9.
Không một ai muốn tin, nhưng đó là sự thực. London cũng có những khu Getto riêng của nó.
Thành phố rộng khổng lồ này đang oằn lưng dưới gánh nặng quá khứ, bởi đế quốc phải trả nợ cho những tội lỗi thực dân mà nó đã phạm phải.
London có tất cả các màu da. Trong khi những di dân da đen hội nhập khá tốt thì những người da vàng lại gặp không ít khó khăn. Đa số người châu Á cũng chẳng muốn hòa mình vào xã hội, họ thích sống riêng với nhau, và các Getto đua nhau xuất hiện.
Máy tính đã lọc ra những người mang họ Kulani. Nhiệm vụ của chúng tôi bây giờ là tìm gặp họ.
Người bị giết đã sống trong một căn phòng gần khu cảng. Chúng tôi tới đó, xem xét căn phòng thật kỹ nhưng chẳng tìm được gì.
Khoảng không gian giữa những khoảng tường bẩn thỉu vẫn còn ngập trong mùi máu tởm lợm. Nó không phải là môt căn hộ thực sự, đúng hơn là một cái ổ bẩn thỉu bừa bãi, nơi tôi không thể sống nổi tới hai ngày.Căn phòng của Fahran là một khúc xây thêm, nhưng toàn bộ ngôi nhà chính cũng chẳng khá gì hơn.
Dân trong nhà đứng nhìn chúng tôi như những tảng băng. Ở đây chẳng một ai muốn liên quan đến cảnh sát. Mỗi khi chúng tôi lên tiếng hỏi là cửa lại được sập lại, hoặc người đối diện chỉ lặng lẽ nhún vai.
- Một bức tường. – Suko vừa nói vừa nhìn qua khuôn cửa sổ xuống mảnh sân trong xám xịt. - Ở đây ta chỉ gặp một bức tường im lặng.
Tôi nhún vai.
- Nhưng anh ta phải có người quen. Chắc chắn thế.
- Đúng, nhưng mình tìm đến bao giờ cho ra. Chưa tìm được thì thế nào cũng sẽ có thêm một vụ giết người nữa.
- Cậu nói có vẻ chắc chắn ghê.
- Rất chắc.
- Tại sao vậy?
Suko quay người lại, nhìn lên vết máu đỏ nâu trên vải trải giường.
- Đây không phải là một vụ giết người bình thường, John ạ. Mình thấy nó bốc mùi hành quyết, một nghi lễ.
- Hành quyết bằng da dê.
- Đúng thế.
Tôi lẩm bẩm hai chữ Java.Tôi tin chắc hòn đảo này là dấu vết dẫn chúng tôi tới cội nguồn. Suko hỏi phải chăng tôi muốn tới Java.
- Nếu mọi dấu vết đều gãy giữa chừng thì ta sẽ phải sang đó.
- Không, John, không đâu. Tôi tin ta sẽ tìm thấy lời giải ngay tại London.
- Ở gia đình Kulani.
- Chắc chắn.
- Họ sống ở đâu?
Suko nhún vai.
- Chắc chắn là họ đã nhập cư nhưng không khai báo địa chỉ.
- Còn Fahran thì có vẻ đã cắt đứt quan hệ với họ. – Tôi nói.
- Anh ta là nạn nhân đầu tiên, - Suko tỉnh táo tiếp tục dòng suy luận.
- Tôi muốn biết anh đang dựa vào xuất phát điểm nào.?
- Chắc chắn là mình không xây nhà trên cát. Bản thân mình cũng là người châu Á. Mình biết lục địa đó ẩn chứa những truyền thống nào, những mối liên kết thắt buộc nào với quá khứ. Mình đã suy nghĩ kỹ, kẻ sát nhân đã hành động theo một chiến thuật mà người châu Âu các cậu không hiểu được, bởi các cậu không hóa thân được vào nền văn hóa cổ xưa đó.
- Thế thì giải thích rõ cho mình hiểu đi.
Suko mỉm cười.
- Mình không giải thích được. Mình chỉ biết gia đình Kulani đã mắc nợ ai đó. Những mối hận thù truyền kiếp thường là nội dung của các truyện cổ tích, huyền thoại, thường được các gánh rối rong kể lại. Chúng đóng một vai trò rất quan trọng trong cuộc sống người châu Á. Chẳng phải tại Trung quốc hay Nhật Bản, kể cả Đông Nam Á và hàng trăm hòn đảo của Indonesia. Mình chưa tìm được bằng chứng, nhưng kiểu ra tay của thủ phạm cho thấy đây là hành động tái diễn một bi kịch cổ, đẫm máu.
