Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 2
Huyết quỉ hài đồng
(phần 1)
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Một ngày cuối tháng 5 năm 6981 Thần lịch, mặt trời rừng rực đổ lửa xuống nhân gian.
Phía tây nam Edda siêu đại dương bạc đầu sóng vỗ là khối lục địa già nhất: Thương Châu siêu lục địa rộng gần hai trăm triệu cây số vuông. Hình thành sớm nhất, diện tích lớn nhất, nhân số đông nhất và lượng tài nguyên linh khí cũng phong phú nên lượng cường giả tại đây hiển nhiên nhiều nhất, vượt xa các khối lục địa khác.
Thế lực lâu đời và đứng đầu Thương Châu là Thần Phong Môn đóng tại Mẫu sơn ngay trung tâm lục địa với lịch sử hơn mười vạn năm. Học viện Hayek với lịch sử gần bảy vạn năm ở phía đông bắc được coi có thực lực một chín một mười với Thần Phong Môn. Ngoài ra phải kể đến các thế lực rất mạnh khác như Vạn Tà Tông ở vùng đồng bằng tây bắc, Ly Sát Điện phía đồi núi tây nam, Thần Nữ điện trên Thần Nữ Phong phía đông nam, và lượng lớn các tu hành giả tự do tập trung trên dải Trường Lĩnh – đây là hậu nhân các đại phái bị diệt tuyệt trong đại chiến bảy vạn năm trước - nằm sát Băng Hải ở cực nam lục địa. Một phần tách ra của Thương Châu siêu lục địa là Nam Băng hoang mạc nơi không có nhân loại sinh tồn.
*
**
Phía nam Thương Châu, không xa Băng Hải,
Trên một độc đạo dẫn lên dãy cổ sơn, một cỗ xe lớn đang lầm lũi lăn bánh. Xe được che kín bằng vải dày và được kéo bởi một con gấu trắng trưởng thành. Bên phải, phía giáp với vách núi cheo leo, một con beo đen cao lớn dị thường, thân thể uyển chuyển đầy uy lực đang điềm nhiên nhìn thẳng. Bên trái xe là một cậu bé ước chừng mười, mười một tuổi tóc đen ngắn, vẻ mặt cực kì thông minh linh lợi với đôi mày dài và cặp mắt nâu trong veo. Có điều khuôn mặt nó lại tái nhợt trong những đợt lãnh phong dồn dập thổi tới từ Băng Hải, dáng đi xiêu vẹo như chực ngã nhào xuống mặt biển lô nhô băng tuyết.
Không hiểu kẻ ngồi trong cỗ xe kia là ai, thực lực thế nào lại thuần hóa được hai con ác thú. Hung bạo cỡ gấu trắng miền cực cũng phải cam phận kéo xe. Hơn nữa, những phù văn ẩn hiện quanh thân con hắc beo cao đến mét rưỡi cho thấy đây tuyệt không phải một con beo bình thường, và cũng chẳng có con beo bình thường nào chịu nổi giá rét ở phía nam Thương Châu đại lục. Nhưng khó hiểu nhất là sinh thể nhỏ nhoi run rẩy trong gió lạnh bên trái cỗ xe thì có tác dụng gì trong một tập thể cường hãn đến thế. Tuy nhiên ai cũng thấy nó rõ ràng không được chủ nhân cỗ xe trọng thị và đối đãi tử tế.
Đang giữa mùa hè nhưng dãy cổ sơn có độ cao ước chừng một phần ba so với Thần Nữ phong vẫn ngập tuyết trắng. Ban ngày tại vùng gần Băng Hải ngắn hơn nhiều so với các phần khác của Thương Châu siêu lục địa. Mới gần cuối chiều mà ánh dương đã ảm đạm, màn đêm chực chờ buông xuống.
Đến khi trời tối hẳn, cỗ xe kì dị dừng ngay dưới một cổ sơn hình dáng kì lạ như thể bị một vật sắc phạt nghiêng thành ra phần đỉnh vát nhọn lấp loáng băng phủ chứ không bằng phẳng như các ngọn núi cổ khác. Không xa thấp thoáng vài bóng người hốt hoảng chạy về nơi trú ngụ. Dân cư nơi này sinh sống trong các ngôi nhà kì lạ được đào sâu xuống lòng đất chừng hai mét, trên phủ bởi những thân cây lá kim lấy về từ khu rừng gần đó. Đếm sơ qua cũng được gần năm chục ngôi nhà lạ lùng như thế. Kiến trúc cao nhất trong thôn là điếm canh ước chừng mét rưỡi, trống hoác tứ bề gió lùa, chắc hẳn để cảnh báo ác thú cho người trong thôn. Có điều người trực hôm nay đã vội vã trốn mất như mọi kẻ khác khi nhìn thấy con cự hùng cùng cự beo hung dữ quanh cỗ xe không mời mà đến kia.
