“… Bây giờ các người đã hiểu vì sao thủy thần Đế Na khóc chưa, nàng không phải khóc vì ta mà là khóc cho Đề Áo Mạn Địch Ti đại ca.”
Tử Yên và Tử Tuyết gật đầu nói: “A Tường, không phải là chúng ta không tin huynh mà là chúng ta quá quan tâm đến huynh thôi. Thủy thần Đế Na kia quá xinh đẹp, chúng ta chỉ sợ…”
Ta che cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại ôn nhu nói:“Nha đầu ngốc, không cần nói nhiều, các nàng dung mạo đều không hề thua kém Đế Na mà, sau này không nên lo lắng như thế nữa.” Ta lại trầm sắc mặc, nhìn Mặc Nguyệt nói: “Nguyệt nhi, nàng đã biết sự việc giữa ta và Đề Áo Mạn Địch Ti đại ca, như thế nào lại hùa theo người khác làm xấu ta, xem ta làm thế nào thu thập nàng đây.” Nói xong, thân thể ta chớp lên ngón tay hướng đến Mặc Nguyệt.
Mặc Nguyệt thất thanh nói: “Là muội sai, muội sai rồi, hai vị tỷ tỷ cứu mạng với.” Nàng nhanh chóng chạy đến phía sau Tử Yên tỷ mụi. Ta mừng rỡ tiến đến ba người, sờ bên này một cái sờ bên kia một cái, Tử Yên tỷ muội tuy xấu hổ nhưng cũng không ngăn cản ta xâm phạm. Đáng tiếc là trên người Tử Yên tỷ mụi lại có cái kia…cấm cản khiến ta không dám động thủ quá mạnh. Nếu không thì thật là quá hoàn mỹ. Bất quá lúc này trái tim ta đã hoàn toàn chứa đựng tam nữ, Tử Tuyết ôn nhu, Tử Yên trầm tĩnh, Mặc Nguyệt hoạt bát, có thể cùng các nàng sung sướng khoái lạc đã là hạnh phúc lớn nhất của ta. Đời người được mấy khi, cũng không nên quá cưỡng cầu.
Thật lâu sau đó, Tử Yên giữ chặt tay ta sắng giọng nói:“Mọi việc đã qua rồi, cũng đã trễ rồi huynh nên mau đi đi.” Ta ôm Tử Yên, Tử Tuyết vào người, lòng đầy nhu tình mật ý, “Các nàng chờ ta, sẽ không lâu đâu, khi ta trở về nhất định sẽ cưới các nàng, ta sẽ làm các nàng thành những người hạnh phúc nhất thế gian.”
Tử Yên và Tử Tuyết cảm động ôm lấy thân thể ta lẳng lặng không nói một tiếng tựa hồ như đang hưởng thụ cảm giác ôn nhu yên tĩnh lúc này. Ta giúp các nàng chỉnh trang lại y phục, hôn lên trán mỗi người một lần nữa, đưa Hải lam chi thạch do Tử Tuyết giữ, ôn nhu nói:“Ta phải đi rồi, các nàng nhớ chú ý thân thể. Còn việc ta trở lại, các nàng đừng nói cho công tước đại nhân.”
“Được rồi, đi sớm về sớm.” Tử Yên như đột nhiên nhớ đến việc gì, từ trong lòng hé ra một tạp phiến nói :“A Tường, đây là lúc trước chàng bảo người Thiết Kiên dong binh đoàn đưa tới, chúng ta căn bản không cần sử dụng đến, chàng hãy nhận lại đi.”
Thiết Kiên dong binh đoàn? Nếu không phải Tử Yên nhắc lại, ta quả thật đã quên đội ngũ bất phàm này, ta nhận lấy rồi nói: “Trong dong binh đoàn bọn họ đều là huyết hán, bây giờ bọn họ ra sao rồi?”
Tử Yên nói: “Ta dựa theo lời chàng nói, phát thưởng cho họ, bọn họ bây giờ đang tập trung tại thủ đô chuyên làm nhiệm vụ do các quý nhân đưa ra.”
Ta gật gật đầu, nếu bọn họ đã đến thủ đô thì cũng không cần lo về ăn uống, cũng tính là giải quyết được một tâm sự của ta. Ta thu hồi kết giới, ngoài trời đã bắt đầu sáng hẳn, nhìn ánh bình minh đang lan tỏa, ta nắm tay Tử Yên tỷ muội ôn nhu cười: “Đã đến lúc phải đi rồi.”
Dưới ánh mắt không đành lòng của nhị nữ, ta cầm tay Mặc Nguyệt bắt đầu di chuyển ra khỏi Công Tước phủ ngoại. Ra khỏi Công tước phủ, Mặc Nguyệt so với ta thì cao hứng hơn nhiều, không ngừng chạy nhảy vui đùa xung quanh ta.
