức vá» mùi hương ở trong đầu, cảm nháºn hương vị cá»§a nó trên đầu lưỡi. Vì thế chắc tôi không chống đỡ được lâu, cùng lắm là má»™t giá». Má»™t giá». Thế cÅ©ng đủ để ra khá»i lá»›p há»c vá»›i đầy những nạn nhân bất đắc dÄ©. ÄÆ°á»£c…tôi sẽ cố gắng thêm má»™t giá» nữa.
Cảm giác nÃn thở tháºt chẳng thoải mái gì. Dù cÆ¡ thể tôi không cần oxy, nhưng thở đã trở thà nh bản năng. Trong những lúc khó khăn, tôi dá»±a và o khướu giác nhiá»u hÆ¡n các giác quan khác. Nó giúp tôi tìm đưá»ng khi Ä‘i săn, nó cÅ©ng là cảnh báo đến đầu tiên khi có nguy hiểm. Tôi không thưá»ng xuyên phải đối mặt vá»›i cái gì nguy hiểm hÆ¡n mình, nhưng bản năng tá»± bảo vệ vẫn mạnh mẽ như khi tôi còn là ngưá»i bình thưá»ng.
Không thoải mái nhưng còn có thể cố gắng được. Dù sao vẫn dá»… dà ng hÆ¡n là phải ngá»i mùi hương cá»§a cô ấy mà không được cắm hà m răng xuyên qua là n da má»ng, đẹp và trong suốt tá»›i những mạch máu nóng ấm kia.
Má»™t giá»â€¦ chỉ má»™t giá» nữa thôi. Tôi phải tạm quên Ä‘i mùi hương ấy.
Cô gái vẫn im lặng, mặt cúi gằm xuống phÃa trước, mái tóc xoã như má»™t bức mà n chắn ngang chúng tôi. Tôi không nhìn được gương mặt cô để tìm hiểu cảm xúc thể hiện trong đôi mắt sâu và trong trẻo ấy. Äây chắc là là do Bella cố ý để xoã tóc. Äể tôi không thể nhìn và o mắt cô? Vì cô ấy sợ? Vì ngượng ngùng? Hay vì muốn che giấu cảm xúc thầm kÃn?
Sá»± tò mò háo hức trong tôi vá» những ý nghÄ© không thể xâm phạm cá»§a Bella giỠđây chẳng đáng kể nếu Ä‘em so vá»›i cảm giác thèm muốn và cả ná»—i tức giáºn Ä‘ang chiếm hữu tôi. Tôi ghét cô gái yếu Ä‘uối Ä‘ang ngồi cạnh mình - tôi cà ng yêu gia đình mình bao nhiêu, cà ng khao khát phấn đấu sống tốt bao nhiêu thì giỠđây tôi cà ng căm ghét cô bấy nhiêu vì cô sắp phá huá»· tất cả…Tôi căm ghét cô, căm ghét cái cảm giác mà cô Ä‘ang khÆ¡i dáºy trong tôi.
Tuy không còn mãnh liệt nhưng sá»± kÃch thÃch vá» những bà ẩn quanh cô gái vẫn phần nà o giúp tôi tạm quên Ä‘i thá»±c tại khó khăn. Tôi bám vÃu và o bất kì Ä‘iá»u gì, chỉ cần nó giúp được tôi thôi miên man tưởng tượng vá» mùi vị máu cá»§a cô ấy.
Căm ghét và Tò mò... Nôn nao.... Dưá»ng như giá» sinh há»c nà y không bao giá» chấm dứt?
Khi hết giá»â€¦ cô ấy bước ra khá»i lá»›p. Tôi sẽ là m gì?
Có thể tiến đến là m quen “Xin chà o! Tôi là Edward Cullen. Tôi có thể đưa bạn tá»›i lá»›p há»c tiếp theo được không?â€
Chắc chắn cô ấy không từ chối. Cho dù có cảm thấy e sợ, thì cô ấy sẽ vẫn Ä‘i theo tôi. Tháºt dá»… dà ng để đưa cô Ä‘i ra má»™t nÆ¡i khác. PhÃa sau bãi đỗ xe có má»™t con đưá»ng vắng vẻ um tùm cây cối. Tôi sẽ bảo cô ấy là tôi để quên quyển sách trong xe ô tô…
Liệu có ai trông thấy tôi là ngưá»i cuối cùng Ä‘i cùng Bella Swan? Trá»i ở đây lúc nà o cÅ©ng có mưa, hai cái áo mưa tối mà u sẽ không quá thu hút ngưá»i khác.
