Chỉ thấy dọc hai bờ hồ đầy những người là người, đội ngũ kéo dài không thấy chấm dứt, chen chúc một đám người, già có trẻ có, trai có gái có, nghểnh cổ nhìn trong hồ tìm cái gì đó, như là đang trông chờ bảo bối gì đó.
Có chuyện gì vậy? Lâm đại nhân mắt trợn tròn, đón một lão nhân, rồi hỏi: “Đại gia, giờ vẫn còn sớm a, trời còn chưa sáng, sao lại có nhiều người như vậy ở đây?”
“Tiểu hoả tử, ngươi không phải là người bản địa đúng không?” Lão nhân dáng điệu thần bí liếc xung quanh, nhỏ giọng : “Nói cho ngươi, đã có chuyện lớn rồi, lớn lắm - Vi Sơn hồ này của chúng ta sinh ra bạc! Nghe nói có đến mấy trăm vạn lượng, triều đình đã đặc cách một vị đại quan về đây để mò bạc ( Ack ack, đại quan mà đi mò bạc - để vầy nghe cho nó dân dã – KEN_E). Ngươi thử nghĩ xem, mấy trăm vạn lượng bạc, nếu mà chất đống lên thì sẽ ra như thế nào, sợ rằng còn cao hơn cả Thái Sơn? Vi Sơn hồ này của chúng ta đúng là đã sinh ra bảo bối rồi. Hương thân chúng ta, sống mười đời cũng không thấy nhiều bạc như vậy, nghe tin đó, canh ba liền đến đây, mạo hiểm gió lạnh, muốn xem đại quan triều đình mò bạc như thế nào. Không chừng khi bọn họ xong việc, chúng ta còn có thể xuống hồ vớt được chút ít!”
“Vi Sơn hồ sinh ra bạc? Lại còn mấy trăm vạn lượng? Lâm đại nhân nghe xong cả người xuất mồ hôi lạnh, lời đồn này làm sao được truyền bá ra? Đây là minh chứng! Ngày hôm qua chỉ có Lạc Viễn truyền lệnh triều đình cho tìm kiếm tin tức quan ngân (quan ngân - bạc của nhà nước) ở Vi Sơn hồ, không nghĩ rằng chỉ trong một đêm, lại biến thành lời đồn này. Nhân ngôn đáng sợ, Lâm đại nhân rốt cục hiểu được!
“Đại ca, đại ca !” - Lạc Viễn thở hổn hển chạy tới, tóc tai tán loạn, hai mắt vằng lên tơ máu, vừa nhìn đã biết hôm qua cả đêm ko ngủ.
“Tiểu Lạc, chuyện này là sao hả? Như thế nào nhoáng cái đã xuất hiện nhiều người như vậy?” Lâm Vãn Vinh chỉ vào đám người xung quanh, lắc đầu thở dài.
Lạc Viễn cười khổ: “Đại ca, chúng ta có lẽ đánh giá thấp năng lực sáng tạo của hương thân rồi. Ta hôm qua cố ý nói ra vài câu, rằng quan ngân đã tìm được rồi, ai ngờ tuần tra trong hồ một đêm, vậy mà trời vừa sáng đã nghe các loại đủ thứ lời đồn: Nào là Vi Sơn hồ sinh ra bạc, nào là dưới nước chôn bảo tàng, lại còn có Long cung ở Vi Sơn hồ nữa, tóm lại loạn thất bát tao, truyền thuyết gì cũng có. Không cần biết là loại truyền thuyết gì, dù sao Vi Sơn hồ xuất hiện bảo bối là không giả, đây chính là sự tình ngàn năm khó gặp. nên các hương thân mới sáng sớm đã cùng với những người trong nhà chạy ra đây xem náo nhiệt.”
Kính hướng vĩ đại quần chúng nhân dân ! Lời Lạc Viễn làm Lâm đại nhân á khẩu không nói được, hắn ngàn tính vạn tính nhưng lại bỏ qua năng lực một đồn mười, mười đồn trăm của vĩ đại quần chúng nhân dân, mới đưa đến trường hợp vạn người đến xem vớt bảo kì tích. Hành động này, Lâm đại nhân coi như tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (vô tiền khoáng hậu), phải ghi vào sử sách rồi.
Dưới sự chứng kiến của mấy vạn người dân, nếu mò được bạc thì tốt, vạn nhất mò không ra, sẽ là cái dạng gì? Mấy vạn cái mồm tuyên truyền thì loại lời đồn nào mà truyền không được? Lâm đại nhân chẳng thà đập đầu vào khối đậu hũ chết quách, chứ còn mặt mũi nào nữa?
Cái này không phải tự mình rước phiền não sao? Lâm đại nhân thở vắn than dài lắc đầu, vỗ vỗ bả vai tiểu Lạc “Huynh đệ, đại ca ngươi lần này thực sự lấy đá đập vào chân mình rồi. Mấy vạn người nhìn vào, áp lực thật lớn!”