“Lão công, không ngờ rằng Tử Yên tỷ muội bọn như vậy lại hảo hảo ở chung với muội, những gì chàng nói làm muội lo lắng thật là dư thừa.”
Khi chúng ta trở lại lữ điếm thì trời đã sáng tỏ, ánh sáng mặt trời mang đến vô hạn sinh cơ cho vạn vật. Bước vào lữ điếm, nhìn thấy mọi người đang dùng điểm tâm, không đợi mẫu thân lên tiếng Lam nhi đã tiến lại gần chất vấn: “Lôi Tường nhà ngươi dẫn Mặc Nguyệt đi đâu cả một đêm, mau mau khai báo.”
Ta giải thích: “Chúng ta ra ngoài làm việc. Lam nhi, các người sớm như vậy như thế nào đã đến đây?”
Bàn Tông cười nói: “Cũng vì ngươi, Lam nhi mới đến tìm bọn ta ở đây, nàng nói Mặc Nguyệt đi một đêm không thấy trở về, cũng không thấy ở chung với ngươi nên muốn ra ngoài tìm các ngươi. Không có ta và Kim Ngân ngăn cản có lẽ đế quốc thủ đô này sáng sớm đã bị nàng làm một trận long trời lở đất.”
Ta nhìn thần sắc bất thiện của Lam nhi, trong ngực lấy ra thủy chi tâm trong hộp, Lam nhi quả nhiên trí nhớ tốt đương nhiên nhận biết là cái gì, hai mắt sáng ngời thân thủ tiến lên. Ta lùi từng bước một, ngày càng nhanh, né tránh một trảo của nàng nói: “Lam nhi đại tỷ, cái này quả thật là chuẩn bị cho người, bất quá ta nói trước, ngươi sau này phải bình tĩnh, không được tìm ta gây phiền phức, thế nào? “
Lam nhi khó dằn nổi, gật đầu liên tục nói: “Biết rồi biết rồi, mau mau đưa cho ta.”
Ta cầm hộp đi tới, cười khổ lắc lắc đầu, Lam nhi sau khi lấy được ngay lập tức chạy về phòng mình xem xét.
Ta dẫn Mặc Nguyệt đến bên cạnh mẫu thân, thấp giọng nói: “Mụ mụ, chúng con hôm qua đến Công tước phủ.”
Mẫu thân toàn thân chấn động, ánh mắt phức tạp nhìn về phía ta: “Hắn, hắn như thế nào rồi?”
Ta mỉm cười đáp: “Người yên tâm, đại nhân vẫn còn tốt lắm, người chuẩn bị đi, chúng ta lúc nào cũng có thể đi gặp.”
Mẫu thân lắc lắc đầu nói: “Ngươi đi gặp hắn, nhưng đừng nói cho hắn biết ta đã đến đây. Ta quyết định rồi, vĩnh viễn không bao giờ gặp mặt hắn.”
Kim chen vào hỏi: “Bá mẫu, người muốn đi gặp ai à?”
Mẫu thân sắc mặt biến đổi, có chút không tự nhiên đứng dậy nói: “Các ngươi cứ tiếp tục, ta về phòng đây.” Nói xong dẫn theo Bạch Kiếm chuyển thân đi.
Ta thở dài, mẫu thân còn chưa có dũng khí gặp Công tước đại nhân, chẳng lẽ lại để họ thống khổ một đời Không được, tuyệt đối không được. Mặc Nguyệt khẽ chạm vào ta, hỏi: “Lão công, huynh làm sao vậy?”
Ta nhìn thoáng qua, nói: “Nguyệt nhi, nàng về phòng nghỉ ngơi đi, ta giờ phải về Công tước phủ, vì mẫu thân mà làm việc này.”
Bọn họ đều không biết chuyện giữa mẫu thân mà Công tước, Mặc Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Sao lại quay về đó, không thể dẫn muội đi sao?”
Ta ôn nhu nói: “Nguyệt nhi ngoan, lúc khác ta sẽ giải thích cho nàng biết. Đại ca, ở đây giao cho huynh, nhất định chăm sóc tốt cho Lam nhi đại tỷ, đừng để nàng đi quậy phá lung tung, đương nhiên còn có Nhị ca bọn họ nữa.”
Bàn Tông không để ý đến ánh mắt Bất mãn của Kim Ngân, vỗ ngực nói: “Ngươi cứ yên tâm mà đi, nhưng mà phải trở về sớm đó.”
Ta điểm điểm đầu, nhìn Mặc Nguyệt nói: “Nguyệt nhi, ta phải đi làm một sự việc trọng yếu, phải bái phỏng Công Tước, nàng biết mẫu thân nghỉ ngơi nơi nào rồi, hãy đi nói chuyện phiếm với lão nhân gia.”