Có Ä‘iá»u ngà y hôm nay tôi không phải là ngưá»i duy nhất quan tâm đến cô – dÄ© nhiên là không ai “quan tâm†theo cái cách cá»§a tôi. Và như Mike Newton, cáºu ấy tháºm chà còn để ý cả những lần Bella bồn chồn xoay ngưá»i trên ghế - chắc là giống như những ngưá»i khác, cô ấy thấy không thoải mái khi phải ở quá gần tôi. Mike Newton sẽ nháºn thấy ngay khi Bella rá»i lá»›p há»c cùng tôi.
Nếu tôi chịu được qua 1 tiếng, liệu tôi có chịu đựng thêm 1 tiếng nữa không nhỉ?
Cảm giác đau đớn do cơn khát tạo ra khiến tôi không chắc lắm!
Sau khi tan há»c cô ấy sẽ ở nhà má»™t mình, ngà i cảnh sát trưởng Charlie Swan phải là m việc cả ngà y. Tôi biết rõ ngôi nhà nà y, cÅ©ng như tôi biết tất cả các ngôi nhà khác trong thị trấn. Ngôi nhà nằm đơn lẻ, sát ngay bìa rừng. Cho dù cô ấy có thá»i gian kêu cứu thì cÅ©ng không ai nghe thấy.
Äây có vẻ là phương án tốt nhất. Tôi đã sống suốt bảy mươi năm sau nà y không cần đến máu cá»§a con ngưá»i. Nếu cứ tiếp tục ngừng thở, chắc tôi sẽ chịu đựng được hai tiếng nữa. Khi tôi bắt được cô ấy chỉ có má»™t mình, sẽ không có ai bị tổn thương.
Chỉ cần cố chịu đựng và nhẫn nại, tôi sẽ giết duy nhất cô gái ngây thÆ¡ nà y và cứu được tÃnh mạng cá»§a mưá»i chÃn con ngưá»i khác trong lá»›p há»c - quả là má»™t cách nguỵ biện hay ho.
Tôi ghét Bella Swan - và tôi biết sá»± căm ghét cá»§a mình tháºt bất công. Thá»±c ra tôi Ä‘ang ghét chÃnh bản thân mình. Và tôi sẽ còn căm ghét hÆ¡n nữa sau khi đã giết cô ấy.
Vẽ ra kế hoạch hoà n hảo nhất để giết cô gái - bằng cách nà y tôi đã chịu đựng qua má»™t giá». Tôi chỉ tưởng tưởng ra các phương án, tránh tưởng tượng đến lúc thá»±c sá»± hà nh động. Äiá»u đó sẽ quá sức chịu đựng cá»§a tôi, và tôi có thể giết hết tất cả ngay láºp tức.
Má»™t lần duy nhất, và o lúc cuối giá», Bella lén nhìn tôi. Tôi lại cảm thấy ná»—i căm ghét vô duyên cá»› bùng lên khi gặp cái nhìn ấy – thấy cả sá»± phản chiếu lại trong đôi mắt sợ hãi cá»§a cô. Äôi má cô đỠbừng lên trước khi kịp giấu mặt sau mái tóc, giây phút đó tôi gần như đã đầu hà ng…..
Nhưng tiếng chuông hết giá» bất chợt vang lên. Tiếng chuông đã cứu cả hai chúng tôi. Cô gái được cứu thoát khá»i cái chết. Còn tôi được cứu thoát khá»i việc tạo ra tá»™i ác kinh hoà ng mà tôi vô cùng sợ hãi và ghê tởm.
Dù cố bước Ä‘i bình thưá»ng nhưng tôi vẫn thấy mình Ä‘ang lao ra khá»i lá»›p há»c. Nếu có ai quan sát kÄ© lúc đó hẳn há» sẽ nghi ngá» có Ä‘iá»u gì bất thưá»ng trong cách di chuyển cá»§a tôi. Nhưng dÄ© nhiên chẳng ai để ý, há» vẫn mải mê vá»›i những ý nghÄ© vá» cô gái má»›i đến - ngưá»i vừa thoát chết trong gang tấc từ tôi.
Tôi ẩn giấu mình trong xe.
