"Không, không cần đâu, ta về sau sẽ không như vậy nữa." Dương Chân chuyển mắt ra nơi khác nhìn sang phía về phía động huyệt ăn sâu xuống dưới, thì ra chẳng biết lúc nào đã đi tới cửa động đi xuống tầng dưới cùng, lúc này con sông ngầm cũng đã tận, dưới chân chỉ còn toàn loạn thạch lớn nhỏ.
"Ngươi không muốn nói gì với sư tỷ ư?" Tiêu Thanh Nhi cũng nhìn về phía trước cất tiếng hỏi.
Dương Chân chỉ lấy lặng im đáp lại.
"Sư đệ, ngươi nói cho sư tỷ biết, ngươi theo đại sư huynh lên núi là vì lẽ gì?" Tiêu Thanh Nhi đưa mắt lén liếc về phía Dương Chân, khóe miệng mỉm cười hai má lộ ra hai núm đồng tiền xinh xắn.
"Ta hiểu rồi..." Dương Chân vốn không phải là kẻ ngốc, ngược lại còn là người rất linh mẫn, vừa nói là hiểu ngay. Hắn hít sâu vào một hơi sắc mặt không có biểu hiện gì, cố gắng đè nén những cơn sóng từ sâu trong đáy lòng.
Tiêu Thanh Nhi khẽ run người, mỉm cười thốt: "Sư đệ, ngươi thực sự đã hiểu ư?"
"Ta cái gì cũng hiểu cả!" Dương Chân đột nhiên nhìn thẳng vào Tiêu Thanh Nhi, trong sát na ấy cảm thấy bực dọc khôn tả, hơi thở phì phì như trâu tựa hồ muốn gầm lên một tiếng dọa cho Tiêu Thanh Nhi phải nhảy dựng lên vậy. Thật không sao tin được một tiểu sư đệ lễ phép thậm chí còn có chút nhút nhát lại có thể làm ra cái bộ mặt như vậy.
"Sư đệ đã hiểu lầm sư tỷ rồi." Tiêu Thanh Nhi u ám cúi đầu.
"Ta còn có thể hiểu lầm cái gì chứ? Dương Chân ta bất quá chỉ là con mèo con chó, Bá sư huynh năm xưa thấy ta đáng thương mới thuận tay đem ta về Côn Lôn Sơn... ta không cần sự thương hại của sư tỷ, cũng không cần ai thương hại hết." Nỗi uất ức trong lòng Dương Chân từ lâu giờ như một ngọn núi lửa bùng phát, thanh âm tuy trầm nhỏ nhưng ẩn chứa vẻ bạo liệt chưa từng có.
Long mã cũng cảm nhận được cơn giận của Dương Chân liền cũng bắt đầu nổi giận theo, không ngừng hý lên lanh lảnh, Tiêu Thanh Nhi thì đang ngồi bên trên nhìn vẻ lạ lùng của Dương Chân đến ngơ ngẩn.
"Hí..." Long mã đột nhiên nhảy vọt lên, Tiêu Thanh Nhi giật mình không kịp đề phòng liền bị hất văng ra, may mà nàng ta phản ứng thần tốc giữa chừng không kịp thời đề khí khinh thân, đảo người một cái hạ xuống mặt đất.
Ánh mắt Dương Chân như tóe lửa, nộ khí bùng phát vọt người lên trước vung tay đấm vào cổ Long mã một quyền, Long mã ầm ầm lùi lại, cả thân thể to lớn cục cựa hai cái rồi lập tức vùng dậy, gục đầu nhìn Dương Chân hý lên không ngừng, cặp mắt rồng to lớn ẩn chứa lửa giận cùng uất ức.
"Đi, không thì ta giết chết ngươi!" Dương Chân làm bộ định sấn tới, Long mã hý lên một tiếng quyến luyến nhìn Dương Chân một lần rồi quay đầu chạy đi, càng chạy càng nhanh nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Sư đệ, ngươi việc gì phải..." Tiêu Thanh Nhi chợt phát giác bản thân mình cũng không có cách nào hiểu được gã sư đệ này.
"Xuống tầng động dưới cùng là sẽ nhanh chóng gặp được bọn họ rồi." Dương Chân đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Lúc này hang động lại chấn động kịch liệt một hồi, có điều lần này hai người đều đã quen như thường nên không lấy làm lạ, cứ đứng yên chờ đợi một lát. Cơn địa chấn khoảng chừng tàn nửa cây nhang thì mới kết thúc.
Tiêu Thanh Nhi cùng Dương Chân nhất thời nhìn nhau không nói, đang định bước xuống tầng dưới thì phía trước hai người chợt phát ra anh sáng lấp lóe, nhẹ nhàng uyển chuyển xuất hiện một tuyệt đại mỹ nhân tươi tắn như hoa. Nàng ta chậm rãi bước tới, dáng vẻ yêu kiều, tà áo phất phơ thoáng ẩn thoáng hiện. Khuôn mặt mĩ miều tuyệt thế, ánh mắt lẳng lơ lúng liếng miệng cười chúm chím, vẻ quyến rũ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Có điều hai người lúc này đều đang tâm thần bất định, chỉ là giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của nàng ta mà thôi. Cũng cần nói rõ là thi triển Thuấn Di Thuật đối với Đạo môn mà nói thì tu vi phải tu luyện tới kỳ Phần Thần mới làm nổi, hơn nữa lại thấy vẻ phong tư yêu mị ắt chẳng phải là người trong chính đạo nên cả hai đều đề khí chuẩn bị xuất thủ.