Mặc Nguyệt trề cái môi nhỏ nhắn ra, có chút bất mãn nhìn ta, miễn cưỡng đáp: “Được rồi, nhưng mà chàng hãy nhanh chóng trở về nhé.”
“Ta biết mà.” Ta chuyển thân ra khỏi lữ điếm, suy nghĩ đến Công Tước khẩu phong, mong rằng hắn đừng làm ta thất vọng.
Đến công tước môn (cửa phủ), ta chỉnh lại y phục, tiến lên vài bước hướng đến vệ môn nói: “Phiền ngài một chút, báo giúp tại hạ Lôi Tường đến cầu kiến Công tước đại nhân.”
Bốn gã vệ môn nhìn khắp người ta, một người nói: “Người là người nào, Công tước đại nhân không tùy tiện tiếp khách lạ.”
Ta mỉm cười nói: “Ta tin tưởng rằng Công tước đại nhân sẽ vui mừng khi nhìn thấy ta nhưng cũng phiền các ngươi thông báo một chút.” Ta vận cuồng thần đấu khí, cả người phát ra quang mang, kim quang chớp lên rồi biến mất, khiến vài tên vệ môn khiếp sợ nhảy dựng lên. Bọn họ cảnh giác nhìn ta, một người thận trọng nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi vào thông báo, nhưng mà Công tước đại nhân không gặp ngươi thì ta cũng không có cách nào đâu.”
Ta chắp tay nói: “Đa tạ.”
Vệ môn đã đi vào, ta nhìn lên thấy trước cổng Công tước phủ có một biển ngạch đề ba chữ to, trong lòng không khỏi một trận cảm xúc. Hai năm trước ta đi vào nơi đây cũng chỉ là một vô danh học viện đệ tử, bây giờ ta có thể công nhiên hướng Công tước đề thân, loại biến hóa này có lẽ trước kia ta không thể tưởng tượng được.
Một lát sau, đại môn mở rộng, Tử Phong công tước một thân tiện phục đi ra, trên mặt còn mang theo vẻ kích động: “Lôi Tường, thật sự là ngươi.”
Ta mỉm cười, thi lễ nói: “Tất nhiên là ta, Công tước đại nhân, xin chào ngài.”
Công tước vội hỏi: “Vậy còn việc…” Ta liền cắt ngang: “Ngài muốn đàm luận ngay tại đây sao?”
Công tước sắc mặt biến đổi nói: “Đi nào, theo ta vào đây.” Nói xong liền chuyển thân hướng đến nội phủ. Ta theo sau Tử Phong công tước đến thư phòng, hắn dặn dò hạ nhân vài câu rồi bước vào, khóa cửa phòng lại kích động hỏi ta: “Thế nào, ngươi đã tìm được nàng, nàng hiện đang ở gần đây à? cuộc sống có tốt không?”
Ta nói: “Ngài không cần khẩn trương, từ từ nghe ta kể, hôm nay ta đến đây là có hai mục đích, một là vì ta và một là vì ngài.”
Tử Phong từ từ tỉnh táo lại, không còn kích động như lúc đầu, nhìn ta nói: “Ta biết ngươi đến là để hỏi cưới con gái ta, ta thừa nhận ngươi rất có tài năng, có thể khiến các nha đầu ngốc của ta si mê đến như thế, nhưng mà vấn đề này ta thật không dễ dàng đáp ứng, cho dù ngươi có giúp ta tìm được Linh Linh, ta cũng phải lo cho nữ nhi của mình một tương lai tốt đẹp. Ngươi nên nhớ rõ lúc trước chúng ta đã ước định, nếu ngươi không thể tìm được một địa vị, ta sẽ không dễ dàng gả nhi nữ cho ngươi. Mặc dù ta nghe Tuyết nhi nói ngươi trợ giúp Thiên đô học viện đoạt danh hiệu đệ nhất học viện, biểu hiện thực lực không tầm thường, nhưng ngươi nên hiểu là, vũ kỹ cao là một chuyện còn địa vị cao lại là chuyện khác.” Hắn ý tứ rõ ràng ta không thể dùng mẫu thân làm ảnh hưởng đến quyết định của hắn.
Ta chánh sắc đáp: “Đúng vậy, ta lúc trước đáp ứng ngài, nhất định phải có địa vị mới đến cầu thân, nhưng bây giờ ta thật sự là không thể đợi được nữa rồi, hi vọng ngài có thể thành toàn cho chúng ta.”
Công tước sắc mặt biến đổi: “Hừm, tiểu tử này…. nếu như ngươi chỉ là vì chuyện này mà đến, ngươi có thể đi được rồi.”
Ta không ngờ hắn lại có thể ngoan cố đến như thế, nhíu mày nói: “Được thôi, chuyện này không bàn nữa, ngài yên tâm, ta sẽ không bởi vì ngài cự tuyệt chuyện của ta mà lấy Linh Linh uy hiếp ngài. Ta có thể nói cho ngài, Linh Linh bây giờ rất tốt, hơn nữa người cũng đã đến Thần Long đế quốc, hiện đang ở tại thủ đô.