Lạc Viễn hai mắt ửng đỏ: “Đại ca, không nghĩ tới sẽ loạn thành thế này, là ta làm phiền ngươi.”
Lâm Vãn Vinh liên tục khoát tay: “Tiểu Lạc, việc này không quan hệ gì tới đệ, là do đại ca tính kế sai, mẹ nó, giờ ta đã hiểu, tính trăm mưu ngàn kế cũng địch không lại mười mấy cái miệng.”
Một tiếng cười khẽ sau lưng hắn vang lên, Lâm Vãn Vinh vội vàng xoay người, đã thấy Từ Chỉ Tình dẫn Lạc Ngưng đang đứng phía sau, tiếng cười khẽ vừa rồi chính là Từ Chỉ Tình phát ra, không cần nói, tất nhiên là cười nhạo Lâm Vãn Vinh thất sách rồi.
“Ngưng nhi, ngươi tới đây làm chi? Trời hãy còn sớm, ngủ thêm tí nữa đi.” Thấy khuôn mặt Lạc Ngưng lạnh đến đỏ hồng, Lâm Vãn Vinh yêu thương nói.
“Đại ca, ta cùng Từ tỉ tỉ vừa lúc canh ba, thấy ngươi ngủ say, nên không có đánh thức, chúng ta hai người đi trước.” Lạc Ngưng nhẹ nhàng nói.
Lâm Vãn Vinh mặt đỏ lên, nguyên lai hai cô gái dậy còn sớm hơn, ta lại còn lo ngại bọn họ ngủ dậy chưa tỉnh hẳn. Hắn ha ha cười nói: “ Không nghĩ tới, một việc nho nhỏ như thế này, mà phụ lão hương thân lại đến cổ vũ cấp cho ta mặt mũi, thật làm Lâm mỗ thụ sủng nhược kinh, bổng tự nhiên toả sáng.”
Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn đầy yêu thương, ôn nhu nói: “Đại ca, ngươi không cần cấp cho mình nhiều áp lực, mặc kệ việc này thành công hay không, ta cùng tiểu Viễn, lại còn có cha và Từ tỉ tỉ vĩnh viễn đều ủng hộ ngươi.”
“Đúng, đại ca, chúng ta đều ủng hộ ngươi!” Lạc Viễn kiên định nói. Từ Chỉ Tình liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Lâm Vãn Vinh cười khổ một tiếng, nói với Lạc Viễn: “Tiểu Lạc, đêm qua tuần hồ, có phát hiện được gì không? Gây náo động lớn như vậy, đám khỉ kia không phái ra vài tên thì quả thật đã phụ nỗi khổ tâm của ta rồi.”
Lạc Viễn hưng phấn gặt đầu: “Đại ca, ngươi thật sự là thần nhân, canh một, chúng ta tuần tra mặt hồ, phát hiện có mấy người lén lén lút lút dụng thuyền nhỏ tại khu dong tảo bơi lại, sau đó chúng ta bao vậy, bắt được hai tên, còn hai tên nhảy xuống nước trốn được.”
“Thật?” Lâm Vãn Vinh mừng rỡ kêu to “Mẹ nó chứ, ta đã nói ta không làm không công mà! Mấy tên chó đó ở đâu, để ta tự đi thẩm vấn.”
“Đại ca”, Lạc Ngưng oán trách liếc hắn, ôn nhu nói: “Không được nói tục, Từ tỉ tỉ đang ở đây.”
Từ Chỉ Tình lắc đầu nói: “Ta sẽ không để ý đâu, đối với loại người thô lỗ, ta cũng không không hy vọng nghe đc lời hay ho.”
“Từ tiểu thư nói cũng đúng, ta thật là người thô lỗ, chỉ tiếc ngươi quản không nổi!” Lâm đại nhân nháy mắt cười mấy tiếng quái dị, Từ Chỉ Tình nghĩ không ra lời mình nói có vấn đề gì, trừng mắt nhìn hắn, chợt nghe Lâm Vãn Vinh nói: “Tiểu Lạc, đi, chúng ta xem mấy tên ranh kia.”
Lạc Viễn bắt hai tên kia trói lại rồi để ở một con thuyền nhỏ trên hồ, khi Lâm Vãn Vinh đến, hai tên vẫn đang ngủ, một tên làn da nhẵn nhụi béo tốt, một tên gầy như khỉ, vừa nhìn là biết ko phải cái loại gì tốt đẹp rồi.
Lâm đại nhân sáng sớm tâm tình khó chịu, gặp hai tên ngủ say sưa, trong lòng căm tức, vung tay lên: “Đến đây, cho tên heo phì cùng khỉ ốm này chút nước.”