Suko nói rất nghiêm trang. Tôi tin từng lời.
- Nếu cậu chứng minh được thì cậu thật đáng nể, anh bạn gìa ạ.
- Ta phải tìm cho được nhà Kulani hoặc tên giết người.
- Hay là nó vẫn đang ngồi ở đây?
- Mình không biết, nhưng mà…
Cánh cửa bật mở tung. Hai gã thanh niên tràn vào phòng như hai chiếc xe tăng dang rộng chân. Chúng không nghĩ sẽ gặp người ở đây. Hai nét mặt hầm hầm hứa hẹn nhiều điều khi chúng dừng đứng lại.
- Bao giờ các cậu cũng vội thế à? - Tôi hỏi.
Một gã đeo một bên hoa tai rất lớn. Gã thấp người, da đen, trông bụi bậm. Đồng minh của gã là một tay da trắng, đầu đội mũ len đen. Mặt hắn trông như một bãi chiến trường, chẳng chỗ nào không có mục trứng cá. Gã da đen bước lên, giơ lên trước mặt tôi một nắm tay đeo đấm sắt.
- Nếu chúng mày không biến nhanh, tao sẽ khuấy tung gan ruột mày lên, con lợn da trắng khốn kiếp !
Tôi bình thản.
- Các cậu tìm Fahran Kulani?
- Không phải, thằng già.
- Thế tìm ai?
Thằng con trai thấp lùn vung nắm đấm lấy đà, nhưng đột ngột trở lại hiền hòa khi ngó thấy nòng Berretta.
- Đạn này không khuấy tung gan ruột cậu. – Tôi giải thích, - Nhưng thỉnh thoảng nó thích tạo những lỗ hổng khó bịt. Đặc biệt nếu là lỗ hổng ở sọ.
Gã thanh niên nuốt cơn giận xuống.
- Các anh ở đâu tới đây? – Gã hỏi. – Ai cử các anh tới?
- Không ai cả.
Gã thấp lùn vẫn vất vả nuốt cơn bực tức. Mặt Trứng Cá nhìn vẻ bình tĩnh. Gã đã xắn tay áo lên, nhìn tôi bằng đôi mắt xanh nhợt như màu nước.
- Nó nợ bọn tôi nhiều hơn. Bọn tôi có quyền trước.
- Thật hả?
- Đúng, chó chết.
- Ở đây chẳng còn gì đâu.
- Các anh lấy hết rồi hả?
- Không.
Gã thấp lùn không tin tôi. Gã đang muốn nhảy xổ vào tôi như một con chuột cống đói khát, nhưng khẩu súng ngắn đã ép hắn phải nể sợ.
- Chúng tôi vừa muốn đi khỏi đây, kiếm ở chỗ khác. – Tôi giải thích.
- Ở đâu?
Tôi cười rộng miệng.
- Thử đoán xem, chú nhóc.
Gã không nuốt nỗi cái bí danh đó. Gã lồng lộn lên, giậm giậm chân.
- Tao không biết, đồ chó chết!
- Fahran còn gia đình! – Tôi gợi ý.
- Đúng! - Mặt Trứng Cá kêu lên. – Nó nói đúng đấy. Tất cả bọn chúng nó đều có gia đình. Cả lũ da vàng chúng nó…
Gã bỗng im bặt.
Gã thấp lùn cười.
- Hiểu rồi. Bọn mày muốn đến đòi tiền nhà Kulani.
- Có lẽ.
- Không đến nỗi ngu.
- Nhưng chúng tôi đến lượt trước.
Gã thấp lùn liếc xuống nòng súng của tôi. Khi gã bước tới, vành sắt trên tay hắn loáng phản chiếu ánh đèn.
- Ta có thể đi cùng. - Hắn đề nghị.
- Để tôi nghĩ đã.
- Nghĩ nhanh lên. – Gã thấp lùn nhìn quanh. Gã thấy chiếc giường và những vệt máu trên đó. – Nó bị hành hình à?
- Trông có vẻ thế.
Mặt Trứng Cá lên tiếng.
- Bọn tao nghe nói nó bị chặt đứt hai tay. Thằng giết nó chắc bị điên rồi.