Bất quá chủ nhân cỗ xe dường như không có ác ý hoặc không thèm đếm xỉa đến đám cư dân đang sợ hãi. Chỉ thấy một bàn tay già nua khô héo lấm chấm đồi mồi khẽ rung động, một cái lều thấp đã dựng xong. Những phụ nữ bản địa vội bịt mồm những đứa trẻ hiếu kì đang len lén nhìn qua kẽ hở lối đi lên mặt đất lúc này bị dọa đến mức muốn hét lên. Rõ ràng đây là cường giả không thể trêu vào. Không một ai còn có ý niệm thương hại cho đứa bé khốn khổ bên cạnh cỗ xe thần bí nữa. Sự lạ bao đời vốn không được chào đón nồng nhiệt, nhất là khi kèm theo nguy cơ diệt tuyệt toàn thôn thế này.
Màn che bên trái xe bỗng vén hẳn lên, một thân hình lom khom hiện ra. Đó là một lão già da dẻ nhăn nheo, vầng trán trĩu nặng các nếp nhăn. Đôi mắt u uẩn dài dại, cái mũi cong như mỏ chim, hai *** tai chảy dài bởi hai khuyên tai cự đại hình tròn màu vàng chóe. Bên tay phải là một quỉ trượng, phần đỉnh gắn một khô lâu bên trong lân hỏa bập bùng. Lưng lão sụm xuống không rõ vì thời gian hay bởi một túi vải khá lớn lúc nào cũng đeo trên lưng thõng xuống tận mặt đất.
Khí tức toát ra từ lão già rất cổ quái, vừa ghê sợ kinh tởm, lại vừa như của một người đầu óc không bình thường.
Nhìn theo bóng lão già lụm cụm khuất trong căn lều, Phương Đạt - tên đứa bé đi cùng - trong lòng lại nhói lên sự sợ hãi như khi điểm chỉ vào tờ khế ước bán thân cho lão trong năm tháng để đổi lấy số ngân lượng đủ để dưỡng mẫu sống vui vẻ phong lưu trọn đời. Dưỡng mẫu nó đã quá già yếu để tiếp tục hát ca nơi tửu quán.
Người ta kể rằng dưỡng mẫu Phương Đạt lúc xuân thì nhan sắc mặn mòi khiến nhiều kẻ theo đuổi nhưng không kẻ nào chịu ngỏ lời trăm năm. Có thể do không có ai đủ lượng bao dung và đủ mạnh xuất hiện. Cần bao dung để thông cảm cho xuất thân là con kỹ nữ, lớn lên lại làm ca nhi. Cần thực lực đủ mạnh để có đủ tín tâm vào sự chung thủy của một đóa hương sắc dành cho mình. Tiếc là cả cuộc đời bà không có diễm phúc tao ngộ cùng kẻ anh hùng bao dung nào. Sự đau khổ cùng nghiện ngập quá độ khiến nhan sắc phai tàn nhanh chóng khiến ca nhi tăm tiếng lẫy lừng một thủa bị vứt bỏ như một kẻ mang trong mình một thứ bệnh tật truyền nhiễm chết người.
Đàn ông giễu cợt hành hạ, phụ nữ càng cay nghiệt độc địa hơn, họ trút lên đầu bà đủ thứ kết tội khốc liệt. Tất cả đều nhân danh đạo đức – thứ mặc nhiên là đúng và chả ai bận tâm kiểm nghiệm hay dại dột đề nghị suy xét lại. Và họ sung sướng say mê dùng thứ mặc nhiên đúng đó để chà đạp lên những thân phận như bà – những kẻ ti tiện bé mọn dưới đáy xã hội, không được quyền phản kháng.
Chỉ có một cá thể luôn yêu thương chăm sóc bà, bất kể bà có lỡ tay đánh đập hay chửi mắng nó trong cơn say túy lúy triền miên. Đó là đứa cô nhi bụ bẫm khóc khan tiếng bên cạnh một thiếu phụ xanh tái nằm ngất bên vệ đường 10 năm trước. Thiếu phụ đó là người phụ nữ đầu tiên quì trước bà, một ca nhi hạ tiện, cầu khẩn kẻ hạ tiện chăm sóc đứa bé đang khát sữa tím tái. Thiếu phụ đó rất đẹp, đẹp hơn bà nhiều và cao sang hơn bà nhiều, cái vẻ cao sang thiên phú không tập luyện được, cũng không dùng đổi được bằng tiền bạc.
Dưỡng mẫu Phương Đạt có thú thật rằng cũng không chắc tại sao lại nhận lời cầu khẩn đó. Cũng có thể tại bọc châu báu khá lớn chăng ? Bà không biết và người thiếu phụ đó rời đi rất nhanh. Thật ra là bay đi, bay chứ không phải chạy trên mặt đất.
Những điều này Phương Đạt chỉ được nghe dưỡng mẫu khóc trên gường bệnh kể lại, xin nó tha lỗi vì đã bị lừa mất số châu báu không lâu sau đó bởi một kẻ bạc tình. Bà cũng trao trả nó tấm huyền thiết được lồng trong sợi dây màu tím không rõ là chất liệu gì mà luôn mềm mại mát lạnh.
