Chương 104 Thiên Hương Công Chủ.
Dịch : 123abc
Biên dịch : anhtuanek
Tin thất trận lan truyền với tốc độ như bầy châu chấu phá hoại, dù cho hai Thiểm tộc A Man dù muốn che dấu cũng không được, binh lính thua trận tan tác chạy về ngày càng nhiều đã đủ để minh chứng vấn đề, bên trong Thiểm tộc đại doanh tin đồn lan ra khắp nơi chỉ trong thời gian ngắn, quân tâm dao động, mười lăm vạn Thiểm tộc Thiết kị nửa điểm chiến tâm cũng không có, lão ấu thì bị bắt, những thân nhân trong gia đình của bọn họ còn đang ở nơi đó, thử hỏi làm sao họ có thể bình tĩnh cho được.
Ba ngày sau, khi Cuồng Phong Thiết Kị bắt đầu đánh du kích, Thiểm tộc đại quân đã bắt đầu phải rút lui, Mặc Cáp Nguyên vẫn tỉnh táo, tâm cấp như hỏa nhưng cũng biết đạo lí binh bại như sơn đảo, lưu lại năm vạn đại quân phòng ngừa Cuồng Phong Thiết Kị, hai vị A Man cùng năm vạn đại quân quay về đại doanh cứu viện, hy vọng có thể đến kịp thời.
Lâm Khiếu Đường cũng đồng thời nghe được tin tức Lâm Phong tự thân đái lĩnh ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ, đột kích đại doanh Mặc Cáp bộ lạc, mắt thấy Thiểm tộc đại quân triệt thối, làm sao mà không minh bạch đạo lí đó, nên lập tức để lại hai đội nhân mã để giữ chân năm vạn Thiểm Tộc thiết kị, và đích thân suất mười vạn Cuồng Phong Thiết Kị đi theo đường vòng, nhanh chóng đánh kẹp phía sau Mặc Cáp Nguyên và Cáp Đạt Căn Tư, làm hai A Man một ngày không đi nổi hai mươi dặm.
Lâm Phong dẫn ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ, hành quân một hơi dài hơn vài trăm dặm, trong một ngày đã đến đại trại Sát Nhĩ Ba ở bờ sông Duy Đa Lợi Á, Phất Lan Khắc mang hai vạn tinh kị đánh du kích với ba vạn Thiết kị thủ thành của Sát Nhĩ Ba, bất kì kiểu thâu tập nào cũng không từ, làm ba vạn thiết kị Sát nhĩ Ba khổ không nói hết.
Muốn truy đuổi, mà lại sợ trúng kế dụ địch, Phất Lan Khắc lại không chính diện công kích mà chơi lối đánh du kích, làm những binh lính cố thủ Sát Nhĩ Ba nộ hỏa xung thiên, lớn tiếng chửi mắng lũ Văn Lai nhân là lũ không có đảm lược, Phất Lan Khắc dù là quý tộc kị sĩ, cũng là một thống binh tướng lĩnh nghiêm túc, ở chiến trường cũng bỏ qua những phong độ kị sĩ ngớ ngẩn, dù sao có thiếu cũng đâu có chết đâu ?
Vì thế, dù Thiểm Tộc nhân chửi mắng cỡ nào, Phất Lan Khắc thì cứ đông một kích, tây một roi, ba vạn Thiểm Tộc thiết kị như bị đem ra đùa bỡn, nhưng trong Sát Nhĩ Ba đại trại là hơn trăm vạn lão nhược phụ nhụ [phụ nữ], tướng lĩnh cầm binh có ngu ngốc cỡ nào cũng không dám xuất binh truy kích, lỡ trúng dụ địch chi kế, lúc đó không khéo sẽ sảng khoái lắm đa.
Lâm Phong dẫn ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ, vượt qua sông Duy Đa Lợi Ái, khi đến sát phía sau đại trại Sát Nhĩ Ba, thì Phất Lan Khắc đang thu thập vài tiểu binh, mắt thấy đại quân Thiểm Tộc sắp bắt kịp, chính là đang chuẩn bị chuồn đi, Lâm Phong thúc Bạch Long Mã tiến lên phía trước, hét lớn :” Nam nhân sống trên đời phải tung hoành thiên hạ, thượng hiệu quốc gia, dĩ báo quân vương, hạ an lê dân, dĩ ấm tử tôn, các tướng sĩ, hãy cưỡi ngựa đạp nát đại doanh của Sát Nhĩ Ba bộ lạc, hoành dương uy vũ của đế quốc ta!"
Hai vạn Cuồng Phong Thiết Kị vốn không muốn chánh diện trùng phong với Thiểm Tộc Thiết Kị, vốn đánh lén từ từ cũng có thể đạt mục đích, hiện tại vừa bị Lâm Phong kích thích bầu nhiệt huyết. Đại quân do Phất Lan Khắc dẫn đầu, lập tức bạo xuất tiếng gầm chấn thiên.