Sau khi nghe tin tức về mẫu thân ta, vẻ mặt nghiêm túc của hắn biến mất ngay lập tức, kích động đi đến nắm lấy bả vai ta nói: “Nhanh lên, nói cho ta biết nàng hiện ở đâu, ta ngay bây giờ muốn gặp nàng.”
Ta lấy hai tay gỡ tay hắn ra bình thản nói: “Ta biết ngài rất quan tâm đến người, nhưng người bây giờ không muốn gặp ngài.”
Tử Phong ngạc nhiên hỏi: “Vì cái gì? Nàng đã trở lại, vì lẽ gì lại không muốn gặp ta, có phải ngươi vì chuyện Tử Tuyết mà không muốn cho ta gặp nàng?”
Ta giận dữ nói: “Ta vừa rồi đã nói qua, sẽ không vì chuyện này mà uy hiếp ngài, ngài nghĩ ta là hạng tiểu nhân nói mà không giữ lời sao? Người không muốn gặp ngài là không biết phải đối mặt với ngài như thế nào. Ngài nghĩ xem, các người đã chia lìa bao nhiêu năm rồi, ngài đã có thê tử, một người thiện lương như người lại có thể xuất hiện để làm ảnh hưởng đến gia đình ngài sao? Huống chi người đã không còn là Linh Linh của ngày trước, người bây giờ vừa già vừa xấu, lại hoa tàn liễu bại , ngài thật sự còn muốn gặp sao?” Xin lỗi mẫu thân, đáng ra ta không nên nói như vậy, người tha thứ cho ta.
Công tước vung tay lên, một chưởng mạnh mẽ hướng đến mặt ta, với công lực của ta hoàn toàn có thể né tránh nhưng ta lại đứng yên, mượn lực bay va vào vách tường.
“Thúi lắm, Linh Linh lúc trước là bị bắt đi, không phải do nàng tự nguyện, bây giờ bất luận nàng ra sao thì vĩnh viễn trong lòng ta nàng vẫn là người đẹp nhất.” Công tước cơ hồ muốn hét thật lớn để tống hết phẫn nộ trong lòng. Hắn nắm lấy áo ta, kéo ta đứng dậy, trong mắt bừng bừng lửa giận. Công tước sâm nghiêm nói: “Nói, bây giờ nàng đang ở đâu, nếu ngươi không nói, ta lập tức giết ngươi.” Quyền vừa rồi của hắn toàn bộ kích vào ngực bụng ta, mặc dù trong cơ thể có cuồng thần đấu khí bảo hộ nội tạng nhưng lực lượng cường đại vừa rồi cũng làm ta có chút thương tổn, thân thể không tự chủ được có chút muốn ngã xuống. Tử Phong đứng một bên lạnh lùng nhìn ta.
Ta ho khan một tiếng, một vòi máu tươi từ khóe miệng chảy ra nhưng trong lòng lại cực kì thống khoái, Tử Phong nhà ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, quả thật đối với mẫu thân chung tình. Ta vận khởi cuồng thần đấu khí hóa giải thương tích từ từ đứng dậy, Tử Phong thấy trên mặt ta có nét cưới tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”
Ta ho khan hai tiếng, vui vẻ nói: “Tốt, ngài quả nhiên không làm ta thất vọng, đã qua được thử thách của ta rồi.”
Tử Phong đại nộ, tiến lên từng bước, một quyền hướng đến ta đồng tới mắng: “Ngươi thúi lắm, cái gì mà thử thách ta, con mẹ nó.”
Lúc này ta không để hắn đánh trúng nữa, thân thể nhẹ nhàng chớp lên né tránh, một tay nắm lấy tay hắn nói: “Công tước đại nhân, ngài khoan hãy trách mắng ta, bây giờ ta nói cho ngài biết ta dựa vào cái gì mà thử thách ngài, bởi vì ta chính là nhi tử của người mà ngài yêu thương nhất.” Tử Phong ngây người, hắn chằm chằm nhìn ta thất thanh la lớn: “Ngươi nói cái gì, ngươi chính là nhi tử của Linh Linh à?”
Ta trịnh trọng gật đầu nói: “Chẳng lẽ ngài nghĩ rằng ta lại tùy tiện nhận một mẫu thân sao? Nói cho ngươi biết, danh húy của mẫu ta là Tử Vân mà ngươi còn không biết, lại còn cái gì Linh Linh cái gì… Nhưng mà ta chính là nhi tử duy nhất của người, cha ta khi ở thú nhân tộc chính là người lãnh đạo: Bỉ mông vương Lôi Á. Lúc trước sở dĩ ngươi tìm không thấy mẫu thân là bởi vì nàng đã bị cha ta đưa đi, và sau đó thì bị cường bạo, nhưng mà nhờ vậy ta mới được ra đời. Cha ta bây giờ đã mất, tai mắt của Thần Long đế quốc các ngươi rõ ràng biết, tức khiến cho hắn không có đi thệ, cũng là cơ hội duy nhất của mẫu thân ta, đó là mang theo người trở lại Thần Long đế quốc.”