Ngay lập tức binh lính mang đến thùng gỗ, đi ra hồ múc nước, hung hăng tạt lên hai tên đó. Mập mạp cùng khỉ ốm đồng thời rùng mình, hú lên quái dị, lạnh quá tỉnh lại, chỉ thấy một thanh niên làn da khỏe mạnh đứng trước mặt, cười lạnh, cả người phát ra một cỗ sát khí lạnh lẽo.
“Các ngươi là ai? “ Mập mạp run run hỏi: “Vì sao lại bắt chúng ta? Chúng ta đều là ngư dân trên hồ!“
“Ngư dân?” Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười, hét lớn: “Đến đây, chặt tay hắn cho ta!”
hai binh sĩ tiến đến, đem tên mập mạp đè xuống, rút đao hoa lên, tên mập sợ tới mặt không còn tí máu, run run nói: “Đại nhân, tiểu nhân thật là ngư dân, ngươi không thể lạm sát kẻ vô tội!”
“Ngư dân?” Lâm Vãn Vinh giận dữ nói: “Nhìn hai bàn tay trơn láng béo múp của ngươi, một vết chai cũng không có, mà cũng bảo là ngư dân? Con mẹ nó, ngươi té xuống hồ thậm chí còn không có sủi bọt nước , mà cũng là ngư dân? Đến đây, cắt hết móng của tên này, dám trước mặt lão tử mà giả dạng!”
“Không phải, đại nhân, tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội! Tiểu nhân không phải ngư dân, tiểu nhân là người ở phụ cận chỗ này.” Mập mạp vội dập đầu nói: “Đêm qua nghe nói trong hồ sinh ra bạc, tiểu nhân nhất thời tham lam, muốn thừa dịp trời tối đến xem, không nghĩ rằng bị mấy vị đại nhân bắt, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!” Mập mạp trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, sợ hãi dập đầu.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, chuyển hướng sang khỉ ốm hỏi: “Tên kia, ngươi cũng là ngư dân sao?”
“Đại nhân, tiểu nhân cùng vị chưởng quỹ này giống nhau, cũng nhất thời tham lam, đến xem mà thôi, xin đại nhân thứ tội, thứ tội!” Khỉ ốm cũng liều mạng dập đầu nói.
Lâm đại nhân khóe miệng nở ra một tia cười lạnh, âm trầm nói: “Các ngươi hai người ngẩng lên nhìn ta.”
Mập mạp cùng khỉ ốm vội vàng ngẩng đầu, đã thấy vị đại nhân này trong mắt bắn ra một tia âm lãnh, như có thể soi thấu tâm địa của bọn chúng, hai tên sợ hãi, vội vã cúi đầu xuống.
“Các ngươi biết ta không?” Lâm đại nhân mở miệng hỏi, giọng nói không mang theo một tia tình cảm, nghe không ra là cái gì tâm tư.
“Không biết, không biết!” hai tên vội lắc đầu.
“Không biết? Cũng tốt, hôm nay nhân tiện cho các ngươi biết một chút.” Lâm đại nhân giọng không nhanh không chậm nói: “Ta gọi là Lâm Tam, năm trước từng tới Vi Sơn hồ này tiễu trừ Bạch Liên giáo, tự tay chém chết đệ nhất dũng sĩ, bắt phản vương Lục Khảm Ly, Tể Trữ thành này cũng là lão tử công đả, trên tay ta, người chết không một vạn cũng tám ngàn.” Hai tên nghe được kinh ngạc rùng mình, mồ hôi hột trên trán xoát xoát rơi xuống, hai chân không ngừng rung rẩy.
“Nói với các ngươi mấy cái này, không có ý gì khác, chỉ là muốn cho các ngươi nhớ kĩ tên của ta, tới Diêm Vương làm cáo trạng cho tốt.“ Lâm đại nhân cười hắc hắc, lơ đãng phất tay: “Tốt lắm, đến giờ rồi, đem tên mập mạp cùng tên khỉ ốm này ra ngoài chém!”
“Không thể, không thể! Lâm đại nhân sao lại có thể tùy ý giết người? Ta muốn tố cáo ngươi!” Hai tên đồng loạt đứng lên, kêu to.
“Cáo ta?” Lâm đại nhân vỗ mạnh cái bàn “Lão tử cầm binh kể ra mưòi vạn, giết hai tên tiện nhân cũng chỉ như là giết con kiến, tính cái gì, chém!”
Mập mạp sợ tới mức mặt không còn chút máu “Đại nhân, tha mạng, tha mạng!”
Lâm đại nhân khinh thường cười: “Tha mạng? Con mẹ nó, ngươi nói tha mạng, ta tử dưng phải tha mạng ngươi sao? Ngươi cho ta một lý do, làm cho ta cảm thấy tha cho ngươi được, được không?”
“Đại nhân, kì thật chúng ta là phụng mệnh …” Mập mạp đang muốn mở miệng, đã thấy bên cạnh khỉ ốm trừng mắt, hắn nhất thời câm như hến không dám mở mồm.
