Tiêu Thanh Nhi sau khi quan sát trận chiến trong lòng càng thêm tuyệt vọng, không muốn làm liên lụy tới bọn họ đành cất giọng la lớn: "Sở sư huynh... người và Nguyệt Nhi mau chạy đi, không cần lo cho chúng tôi."
Lúc ấy khí huyết khắp toàn thân của Dương Chân đang chạy rần rật như sóng vỗ bờ, vốn định phá giải cấm chế, chợt nghe thấy lời nói của Tiêu Thanh Nhi thì cảm thấy nản lòng vô cùng, chân nguyên khó khăn lắm mới ngưng tự được lại bị tản mát mất ba phần.
Sở Thắng Y hít vào một hơi chân khí, nói chắc như đinh đóng cột: "Thanh sư muội, sư huynh quyết không bỏ mặc các ngươi đâu, cho dù có liều mạng cũng phải cứu các ngươi khỏi tay yêu nữ này."
Tiêu Thanh Nhi không chịu được nữa liền cất giọng chế diễu: "Dao Cơ tiền bối là nhất đại cao nhân, bắt nạt hai kẻ hậu bối thì còn bản lĩnh gì nữa?"
Dao Cơ chẳng thèm quay đầu lại chỉ bật cười lạnh lùng thốt: "Đã biết thua chưa? Xem ra đệ tử của Côn Lôn cũng bất quá là đám mềm nắn rắn buông mà thôi."
Sở Thắng Y đứng đằng xa nghe thấy sắc mặt chợt biến, đệ tử Côn Lôn vốn không khỏi lấy việc được đứng trong hàng ngũ tiên gia đệ tử làm vinh hạnh, thân được ở thánh địa Côn Lôn vốn cũng đã là sự hâm mộ của giới đồng đạo tu chân rồi, hơn nữa ở cái tuổi thiếu niên đắc chí như chàng sao có thể chịu nỗi nỗi nhục này? Trong lòng chàng thầm nghĩ cho dù có phải liều lĩnh nhận lấy thương vong nặng nề cũng quyết không để cho yêu nữ này được toàn vẹn, không thể làm mất uy phong của đệ tử Côn Lôn được!
E rằng tình thế hôm nay chỉ có chết chứ khó mà sống sót.
"Yêu nữ, nếu là cha ta ở đây thì xem ngươi còn làm bộ uy phong được không?" Sở Thắng Y bình tĩnh trở lại, ngoảnh mặt ngó Tiêu Nguyệt Nhi vốn cao ngạo nên không chịu nổi đã cất lời trả miếng.
"Sao, cha của nha đầu ngươi là ai, nếu chỉ nói suông thì không dọa được nô gia đâu, hắc hắc." Dao Cơ đột nhiên cảm thấy rất có hứng thú.
"Tiêu Vân Vong, ngươi chắc có nghe rồi chứ?" Tiêu Nguyệt Nhi đắc ý đáp.
"Đa Tình Kiếm Tiên?" Dao Cơ vô cùng kinh ngạc, ngoài mặt vẫn tỏ ra như thường nhưng trong lòng không ngừng tính toán. "Ha ha, biết, sao lại không biết chứ."
Cái danh Tiêu Vân Vong có thể nói là như sét nổ bên tai, các đạo phái trong giới tu chân không có ai là không rõ. Trong đại hội tu chân thượng giới một trăm năm trước do Trung Nam Thái Nhất Môn chủ trì, ông đã một mình một kiếm hoành tảo bát phương đánh khắp thiên hạ, các tuấn kiệt mới nổi của các phái đạo môn như Thông Thiên Các, Linh Tiêu Phái đều đồng loạt cám bái hạ phong, sau lại đánh bại cả nhân tài mới xuất hiện Ngụy Nguyên Quân của Thái Nhất Môn đương thời đã nổi danh từ lâu có thể coi như một bước lên trời, từ đó thanh danh vang lừng khắp giới tu chân, thậm chí còn được liệt vào kỳ tài hãn thế ngàn năm khó gặp.