Bạch Long Mã gầm lên một tiếng, rồi cấp tốc lao thẳng về phía Thiểm Tộc Thiết Kị ở phía trước khiến cho cát bụi tung bay mù mịt, ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ chân lực đại tăng, và hai vạn Cuồng Phong Thiết Kị của Phất Lan Khắc cũng theo sát phía sau, xông lên giết địch.
Trận chiến tạo nên một bản tấu hưởng ở bờ sông Duy Đa Lợi Á, cả đại doanh cách đó vòng vài trăm dặm cũng nghe thấy sát thanh vang trời, khiến cho những mục dân trong đại doanh đều sợ hãi chạy về nhà mà giữ lấy thân, chiến tranh đối với dân tộc du mục thì vốn không phải là chuyện mới mẻ lạ kì gì, nam nhân sống trên thảo nguyên mỗi ngày đều như đi giữa sự sống và cái chết, những mục dân không có năng lực lên trên chiến trường thì chỉ biết trở về nhà mà âm thầm cổ vũ và hy vọng những dũng sĩ của bộ lạc Sát Nhĩ Ba có thể bảo hộ cho họ.
Gió rít lên từng hồi.
Ngựa hí lên dồn dập.
Tiếng gầm rống của Bạch Long Mã cũng không bị những âm thanh hỗn loạn đó áp chế.
Mỗi một tập thể đều hợp thành trùng phong trận hình, Lâm Phong dẫn đầu ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ, thế tiến như thao thiên huyết lãng, xẻ một đường máu giữa đội hình của hai vạn Thiểm Tộc Thiết Kị, rồi vòng sang hướng tây, đem đội hình của Thiểm tộc cắt làm bốn, tiếp ngay sau đó là hai vạn Cuồng Phong thiết kị tập trung đột kích vào, hai vạn Thiểm tộc thiết kị vốn dị đã hỗn loạn bất kham nhưng số lượng còn lại quả là khá lớn.
“Các kị sĩ dũng cảm, tài phú đều sẽ nằm trong tay các bạn, vinh dự đều sẽ mỉm cười với bạn, ở gia thành mĩ nữ đang đón đợi các bạn mang đai Dũng Sĩ chiến thắng trở về. Hãy cầm vũ khí lên, giục ngựa đạp bằng liên doanh !” Lâm Phong cất cao giọng, vung trường tiên dài hơn mười mét lên, dẫn ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ đã cuồng hóa, một lần nữa trùng phá trận doanh của Thiểm tộc thiết kị, sát tiến đại doanh của bộ tộc Sát Nhĩ Ba.
Cuồng Chiến Sĩ bổn lại thực lực vốn dĩ đã cao hơn Thiểm Tộc Thiết Kị một bậc, sau khi đã cuồng hóa lại mang thêm thượng cấp tinh kim thiết bảo lũy khải giáp, lực sát thương cường mãnh không cần phải nói. Tuy Thiểm Tộc Thiết Kị rất cường hãn, nhưng vẫn là máu thịt bình thường, làm sao có thể so sánh với những cỗ máy sát nhân ấy, nếu không phải là Thiểm tộc nhân vốn dĩ mạnh như thế, thì trận chiến này đã kết thuc rồi.
Lâm Phong dẫn ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ, tiếp tục quay lại tiến hành san phẳng đại doanh Sát Nhĩ Ba bộ lạc, chỉ với hai lần hồi đầu đã quét đi gần một vạn Thiết kị, ngự kiếm chân quyết hạ phàm, quét qua là có tướng lĩnh bị cắt làm đôi, khiến ba vạn Thiểm Tộc thiết kị có cảm giác vô lực, cuối cùng bị phân cắt thành từng khối từng khối, rồi lần lượt bị tiêu diệt.
Lâm Phong đánh vào đại doanh quét đi một vạn Thiết kị, sau khi trảm vài vị tướng lĩnh, vốn chuẩn bị dưỡng tinh thần, rồi dẫn ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ lại bắt đầu thiên lí bôn tập đại quân chủ lực Thiểm Tộc, phối hợp với mộc đầu thúc thúc cùng lúc đánh vào đại quân Thiểm tộc, thình lình nghe thấy một thanh âm yêu kiểu vang lên, một nữ tướng anh phong dẫn một đoàn nữ binh đang tiến đến gần.
Lâm Phong ở trên ngựa chờ đợi, khi nhìn rõ nữ tướng ấy, thì tròng mắt gần như muốn rớt ra ngoài, bất ngờ thay vị tướng lĩnh đó lại là Thiên Hương Công Chúa, chỉ là bất quá vị công chúa của Sát Nhĩ Ba bộ lạc này không nhận ra hắn, nhìn lại thí thấy lúc này Thiên Hương Công Chúa một thân nhung trang, mang một kiện tinh trí bì giáp, cưỡi trên một bạch mã thuần tuấn phi phàm, trông thật anh thư bất phàm.