“Đem tên khỉ này chém cho ta!” Lâm đại nhân đứng bật dậy, tức giận quát, ngay lập tức có hai binh sĩ đem tên ốm kia kéo ra ngoài, không lâu sau, liền nghe một tiếng hét thảm, mập mạp sợ tới mức đứng không vững, ngã đập mông xuống đất.
“Tới lượt ngươi!“ Lâm đại nhân nhàn nhạt nói.
“Đại nhân tha mạng! Đại Nhân tha mạng! Tiêu nhân chịu chiêu (chiêu hàng ý mà- Dịch giả). Tiểu nhân là bị người sai đến nơi này dò xét tình hình.”
“Ai sai ngươi? Dò xét cái gì?” Lâm Vãn Vinh hừ lạnh hỏi.
Ta là sư gia ở Tề Trữ phủ Trúc Bình huyền nha, đêm qua được lệnh đại nhân, tiến đến điều tra tình hình Vi Sơn hồ. Đại nhân bảo ta chú trọng quan sát khu vực hồ phía nam Tể Trữ thành phạm vi bốn đến năm mươi dặm, xem có gì dị thường không. Tiểu nhân biết như vậy thôi, xin đại nhân tha mạng, tha mạng!”
“Trúc Bình Huyện Nha?” Lâm đại nhân hừ một tiếng, đi ra khoang thuyền, Lạc Viễn mặt mày hớn hở đứng ở cửa, hướng hắn giơ ngón cái: “Đại ca, ngươi thật lợi hại, hai ba phát là làm tên kia sợ tới mức tè ra quần“
Lâm Vãn Vinh cười nói: “Là hù dọa thôi, bá đạo một tí là được việc. Bảo tên khỉ ốm kia dẫn đường, phân phó Hồ Bất Quy, đem theo nhân mã đến bao vây Trúc Bình huyện Nha, không chừng còn bắt được cá béo.”
“Tuân lệnh!” Lạc Viễn đang vội vàng rời đi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền dừng lại: “Đại ca, tên mập mạp này nói, Trúc Bình Huyện Nha dặn dò hắn đặc biệt lưu ý khu vực bốn đến năm mươi lý, bạc có phải là giấu ở khu vực này không?”
Lâm Vãn Vinh nghĩ ngợi một lúc, rồi cười nói: “Không sao, không sao, dù sao phạm vi tìm của chúng ta đến sáu mươi lý, bốn – năm mươi lý nằm trong trọng điểm của chúng ta.”
Rời thuyền, thấy Lạc Ngưng cùng Từ Chỉ Tình đang chờ hắn, Ngưng nhi hưng phấn nói: “Đại ca, ta nghe tiểu Viễn nói, đã thẩm tra ra chút đầu mối, đúng không?”
Lâm Vãn Vinh day day huyệt thái dương: “Có thể xem như là vậy, tin tức giá trị không lớn lắm, thu hoạch duy nhất là sào huyệt kẻ trộm ở phụ cận Tể Trữ. Ta đã phân phó Hồ Bất Quy đi truy rồi. Nếu có thể bắt được cá béo, trực tiếp tìm ra địa điểm bảo tàng thì tốt. Bất quá ta nghĩ khả năng không cao. Mấy tên cẩu tặc này trơn như cá chạch, đêm qua phủ nha sư gia chưa về, không chừng bọn họ đánh hơi được mùi, chạy mất rồi. Cho nên việc này vẫn phải dựa vào chính bản thân thôi.”
Lạc Ngưng hướng hắn cười ngọt ngào: “Ngưng nhi tin tưởng đại ca, đại ca nhất định có thể làm được.” Từ bên cạnh lấy ra một cái gói con đưa cho Lâm Vãn Vinh: “Đại ca, ăn sáng đi. Đây là ta cùng Từ tỉ tỉ sáng sớm tự tay làm, vẫn còn nóng đó.”
Từ tiểu thư tự tay làm từ sớm? Đây là có ý tứ chi. Lâm đại nhân cười haha hai tiếng, hướng Từ tiểu thư chắp tay: “Từ tiểu thư quá khách khí, Lâm mỗ cẩm thấy thật có lỗi.”
“Thấy có lỗi thì khỏi ăn, hư tình giả ý! “ Từ Chỉ Tình hừ một tiếng, bất quá thái độ này đã hơn hôm qua rồi, ít nhất còn làm bánh cho Lâm đại nhân ăn, thật không biết Ngưng nhi cùng Từ Chỉ Tình đã nói với nhau cái gì.
Khi trời đã sáng tỏ, dọc theo bờ hồ người càng lúc càng đông, làm hai bên bờ đê nước chảy không thông.