Tử Phong thì thào nói: “Ngươi là con của Linh Linh? Nói như vậy ngươi cũng là người của thú nhân tộc.”
Ta gật gật đầu nói: “Bất luận ngươi nghĩ như thế nào, quả thật ta chính là người của thú nhân tộc. Nói chính xác, ta vừa là nhân loại, vừa là ma tộc lại là thú nhân tộc tam tộc hỗn huyết. Lúc trước ta vào Long Thần đế quốc, chính là vâng mệnh thú hoàng bệ hạ đến làm nội gián, chỉ là sau này vì một chút nguyên nhân mới phản hồi thú nhân tộc.”
Tử Phong nhìn ta, ánh mắt biến lãnh nói: “Không trách được tại sao ngươi lại dễ dàng biết nơi hạ lạc của Linh Linh, nguyên lai ngươi chính là gián điệp của thú nhân tộc gửi đến.”
Ta trầm giọng nói: “Không nên nói khó nghe như vậy, ta tuy là gian tế nhưng ta không hề làm gì tổn hại đến Long Thần đế quốc các ngươi, lần này ta đến thủ đô chỉ có mục đích muốn mẫu thân cùng ngươi đoàn tụ. Lúc trước nghe ngài nói, ta cũng đồng tình với tao ngộ giữa ngài và mẫu thân, mẫu thân người cả đời cô quạnh, ta thật sự không muốn người tiếp tục khổ sở nữa. Ta chỉ muốn như ngài nói vừa rồi, bất luận có xảy ra việc gì, đều phải yêu thương chăm sóc cho mẫu thân, ngài có đáp ứng ta được không?”
Tử Phong nhãn thần phức tạp tiến đến, hắn ngẩng đầu lên nói: “Hãy đưa ta đến gặp Linh Linh, ta có thể giữ kín chuyện ngươi là gian tế nhưng ngươi tuyệt đối không được tiếp xúc với nữ nhi của ta nữa.”
Ta bình tĩnh nói: “Công tước đại nhân, mẫu thân hiện tại không muốn gặp ngài bởi vì người không biết phải như thế nào đối mặt với ngài, ta hi vọng khi ngài thấy mẫu thân cũng đừng quá kích động, đừng phản ứng quá kịch liệt với người, ngài có thể đáp ứng không? Ta lúc trước cũng đã nói qua, ta đang tìm cho mẫu thân một địa phương để sống, không biết ngài…?”
Tử Phong gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, cứ để ta chuẩn bị.”
Ta hài lòng gật đầu nói: “Tốt lắm, hãy nói ta biết nơi mà ngài chuẩn bị, chờ ở đó một thời gian, ta sẽ dẫn mẫu thân đến gặp ngài.”
Tử Phong nhìn ta có chút nghi hoặc, xem ra thân phận ta đã làm cho hắn cảnh giác, dù sao thì loài người đối với thú nhân tộc kẻ thù như chúng ta cũng không dễ dàng tin tưởng. “Công tước đại nhân, ta thật lòng yêu nữ nhi của ngài, ta biết ngài bây giờ không thể chấp nhận có một thú nhân nữ tế như ta, nhưng mà ta có thể chắc chắn rằng, ta yêu các nàng cũng giống như với mẫu thân, đều là thật lòng không có chút gì tính toán.”
Tử Phong kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói các nàng là ý gì?”
Ta chánh sắc đáp: “Ta nói các nàng là bởi vì ta đồng thời yêu cả hai nhi nữ của ngài là Tử Yên và Tử Tuyết, các nàng cũng đều yêu ta, ta cũng đã sớm nói ra thân phận của mình cho các nàng biết nhưng các nàng vẫn không buông bỏ ta, như thế tại sao ngài lại không thể thành toàn cho chúng ta?”
Tử Phong kinh hãi nói: “Cái gì… ngay cả Yên nhi cũng….ngươi, ta thật sự muốn giết ngươi.” Hắn toàn thân quang mang chớp lên, hướng ta đánh tới.
