Eragon đứng bên Saphira, cách nhà bạt đỏ của Nasuada chừng năm mươi mét, vui mừng thoát khỏi tất cả huyên náo quanh Elva. Mệt mỏi vì những sự kiện trong ngày, nó vươn vai, ngước nhìn bầu trời trong xanh. Saphira định bay tới sông Jiet, đắm mình dưới dòng nước êm đềm, nhưng Eragon lưỡng lự. Nó còn phải đánh bóng áo giáp, chuẩn bị cho đám cưới của Roran và Katrina, tới thăm ông Jeod, tìm một thanh kiếm, và còn… Gãi cằm, nó hỏi Saphira: “Em đi bao lâu?”
“Chừng vài giờ. Em đói rồi. Tắm rửa sạch sẽ xong em sẽ đi bắt vài con nai mập ú mà em đã thấy chúng gặm cỏ bên bờ tây. Tuy nhiên vì Varden săn bắn nhiều quá, chắc em phải bay năm sáu dặm về phía núi Spine mới kiếm được con mồi đáng giá.”
“Đừng đi quá xa, nếu không, em sẽ đụng độ quân triều đình đó”
“Không đâu. Nhưng nếu gặp một nhóm lính lẻ tẻ… ” Ả liếm mép: “… em bụp luôn. Thịt người cũng ngon như thịt nai chứ bộ.”
“Saphira! Không nên làm thế”
“Có lẽ không nên, có lẽ thôi, vì còn tùy vào chuyện chúng có mặc áo giáp hay không. Em rất ghét phải cắn qua lớp kim khí. Nhặt ra từng mảnh thịt, bực mình lắm.”
“Hiểu rồi.”
Nhìn một tiên nữ tóc trắng, cao lớn, Eragon bảo: “Thần tiên sẽ không muốn em đi một mình đâu. Cho một vài vị bay cùng em được không? Nếu không họ sẽ không theo kịp.”
“Hôm nay thì không được. Hôm nay em đi săn một mình.”
Nói xong, nó vỗ cánh bay vút lên. Khi hướng về phía tây, giọng nó vang trong tâm trí Eragon yếu hơn vì khoảng cách: “Khi em trở lại, hai anh em mình sẽ cùng bay, nghe không Eragon”
“Được, chỉ hai anh em mình thôi.”
Sự hớn hở của ả rồng làm Eragon tủm tỉm cười. Nó nhìn theo Saphira vun vút phóng về hướng tây.
Eragon cúi xuống, nhìn Blodhgarm đang chạy tới, mềm dẻo như một con mèo rừng. Ông ta hỏi Saphira đi đâu, và có vẻ không vui khi Eragon giải thích, tuy nhiên không nói ra lời phản đối.
Khi Blodhgarm trở lại cùng các thần tiên kia, Eragon tự nhủ: “Bây giờ là việc đầu tiên cần phải làm.”
Nó chạy qua doanh trại, gặp một nhóm Varden chừng ba mươi người đang tập luyện vũ khí, nhưng vì quá chuyên chú vào buổi tập nên không ai chú ý tới Eragon. Ngồi khom mình, nó đặt ngửa hai bàn tay lên mặt đất, lẩm bẩm mấy câu cổ ngữ cần thiết:
- Kuldr, risa lam iet un malthinae unin bollr.
Mặt đất bên ngoài hai bàn tay không thay đổi, nhưng Eragon cảm thấy câu thần chú của nó đang khảo sát lòng đất hàng trăm mét chung quanh. Không tới năm giây, mặt đất bắt đầu sôi sùng sục – như ấm nước để quá lâu trên lửa lớn – và gom thành một màu vàng rực rỡ. Sư phụ Oromis đã dạy: bất kỳ nơi nào chúng ta đi qua, trong đất cũng có những thành phần cực nhỏ của hầu hết các nguyên tố. Vì chúng quá nhỏ và rải rác, nên không thể khai thác bằng những phương pháp cổ truyền, nhưng một pháp sư tài giỏi – với một nỗ lực lớn – có thể thu được chúng.
Từ giữa đống đất vàng đó, một nguồn bụi lóng lánh phồng lên, tràn vào lòng bàn tay Eragon, hòa nhập vào nhau cho đến khi tạo thành ba quả cầu vàng bằng trái phỉ lớn.
- Letta.
Eragon nói, rồi thu hồi phép thuật. Ngồi lại lên gót chân, cố giữ vững thân hình trên mặt đất, vì một cơn sóng mệt mỏi tràn ngập cơ thể, Eragon cúi đầu, mắt khép hờ, thị giác nhấp nháy lờ mờ. Hít sâu một hơi dài, nó ngắm nghía ba quả cầu bóng láng như gương trên lòng bàn tay, chờ sức khỏe phục hồi. Nó thầm nhủ: “Quá dễ thương. Phải chi mình làm chuyện này trước khi đi khỏi thung lũng Palancar… Lúc đó chuyện khai thác vàng dễ dàng hơn nhiều, vì mình chỉ bị sa sút sức khỏe từ sau khi cõng lão Sloan từ đỉnh Helgrind xuống.”
Bỏ vàng vào túi, Eragon tiếp tục đi qua doanh trại. Tạt vào một lều nhà bếp, nó ăn một bữa no nê, một điều cần thiết sau khi niệm quá nhiều câu thần chú gay go. Sau đó, nó thẳng tiến tới khu dành cho dân làng Carvahall. Đang đi, Eragon nghe tiếng kim khí chan chát va chạm. Tò mò, nó quay sang hướng đó.