Tôi rất ghét cái ý nghÄ© mình phải “chạy trốnâ€, nghe má»›i hèn nhát là m sao. Nhưng thá»±c tế thì đúng là như váºy.
Tôi không đủ tá»± chá»§ để ở gần con ngưá»i lúc nà y. Má»i sức mạnh ý chà trong tôi đã cạn kiệt sau cố gắng đến tuyệt vá»ng để không giết má»™t ngưá»i trong số há».
Tôi mở đĩa CD yêu thÃch mong tìm lại cảm giác thư thái, nhưng nó có vẻ không hiệu quả…. cái duy nhất giúp tôi bây giá» chÃnh là không khà ẩm, lạnh và trong là nh cùng vá»›i những hạt mưa nhá» ngoà i cá»a ô tô. Cho dù tôi vẫn nhá»› má»™t cách rõ rà ng mùi hương từ máu cá»§a Bella Swan, nhưng hÃt và o luồng không khà tinh khiết kia có thể gá»™t rá»a hết “độc dược†khá»i ngưá»i tôi.
Tôi thấy mình bình tÄ©nh trở lại, có thể suy nghÄ© được, và đủ sức đấu tranh vá»›i những Ä‘iá»u tôi không muốn.
Tôi sẽ không phải đến nhà để giết cô ấy nữa. Má»™t cách hiển nhiên, tôi là ngưá»i biết suy nghÄ© phải trái, và tôi có sá»± lá»±a chá»n.... Luôn luôn có sá»± lá»±a chá»n.
Tôi không suy nghÄ© được như váºy trong lá»›p há»c… nhưng giỠđây tôi đã ở xa cô ấy. Có lẽ chỉ cần hết sức cẩn tháºn tránh gặp cô ấy thì cuá»™c sống bình thưá»ng cá»§a tôi vẫn có thể duy trì. Tôi Ä‘ang có cuá»™c sống ổn định theo cách mình thÃch, là m sao lại để bị phá huá»· chỉ vì má»™t ngưá»i có mùi thÆ¡m hấp dẫn?
Tôi sẽ không là m bố thất vá»ng, không là m cho mẹ lo lắng, buồn rầu. Äúng. Äiá»u đó có thể là m tổn thương mẹ tôi. Esme quá dịu dà ng, nhạy cảm và yếu Ä‘uối. Là m Esme Ä‘au lòng là điá»u không tha thứ được.
Tháºt ná»±c cưá»i khi nhá»› lại tôi đã từng mong muốn là m “hiệp sĩ†bảo vệ cô gái má»›i đến khá»i tâm địa nhá» nhen, ác ý cá»§a Jessica Stanley. Trừ khi trên Ä‘á»i nà y không còn ai đáng tin cáºy thì Bella Swan má»›i cần đến tôi bảo vệ. Mà thá»±c ra tôi chÃnh là mối Ä‘e doạ nguy hiểm nhất cá»§a cô ấy.
Tôi chợt nghÄ© không biết Alice Ä‘ang ở đâu? Cô ấy có nhìn thấy dá»± định giết Bella Swan cá»§a tôi không? Sao chẳng thấy cô ấy tá»›i “giúpâ€? Ngăn tôi lại… hoặc trong tình huống xấu nhất thì giúp tôi xoá “dấu vếtâ€. Hay Alice quá lo nghÄ© cho Jasper đến ná»—i cô ấy không nháºn ra má»™t việc kinh khá»§ng thế nà y? Hay tôi mạnh mẽ hÆ¡n tôi nghÄ©? Tôi hoà n toà n có thể kiá»m chế được và không là m gì cô gái ấy?
Không, Ä‘iá»u đó không đúng sá»± tháºt. Chắc chắn do Alice mải táºp trung và o Jasper.
Tôi dùng năng lá»±c đặc biệt cá»§a mình để tìm kiếm, vì quá thân quen nên tôi tìm ra Alice rất nhanh. Cô ấy Ä‘ang ở lá»›p Anh văn. Tôi đã đúng… má»i suy nghÄ© cá»§a Alice Ä‘á»u dồn cả và o Jasper, dõi theo từng phân vân, lưỡng lá»± trong lòng Jasper má»™t cách kỹ lưỡng.