Động tác của hắn ta xem lại cực kì chậm chạp, ta đã không phải như trước kia là một Lôi Tường không có năng lực hoàn thủ, ta hai mắt mở to, toàn thân vận khởi phát ra cường đại khí thế, năng lượng cuồng thần hộ thân nhẹ nhàng hóa giải công kích, ta tiến lên từng bước tỏa trụ Tử Phong lạnh lùng nói: “Ta chỉ là thỉnh cầu ngài mà thôi, ngài dựa vào cái gì mà có thể biết được ta không thể đem hạnh phúc đến cho Tử Yên và Tử Tuyết? Hôm nay, nếu ngài còn muốn gặp mặt mẫu thân ta thì hãy mau đưa ra nơi ở rồi đến đó chờ ta. Còn về chuyện Tử Yên tỷ muội thì tính sau, như thế có được không?”
Tử Phong bị ta khống chế không thể hoàn thủ, chỉ có thể nói: “Được được, nơi đó là tại…”
Ta gật đầu nói: “Tốt lắm, giờ ngài cứ đến đó chờ, ta về dẫn mẫu thân đi tới.” Nói xong ta thu hồi năng lực, chuyển thân khỏi thư phòng.
“Chờ một chút.” Thanh âm của Công tước đại nhân phía sau truyền đến.
Ta dừng bước, cũng không có quay đầu lại hỏi: “Ngài còn có chuyện gì muốn nói?”
Công tước ngập ngừng một chút, tựa hồ có chút gian nan nói: “Lôi Tường, cám ơn ngươi.”
Ta chuyển thân nhìn về phía hắn, giờ phút này trên khuông mặc Tử Phong Công tước tràn ngập vẻ tang thương. Ta lắc đầu nói: “Ngài không cần phải cám ơn ta, ta không phải vì ngài mà là vì mẫu thân. Ta chỉ hi vọng ngài suy nghĩ chu đáo, có thể khiến mẫu thân ta mở lòng.” Nói xong ta đẩy cửa ra ngoài, rốt cục mọi thứ trong lòng đều đã nói ra, ta cảm thấy thật sự thống khoái. Mặc dù làm như thế sẽ khiến công tước càng khó tiếp thụ ta làm con rể hơn nhưng ta thật không hối hận. Cùng lắm ta mang Tử Yên và Tử Tuyết cùng đi theo
“A Tường, sao ngươi trở lại đây rồi?” Thanh âm động lòng người của Tử Yên từ bên trái vang lên. Nàng vận một thân bạch y, nhìn càng thêm thanh lệ thoát tục.
Ta mỉm cười nói: “Ta đến bài phỏng Công tước đại nhân, còn nàng đến đây làm gì?”
Tử Yên đến gần ta, quan sát xung quanh không thấy ai, thấp giọng nói: “Muội vừa nghe người hầu nói có Lôi Tường đến cầu kiến phụ thân nên mới đến xem, thật không ngờ rằng lại chính là chàng. Muội muội giờ đã đi ngủ (sớm thế K ), nàng không biết huynh đến đây. Huynh nói chuyện với cha muội ra sao, người có đáp ứng không?”
Ta lắc lắc đầu nói: “Công tước đại nhân bây giờ còn chưa tiếp nhận huynh, phải tiếp tục cố gắng thôi.”
Tử Yên cúi đầu, kéo lấy tay ta nói: “A Tường, Tử Yên kiếp này chỉ lấy một mình chàng, nếu không….”
Ta không còn sợ bị bắt gặp, ôm chặt nàng vào lòng, cảm động nói: “Tử Yên, “wo ai ni", huynh nhất định sẽ thuyết phục công tước đại nhân, huynh bây giờ phải đi, hãy chờ tin tức của ta. Nàng cũng một đêm không ngủ rồi, hãy mau đi nghỉ ngơi đi.”
Tử Yên gật gật đầu, né khỏi ma trảo của ta, ngẩng đầu nhìn ta nói: “Ta đợi chàng, cho dù thế nào đi nữa, ta suốt đời này luôn đợi chàng.”
Ta nhịn không được hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, khi dục vọng vừa nổi lên thì cổ thần bí năng lượng đáng ghét kia lại xuất hiện, Tử Yên toàn thân quang mang đại thịnh, ta lo lắng gây thương tổn cho nàng, vận cuồng thần đấu khí mượn lực bay ra khỏi Công tước phủ. Ra đến bên ngoài, ta cảm thấy khí huyết nhộn nhạo không khỏi thầm giật mình, ta công lực tiến bộ nhiều như vậy mà còn không thể hoàn toàn cấm trụ được, xem ra cổ năng lượng thần bí đó còn tăng trưởng hơn nhiều.
Ta cấp tốc trở về lữ điếm, vừa vào đã gặp phải Bàn Tông đang đứng trước lối vào không biết đang muốn làm gì. Ta hỏi: “Đại ca, Lam nhi đại tỷ không có ra ngoài à.” Nơi đây không giống địa phương của hắn, chỉ sợ Lam nhi có việc gì thì thật khó để thu xếp.