- Tôi không chứng kiến.
- Thế mày có chứng kiến không, thằng mắt xếch?
- Cũng không.
Gã thanh niên thấp lùn giơ tay chạm vào hoa tai.
- Thôi được. – Gã nói. - Thế thì đi thôi. Ở đây chẳng được tích sự gì. Tao không thích ở nơi có người bị giết.
- Hiền lành thế cơ à?
- Dĩ nhiên.
Tôi gật đầu.
- Được, ta cùng đi sang chỗ nhà Kulani. Họ vẫn còn sống ở đây, trong…
- Đúng, trong dãy nhà lớn bên đường Jamaica, gần công viên Southfork.
- Tốt lắm. – Tôi cười thầm trong bụng. Những gì mà cảnh sát London không làm được, tôi đã tìm ra chỉ bằng một câu hỏi lững lờ. Bây giờ chúng tôi biết gia đình Kulani sống ở đâu.
- Bọn cớm đã hỏi cung các cậu chưa? – Suko hỏi.
- Chưa.
- Các cậu cũng không biết gì mà khai phải không?
- Mày hỏi y như một thằng cớm.
Suko cười lạnh.
- Có lẽ tôi là cớm thật.
- Một thằng da vàng như mày hả?
- Đúng đấy. – Tôi nói khẽ. – Anh ấy là một tay cớm và rất thích những loại thanh niên như các cậu. Cút đi và đừng bao giờ vác mặt đến nhà Kulani! Cút ngay lập tức! Quên trò nợ nần của Kulani đi!
- Nợ đánh bạc là nợ danh dự…
Bàn tay trái của tôi chìa thẻ tới.
- Đủ chưa, thằng nhóc?
Gã nhìn trân trân, trợn mắt lên, sặc sụa câu gì đó trong cổ rồi nói thành tiếng:
- Chó chết, đúng thế!
- Cái gì? - Mặt Trứng Cá tru lên.
- Thậm chí của Scotland Yard.
- Thằng mắt xếch cũng như thế hà?
- Một câu hỗn láo thế nữa là ở lại đây luôn đấy! – Suko doạ thằng đội mũ đen.
Gã ngậm mồm lại.
Gã bạn hắn lúc đó đã lùi lại, giơ cả hai tay vẫy.
- Thôi được rồi, được rồi, đừng nóng.
- Tôi cũng thấy thế.
Cả hai gã thanh niên rặn ra một nụ cười đần độn rồi kéo cửa, tìm đường ra ngoài. Bên dưới chân hai gã bây giờ đã là chiếc cầu thang dựng đứng, được hàn bằng hai chiếc cầu thang cứu hỏa. Cánh cửa đóng lại. Chúng tôi nghe tiếng bước chân của hai gã thanh niên nện trên những thanh sắt và đột ngột, một tiếng thét rợn người.
Nó cảnh báo chúng tôi như còi báo động.
Vị thế đứng của Suko tiện lợi hơn. Anh mở cửa, nhưng dừng ngay lại, nhìn xuống dưới.
Tôi ngó qua vai anh.
Trước mặt chúng tôi là một bức tranh rùng rợn, khiến tóc tai chúng tôi dựng đứng hết cả lên…
10.
Nó đã đập trúng gã thanh niên thấp lùn. Cơ thể gã vắt ngang qua tay vịn cầu thang, đầu ngã ra phía ngoài và máu đang phun ra khỏi một vết thương ngang cổ như nước phun ra từ vòi dẫn.
Bạn hắn đứng sát tường, mặt nhợt như vôi, toàn thân cứng đờ. Kẻ giết người chắc đã bất ngờ nhô ra như một bóng đen, lướt vụt qua và chém gã thấp lùn bị thương nặng.
Nhưng hắn đâu rồi?
Tôi đẩy Suko tiến qua ngưỡng cửa, quay sang trái và nhìn thấy một vệt đen đang nhảy nhót trên tường nhà. Thoạt đầu, tôi tưởng đó là ánh nắng bị hắt lại từ một vật thể đang chuyển động.
Nó là một cái bóng, và nó có một hình dạng đặc biệt. Một hình người với hai cánh tay tới khuỷu. Từ đó trở xuống là hai cái kéo.
Chẳng lẽ nó đã…?
Cái bóng chuyển động. Chỉ trong vài giây, nó đã bò đến mái rồi biến mất.
