Ðề tài: Muốn... Biển
Xem bài viết đơn
  #1  
Old 22-03-2009, 02:55 PM
glacial_G's Avatar
glacial_G glacial_G is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2009
Đến từ: IcE Age
Bài gởi: 74
Thời gian online: 0
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 25 Times in 19 Posts
Muốn... Biển



Lâu rồi không đi biển nhỉ. Trời thì nắng nóng còn nó thì ngồi nhà gần PC. Vô tình nó gặp một Pic về biển. Nhớ...
Quê Ngoại nó ở Phan Thiết, từ nhỏ cứ đến hè lại thích nhảy tung lên kêu mẹ về ngoại vì chỉ một lý do, nó thích biển. Biển là một cái gì đó cứ lôi cuốn và mỗi khi nghĩ đến tình yêu của biển, chính nó lại muốn dang thật rộng tay và ôm cả biển vào lòng.

Năm lớp 9, khi nhận được kết quả đậu vào cấp 3. Nó vui mừng và thuyết phục được mẹ một mình về Phan Thiết. Con bé ấy thích biển đến nỗi khi xe chỉ mới dừng ở nhà Bác, nó đã lấy xe đạp chạy ngay ra biển và nhanh chân đạp lên bãi cát trắng vàng cùng hơi nóng của biển. Biển chờ nó đó. Hét lên thật to, Nó biết yêu và biết nó yêu biển lắm kìa.

Về quê với nó là một niềm vui, một cái gì đó không thể thiếu. Nó thương ông bà ngoại, hùi nhỏ nó thích ông bà vì mỗi khi về thì ông bà lại cho nó đi ăn này nọ, có khi còn cho mấy tờ giấy bạc đi mua kẹo nữa kìa. Thương ông bà, thương cả ngôi nhà ông bà ở. Có một cái lỗ to thật to trên lầu có thể nhìn xuống dưới nhà.

Có một kỳ nó lấy cây kềm cắt song sắt mắt cáo che cái lỗ to tướng ấy và thò mấy ngón tay xuống chỉa qua chỉa lại. Nhưng chắc cũung chưa đủ với con bé mang tiếng rất "hiếu động". Cuối cùng cả miếng sắt mắt cáo bay đứt dưới bàn tay "nghệ thuật" của nó. Hai cái chân có thể vô tư thò xuống. Mọi người khi nhìn lên thì hoảng hồn vì thấy một đôi chân con nít đang treo thủng thẳng trên lầu. Thế là ông bà có một trận cươì không thể tả được và nó bị mẹ hù bắt nhốt trong tolet vì tội dám cả gan cắt song mắt cáo. Đã khóc rất nhiều vì sợ cái tolet nhà ông bà.

Khi ông bà mất, nó không chạy ra biển mà chỉ đứng từ nhà ông bà trông ra biển và tự dặn lòng không được khóc. Em gái lại hỏi sao nó không khóc khi mất ông. Nó chẳng biết, lòng đau nhưng không đau. Muốn khóc nhưng không thể khóc. Vì sao? Đến giờ nó vẫn không diễn tả được vì sao. Và có lẽ thế nên nó chả bao giờ mơ thấy ông một lần nữa...

Sang 2 năm sau nó về quê nhưng không trông thấy ông bà cùng cây mai trước sân. Bất chợt gọi ông bà trong nhà, quên mất điều gì đó. Khi bỏ balo trong phòng nó lại nhanh chân chạy lên phòng ông bà. Căn phòng giờ trống trơn làm nó rùn mình. Nhớ ông bà quá.

"Thưa ông bà con mới về"


Ông ơi...

Ngồi cạnh chiếc sàn gỗ ngày xưa ông thường ngủ và đung đưa võng cho nó, nhìn qua khung cửa sắt ông thường bế nó lên và nhòm ra cây ổi trước sân, cảm nhận được mùi gió biển. Có gì đó mặn mặn chảy vào lòng... thế mà nó chả khóc khi ông ra đi.

Cũng năm đó bà đi theo ông. Nó không thể về bên bà, chỉ có mẹ, ba cùng bé em của nó có thể nhìn thấy bà lần cuối. Trong nhà chỉ có mình nó nhìn thấy bà duy nhất lần cuối khi bà còn nằm trên giường và nhìn nó cười. Đó là khi bà còn nhận ra nó, con bé ngày xưa thường theo bà làm bếp mà tay thì dính bụi than còn miệng thì có mấy hột cơm. Hay vòi bà mua kẹo và bánh.

Mộ ông bà gần nhau và nhìn ra biển. Hình như là nơi ông bà thích biển nữa kìa. Nó cũng hay ngồi giữa mộ ông và bà, nhìn ra hướng ấy. Năm 12 khi về, nó ngồi đó và nói chuyện một ít với ông bà. Có thế ông bà mới không quên nó chứ nhỉ. Mỉm cười.

Năm 12, khủng hoảng khi thi và mọi chuyện dồn dập làm nó chả biết suy nghĩ gì nữa. chỉ muốn chạy về quê, cho biển cuốn đi. Biển và Sóng, là quê hương nó yêu. Nơi có ông bà, và người yêu muôn thuở. Biển Của nó...

Nhớ quá đi, muốn về quê quá...
Tài sản của glacial_G

Trả Lời Với Trích Dẫn