Bàn Tông lắc lắc đầu nói: “Từ lúc ngươi đưa cho nàng cái hộp gỗ kia, nàng thủy chung chưa hề rời khỏi phòng, còn Bạch Kiếm cùng Mặc Nguyệt thì đang ở trong phòng của mẫu thân.”
Ngân nói: “Lão tứ, ngươi thần thần bí bí làm gì mà chúng ta cũng không thể tiết lộ?”
Ta cười khổ đáp: “Đây không phải là chuyện của ta, bất quá thật sự bí mật, các ngươi biết cũng chưa chắc là tốt. Ta đến thăm mẫu thân đã.”
Ta hướng đến phòng mẫu thân, gõ cửa hai cái sau đó đi vào. Mẫu thân lúc này thần sắc đã bình tĩnh trở lại, Mặc Nguyệt và Bạch Kiếm đứng ở hai bên hầu hạ. Mẫu thân nói: “A Tường, ngươi mới rời đi có một lúc đã trở lại, có chuyện gì sao?”
Ta thoáng nhìn sang Mặc Nguyệt, xem ra nàng không có nói với mẫu thân việc ta đi đến Công tước phủ, ta nhìn mẫu thân trả lời: “Mẫu thân, là do người từ nay về sau sinh sống tại đây, con đương nhiên phải tìm một nơi thích hợp cho cả gia đình. Con vừa tìm được một nơi cũng không tệ lắm, vừa rồi mới bàn bạc với chủ nhà xong, người có muốn đi nhìn xem một chút không, nếu không hài lòng chúng ta có thể đổi lại.”
Mẫu thân cười nói: “Con cứ chọn đi, mẫu thân có thể sống ở đâu cũng được.”
Ta cười nói: “Như thế nào được, người phải sống một thời gian dài ở đây, như thế nào cũng phải chọn một nơi tốt nhất. Đi nào, trong khi đi ra ngoài nghỉ ngơi chúng ta nhân tiện đến xem.”
Mẫu thân không nói lại ta, đứng lên nói: “Thôi được rồi, chúng ta đi thôi, chỗ cũ cũng thật hơi không tốt để sinh sống.”
Ta trong lòng mừng thầm, đưa mẫu thân ra ngoài, Mặc Nguyệt cùng Bạch Kiếm cùng ra, Bàn Tông và Kim Ngân cũng hỏi: “Lão tứ, các người đi đâu thế “
“Ta đang tìm một trang viện, muốn dẫn mẫu thân đến xem.”
Kim cười nói: “Chúng ta cùng đến xem.”
Ta lắc đầu đáp: “Nhị ca, các người cùng đại ca ở lại đây canh giữ, ngươi quên rằng ở đây chúng ta còn có một người không bình thường sao, nếu nàng ta chạy ra ngoài thật không biết hậu quả sẽ ra sao.”
Ngân oán giận nói: “Đến đây bọn ta đều không được ra ngoài, để lão đại ở lại đây là được, còn chúng ta cùng đi nhé.”
Ta nhíu mày nói: “Nhị tỷ, người tha cho tiểu đệ đi, chúng ta đến đây chưa lâu, nếu có xảy ra chuyện gì bất hảo còn có thể giải quyết được. Huống chi Bàn Tông đại ca còn phải ứng phó khó khăn với Lam nhi, có hai người trợ giúp cũng bớt vất vả. Tốt lắm, bây giờ chúng ta phải đi, các ngươi cứ lưu lại, xong việc ta nhất định mang mọi người đi khắp mọi nơi.”
Kim nói: “Thôi được rồi, các ngươi nhanh chóng quay trở về, chúng ta đều sắp chịu không nổi mà chết rồi.”
Nghe hắn đáp ứng, ta lập tức nói: “Nhất định, ta cam đoan. Mẫu thân, chúng ta đi thôi. Mặc Nguyệt, nàng ngày hôm qua một đêm không có nghỉ ngơi cũng không được đi, mau vào phòng mẫu thân nghỉ ngơi. Bạch Kiếm chiếu cố nàng giúp ta.”
Mặc Nguyệt và Bạch Kiếm đồng thời ngạc nhiên, các nàng không ngờ rằng cũng không được ta dẫn đi. Mặc Nguyệt chu cái miệng nhỏ khả ái nói: “Không công bằng, huynh ngày hôm qua cũng không có nghỉ ngơi, muội cũng phải đi.”
Ta truyền âm đến nàng nói: “Nguyệt nhi, ta cùng mẫu thân bây giờ ra ngoài là có việc trọng yếu cần phải làm, các nàng đi theo thật không tiện, Nguyệt nhi ngoan nghe lời ta nhé.” Mặc Nguyệt liếc nhìn ta, bất mãn nói: “Thôi được rồi, muội về phòng nghỉ ngơi đây, Bạch Kiếm tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.” Nói Xong nàng kéo Bạch Kiếm về phòng. Bạch Kiếm nhìn ta rồi nhìn mẫu thân, chưa kịp nói gì đã bị Mặc Nguyệt dẫn đi.