Hết, kết thúc…
Suko đang quan tâm tới kẻ bị thương. Mặt Trứng Cá bây giờ khóc nức nở, toàn thân run bắn. Gã chắc chắn sẽ không bỏ chạy. Suko đã kéo kẻ bị thương lên, để hắn ngồi tựa lưng vào tay vịn cầu thang.
Vũ khí kéo một vệt dài chênh chếch qua cổ, cằm, ra sau gáy gã thanh niên thấp lùn. Cằm đã mất một mảng da thịt. Vũ khí cắm vào chỗ đó sâu tới nỗi lộ cả xương.
- Gã còn sống! – Suko thì thào.
Tôi thét vọng qua mảng sân, về phía một đám người tò mò đang tụ lại.
- Gọi xe cấp cứu, nhanh lên!
Một cô gái trẻ chạy đi. Những người khác ở lại và nhìn trân trối về phía vũng máu đang lan ra dưới đất.
Suko và tôi đều mang trong người khăn tay sạch. Chúng tôi băng bó vết thương để gã thanh niên đừng mất quá nhiều máu. Quỳ gối bên nhau trên cầu thang, hai chúng tôi nghe hơi lạnh đang kéo qua gáy mình.
- Khốn kiếp, John. – Suko nói. - Nạn nhân cũng rất có thể là chúng ta.
- Đúng, nếu bọn mình bước ra trước.
- Vậy ra kẻ giết người vẫn còn nán lại đây và tìm cách xóa dấu vết.
Tôi nghĩ đến cái bóng đen và đôi tay kéo.
- Chính xác thế đấy, anh bạn ạ.
Mặt Trứng Cá vẫn còn khóc. Tôi bước đến trước mặt gã và xoay người gã lại. Gã thanh niên quả thật đã vải ra quần. Tôi nhìn rõ một vệt ẩm trên nền vải. Ai bây giờ mỉm cười quả thật là đồ ngu. Trong một tình huống căng thẳng quá sức, một phản ứng như thế này hầu như là tự nhiên.
- Cậu còn nói nỗi không?
Gã thanh niên tiếp tục ôm đầu rên la. Chỉ sau khi tôi hỏi đến lần thứ ba, anh ta mới buông hai tay xuống, để lộ khuôn mặt trứng cá sưng vù.
- Kể cho tôi nghe chuyện gì xảy ra.
Gã thanh niên đưa ống tay áo quệt hai dòng nước mũi.
- Em không biết. Nó rất nhanh, rất nhanh, anh có hiểu không. Bóng đen đó đột nhiên xuất hiện.
- Thế rồi sao?
- Cái kéo. Đầu tiên nó ở trên tường, rồi nhảy tới trước mặt Socco. Nhảy sát vào người, Socco không tránh được. Cái…cái kéo cắt phập lại. Chỉ một nhát thôi, mà…
- Còn gì nữa không?
- Em hét lên.
- Chúng tôi có nghe.
- Rồi nó nhảy đi. Nó lăn vào tường. Nó.. nó biến mất.
Tôi phải công nhận gã thanh niên không hề nói dối. Cả chúng tôi cũng đã nhìn thấy bóng đen lướt qua tường lên phía mái. Câu hỏi chỉ là tại sao nó còn lẩn quất quanh hiện trường. Có phải nó muốn ngăn không cho chúng tôi tìm ra một dấu vết có thể dẫn tới lai lịch của nó, dấu vết của gia đình Kulani. Rõ ràng là thế, rõ ràng có kẻ muốn cắt ngang dấu vết này.
Chúng tôi sẽ không thoái chí, sẽ đi theo đúng con đường vừa mở ra, nhưng phải cẩn trọng tối đa. Mặt Trứng Cá hắng giọng hai lần mới hỏi được thành tiếng.
- Có phải Socco đã chết?
- Chưa. Nếu không, chúng tôi đã không gọi xe cứu thương.
- Nhưng trông nó như đã chết.
- Cậu ấy chỉ ngất thôi. – Tôi nhìn về hướng Suko, khuôn mặt anh đang nhăn lại. Lo âu.
- Tình hình tệ lắm, John à.
- Bác sĩ chắc sẽ tới ngay bây giờ.
- Nhưng anh ta chẳng thể nhanh bằng cái bóng.
- Cậu nói đúng.