"Tôn giá là ai?" Dương Chân trầm giọng quát, sắc mặt ngưng trọng giới bị.
"Không cần phải hung hăng như vậy, ả nha đầu này chắc là tiểu tình nhân trong mộng của ngươi hả?" Dao Cơ đưa cặp mắt tuyệt đẹp hờ hững liếc qua vẻ mặt khẩn trương của Tiêu Thanh Nhi một lượt nhưng hỏi thì lại là hỏi Dương Chân.
Giọng nói của Dao Cơ nhẹ nhàng mềm mại, lại hời hợt xem như không quan tâm, kỳ thực yêu mị vô cùng, bên trong ẩn chứa sức mạnh dụ hoặc khôn tả khiến hai người không tự chủ được đều cốt nhuyễn hồn tiêu, cảm thấy tê dại cả xương cốt mãi không dứt.
Dương Chân cùng Tiêu Thanh Nhi nhìn nhau một cái đều cảm thấy kinh hãi, bọn họ cho dù có ngu độn cách mấy cũng có thể đoán được nữ nhân trước mặt đến vốn chẳng có hảo ý.
"Tiểu ca ca, nô gia hỏi đang hỏi ngươi kìa." Dao Cơ mỉm cười rất đáng yêu nói.
"Ngươi nói linh tinh gì thế?" Dương Chân ngưng trong tâm thần, thận trọng hỏi.
"Nô gia đã đi theo ngươi khá lâu rồi, lúc ngươi ôm cổ con mã ngốc kia nói mớ thì nô gia ở ngay bên cạnh, có thể đã nghe thấy rất nhiều bí mật của ngươi." Dao Cơ cúi đầu khẽ đưa tay áo che miệng, giọng cười rất sảng khoái, đắc ý như một tiểu hài tử được thưởng một viên kẹo lớn vậy.
"Ngươi định làm gì đó?" Dương Chân liếc Tiêu Thanh Nhi một cái, giọng nói có chút hoảng loạn.
"Sư đệ, không cần phải nói nhiều với ả, xem bộ dạng của ả chắc chắn không phải là nữ nhân đàng hoàng đâu." Tiêu Thanh Nhi kéo Dương Chân, nàng ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào trang điểm diêm dúa lẳng lơ như thế này, tuy quanh năm tu hành trong núi nhưng cũng từng tìm hiểu từ chỗ sư trưởng không ít chuyện trong giới tu chân.
"Tiểu ca ca cũng cảm thấy nô gia không phải là nữ nhân đàng hoàng ư?" Thần tình khí chất của Dao Cơ đột nhiên biến đổi hoàn toàn, giọng nói cũng trở thành u oán.
Hai người thấy trước mắt hoa đi một cái, Dao Cơ đột nhiên hoá thành một nữ tử băng thanh ngọc khiết, tuy khe ngực lộ ra quá nửa, y phục mỏng manh như không nhưng khí tức toát ra tựa hồ cực kỳ thanh khiết khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ. Chỉ thấy nàng ta mỉm cười ranh mãnh xinh tươi, cánh tay nõn nà điểm nhanh vào hư không vài cái liên tiếp, mấy đạo hồng quang như những làn sóng toả ra vô tận rồi tiêu tán vào trong không khí cuốn theo một đạo khí cơ kì dị.
Hai người chợt cảm thấy như gió xuân quạt vào mặt, nội phủ toàn thân chấn động, tới lúc giật mình bừng tỉnh thì đã phát hiện bản thân không cách nào động đậy nổi, cũng không biết nữ nhân kia sử dụng thủ đoạn gì mà bất tri bất giác đã cấm chế hết cả hai người bọn họ.
"Ngươi rốt cục là ai?" Dương Chân phát giác bản thân mình chỉ còn duy nhất miệng là còn nói được thì kinh hãi vô cùng.
"Nô gia chính là Kiếp tinh trên trời hạ phàm, hắc hắc... không phải nói đùa đâu, cho các ngươi một sự lựa chọn, trong hai người các ngươi chỉ có một người được sống, các ngươi chọn ra xem ai sống đây? Các ngươi có thời gian nửa nén nhang để bàn bạc." Thân hình Dao Cơ uốn lượn tha thướt, nhẹ nhàng bước tới trước mặt hai người, vừa nói vừa đưa tay vuốt lên má Dương Chân.