Lâm đại nhân được Ngưng nhi hầu hạ ăn sáng, đứng lên vỗ cái bụng căng tròn, thấy tình hình trước mắt, nhất thời trợn mắt há mồm, lòng hiều kì của con người, quả thực vô cùng vô tận. May mà đêm qua đã điều động binh mã, thủ ở hai bên bờ hồ, bằng không chỉ với đám xem náo nhiệt này, cũng có thể tạo nên một cảnh hỗn loạn ở Vi Sơn hồ. May mắn may mắn! Lâm đại nhân lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lạc Viễn đi truyền đạt mệnh lệnh đã trở về, nhân tiện còn dẫn đường lão ngư dân cùng mấy trăm tên tráng hán theo phía sau.
“Đại nhân” Sao công lão nhân ôm quyền chạy tới: “Tiểu lão may mắn không nhục mệnh, từ sớm hôm qua đến hôm nay, chúng ta tổng cộng kết được sáu mươi bộ lưới, mỗi bộ bốn lý, dài đủ hai trăm bốn mươi lý. Ba mươi vạn ngư miêu kia cũng tới, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, liền có thể thả vào hồ. Dọc theo hai bên bờ hồ, bao nhiêu ngư dân tráng hán chúng ta đều chờ lệnh của đại nhân.”
“ Làm tốt lắm!” Lâm đại nhân mừng rỡ giữ chặt tay hắn: “Đại thúc, ngươi bảo mọi người đem toàn bộ sáu mươi bộ lưới đã được tạo ra, một phần thả lưới sáu mươi lý khu vực mặt hồ, rồi sử dụng thuyền nhỏ mà kéo! một phần khác thì thả từ mép sông, rồi đứng ở hai bên bờ sông để kéo. Mỗi bộ lưới lúc đó phải duy trì khoảng cách vài trượng, không cần cách quá xa, có điều cần nhớ kĩ: nhất định phải đem toàn bộ khu vực sáu mươi lý mặt hồ này đặt trong phạm vi lưới.”
“Cái này không thành vấn đề, lưới ta có, nhân công ta có!” Lão nhân kiêu hãnh cười: “Chỉ là tiểu lão không hiểu, bây giờ là tiết đầu xuân, trong hồ không có cá, cái gì mò đc chúng ta đều mò hết năm ngoái rồi, bây giờ cần nhiều lưới vậy, để mà mò cái gì?”
“Cá năm ngoái đã đánh bắt hết, nhưng cá năm nay còn chưa có đánh!” Lâm đại nhân cười thần bí : “Thả cá, đánh cá, đại thúc ngươi tự nói ra, đã quên rồi sao?”
“Thả cá, đánh cá? Đại nhân nói chính là cái đám ngư miêu sắp phóng này sao? Nhưng đại nhân, ngư miêu mới phóng tại sao lại muốn vớt lên ngay? Cái này không phải chặn đứng vụ mùa của chúng ta sao?”lão nhân cảm thấy khó hiểu, nói.
Lâm Vãn Vinh cười ha ha: “Đại thúc yên tâm. Ta không phải muốn đem ngư miêu vớt lên, chỉ là mượn chúng nó dùng chút, làm chúng nó khiêu vũ.”
Lão nhân nghe không hiểu, bất quá vị này đại quan nhân là người hào ái, lại còn giải quyết vấn đề cấp bách cho ngư dân, nhìn qua không phải người xấu, lão nhân cũng không truy vấn nữa.
“Đại thúc, ba mươi vạn ngư miêu này, nếu ở trong khu vựa sáu mươi lý sẽ ra như thế nào?” Từ Chỉ Tình đột nhiên hỏi, nàng khẽ cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Lão nhân vừa cười vừa nói “Cả Vi Sơn hồ phương viên mấy trăm dặm, ba mươi vạn ngư miêu đã là đủ rồi, nếu chỉ có sáu mươi lý, khi thả xuống, thì lúc nhúc toàn là cá, đều vận động, cá đuổi cá, cá trốn cá, chỉ cần kéo lưới, sẽ thấy ngay cảnh cá tháo chạy thành đàn.”
Từ Chỉ Tình yên lặng gật đầu, tựa hồ có chút hiểu ra, rồi lại rất không rõ, Lâm Tam người này bình thường vô sỉ cực kì, nhưng cũng rất thông minh, rốt cuộc đâu mới chân thật là hắn, nàng nghĩ mãi cũng không rõ.
Mặt trời từ từ mọc lên, rồi dừng lại cao cao trên không trung, ánh sáng nhu hòa chiếu lên thân người, làm người cảm thấy ấm áp. Đây cũng đúng với hôm qua Lâm Tam đã dự đoán, hôm nay trời đẹp, ngàn dặm không một gợn mây.
Trên mặt hồ bình lặng, vô số người di chuyển náo nhiệt dị thường. Tính từ phía nam của Tề Trữ thành, thuỷ vực sáu mươi lý tụ tập bảy – tám trăm cái thuyền con, hơn hai trăm lý lưới cá, mấy ngàn ngư dân tráng hán giống như trong lễ hội, tình cảnh này so với Vi Sơn hồ vào cuối thu đánh cá còn náo nhiệt hơn.