Tính cách ông ta tự do phóng túng, phong thần tuyệt thế, năm xưa chu du thiên hạ từng có không ít nữ đệ tử tiên gia ái mộ danh tiếng mong được kết thân. Có điều Tiêu Vân Vong bản tính phong lưu nên cũng chẳng từ chối, thành ra còn lưu lại vô số truyền kỳ lãng mạn. Bởi khiến cho đệ tử các chi phái khác vừa ghen vừa tức nên suy cho cùng thì số kẻ địch của ông ta cũng chẳng hề ít hơn số bằng hữu.
Những năm Tiêu Vân Vong còn trẻ so kiếm thiên hạ, vô số người đã tìm tới khiêu chiến, nhưng ông ta thủy chung vẫn là một tòa núi cao không thể vượt qua khiến cho những kẻ háo danh mới gặp là đã phát sợ.
Chẳng bao lâu thì thanh Tử Thương Tiên Kiếm của ông đã nổi danh khắp nơi, lớp anh hào trẻ tuổi không có ai là không ngưỡng mộ.
Trăm năm trước tại Liêu Châu ngoài Bắc hải, bằng tu vi vượt qua thời kỳ Phân Thần, ông đã đánh bại trưởng lão đương thời của Thiên Ma Tông Lê Ngạn Khanh, càng khiến cho thanh thế vang dội chưa từng có, thậm chí còn có người tôn vinh ông lên ngang hàng với những cao thủ đạt tới cảnh giới Hư Cảnh.
Không ngờ sau trận chiến năm đó, Lê Ngạn Khanh thụ thương nặng nề sắp táng mạng tới nơi, Tiêu Vân Vong lại không kể tới hiềm khích cũ cố gắng trị thương cho ông ta, hai người dùng một tiếng cười xóa bỏ sạch mọi ân cừu. Cũng không ai ngờ việc kinh người này đồn đại ra ngoài đã làm cho giới tu chân nổi lên một trường sóng gió. Chưởng môn Nhất Nguyên chân nhân của Côn Lôn phải đứng ra chịu trách nhiệm mới có thể xóa bỏ được nghi vấn cấu kết với ma đạo của Tiêu Vân Vong.
Sau này khi đã cùng với Băng Tâm Tiên Tử Phương Lam của Côn Lôn Pháp Tông kết thành Song tu đạo lữ thì Tiêu Vân Vong mới chịu tu tâm dưỡng tính, cũng hiếm khi xuất sơn nữa.
Nhưng giới tu chân thì vẫn còn lưu lại những truyền thuyết bất diệt của Đa Tình Kiếm Tiên, vô số anh tài lớp sau của chính đạo cũng không khỏi lấy ông làm mục tiêu để nỗ lực phấn đấu.
Dao Cơ đã từng gặp qua Tiêu Vân Vong một lần tại Thái Nhất Tiên Hội hơn trăm năm trước, lúc ấy ả còn là một đệ tử tiên gia chính đạo, thời gian như thoi đưa, hiên tại tất cả sớm đã thay đổi hoàn toàn.
Thế nhưng sau đợt tiên hội ấy, khi đi chu du thiên hạ, Dao Cơ đã gặp phải gã nam nhân khiến cho bản thân phải chịu nỗi đau khổ tột cùng.
Cũng vì hắn mà Dao Cơ đã phản bội lại sư môn, phản bội lại sư phụ rất mực kính yêu, phản bội lại tiên đạo.
Có điều, ả hiện tại đã thu được những gì?
"Yêu nữ đã sợ chưa? Sợ thì mau thả sư tỷ và sư đệ của ta ra." Tiêu Nguyệt Nhi thấy thần sắc của ả khác thường liền cho rằng ả đã bị danh tiếng của phụ thân dọa cho hết hồn.
"Thì ra hai nha đầu các ngươi lại là hậu nhân của ông ta, thú vị, thú vị thật." Dao Cơ dẹp bỏ suy tưởng, ả tuyệt không coi tình thế trước mắt ra gì nhưng cũng đã tính đi tính lại nhiều lần, Long Dận cùng với ả và kẻ đứng sau ả rốt cục cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Tình thế tại Dương Kỳ Sơn này cho dù rất dễ giải quyết dứt khoát, nhưng ả trong những năm gần đây cũng đã thu hoạch khá nhiều, ít ra cũng phải tính lưu lại một con đường lui để sau này còn đi lại trong thiên hạ.
