Thiệt chiến: Đấu lý.
Trở vào trong khoang, mọi người nín thinh, khoang thuyền tĩnh lặng, mang bầu không khí ngột ngạt. Ngồi ngán ngẩm một hồi lâu, chợt Cốc Chẩn vỗ tay đôm đốp, gã vui vẻ nói:
- Tình hình hiện giờ không giải pháp nào hay! Tỷ tỷ Tiên Bích hãy chỉ huy cho khai thuyền, Tiết Nhĩ tiếp tục truy lùng cá kình, còn vụ Vạn Quy Tàng, để đệ tìm cách đối phó.
Tiên Bích thấy gã nói kì lạ, bèn hỏi:
- Đệ đối phó như thế nào? Đệ thắng nổi lão ấy không?
- Đánh thì không thắng nổi - Cốc Chẩn cười cười, tiếp - Nhưng trên đời ngoài tướng quân bách chiến bách thắng, cũng vẫn có một loại học giả có sức lay chuyển tình thế, hoặc một câu thuyết có thể làm hưng vượng đất nước, hoặc một lời bàn cũng có thể đưa tổ quốc đến loạn lạc.
Tả Phi Khanh hỏi:
- Phải đệ muốn nói đến các tay thuyết khách hợp tung, liên hoành như Tô Tần, Trương Nghi?
Cốc Chẩn đáp:
- Đúng đấy! Nói không chừng, bữa nay đệ thử học theo Tô Tần, Trương Nghi, đi du thuyết lão đầu tử.
- Chuyện vô lý! - Tả Phi Khanh đứng nhổm dậy, mặt đỏ như gấc, hét lên - Đệ định đến van xin Vạn Quy Tàng đoái hoài?
Cốc Chẩn dang rộng hay tay, nhăn nhó:
- Ngoài cách đó, còn làm gì khác được không?
Tả Phi Khanh nghẹn họng, nhưng tức giận không chỗ phát tiết, gã dòm dòm Cốc Chẩn, lồng ngực thở nhấp nhô. Tiên Bích vội nhào ra, bảo:
- Phi Khanh, Cốc Chẩn nói đúng đấy, giờ cả đấu trí lẫn đấu sức đều thua lão, nếu cứ cứng rắn đối đầu, sẽ chẳng thể thoát cảnh ngói tan ngọc nát! Đi đàm thuyết với Vạn Quy Tàng, có khi nảy sinh được chút cơ may!
Tả Phi Khanh cười nhạt, nói:
- Ừ đấy! Lão là nghĩa phụ ngon của cô, nói không chừng, khi lão thấy bộ mặt quý báu của cô, sẽ lập tức buông đao đồ tể, đắc đạo thành Phật liền!
Tiên Bích tức giận, mặt đỏ gay, la ó:
- Tả Phi Khanh, ngươi nói năng vậy là ý gì?
Lời vừa thốt ra, Tả Phi Khanh đã vụt hối hận, gã căm thù Vạn Quy Tàng không biết để đâu cho hết, mối căm phẫn nhất thời không chỗ phát tiết, gã bèn vung vẩy tay áo, phóng mình chạy ra ngoài! Nhìn tình hình, Ninh Ngưng dợm đứng dậy đi theo, nhưng một thoáng ngần ngừ trên mặt, cô rút cục ngồi xuống trở lại.
Tiên Bích cố trấn áp tâm tình, cô day sang bảo Cốc Chẩn:
- Đệ có đi, cho tỷ theo cùng với, hoặc giả, như lời Tả Phi Khanh vừa bảo, lão ta cũng nể mặt tỷ đôi ba phần!
Cốc Chẩn xua tay, rầu rĩ nói:
- Tỷ tỷ làm nghĩa nữ của lão, nhưng lại không hiểu tính nết lão ta! Con người Vạn Quy Tàng, vô tình, vô thân, vô tư, tuyệt chẳng khi nao để tình cảm làm mềm yếu ý chí! Cái thân tình lão dành cho tỷ, theo như lão bảo, là chuyện quý hoá khó kiếm đấy, thế nhưng trong lão, gốc ác đã ăn sâu trong đầu, bưã nay, lão đem kể huỵch toẹt chuyện tỷ cầu xin lão dung mạng cho Phong Quân hầu, tức là có ý muốn cắt đứt mối ân tình giữa hai người, nhất đán xảy chuyện không hay, lão sẽ đem tỷ ra khai đao trước nhất! Trên đảo Linh Ngao, lão trước tiên, ra tay giết chết Thôi Nhạc, là một bằng chứng! Ân nghĩa Thôi Nhạc dành cho lão rộng lớn vô cùng, mà lão còn giết Thôi Nhạc luôn, vậy có ai mà lão tha!