Ngư miêu sớm thông qua thuyền con đã chuyển đến, trên thuyền đầy thùng gỗ, trong thùng gỗ đầy nước cùng ngư miêu, con nào cũng to bằng một bàn tay, vặn đầu di chuyển, thật là náo nhiệt. Mấy trăm thuyền chở ngư miêu dừng ở giữa sáu mươi lý thủy vực, chỉ chờ mệnh lệnh của Lâm đại nhân đều sẽ thả cá xuống hồ.
Lâm Vãn Vinh lẵng lặng đứng ở mũi thuyền, nhìn tứ phía cảnh thuyền nhân bận rộn, trong lòng bỗng nổi lên một loại cảm giác khó tả. Tràng cảnh náo nhiệt như vậy, thật sự do một tay ta tạo nên sao? Nếu lần này mà thành công, ta đúng là thiên tài trong thiên tài rồi - nhưng nếu thất bại, Lạc Mẫn cả nhà sẽ vạn kiếp bất phục, chính mình cũng sẽ ôm hận cả đời, áp lực thật sự không nhỏ.
Tuy hắn đứng yên bất động, nhưng kỳ thật trong lòng cực kì kích động, rồi hắn lấy lại được bình tĩnh, mặt hồ náo nhiệt dường như không còn tồn tại trong mắt hắn, ngoại trừ tiếng đập từ lồng ngực hắn phát ra, rốt cuộc không nghe được âm thanh nào khác.
Áp lực đến cực điểm, rốt cục cũng là bộ dáng này, cả thân thể đều cảm giác như không còn tồn tại? Hắn cười khổ, mặc dù ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Nhìn bóng lưng như núi của đại ca, Lạc Ngưng phảng phất thấy được áp lực ngàn cân đặt trên hắn, tất cả mọi chuyện đều do cái bóng lưng này chống đỡ. Hắn thường ngày cực kì vui vẻ, cười nói tức giận khoái hoạt vô cùng, nhưng thật ra có nỗi khổ không nói mà thôi, nội tâm hắn trầm trọng, khó ai có thể hiểu rõ.
“Đại ca!” Lạc Ngưng mắt rưng rưng, nỉ non khẽ gọi, trong lòng dâng lên một cảm giác cảm động cùng hạnh phúc không nói nên lời.
Từ Chỉ Tình nhìn thân ảnh của hắn, nếu trên thế giới này còn có người Từ tiểu thư nhìn không thấu thì nếu không phải Lâm Tam thì cũng chẳng còn ai khác. Từ Chỉ Tình nắm lấy bàn tay nhỏ, ôn nhu nói: “Ngưng nhi, để hắn yên tĩnh một chút, lúc này nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có chính hắn mới giúp được hắn.”
Lâm Vãn Vinh chậm rãi giơ tay cao lên, mặt hồ vốn rộn ràng nhốn nháo nhất thời im lặng, hơn ngàn người hít thở nhất thời đồng bộ. Lạc Ngưng khẩn trương đến mức ngay cả tim nàng đập rộn lên nàng cũng không cảm giác được, căng thẳng cắn môi, nhìn bóng lưng đại ca.
“Đừng lo, đừng lo!” Từ Chỉ Tình một lần nữa nói cho chính mình, chỉ là mồ hôi hột trong lòng bàn tay không ngừng vô thức tuôn ra.
Lâm Vãn Vinh giơ tay thật lâu, đột nhiên dùng sức nện xuống, trên hồ vang lên một tiếng hô to: “Thả cá!”
“Thả cá!”
“Thả cá!”
Hơn trăm chiếc thuyền con cùng lúc kéo cửa thùng gỗ, rồi nghiên thùng, hằng hà vô số ngư miêu hiện ra, rồi trong nước vang lên một tiếng “Rầm”, Cả một vùng tập trung chi chích ngư miêu, rồi sau lặn xuống hồ nước không còn bóng dáng.
Ba mươi vạn ngư miêu nháy mắt đã thả sạch, mới rồi đàn cá còn vùng vẫy, náo loạn trên mặt nước, đảo mắt lại mọi thứ đã yên tĩnh, mặt hồ không gợn sóng, như là chưa từng phát sinh chuyện gì.
Qua một thời gian cạn một chén trà, vẫn chưa thấy Lâm Vãn Vinh có động tĩnh gì, Lạc Viễn không chịu nổi, nhẹ giọng hỏi: “Đại ca, như thế nào còn chưa phát tín hiệu?”
Từ tiểu thư lắc đầu, nói: “Từ từ đã, cần phải có thời gian để cho ba mươi vạn ngư miêu trải rộng ra cả sáu mươi lý!”