"Dao Cơ, rốt cục là thả người hay không thả?" Sở Thắng Y cũng đã loáng thoáng cảm nhận được dụng tâm của đối phương, có điều vẫn vô kế khả thi.
"Ngươi nói xem?" Dao Cơ mỉm cười.
"Yêu nữ, xem kiếm!" Sở Thắng Y không muốn lằng nhằng liền ngự kiếm vọt lên không, toàn thân phát sáng lấp lóa như gương, lơ lửng giữa lưng chừng không trong lòng động, thần uy lẫm liệt. Chỉ nghe thấy chàng ta trầm giọng thốt: "Cửu thủy quy nhất, ngưng chân thành đạo, vân long sơ hiện!"
Không gian trong động đột nhiên đầy những mây khói, nháy mắt đã mịt mù khắp nơi, làn mây va đập và phản hồi vào vách động khiến cho người ta cảm thấy như đang ở trên trời cao vạn dặm, bốn phương trở thành một khối hỗn độn.
Kế đó tiếng kiếm rít như rồng ngâm vang dội khắp không gian, tiên kiếm "Tinh Hà" đột nhiên một hóa thành ba, ba hóa thành chín biến đổi vô cùng, nháy mắt khắp trời đều là "Tinh Hà" phát ánh sáng rực rỡ.
Bóng áo trắng phất phơ của Sở Thắng Y biến mất vào trong làn kiếm quang, chẳng còn thấy đâu nữa.
Trong sóng mây cuồn cuộn ẩn hiện vô số đạo cầu vồng màu xanh thẫm, sấm nổ chớp giật vạn kiếm phá không, sát cơ vô hạn bao trùm tất cả những chỗ bên dưới mà Dao Cơ có thể xoay sở.
Đột nhiên trong lúc đó, chợt nghe giữa không trung có một tiếng quát trầm, mây mù trong động bị xé tan, vạn đạo kiếm khi tung hoành ngang dọc từ cao đánh xuống, không ngừng hợp nhất lại với nhau thành một lưới kiếm dày đặc không thể lọt qua, như dòng tinh hà rực rỡ chói mắt cuốn hết mây mù trong phạm vi trăm trượng, tiếng rồng ngâm đã dứt, chỉ còn lằn kiếm khí như cầu vồng vẫn cuồn cuộn giữ chừng không.
"Đạo tông cửu ngưng quy chân quyết, sử dụng tới độ lấy phong sinh thủy rồi." Đối mặt với kiếm quyết nghiêng trời lệch đất mà Dao Cơ vẫn nhàn nhã như không, chỉ thấy dưới chân ả mây khói vấn vít rồi từ từ bốc cao, khua tay rút từ trên búi tóc một cây thúy ngọc trâm, ngón tay nghiêng nghiêng chỉ về phương nam. Đột nhiên bóng người hoa lên một cái đã biến mất tiêu trong không khí.
Sở Thắng Y đang đinh đánh một đòn sấm sét, tức thì thần thức trở thành trống rỗng hư không, Tinh Hà Kiếm cũng mất đi mục tiêu chẳng truy đuổi Dao Cơ nữa.
Thế nhưng kiếm quyết đã xuất ra, làm sao có thể thu hồi lại?
Đúng lúc đó, một tràng tiếng cười như chuông ngân vấn vít vọng tới tưởng như ở ngay sát bên tai mà lại như xa tít tận chân trời không sao nắm bắt được.
"Ngươi thật không muốn bọn chúng yểu mệnh đấy chứ?"
Vào thời điểm Sở Thắng Y chuẩn bị xuất thủ, đột nhiên phát giác còn có người khác chịu đòn dưới tay, vậy thì làm sao xuất thủ?
Sát na ấy, một lằn sáng xanh diễm lệ vô cùng vấn vít phát tan tất cả cảnh tượng hư ảo vô thanh vô tức phá không lao tới đánh thẳng vào thần thức của chàng.
Sở Thắng y suýt nữa bị thanh âm dụ hoặc kia làm nhiễu loạn tâm thần, không dám nghĩ nhiều liền thu kiếm quyết, vạn đạo kiếm khí quay ngược trở về, phát ra kiếm quang màu trắng xanh tạo thành một bức màn kiếm nghênh đón đòn đột kích của Dao Cơ.