Tiên Bích nghe mà giật mình, cô nhớ đến, thưở nhỏ, cô đã được Vạn Quy Tàng đối xử cực tối, đến nước này, những kỷ niệm đó thực sự khiến người ta không sao tránh khỏi đau lòng.
Nhìn thần thái cô, Cốc Chẩn thở ra:
- Mấy ngày tới đây, tỷ tỷ phải tránh đừng để lão bắt gặp!
Rồi gã lập tức đứng dậy, bỗng nghe Lục Tiệm nói:
- Cốc Chẩn, để ta cùng đi với!
Cốc Chẩn biết Lục Tiệm lo lắng cho mình, bèn gật đầu đồng ý.
Khoảng phiá đuôi thuyền vượt cao trên boong, trong tất cả các khoang thuyền, đó là nơi cao nhất, chiếm một vị thế rất tiện lợi, Vạn Quy Tàng đóng ở đấy, là lão lập tâm khống chế toàn bộ con thuyền. Chưa đến gần, hai người đã nghe Vạn Quy Tàng dùng Anh ngữ trò chuyện cùng Horkins. Mấy lúc sau này, Cốc Chẩn nghe thứ tiếng này nhiều, gã ẩn ước hiểu lõm bõm đôi ba từ, đại khái nhận biết "Tây Ban Nha" , "Hoàng kim" , "Ăn cướp" ... giọng điệu Horkins nghe chừng thập phần khoái chí.
Chốc lát sau, cuộc trò chuyện chấm dứt, Horkins miệng huýt sáo, chân bước ra khỏi cửa khoang, khi thấy hai người, lão cười hô hố, vẻ mặt cực kỳ đắc ý, rồi khệnh khạng bỏ đi.
Lục Tiệm nhìn theo sau lưng lão, cười nhạt:
- Tên đầy tớ này cũng đã đầu nhập vào làm môn hạ Vạn Quy Tàng rồi!
Cốc Chẩn cười bảo:
- Cái đó kêu là "Mèo mả họp đảng cùng gà đồng, mạt cưa cùng mướp đắng đem bó vào một giuộc!"
Gã chưa dứt lời, đã nghe tiếng Vạn Quy Tàng từ trong khoang nói vọng ra:
- Tiểu Cốc nhi! Lén nói xấu sau lưng, đâu phải hành vi của bậc đại trượng phu!
Cốc Chẩn cười cười, đáp:
- So với lão đầu tử, kẻ hèn này giống như trẻ nít học trò thò lò mũi xanh, dám đâu xưng đại trượng phu!
Gã đột nhiên tự hạ thấp thân phận, khiến Vạn Quy Tàng cũng thấy lạ, lão hứ lạnh một tiếng, rồi nói:
- Đang muốn cầu cạnh gì thì mới xun xoe, nhà ngươi nhắm nhía gì đây?
Cốc Chẩn cười hì hì, gã bước vào trong khoang, mắt đảo ngang liếc dọc. Vạn Quy Tàng đang ngồi chễm chệ cạnh bàn, trên mặt bàn đặt một đĩa đèn đốt dầu cá, ánh sáng vàng vọt, lão nhìn hai người Cốc, Lục, hỏi:
- Bọn ngươi đến có việc gì?
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
- Đường dài hiu quạnh, muốn đến rủ lão đầu tử đấu chơi vài ván song lục, tiêu khiển giải trí.
Vạn Quy Tàng nhếch mép cười mỉm, hỏi:
- Ủa! Ngươi có mang theo bàn cờ à?
Cốc Chẩn hào hứng đáp:
- Trò chơi này là do lão đầu tử dạy ta, thấy cờ lại nhớ đến người, ta lúc nào cũng bọc nó theo trong mình!