Lạc Viễn gật đầu, nguyên lai là còn rất nhiều thứ phải học hỏi, cũng không biết đại ca cùng Từ tỉ tỉ là làm sao nghĩ ra.
Trên mặt hồ không một tiếng động, ngư miêu thỉnh thoảng nhảy ra mặt nước, ánh mắt mọi người đều đặt tại Lâm Vãn Vinh, đợi mệnh lệnh của hắn.
Nửa canh giờ trôi qua, Lâm đại nhân gật đầu, quay về đuôi thuyền nói với binh sĩ: “Điểm hoả!”
Hai vệt khói vẽ lên trời nền trời, phát ra hai tiếng nổ nhẹ, rồi tạo ra hai luồng khói có năm màu. Hơn ngàn tráng đinh trong hồ nhìn thấy tín hiệu, tinh thần chấn động, hô lên: “Quăng lưới”
“Quăng lưới”
“Quăng lưới”
Tấm lưới thật dài khẽ di động, run rẩy chậm rãi tiến vào mặt nước, làm dâng lên một làn sóng. Các ngư dân vác trên vai những sợi thừng thật to, chậm rãi kéo lên. Tràng cảnh long trọng như thế thật là trăm năm khó gặp, dọc bờ hồ dân chúng nhìn hết sức phấn khởi, tiếng người nói cười vô cùng náo nhiệt.
Sáu mươi bộ lưới giống như một bờ đê di động, bao quanh cả sáu mươi lý mặt hồ, từ từ di chuyển.
Lâm Vãn Vinh đứng ở trung tâm vẫn không nhúc nhích, xa xa truyền tới tiếng ngư dân hô hoán, từng bước từng bước làm hắn trong lòng không khỏi vui mừng, phảng phất nhớ lại cố hương, nhịn không được nhẹ nhàng hô theo.
“Đại ca làm gì thế?” Ngưng nhi thấy thế khẽ cau mày, khó hiểu.
“Ai biết hắn làm cái gì, thật cổ quái!” Từ tiểu thư lắc đầu, hừ một tiếng, ánh mắt chính đang ở trên người Lâm Vãn Vinh, chợt nghe Lạc Viễn kêu lên một tiếng kinh hãi “Mau nhìn, là cái gì thế?”
Theo hướng Lạc Viễn chỉ, chỉ thấy xung quanh vị trí chiếc thuyền nhỏ mà ba người đứng, xuất hiện lên dày đặc một vùng toàn là đầu cá, liếc mắt nhìn đến bến, chính đang nhanh chóng di chuyển về phía giữa hồ, nhìn ra xa hơn nữa, những đàn cá khổng lồ đang từ bốn phương tám hướng di chuyển về phía trung tâm (trung tâm của sáu mươi lý), trông như là một vòng tròn lớn di động
“Ngư miêu trở lại! Kéo lưới cả bốn phía đã có tác dụng, ngư miêu vừa phóng xuống nước không có chỗ đi, chỉ còn cách quay về trung tâm tụ tập. Từ Chỉ Tình tinh tế quan sát một lúc, thở dài “Mạng lưới kia còn cách xa, đây mới chỉ là bắt đầu. Khi nào tới đúng thời điểm, cảnh tượng trông càng hoành tráng hơn nữa.
“Ta hiểu rồi, đại ca là cố ý phóng nhiều như vậy ngư miêu, sau đó dùng lưới đuổi chúng nó trở lại, để chúng nó phải đi vào giữa hồ.” Lạc Ngưng vỗ tay, trên mặt lộ ra 1 nụ cười ngọt ngào. “ Đại ca thật thông minh.”
Từ Chỉ Tình khẽ quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Ngưng một cái, cười nói: “Tiểu nha đầu, thông minh hay không thì phải chờ kết quả chứng minh đó, không thể nói chút là tính đâu. Nếu không thể tìm ra bạc, không cần nói là phóng ba mươi vạn ngư miêu, cho dù là phóng ba mươi vạn hà đồn cũng là vô dụng.
Nghe Từ tỉ tỉ trêu, Ngưng nhi đỏ mặt, giữ chặt Từ Chỉ Tình, kiện định nói: Không đâu, ta hiểu rõ đại ca. Không có nắm chắc, tuyệt đối hắn sẽ không làm như vậy. Như thế nhất định là có đạo lý gì trong đó. Từ tỉ tỉ, ngươi nhưng là đáp ứng điều kiện của đại ca rồi, nếu thua, là ngươi phải thực hiện hứa hẹn đó.” Lạc Ngưng hi hi cười, trên mặt hiện lên một tia nắm chắc . Nàng không biết đại ca muốn Từ Chỉ Tình làm cái gì, nhưng đại ca đứng đắn như vậy, chắc sẽ ko làm cái gì phương thiên hại lý .