Dù rất muốn nghe lá»i khuyên cá»§a Alice, nhưng và o lúc nà y tôi thấy mừng vì cô ấy không biết những gì vừa xảy ra vá»›i tôi, cÅ©ng như không biết vá» cuá»™c thảm sát mà tôi định là m trong má»™t tiếng trước.
Tôi chợt thấy nóng bừng vì xấu hổ và không muốn bất kì ai biết việc nà y.
Chỉ cần tránh gặp Bella Swan, tôi sẽ tá»± chá»§ được và không phải giết cô ấy nữa – ngay khi tôi nghÄ© váºy, “con quái váºt†trong tôi láºp tức nghiến răng lồng lá»™n vì thất vá»ng – Không…Sẽ không ai biết…. Chỉ cần tôi tránh xa khá»i mùi hương cá»§a Bella.
Ãt nhất thì tôi cÅ©ng nên thá» xem sao. Äây là má»™t quyết định đúng đắn. Tôi sẽ cố gắng xứng đáng vá»›i niá»m tin cá»§a Carlisle.
Giá» há»c cuối ở trưá»ng rồi cÅ©ng kết thúc. Tốt nhất là phải hà nh động ngay, còn chần chừ ở bãi đỗ xe nà y rất có thể lại gặp Bella Ä‘i qua và má»i ná»— lá»±c sẽ tan thà nh mây khói. Má»™t lần nữa, tôi thấy ghét cô gái má»™t cách vô duyên cá»›. Tôi ghét sức mạnh vô hình cá»§a cô ấy đối vá»›i tôi. Cô ấy có thể biến tôi thà nh má»™t thứ xấu xa mà tôi vẫn hằng ghê sợ.
Tôi vá»™i bước nhanh – có lẽ là hÆ¡i quá nhanh so vá»›i ngưá»i bình thưá»ng nhưng cÅ©ng may không ai nhìn thấy, xuyên qua sân trưá»ng để tá»›i khu văn phòng. Bella chắc không có là do gì mà xuất hiện ở đây nên tôi hoà n toà n “yên tâmâ€â€¦ Tôi phải tránh cô ấy như tránh má»™t loại dịch bệnh nguy hiểm.
Văn phòng chỉ còn lại duy nhất cô thư ký – đúng ngưá»i tôi Ä‘ang muốn gặp.
Cô ấy không nghe thấy tiếng tôi bước và o.
“Cô Copeâ€
Ngưá»i phụ nữ có mái tóc nhuá»™m đỠngước lên và tròn mắt nhìn tôi. Vẫn luôn là như thế, bị bối rối bất ngá» - cho dù hỠđã từng nhìn thấy chúng tôi nhiá»u lần trước đó.
“Ôiâ€, cô ấy thở gấp, luống cuống vuốt lại áo sÆ¡mi. “Ngá»› ngẩn†– cô ấy nghÄ© trong đầu “Cáºu ấy chỉ đáng tuổi con trai mình. Quá trẻ để nghÄ© như thế…â€
“Xin chà o Edward! Tôi có thể giúp gì cho cáºu?†Ãnh mắt cô đầy vẻ bối rối sau cặp kÃnh dà y.
Dù tâm trạng không thoải mái… nhưng tôi vẫn biết cách tạo vẻ “quyến rũ†khi cần thiết. Việc nà y chẳng khó khăn gì, tôi biết rõ phải nói và thể hiện thế nà o.
HÆ¡i cúi xuống phÃa trước, tôi nhìn sâu và o đôi mắt mà u nâu… ngay láºp tức má»i suy nghÄ© cá»§a cô Cope trở nên bấn loạn vì xao xuyến. Quá đơn giản!
“Em không biết cô có thể giúp em thay đổi lịch há»c được không?†– tôi nói vá»›i má»™t giá»ng du dương và truyá»n cảm.
Nhịp tim cá»§a cô Ä‘áºp mạnh hÆ¡n thấy rõ…
â€œÄÆ°á»£c thôi Edward. Tôi có thể là m gì đây?â€â€¦â€Cáºu ấy còn quá trẻ, quá trẻ…â€cô ấy vẫn Ä‘ang tá»± nhắc mình. Sai rồi…tôi còn nhiá»u tuổi hÆ¡n cả ông cá»§a cô ấy nữa kìa. Nhưng đương nhiên là cô ấy đúng, nếu tÃnh theo năm sinh ghi trên bằng lái xe cá»§a tôi.
