THA HƯƠNG
Biền biệt xa que mấy mùa xôi nếp mới.
Những đêm hoang tàn căn phòng chật chội.
Phận nghèo len lén phải nằm nghiêng
Mầu thời gian theo tình bạn phai dần.
Dăm câu nói bâng quơ nhói lòng người lỡ vận.
Đến người tình cũng vội vàng quay mặt.
Chờ đợi gì ở một kẻ tha hương.
Chiều dần buông rồi vụt tắt hoàng hôn.
Đêm lạc bước phố về cô quạnh.
Chợt nghe tiếng lòng mình rưng rức.
Trong mơ hồ xa lắm một lời ru.
|