Chúng tôi chỉ còn biết chờ. Từng giây đồng hồ lừ đừ trôi. Cuối cùng, tiếng còi xe cấp cứu vẳng đến phía bên ngoài dãy nhà. Bác sĩ xuất hiện. Cứ để anh ấy mang cả Mặt Trứng Cá theo cùng. Cậu thanh niên đã rối loạn thần kinh thực sự.
Tôi nhìn dọc tường nhà lên trên.
Một ngày tháng Tư khô ráo. Mặt trời tỏ ra có thiện cảm với London. Nó rải ánh sáng lên các mái nhà. Nhưng chỗ nào có ánh sáng, ở đó cũng có bóng tối.
Tùy theo góc độ của ánh sáng, những ngôi nhà ném những cái bóng dài ngắn khác nhau. Những vệt tối bây giờ đột nhiên khiến tôi nổi da gà.
Có cảm giác như tất cả lũ chúng đều đang chuyển động, tạo thành những hình thù thoắt ẩn thoắt hiện. Chúng đang cười nhạo chúng tôi. Chắc chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, được gọi lên từ trạng thái căng thẳng cực độ của mấy phút đồng hồ vừa qua.
Dưới sân, nhóm người tò mò đang giãn ra nhường đường cho bác sĩ. Đi cùng anh là hai hộ lý khiêng một chiếc cáng. Bác sĩ còn trẻ. Anh bước gấp lên cầu thang, gật đầu chào chúng tôi rồi nhìn người bị thương. Suko đã né sang bên, nhường chỗ.
- Trời đất, cái gì thế? – Bác sĩ thì thào, mặt trắng ra.
- Chúng tôi sẽ giải thích sau.
- Các anh là ai? - Giọng bác sĩ trộn vẻ nghi ngờ.
- Scotland Yard.
Anh lộ vẻ quan tâm.
Bác sĩ làm việc rất khéo. Chúng tôi rời cầu thang, quay trở lại căn phòng và nhìn bác sĩ làm việc qua khuôn cửa mở.
Đáng tiếc, căn phòng không có điện thoại. Tôi rất muốn điện thoại cho Sir James.
- Tình hình căng rồi đấy. – Suko nói. - Cậu biết mình đang linh cảm điều gì không?
- Rằng cái bóng đó sẽ đuổi giết chúng ta.
- Mình không phản đối.
Rởn người khi nghĩ lại câu mình vừa nói, tôi bước tới sát ngưỡng cửa.
Người bị thương lúc này đã nằm trên cáng. Hai hộ lý khiêng cậu ta đi. Bác sĩ còn nán lại. Anh trầm ngâm nhìn theo cái cáng lắc đầu.
- Có chuyện gì không, bác sĩ?
- Cậu ấy bị sốc nặng, rất nặng. Tôi không chắc cậu ta có qua được hay không?
Rồi quay sang tôi, bác sĩ hỏi:
- Cậu ấy bị tấn công bằng thứ vũ khí gì vậy?
- Tồi chưa biết chính xác. Nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu các bác sĩ tìm thấy vết lông cừu hay lông dê quanh miệng vết thương.
- Anh nói thật hả? – Bác sĩ lùi một bước như đâm ra sơ hãi tôi.
- Tôi nói thật đấy!
- Tôi sẽ báo tin cho ông sau. Bác sĩ quay người và lắc đầu bước nhanh xuống dưới. Bước chân để lại tiếng vọng lớn trên những bậc thang. Nghe chúng như lời giả biệt.
Mặt Trứng Cá ở lại. Cậu ta vẫn đứng trên cầu thang, dán sát người vào tường. Cậu ta vẫn chưa ngưng khóc.
- Cậu đi được rồi. – Tôi nói.
- Còn Socco?
- Mong là cậu ấy gặp may.
Mặt Trừng Cá lại đưa tay áo quệt mũi. Rồi cậu thanh niên đó chạy đi. Nhìn như một kẻ đang trốn tai họa.
Tôi vào phòng với Suko. Anh đứng bên cửa sổ, quay lưng lại phía tôi. Hai cánh tay anh buông thỏng xuống hai bên, bất động. Lòng bàn tay mở ra ngoài như hai chiếc đĩa nhỏ.
- Ta phải tìm cho được gia đình Kulani, John. Phải tìm cho bằng được. Nếu không sẽ xảy ra thảm họa.
- Thảm họa đã bắt đầu rồi.
- Kẻ nào giết người bằng da cừu hay da dê? – Anh quay người lại. Ánh mắt như chờ từ phía tôi một câu trả lời.