“Cô có thể chuyển em qua lá»›p sinh há»c trình độ cao hÆ¡n không? Lá»›p y khoa chẳng hạn?â€
“Có vấn đỠgì vá»›i thầy Banner sao Edward?â€
“ Không có gì đâu ạ… Chỉ vì em đã há»c rồi nên không muốn há»c lại nữa thôiâ€.
“Em đã há»c trước ở Alaska rồi à ?â€Äôi môi má»ng cá»§a cô Cope mÃm lại đầy băn khoăn “Chắc tất cả Ä‘á»u đã há»c ở trình độ cao đẳng rồi. Mình thấy các thầy cô giáo Ä‘á»u “phà n nà n†vá» việc các đứa trẻ cá»§a gia đình Cullen luôn dà nh Ä‘iểm cao tuyệt đối, luôn thông suốt các bà i há»c, không khi nà o có vướng mắc, không khi nà o trả lá»i sai – như thể hỠđã tìm được má»™t cách nà o đó để gian láºn trong tất cả các môn há»c. Thầy Banner chắc sẽ thÃch ý nghÄ© đó là hỠđã gian láºn hÆ¡n là phải thừa nháºn việc có há»c sinh giá»i hÆ¡n thầy…Mình thì cho rằng do hỠđược mẹ dạy phụ đạo thêm….†Edward à , lá»›p y khoa hiện nay đã đủ ngưá»i. Và thầy Banner không thÃch có quá 25 há»c sinh trong lá»›p há»c..â€
“Em thì không thấy có vấn đỠgìâ€.
“DÄ© nhiên rồi, là m gì có khó khăn nà o vá»›i nhà Cullen hoà n hảo†“Cô biết, nhưng không còn chá»— ngồi trong lá»›p há»c nữaâ€.
“Em có thể không đến lá»›p được không? Em sẽ tá»± há»câ€
“Nghỉ luôn giá» sinh há»c à ?†Cô Cope há miệng ngạc nhiên “Äiá»u nà y tháºt bất thưá»ng. Äâu có khó khăn gì việc ngồi há»c lại má»™t số Ä‘iá»u mình đã biết? Chắc chắn phải có vấn đỠgì vá»›i thầy Banner. Không biết mình có nên nói cho Bob biết vá» Ä‘iá»u nà y không?†“Nếu váºy em sẽ không có đủ tÃn chỉ để tốt nghiệp?â€
“Em sẽ há»c lại và o năm sauâ€.
“Cô nghÄ© em nên há»i ý kiến bố mẹ trướcâ€
Cánh cá»a phÃa sau vừa được mở ra, tôi Ä‘ang táºp trung và o câu chuyện vá»›i cô Cope nên cÅ©ng chẳng quan tâm ai vừa bước và o. Tôi cúi xuống gần hÆ¡n má»™t chút và giữ cho đôi mắt mở to hÆ¡n. Chiêu nà y rất có hiệu quả, nhất là khi mắt tôi Ä‘ang có mà u đá opal.
“Cô giúp em Ä‘i..†Tôi nói vá»›i giá»ng êm mượt truyá»n cảm “Có lá»›p há»c nà o tương tá»± để em chuyển sang không? Em chắc là sẽ có chứ, sáu lá»›p sinh há»c không thể Ä‘á»u kÃn chá»—â€.
Tôi nở má»™t nụ cưá»i dịu dà ng.
Tim cô ấy Ä‘áºp gấp gáp hÆ¡n. “Quá trẻ..†cô vẫn không ngừng tá»± nhắc nhở mình. â€œÄÆ°á»£c, cô sẽ nói chuyện vá»›i Rob – ý cô là thầy Banner đó, để xem có thể là m gìâ€.
Chỉ cần má»™t giây để thay đổi má»i chuyện: những chuyện xảy ra trong giá» sinh há»c, mục Ä‘Ãch cá»§a tôi ở đây, là do khiến tôi phải cố thuyết phục ngưá»i phụ nữ tóc đỠkia… Nguyên nhân tạo nên tất cả những việc nà y… lại Ä‘ang xuất hiện ở đây.
Chỉ má»™t giây khi Samatha Well bước tá»›i bá» tá» giấy và o sá»t rác rồi mở cá»a lao vá»™i ra ngoà i cho kịp giá» há»c.