Gã lấy từ trong bọc một hộp nhỏ, mở tấm lụa bên trong ra, thấy vài chục quân cờ ngà, rồi đem tấm lụa trải rộng thành bàn cờ.
Vạn Quy Tàng hừ nhẹ một tiếng, không tỏ ý chấp thuận hay khước từ, khi thấy Cốc Chẩn bày biện các quân cờ xong, lão tiện tay nhón lấy một quân, miệng không nói năng gì, tay đặt quân đó xuống bàn cờ.
Cốc Chẩn đi nước kế tiếp, cười cười:
- Lão đầu tử vừa rồi cho Horkins ăn món bánh vẽ gì mà làm hắn mặt vênh mày váo, một tấc lên đến trời!
Vạn Quy Tàng nhạt nhẽo nói:
- Ta dạy hắn một trò không tốn một đồng vốn mà thu về vạn lợi, tiền vô như nước!
- Để ta đoán thử nhé! - Cốc Chẩn dụ dự một chút, rồi tiếp - Chắc lão bảo hắn đi đánh cướp thương thuyền Tây Ban Nha?
Vạn Quy Tàng thong thả đi một nước cờ, tủm tỉm:
- Tiểu tử ngươi cũng có chút lanh lợi đấy! Hơn mấy chục năm trước đây, có một tay đi biển phát kiến một lục địa bên kia biển, mà sách "Sơn Hải kinh" , "Vạn Quốc đồ chí " (bản đồ vạn quốc) chưa từng nói qua, từ thưở hồng hoang đến khi ấy chưa có ai khác biết tới. Trên lục địa đó có một số tiểu quốc chưa khai hoá, khi người Tây Ban Nha đặt chân tới, họ đã ra tay nhẹ nhàng thâu tóm hết. Điều đáng buồn, mấy tiểu quốc đó tuy hèn yếu, nhưng lại giàu sang, kim ngân vô số kể, bị người Tây Ban Nha tới thống trị, ngày đêm cướp đoạt, vơ vét tom góp hết tài bảo, chất chở đầy nhóc những thuyền đem về nước nhà. Các tiểu quốc bị áp bức trăm ngàn khổ sở, kiệt quệ khánh kiệt, Tây Ban Nha nhờ đó mà trở thành giàu mạnh một góc trời, một thời oai hùng!
Nghe đến đấy, Lục Tiệm chẳng dằn nổi, la lớn:
- Nói vậy, chả phải là giàu mạnh của Tây Ban Nha toàn là từ các của bất nghĩa sao?
Vạn Quy Tàng cười, đáp:
- Không sai! Nhưng hai chữ "bất nghĩa" này có thể châm chước được nhiều lắm! Người không của cải hoạnh tài sẽ chẳng giàu, ngựa không có được nhiều cỏ để xơi sẽ chẳng béo tốt. Cái xứ Tây Ban Nha này năm xưa nghèo khốn, nếu không nhờ vào đó, làm sao giàu mạnh lên được! Thế nhưng con tạo trêu ngươi, từ lục địa ấy về Tây Ban Nha đường xa khơi vạn dặm, không đủ quân binh hộ tống, không có hiểm nguy nào to hơn, thuyền bè Tây Ban Nha chở đầy tài vật đi rất chậm, lũ nha trảo cọp beo kia chỉ cần có thuyền chạy cho nhanh, có đại pháo cho nhiều, là cứ ung dung mà đánh cướp!
Lục Tiệm cau mày, bảo:
- Lão nói vậy, chả phải đang cổ vũ người ta đi làm cướp biển à?
- Cướp biển? - Vạn Quy Tàng hứ lạnh một cái, nhạt giọng bảo - Kim ngân toàn là những thứ bọn Tây Ban Nha cuớp đoạt từ thuộc địa, tự nó cũng đã là thứ bất nghĩa rồi, có lấy đi cũng chả là gì hết! Cái đó đích thực đem cường bổ nhược, hợp theo Thiên Đạo. Cốc tiểu tử, mấy chuyện này ngươi cũng đã từng làm qua rồi mà! Tầu bè bọn tứ đại khấu chở hàng hoá ăn cướp, đã bị ngươi chận đánh, xoá sổ ráo trọi, làm thằng Uông Trực tức phát điên, xém đâm đầu xuống biển tự tử!
--- Còn tiếp ---