Tôi không biết câu trả lời đó, và nói chung chung.
- Dù kẻ đò là ai, Suko, chắc hắn không phải thành viên của nền văn hóa chúng ta.
- Đúng, mình cũng nghĩ vậy.
- Java, pháp thuật Java. Đối với mình, nó là một thế giới xa lạ.
- Mình đã nghĩ rồi. – Suko nói. – Các cuộc tấn công, động tác lột da thú, những vụ giết người. Tất cả đều tuân thủ một quy luât, như theo một kịch bản viết sẳn.
- Ý cậu muốn nói sao?
- Chính cái kịch bản đó.
- Mình không hiểu.
- Sân khấu, John ạ. Như trên một sân khấu, một sân khấu cắt giấy. Sự liên tưởng này đến với mình rất bất chợt, hoàn toàn không có căn cứ. Nhưng mình là dân Châu Á, mình có thể nhìn mọi vật bằng con mắt khác các cậu. Cả hai chúng ta đã nhìn thấy bóng đen đó trên tường, nhìn thấy nó lướt về hướng mái nhà.
- Đúng thế. Mọi việc cậu nói đều đúng. Chỉ có điều những con búp bê trên sân khấu không phải là một thực thể sống. Chúng không tự cử động. Chúng nghe theo lời những người giật dây. Mình đâu có thể thấy kẻ nào điều khiển bóng đen đó.
Suko nhún vai.
- Có lẽ chúng đã tự vật chất hóa, biến thành thực thể độc lập.
- Có lẽ là lời giải đó, chỉ có điều khó tưởng tượng thôi.
- Thử nghĩ tời pháp thuật xem!
Tôi mỉm cười.
- Có lẽ để sau. Bây giờ mình muốn đến chỗ nhà Kulani nhanh như có thể.
- Tay Fahran có vẻ đã đi vay nợ khắp mọi nơi. Socco và Mặt Trứng Cá cũng đến đây đòi nợ. Có lẽ ta sẽ tìm thấy gia đình đó.
- Ta nên gọi cho Tanner.
Suko đồng ý. Trên này chẳng còn gì giữ chân chúng tôi. Suko và tôi ra khỏi căn hộ và tìm thấy chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn. Chẳng là chuyện dĩ nhiên trong một khu Getto như thế này
Tanner lộ rõ vẻ vui mừng khi nghe thấy giọng tôi. Cả anh cũng đã tìm cách gọi cho chúng tôi mà không gặp. Tôi vừa muốn báo cáo lại những gì vừa mới chứng kiến thì anh đã nhanh nhẩu lên tiếng trước.
- Tôi biết phải tìm gia đình Kulani ở đâu.
- Tuyệt.
- Họ sống trong Nhà Mồ !
Không nhìn vào gương, tôi cũng biết da mặt mình bây giờ trắng bệch, cằm trễ xuống.
- Tanner, nghe như thể họ đã chết rồi…
- Không, họ còn sống. Họ ở trong một Khu chung cư cũ, được gọi là Nhà Mồ, những cái hộp cao tầng, chật chội và xám xịt. Người ta nhét họ vào đó từ thời thiếu nhà ở. Cậu sẽ tìm thấy ở đó đủ mọi dân tộc và màu da. Có ba cái Nhà Mồ như thế. Gia đình Kulani sống trong khu thứ nhất, khu A.
- Cám ơn anh.
- Không có chi.
Tôi kể mọi sự việc vừa xảy ra cho Tanner nghe, anh bật huýt gió.
- Trời đất, thế là thế nào?
- Tôi không biết. Có lẽ có kẻ đang tìm cách xóa dấu vết.
- Phải, có lẽ vậy.
- Nó chứng tỏ chúng tôi đã tiến rất gần đến kẻ giết người. Lũ chúng nó không bao giờ muốn bị người ta điều tra, bám theo. Tới chỗ nhà Kulani chắc chúng tôi sẽ biết nhiều hơn.
- Các cậu cần trợ giúp không?
- Tôi nghĩ là chưa. Chống lại bóng đen là một cuộc chiến đặc biệt.
- Chúc vui vẻ !
- Cám ơn!
Suko nãy giờ đã bật loa nghe cùng. Anh lúc lắc đầu.
- Khu vực này chẳng thuận lợi chút nào.
- Ta đâu có được chọn lựa.