Chỉ má»™t giây khi cÆ¡n gió từ ngoà i len qua cánh cá»a vừa mở áºp và o ngưá»i tôi. Má»™t giây đủ để tôi nháºn ra tại sao trước đó có ngưá»i bước và o mà không có suy nghÄ© nà o từ ngưá»i đó là m phiá»n đến tôi.
Tôi ngoái lại, chẳng phải để kiểm chứng vì tôi đã hoà n toà n chắc chắn. Tôi quay ngưá»i rất cháºm, cố cưỡng lại những cÆ¡ bắp Ä‘ang căng ra ngoà i ý muốn.
Bella Ä‘ang đứng nép và o tưá»ng sát cá»a ra và o, nắm chặt tá» giấy trong tay. Mắt cô ấy mở to sững sá» khi bắt gặp cái nhìn dữ dá»™i, đầy Ä‘e doạ cá»§a tôi.
Mùi hương trà n ngáºp trong căn phòng nhỠấm áp. Cổ há»ng tôi khô cháy.
Phản chiếu trong đôi mắt cô ấy, tôi lại thấy con quái váºt Ä‘ang nhìn mình.
Tay tôi vẫn Ä‘ang giÆ¡ lên ngáºp ngừng. Không cần quay lại tôi vẫn có thể nắm được đầu cô Cope và ấn và o bà n vá»›i má»™t lá»±c đủ mạnh để giết cô ngay láºp tức. Chỉ có hai mạng ngưá»i thôi, không phải hai mươi ngưá»i như lúc trước nữa. Má»™t cÆ¡ há»™i đáng kể đây.
Con quái váºt Ä‘ang nôn nóng, thúc giục tôi hà nh động.
Nhưng vẫn còn má»™t lá»±a chá»n khác – chắc chắn phải có.
Tôi láºp tức ngừng thở, táºp trung tưởng tưởng ra khuôn mặt cá»§a bố Carlisle,… rồi quay lại phÃa cô Cope lúc nà y Ä‘ang ngạc nhiên vá» thái độ khác lạ cá»§a tôi. Cô lùi xa khá»i tôi vá»›i đôi chút sợ hãi.
Váºn dụng tối Ä‘a khả năng kiá»m chế đạt được trong bao tháºp niên sống “kiêng khem†cá»§a mình, tôi cố giữ cho giá»ng nói cá»§a mình nhẹ nhà ng, trÆ¡n tru, mặc dù má»—i lần nói, không khà đáºm đặc mùi hương chết ngưá»i kia lại có cÆ¡ há»™i ùa và o trong phổi.
“Thôi cô ạ. Em thấy Ä‘iá»u nà y khó mà thá»±c hiện được. Cảm Æ¡n cô đã giúp emâ€.
Tôi quáng quà ng lao ra khá»i phòng, cố quên Ä‘i cảm giác vá» dòng máu nóng ấm chảy trong ngưá»i cô gái đứng cách tôi chỉ và i centimet.
Khi đã ngồi trong xe tôi má»›i dám thả lá»ng ngưá»i. Lúc vừa rồi tôi đã Ä‘i quá nhanh, cÅ©ng may là há»c sinh hầu như đã vá» hết, chỉ má»™t và i ngưá»i nhìn thấy. Tôi nghe thấy ý nghÄ© cá»§a D.J. Garret, má»™t há»c sinh năm thứ 2: “Edward Cullen vừa từ đâu xuất hiện thế nhỉ? Cứ như cáºu ta từ không khà bước ra váºy… Mình lại vừa Ä‘i vừa nghÄ© linh tinh rồi. Mẹ vẫn bảo….â€
Khi đã nhà o được và o trong chiếc Volvo, dù rất cố gắng nhưng tôi vẫn thấy mình thở hổn hển như kẻ đang sắp chết ngạt.
“Anh Edward?†Alice hốt hoảng gá»i.
Tôi chỉ hÆ¡i quay đầu vá» phÃa cô ấy.
“Có chuyện quái quá»· gì vừa xảy ra vá»›i em thế?†Emmet gặng há»i. Tâm trà anh ấy vẫn Ä‘ang bị chi phối bởi việc Jasper không sẵn sà ng cho việc đấu lại tráºn đêm qua.