Ta dẫn mẫu thân rời khỏi lữ điếm, đến nơi mà Công tước đã nói qua, được một lúc bỗng nhiên mẫu thân tiến tới, bình thản nói: “Lôi Tường, ta không muốn đi.”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Vì sao thế?”
Ta trong lòng chấn động, không ngờ mẫu thân đã đoán được, giả vờ hỏi: “Gặp ai? Con chỉ là muốn người xem nhà thôi mà!”
Mẫu thân lắc lắc đầu, buồn bã đáp: “Ngươi là con ta, ta như thế nào lại không nhìn ra được tâm sự của ngươi? Ngươi để lại Kim Ngân cùng Bàn Tông, ngay cả Mặc Nguyệt mà Kiếm nhi cũng không dẫn theo, ta sao lại đoán không ra ngươi muốn làm gì. Nhi tử à, ngươi hãy bỏ đi, ta thật sự sợ phải đối mặt với hắn.”
Ta biết bây giờ cũng không thể nào nói dối được nữa, cười khổ đáp: “Mẫu thân à, đúng là không thể qua mắt được người. Đúng vậy, là con muốn dẫn người đến gặp Công tước đại nhân, người hãy đi cùng con. Con vừa rồi đi gặp hắn, hắn vừa nghe nhắc đến mẫu thân thần tình lập tức cực kì kích động, hắn thật sự muốn gặp người. Con cũng đã nói rõ ý tứ của người, nhưng mà hắn, hắn….”
Mẫu thân hỏi: “Hắn như thế nào?”
Ta tâm niệm chợt động, liền nói: “Hắn nói rằng, nếu người không nhìn hắn, hắn lập tức chết trước mặt con. Lúc đó con thật không có biện pháp, chỉ đành đáp ứng hắn, mẫu thân người cũng không muốn thấy Công tước đại nhân tiếp tục thống khổ chứ?”
Mẫu thân toàn thân chấn động, mắt đã đỏ hồng, thở dài nói: “Được rồi, ta cùng ngươi đến gặp hắn, ta tuy biết lần này là không thể tránh né nhưng vẫn không muốn đối diện hắn. Ài…ta cũng nên đi một lần, Tường nhi ngươi hãy dẫn đường.”
Ta và mẫu thân lặng lẽ đi trên đường, mẫu thân thân thể run rẩy, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Mẫu thân à, người nhất định sẽ không vì gặp Tử Phong công tước mà phải hối hận đâu, ta tin tưởng rằng hắn nhất định đang nóng lòng mong chờ người. Nhờ Tử Phong nói từ trước, ta rất nhanh tìm được nơi cần đến, đây là một hoa viên tại phía tây thành, khoảng cách với lữ điếm chúng ta trú ngụ không xa, chung quanh đều thanh tịnh, chỉ có vài nhà bình thường trú ngụ, khoảng sân mặc dù to lớn nhưng từ ngoài nhìn vào vẫn có thể thấy được một cây đại thụ. Đi đến trước đại môn, ta dừng lại nhìn mẫu thân nói: “Mẫu thân, đã đến nơi rồi.”
Mẫu thân mờ mịt ngước đầu lên hỏi: “Tới rồi à, Tường nhi, ta …”
Ta an ủi: “Mẫu thân à, người hãy đi đi, đã nhiều năm như vậy, người thật sự không muốn biết hắn bây giờ ra sao à?” Vừa nói ta vừa mở đại môn.
Cánh cửa kêu lên một tiếng, khi vừa mở ra thì một cỗ hương hoa vụt đến, nhất thời ta và mẫu thân đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người. Nơi này là một khoảng sân, còn có một tòa hoa viên. Trong viện tử khắp nơi đều ngập tràn hương hoa, hoa sắc nở rộ, chỉ có một cây cổ thụ che chắn một ít ánh sáng mặt trời ( hic hic mình dốt văn, chẳng biết tả cảnh sao cho hay L ), tại trung ương là một con đường nhỏ uốn lượn, phía cuối đường là một loạt các căn phòng. Ngay lối vào phòng xuất hiện một người, hắn mặc trang bào màu xám, tóc tai chỉnh tề, lưng quay ngược về phía chúng ta, rõ ràng thấy được hắn đang rất kích động, đây đúng là Tử Phong Công tước.
Mẫu thân toàn thân rủn rẩy bước đi, nếu không phải nhờ ta đỡ có lẽ đã ngã mất rồi. Tử Phong thong thả chuyển thân, chỉ một khoảng thời gian mà như ngàn năm trôi qua, khi hắn hoàn toàn quay người thì lệ đã thấm ướt vạt áo, hắn ngây ngất nhìn mẫu thân, ánh mắt vừa u buồn lại vừa kích động lẫn kinh hỉ.