Tôi xoay chìa khóa xe, lên đường. Ít ra thì chúng tôi cũng không phải vượt qua sông Themse. Một yếu tố có giá trị trong tình trạng giao thông của London hiện thời. Mặc dầu vậy, lái xe giữa buổi chiều thật chẳng dễ dàng. Chúng tôi chỉ tiến được từng quảng ngắn, và với tốc độ rất chậm. Khu này có rất nhiều xe tải chở hàng đến kho.
Có một bầu trời thứ hai phủ đầy khói xe. Tôi ngồi sau tay lái, tập trung vào làn xe. Mặt trời nằm chênh chếch. Nó khiến người ta lóa mắt.
Bóng đen ?
Đầu tiên tôi chỉ thấy nó lờ mờ. Rồi tôi đâm nghi ngờ và nhìn kỹ hơn.
Tôi để ý đến hình dạng và những chuyển động nhanh vùn vụt của chúng. Chúng trôi đến gần xe tôi rồi lại biến mất.
Tới gần cầu Tower, chúng tôi bị kẹt vào một đoạn tắc đường. Không nhích được mét nào nữa. Đứng yên tuyệt đối.
Suko rên lên bên cạnh tôi.
- Có dùng còi cảnh sát thì đến đây cũng chẳng tiến được.
- Đúng, gọi trực thăng đi!
- Trực thăng chẳng hạ cánh nỗi đâu !
Chúng tôi không có cách nào hơn là chờ. Tôi đã tắt máy, nhưng vô số người khác chẳng tinh ý như vậy. Họ cứ để máy chạy, chỉ khiến không khí càng khó thở hơn.
Đứng yên, không nhúc nhích. Chỉ nghe tiếng rủa xả, chửi bới của một số tài xế.
Tôi nhìn sang phải. Kề bên xe chúng tôi là thùng chứa hàng của một chiếc xe tải. Một bức tường sáng màu nhôm.
Những cái bóng vẫn còn đó. Chúng nhảy qua đầu xe, trùm qua chúng tôi.
Trong khi đó, bầu không khí xung quanh hoàn toàn không chuyển động.
Vì ngột ngạt, chúng tôi đã hạ cửa kính xuống. Không khí trong xe Rover rất nóng.
Cả hai chúng tôi cùng thấy mệt. Tôi nhìn Suko nóng ruột cựa quậy trên ghế.
- Sao thế ?
- Mình có cảm giác bị theo dõi.
- Mình cũng thế !
- Tại sao có một số bóng đen chuyển động? – Suko đã tháo dây bảo hiểm ra, anh cúi người về phía đằng trước
- Mình không biết.
- Không linh cảm gì?
- Có…
Bầu không khí nóng như trong lò tắm hơi giam giữ chúng tôi. Chiếc xe như trở thành nhà ngục. Không gian chật chội, những cánh cửa đóng kín và…
Bỗng nhiên nó xuất hiện.
Nó nhảy lên trên mui xe đằng trước. Nó chỉ là một chuyển động lướt thoáng, một cái gì đó lao qua thật nhanh đến mức ánh mắt chúng tôi hầu như không theo kịp. Nó run qua làn vỏ xe, tới lần kính trước, nhưng không bị làn kính nuốt chững như một cái bóng bình thường mà trở nên rõ nét hơn.
Cái bóng có hình dạng riêng.
Một hình người khẳng khiu với hai cánh tay như một hình cắt giấy.
Nhưng hai cánh tay đồng thời là hai cây kéo.
Chúng xỉa tới.
Kính đột ngột vỡ tung. Chúng tôi nhìn thấy những mảnh vụn rơi ra. Một lỗ hổng đủ cho hai cái kéo cắt tới từ hai phía.
Chúng lao vào.
Bóng đen phẳng đột ngột trở thành một nỗi đe dọa ba chiều, nó chỉ muốn một điều duy nhất.
Giết !
Giết hai chúng tôi.
Suko ở vị trí thuận lợi hơn. Anh đã tháo đai lưng ra. Tôi còn phải làm việc đó. Khi dây lưng của tôi rời ra cũng là lúc anh đẩy bật cửa ra ngoài.
Cái kéo xỉa tới. Vật thể đã trở thành một công cụ hiện hữu của cái ác, một công cụ tàn khốc, không còn là cái bóng nữa. Hai cánh tay của nó giang rộng ra, muốn xỉa tới một mục tiêu lớn.