Thay vì trả lá»i, tôi khởi động xe, cần phải ra khá»i chá»— nà y để tránh chạm mặt Bella Swan má»™t lần nữa. Vẫn không ngừng bị ám ảnh bởi con quái váºt xấu xa trong chÃnh con ngưá»i mình…. Tôi quay xe rất nhanh rồi tăng tốc độ, nhanh chóng đạt tá»›i 40 dặm ngay khi ra tá»›i đưá»ng, và 70km dặm trước khúc cua đầu tiên.
Không cần nhìn tôi cũng biết, Emmettt, Rosalie và Jasper đang quay cả sang nhìn Alice nhưng cô ấy cũng nhún vai chịu thua không biết chuyện gì đã xảy ra, Alice chỉ thấy tương lai chứ đâu thấy được quá khứ.
Và lúc nà y Alice bắt đầu táºp trung tìm hiểu việc tôi sắp là m, cả hai chúng tôi Ä‘á»u ngạc nhiên vì những gì cô ấy nhìn thấy.
“Anh sẽ rá»i Ä‘i? “ Alice thì thầm.
Những ngưá»i khác quay sang nhìn tôi.
“Anh sẽ là m váºy à ?†tôi rÃt lên trong giáºn dữ.
Rồi tiếp theo cô ấy sẽ nhìn thấy…, khi ý chà cá»§a tôi lung lay… sá»± lá»±a chá»n kia sẽ đẩy tương lai cá»§a tôi và o con đưá»ng tăm tối .
“Ohâ€
Bella Swan chết. Äôi mắt tôi đục ngà u mà u máu…Äấy chắc sẽ là những Ä‘iá»u Alice sắp nhìn thấy. Chúng tôi sẽ phải chỠđợi má»™t thá»i gian an toà n trước khi bắt đầu lại cuá»™c sống như những ngưá»i bình thưá»ng…
“Ôi†Alice lặp lại. Bức tranh đã rõ rà ng hÆ¡n. Tôi nhìn thấy phÃa trong ngôi nhà cá»§a cảnh sát trưởng Swan, thấy Bella Ä‘ang ở trong bếp tay cầm chiếc cốc mà u và ng, quay lưng lại phÃa tôi Ä‘ang ẩn mình trong bóng tối… mùi hương kéo tôi đến gần cô ấy…
“Dừng lại Ä‘iâ€.. tôi rên rỉ, không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Xin lỗi anh†Alice thì thầm, mắt vẫn mở to nhìn tôi.
Con quái váºt đã quay trở lại.
Và khung cảnh Alice nhìn thấy lại thay đổi. Con đưá»ng cao tốc ban đêm vắng vẻ, tuyết phá»§ kÃn những hà ng cây ven đưá»ng, cảnh váºt lao Ä‘i vun vút vá»›i váºn tốc Ãt nhất là hai trăm dặm má»™t giá».
“Dù chỉ má»™t thá»i gian ngắn thôi... Em vẫn sẽ rất nhá»› anhâ€.
Emmett và Rosalie nhìn nhau lo lắng.
Chúng tôi đã chuẩn bị đến chá»— rẽ và o con đưá»ng dẫn vá» nhà .
“Thả bá»n em xuống đây†Alice đỠnghị “Anh nên tá»± mình nói vá»›i Carlisle."
Tôi đồng ý và phanh gấp lại.
Emmett, Rosalie và Jasper lặng lẽ bước ra, há» sẽ yêu cầu Alice giải thÃch má»i chuyện khi tôi đã Ä‘i. Alice chạm và o vai tôi.
“Anh sẽ không là m gì sai tráiâ€, Alice thầm thì. “Những hình ảnh em nhìn thấy chỉ là chá»§ quan thôi. Cô ấy là ngưá»i thân duy nhất cá»§a ông Charlie. Việc đó sẽ giết chết ông ấy mấtâ€.
“Ừâ€. Tôi đồng ý, nhưng chỉ là vá»›i câu sau cùng cá»§a Alice.
Cô ấy ra chá»— những ngưá»i còn lại, chân mà y chau lại vì lo lắng.
HỠbiến mất và o rừng, trước khi tôi kịp quay ô tô.
Tôi biết những gì Alice thấy có thể bị thay đổi. Trong lúc lái xe quay lại Fork vá»›i váºn tốc 90 dặm/h, tôi vẫn chưa quyết định mình sẽ Ä‘i đâu. Äến chà o tạm biệt bố? Hay Ä‘i theo hướng con quái váºt trong tôi Ä‘ang mong? Con đưá»ng cứ lướt qua dưới bánh xe tôi.