Eragon vòng qua ba chiếc xe ngựa đậu ngay đầu một con đường nhỏ, và thấy chú Horst đang đứng trên khoảng trống chừng mười mét giữa hai cái lều. Tay ông cầm một thanh sắt dài chừng mét rưỡi, đầu thanh sắt đỏ rực được đặt trên cái đe đồ sộ, nặng đến gần trăm kí, đóng chặt trên một thân cây rộng và thấp. Đứng hai bên đe là hai người con trai lực lưỡng của ông, Albriech và Baldor, đang vung búa khỏi đầu, thay phiên nhau nện mạnh xuống đầu thanh sắt. Cách mấy mét phía sau là một cái lò rèn dã chiến đang rực lửa.
Tiếng búa đập quá lớn, Eragon phải lùi xa, chờ Albriech và Baldor đập dẹp thanh sắt và ông Horst đặt lại lên lò. Ông vẫy tay gọi Eragon:
- Ê, Eragon.
Ông đưa ngón tay, chặn câu trả lời của nó, rồi rút nút len khỏi tai, nói:
- A, bây giờ thì nghe được rồi. Cháu đến đây làm gì?
Trong khi đó hai con ông đổ thêm than vào lò, thu dọn búa, kẹp, khuôn và những dụng cụ linh tinh khác. Cả ba cha con đều nhễ nhại mồ hôi.
- Cháu tới xem chuyện gì mà rầm rầm thế. Đáng lẽ cháu phải đoán ra là chú. Không người dân làng Carvahall nào có thể gây tiếng động khủng khiếp như gia đình chú.
Ông Horst ngửa bộ râu rậm lên trời ha hả cười khoái trá:
- A, điều đó làm ta rất hãnh diện, thật mà. Cháu không cho đó là niềm hãnh diện nữa hả, Eragon?
- Tất cả chúng ta đều hãnh diện. Chú, cháu, anh Roran, tất cả dân làng Carvahall. Alagaesia sẽ không bao giờ như thế này một khi chúng ta cùng làm việc.
Nó chỉ lò rèn và những dụng cụ khác, hỏi:
- Sao lại là ở đây? Cháu tưởng tất cả lò rèn đều phải…
- Đúng vậy đó, Eragon. Đúng vậy. Tuy nhiên, ta đã thuyết phục viên chỉ huy khu vực này cho ta làm việc gần lều của gia đình. Đó là vì thím Elain, cháu biết rồi đó. Đứa bé này làm bà ấy đuối sức quá. Không hiểu sao mà chúng ta có thể đến nổi đây, bây giờ chú e là… Thôi…
Ông lắc người như con gấu rũ đuổi ruồi:
- Có lẽ, nếu có dịp, cháu nên vào thăm và thử an ủi cho bà ấy khuây khỏa phần nào.
- Cháu sẽ đến mà.
Làu bàu mấy tiếng với vẻ hài lòng, ông Horst nâng thanh sắt khỏi than hồng, quan sát màu sắc. Đặt lại thanh sắt chìm trong lửa, ông hất chòm râu về phía Albriech:
- Này, lại đây. Thêm chút hơi đi. Gần được rồi.
Khi Albrech bắt đầu đạp cái bơm bằng da, ông cười với Eragon:
- Khi bảo với Varden chú là thợ rèn, họ mừng như với được một kỵ sĩ rồng nữa. Họ không đủ thợ kim khí. Cháu thấy đó, họ cho những dụng cụ này, cả cái bễ nữa. Ngày đi khỏi Carvahall, chú đã khóc vì tưởng chẳng bao giờ được trở lại với nghề nữa. Không là một thợ đúc kiếm, nhưng ở đây, hà hà, đủ việc cho chú và hai thằng Albriech, Baldor làm tới năm mươi năm. Lương lậu chẳng là bao, nhưng ít ra không phải căng người trên cái giá treo trong lao tù của Galbatorix…
Baldor tiếp ngay:
- Hay bị Ra’zac nhai rau ráu cả xương.
- Chính thế.
Ra hiệu cho hai con trở lại với hai cây búa tạ, cầm núm bông gòn nhét tai, ông hỏi:
- Cháu muốn hỏi gì nữa không, Eragon?
- Chú biết Gedric ở đâu không?
Ông nhíu đôi mày rậm, chỉ tay nói:
- Gedric hả? Chắc hắn tập gươm, giáo với mọi người, cách đây chừng một phần tư dặm.
Eragon cám ơn, rồi đi theo hướng ông đã chỉ. Tiếng kim khí va chạm vừa trong như tiếng chuông ngân, vừa chói lói nhức tai. Eragon bịt tai, mủm mỉm cười. Âm thanh đó làm nó thoải mái, vì chú Horst vẫn còn sức làm việc, và dù tài sản cửa nhà bị mất, chú vẫn y hệt như con người của chú ở Carvahall. Không hiểu sao, tính kiên định và mau chóng thích nghi với hoàn cảnh của ông thợ rèn làm Eragon thêm tin tưởng rằng: chỉ cần lật đổ Galbatorix xong, mọi thứ sẽ đều ổn định, rồi đời sống của nó, của dân làng Carvahall sẽ lấy lại dáng vẻ bình thường như xưa.
[Còn tiếp]