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Từ Chỉ Tình trong lòng rạo rực, âm thanh ghê tởm kia dường như lại vang lên, Từ Chỉ Tình trên mặt hiện lên một tầng ửng đỏ, nhìn thấy Lạc Ngưng khuôn mặt thuần khiết, khẽ thở dài một tiếng, một câu cũng không nói nổi.
Theo mạng lưới càng lúc càng dồn ép, không gian hoạt động của ngư miêu càng ngày càng hẹp, vô số cá từ bốn phương tám hướng nhảy ra khỏi mặt nước, phảng phất như có một con sóng màu bạc, trông rất đẹp mắt.
Dựa theo kế hoạch của Lâm Vãn Vinh, hai bên đồng thời kéo lưới, hợp lại trên mặt hồ bởi vì một bên thì thuận gió, một bên thì nghịch gió, địa điểm hội hợp nên cách bờ bốn mươi lý, đây cũng là vị trí mà tên mập đã nói tới, cũng là vị trí cần cẩn thận điều tra.
Chỉ là mọi chuyện không dễ dàng như là nói, sáu mươi lý hồ nước, lại là kéo lưới cá cực nặng, tốc độ chậm có thể tưởng tượng. May mắn mấy người này đều là Vi Sơn hồ ngư dân tráng hán, kéo lưới thuần thục, lại là thay nhau đổi người, kế hoạch này của hắn mới có thể tiến hành thuận lợi.
Hai canh giờ sau, bọn ngư dân sớm kiệt sức, rốt cục thì lưới giăng ra bốn phía đã có thể chậm rãi hợp lại rồi. Khoảng cách nam bắc còn hơn mười lý, trên mặt hồ đã sớm xuất hiện một vùng vô số ngư miêu nhảy ra mặt nước, tầng tầng lớp lớp trông như đột nhiên trồi lên không trung một thước.
Hai bên bờ dân chúng xem rất là náo nhiệt, cực kì hưng phấn, hàng năm xem đánh cá, cũng chưa từng thấy cá bay trên mặt nước, quả nhiên là trăm năm khó gặp, chỉ là vị đại nhân kia không phải là nói muốn mò bạc sao? Như thế nào cá thì cũng đã vét hết rồi mà bạc vẫn không thấy đâu?
Lâm đại nhân lau cái trán đầy mồ hôi hột, môi khô khốc đã bị cắn đến xuất huyết, trong lòng lo âu khó có thể nói ra lời, sáu mươi lý mặt hồ mười thành đã dò đến chín thành, nhưng vẫn gió êm sóng lặng, không có gì bất thường, chẳng lẽ ta dự toán không đúng? Bạc không có trong hồ? Hay là biện pháp đuổi cá của ta mất linh?
Hắn ở đầu thuyền đứng hai canh giờ, hai chân sớm đã tê cứng, vừa lại bị áp lực đè nặng, dù là tâm chí hắn cực kì kiên định, nhưng cũng có loại cảm giác lao tâm lao lực mệt mỏi, vạn nhất thất bại, Ngưng nhỉ cả nhà sẽ phải xong đời, còn ta thua trắng! Hắn hít một hơi, chợt thấy một bàn tay ấm áp cầm lấy tay mình, quay đầu lại thấy Lạc tài nữ gương mặt đầy kiên định đứng ở bên mình, đôi mắt trong suốt, vô cùng ôn nhu: “Đại ca, ta tin ngươi, ngươi nhất định có thể thành công!”
Từ tiểu thư cũng đứng ở Lạc Ngưng, cũng nhìn hắn, môi mấp máy, trên mặt đỏ ửng “Ngươi, ngươi cứ yên tâm đi, mặc dù không thành công, điều kiện kia, ta cũng đáp ứng ngươi.” Nàng nói xong, vội vàng quay đầu, cái cổ trắng ngần cũng đỏ lên.
“Trời ơi! Từ tỉ tỉ, đại ca, các ngươi nhìn kìa! Ngư dược long môn, là ngư dược long môn!” Lạc Viễn hét một tiếng kinh hãi, xua tan suy tư của mọi người.
Mọi người liền quay đầu lại nhìn, trên mặt hồ như hiện lên một cái vòng tròn lớn do vô số ngư miêu tạo ra, đường kính hơn muời trượng. Ngư miêu tới đây, liền như đụng phải tường, con này nối tiếp con kia, nhảy dựng lên cao, tạo ra một đường cong hoàn chỉnh, nhẹ nhàng rơi xuống nước.
Vô số cá con liên tục phóng lên, trên mặt hồ đàn ngư miêu dùng chính thân mình tạo ra một hình vòng cung rộng hơn trăm trượng, giống như là “Ngư dược long môn” trong truyền thuyết.
Lâm đại nhân nhảy dựng lên, mặc kệ người bên cạnh là ai, hôn lên mặt nàng một cái, giơ nắm tay lên rống to: “Tìm được rồi, là tìm được rồi!”