Duơng Chân chợt cảm thấy một luồng nhiệt khí cổ quái từ bên trên chạy thẳng xuống bụng dưới, luồng hơi nóng kì dị nháy mắt xông ra toàn thân khiến miệng khô rát, hô hấp nhanh chóng trở nên gấp rút. Lúc này bên tai hắn chợt lại truyền tới một tràng cười khanh khách quyến rũ.
"Sao rồi, tiểu ca ca, cảm thấy khó chịu lắm phải không?" Dao Cơ đưa mặt tới sát vào lòng Dương Chân, gò ngực phập phồng, những ngón tay nõn nà hồng hào như hoa lan nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của hắn, lại thêm một luồng nhiệt khí không biết từ đâu chợt xông vào thân thể Dương Chân khiến hai mặt của hắn đỏ sọng, toàn thân không sao kiềm chế được bắt đầu run lẩy bẩy. "Nô gia có thể giúp người giải quyết, chỉ cần ngươi làm vừa ý nô gia, chọn lấy sống chết, hắc hắc."
"Sư đệ, ả đã làm gì với ngươi?" Tiêu Thanh Nhi mắt thấy rất rõ ràng Dương Chân đã trúng yêu tà pháp thuật của yêu nữ đó rồi.
Sắc mặt Dương Chân chợt đỏ lựng như son, trên cổ gân xanh nổi vồng lên rung động, tuy nghe thấy mà không cách nào đáp lời.
"Tiểu cô nương, tiểu sư đệ của ngươi đối với ngươi một khối si tâm, đáng tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình." Dao Cơ ngoảnh đầu nhìn Tiêu Thanh Nhi chọc ghẹo. "Như vậy cũng tốt, nam nhân chẳng có ai là có lương tâm cả, hắc hắc." Dứt lời tựa hồ như đang cố gắng bật cười thành tiếng.
"Ngươi muốn như thế nào mới chịu thả bọn ta ra?" Dương Chân không để ý những lời loạn xạ của ả, hổn hển thốt.
"Thả các ngươi ra?" Dao Cơ đột nhiên bật cười khanh khách, chợt lùi lại hai bước lật tay phất nhẹ, chẳng thấy có động tĩnh gì mà phía sau lưng ả chừng mười bước một khối đá lớn cao tới mười trượng trong nháy mắt đã hóa thành bột vụn, đổ sụp xuống mặt đất tại chỗ, khói bụi bốc lên mù mịt. Tu vi đáng sợ khiến hai người Dương Chân không rét mà run. "Nô gia đã nói, các ngươi chỉ có một kẻ được sống, nhanh lên, nô gia còn phải đi thu thập mấy tên nhóc đệ tử Côn Lôn còn lại nữa, không có nhiều thời giờ lằng nhằng với các ngươi đâu."
"Thả một người ra? Ngươi dám lấy cửu thiên thần minh ra thề chăng?" Duơng Chân nhìn thấu dụng tâm của ả nhưng lực bất tòng tâm. Tử phủ đã bị cấm chế hoàn toàn nhưng tâm pháp cổ quái đó của hắn thì vẫn còn nguyên vẹn, từng đạo từng đạo chu thiên tuần hoàn huyền ảo vẫn tiếp tục lưu chuyện như trước đang cố gắng đột phá cấm chế tại Thiên môn, chỉ là trước mắt chân lực ngưng tụ cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Trong lúc hiểm nghèo, luồng tâm hỏa kỳ dị của hắn chạy loạn xạ, tinh thần cũng hoảng loạn. Nữ nhân trước mắt ngẩng đầu bước chân, mỗi dáng mỗi cười đều tựa hồ phát ra mị lực vô hạn khiến hắn bị kích thích mãnh liệt, phảng phất như có một luồng liệt hỏa đang thiêu đốt hắn. Ánh mắt hắn dần dần cảm thấy mơ hồ huyễn hoặc, tinh thần của hắn từ khi sinh ra tới giờ chưa từng bị nhiếp trụ kinh hoàng tới như vậy.
"thề thốt? Nô gia thứ nhất là không tin thần minh, thứ nhì là không tin phật tổ, cũng không tin vào Nguyên thủy thiên tôn của Côn Lôn các ngươi, thề thốt thì có tác dụng gì? Huồng hồ lời thề thốt của nữ nhân đối với nam nhân mà nói cũng chẳng đáng vào đâu, hắc hắc." Dao Cơ đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Dương Chân lên nhìn hắn đầy vẻ thương hại.
"Yêu nữ, ngươi rốt cục là muốn thế nào?" Tiêu Thanh Nhi nhìn thấy Dương Chân thở hổn hển càng lúc càng gấp lập tức cảm thấy không ổn, nhưng cũng chẳng có cách nào giải quyết.
"Được, ngươi thả cho sư tỷ ta một con đường sống, ta mặc cho ngươi xử trí." Dương Chân cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau đớn khiến hắn khôi phục thần trí ít nhiều liền nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy rất thê lương, cái mạng bé nhỏ của mình vậy là đã hết rồi sao? Còn liên lụy cả sư tỷ nữa, hắn cảm thấy nỗi tuyệt vọng xông lên tận đầu.