Nhanh như chớp, tôi né sang bên. Lưỡi kéo sượt qua tay lái, đâm thẳng vào lưng ghế.
Kẹp giữa xe mình và chiếc xe chở hàng, tôi kịp quan sát chiếc kéo trong một thoáng. Nó không còn là bóng đen nữa, nhưng khi tự rút ra khỏi lưng ghế, nó lại tự phẳng ra thành một bóng đen và biến qua lần cửa kính.
- Thấy nó không?
Suko hét lên từ phía trái xe và nhìn thấy tôi giang hai tay bất lực. Người tài xế chiếc xe tải bên tôi cũng mở cửa xe. Suýt nữa thì cửa đập vào mặt tôi.
-Các anh điên hả ?
Tôi rút thẻ. Giơ cao một thoáng về phía anh ta. Thế là đủ.
Tài xế rút lui vào buồng lái.
- Nó đi rồi ! – Tôi nói
Suko bây giờ đã đứng bên tôi.
- Đúng, mình cũng thấy rồi. Nó đã.. – Anh nhìn quanh.
Mặt trời đang tỏa sáng. Chỗ nào cũng có bóng đen. Mọi chiếc xe đều đỗ bóng. Nhưng không chiếc bóng nào chuyển động hoặc có hình dạng giống kẻ sát nhân tàn khốc nọ. Nó quả thật đã xỏ mũi được chúng tôi.
Người trong những chiếc xe đậu quanh đó cũng đã để ý vì những cử chỉ khẩn trương của chúng tôi..Thêm một lần nữa, tôi được chứng kiến con người ta khi rảnh rỗi có thể tò mò đến mức độ nào,
Suko và tôi lặng lẽ đập nốt những chỗ kính rạn. Mảnh kính vụn rơi lạo xạo vào trong xe như vô vàn những hạt băng nhỏ.
Người xung quanh dĩ nhiên muốn biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng những câu hỏi của họ không được trả lời. Trong khi Suko lau chùi ghế anh, tôi nhìn thật kỹ chiếc ghế bên tay lái.
Tim tôi đập nhanh hơn khi thấy hai lưỡi kéo đã đâm sâu tới mức nào. Có chỗ thậm chí thủng cả ra sau. Nếu đâm trúng, chúng sẽ dễ dàng xuyên qua cơ thể tôi.
Suko hỏi:
- Ta đi tiếp chứ ?
- Để hết kẹt xe đã.
- Có kẻ không muốn bọn mình theo dõi, John à. Hắn đánh giá chúng mình cao thế sao?
- Có vẻ như thế.
- Mình ngạc nhiên thật đấy !
- Tại sao?
- Bọn mình không biết hắn. – Suko đóng cửa lại trong lúc tôi dọn kính vỡ trên ghế mình ngồi. – Mình chưa bao giờ đụng chạm tới hắn, vậy mà hắn vẫn muốn hủy diệt bọn mình. Cứ như thể ta đang đến gần hắn quá.
- Có lẽ mình đang tới gần hắn thật đấy.
Bạn tôi nhún vai, ngắm đàng sau chiếc Aston Martin đậu trước.
- John, mình thật không biết chính xác. Giờ thì hầu như mình chẳng biết gì nữa cả. – Anh nói rồi cười thành tiếng. - Cậu có cảm giác cái kéo vừa rồi được làm bằng da thú không?
- Thật ra thì không.
- Vậy mà nó là sự thật đấy. – Suko nói khẽ. Anh mỉm cười giơ tay vẫy hai đứa trẻ bên đường đang nhìn chiếc xe vỡ kính của chúng tôi như thể nó vừa từ cung trăng lạc xuống. – Trò chơi này có những quân bài mà cả hai chúng ta chưa hề gặp. Mình thậm chí có thể tưởng tượng là gia đình Kulani sẽ chẳng mấy hồ hởi tiếp đón chúng ta. Có vẻ như đó là những con người luôn muốn tự tay dọn dẹp mọi chuyện, nhưng bây giờ gặp vấn đề quá sức. Cậu nghĩ sao?
- Giống cậu.
- Thế thì tốt.
Đoạn xe loãng dần. Những người tài xế lại trèo lên xe. Tiếng máy nổ, khói thải phun ra.
Chúng tôi cũng nổ máy.
Tay lái xe mà đầu óc tôi không thoát khỏi ý nghĩ là con đường trước mặt đang dẫn xuống địa ngục…