Phương Đạt, sau khi ăn tối, lúc này đang đăm chiêu nhìn vào ngọn lửa bập bùng trước mặt. Nó cũng không muốn nhớ thêm gì nữa. Tình cảm đối với người nó coi như thân sinh khiến nó gạt bỏ nghi ngờ trước đề nghị kì quái của lão già lưng còng, ký vào khế ước làm nô bộc trong năm tháng. Chỉ còn mười ngày nữa, nó tự nhủ phải gắng lên.
Xoay xoay tấm huyền thiết lạnh lẽo trong tay, cõi lòng Phương Đạt chỉ thoảng qua sự tò mò về thân thế. Đã bao nhiêu năm, không một lần thăm hỏi ! Nó không háo hức cho lắm chuyện đi tìm thân phụ mẫu. Giả sử nếu có thì nó cũng không có manh mối nào ngoài tấm huyền thiết lồng trong sơi dây tử sắc này ! Quá ít ! Thậm chí nó còn không hình dung ra nếu thân phụ mẫu nó đột ngột xuất hiện trước mặt thì nó sẽ phản ứng thế nào ...
- Hả ?
Phương Đạt khẽ thốt lên ngạc nhiên khi tấm huyền thiết lãnh lẽo bỗng dưng nóng rực lên. Nó bất giác đưa tấm huyền thiết lên nhìn kỹ. Những đồ hình kì dị cứ thay nhau hiện ra trên nền đen lạnh, tất cả đều mang sắc đỏ rờn rợn.
Đúng lúc đó
Con beo đen to lớn đang nằm cách Phương Đạt không xa chợt bật dậy, ánh lửa chiếu lên thân thể bóng mượt uyển chuyển thành từng đợt như sóng dợn ẩn chứa sức mạnh và tốc độ kinh nhân. Bất quá nó lại tức khắc nằm xuống, đầu cúi thấp thuần phục, dáng vẻ ngoan ngoãn như một con mèo con.
Phương Đạt sững người nhìn cái thân hình bé nhỏ ngay trước mặt nó, không biết từ đâu và từ lúc nào.
Đó là một đứa bé trai trần truồng bụ bẫm chỉ khoảng năm hoặc sáu tuổi, khí tức tà dị. Một màn ánh sáng đỏ đục như hơi máu vần vũ quanh cơ thể tròn lẳn trắng ngân ngẩn.
« Ma ! »
Đó là tiếng thét vang lên trong đầu Phương Đạt.
Nó kinh hãi khi phát hiện cơ thể đã đông cứng, miệng há rộng mà chỉ hớp hớp được chút không khí, hoàn toàn không thể phát ra âm thanh nào, thậm chí chỉ là tiếng u u u như người câm cũng không được. Lồng ngực thắt lại đau nhói tựa như trái tim bị ai nắm lấy mà bóp mạnh.
Gió đêm vẫn thổi từng đợt buốt lạnh, ánh lửa bập bùng. Con gấu trắng mới phát hiện ra hiện trạng bất thường cũng vội nằm ẹp xuống, không kêu nổi một tiếng.
Đứa bé vẫn im lìm đứng trước mặt Phương Đạt, trần truồng trong sắc đỏ âm u.
Phương Đạt trong trạng thái bất động cố gắng không nhìn vào đôi mắt của hài đồng vì mới đảo qua mà nó đã cảm giác toàn thân như bị dìm trong làn nước giá buốt của Băng Hải.
Đen tối, cô độc, chết chóc.
*
**
Đồng thời cách đó ba trăm dặm,
- Ô ? Bối Bối ngươi thấy phía kia có gì lạ không ?
Một đồng tử tóc màu bạch kim mặc áo thụng đen quần cộc trắng thình lình hiện ra giữa thinh không, chiếu cặp mắt chỉ một màu đen thẫm như tử vực về phía dãy cổ sơn phía xa.
Ngay sau đó, một đồng tử tóc tím với con chim A Linh trắng đục bậu trên vai cũng hư ảo hiện ra, nhãn quang âm lãnh. Đồng tử tóc tím nhận xét:
- Khí tức có chút lạ lùng mà lại quen quen ? Thế là thế nào ?
- Ké...éc ! Linh Linh thấy có chút áp lực ! Kéc kéc kéc!
- Câm đi A Linh ! – Ngân phát đồng tử Bảo Bảo gắt lên, khiến con chim A Linh ngưng ngang, cái mỏ dài ngậm chặt không dám phát ra bất kì âm thanh nào.
- Chúng ta tới xem sao ! Tiện tay ... khặc khặc !
- Bối Bối đúng đó ! Hô hô, chúng ta giờ đã khôi phục một phần thực lực, tới phá thiên hạ chơi, hô hô !
- Kéc kéc quác ! Chủ mẫu cũng dặn thế a ! Kéc kéc! Vui đó …
*
**
Lúc này, đứa bé trai trần truồng vẫn đang nhìn chằm chằm vào tấm huyền thiết nhưng không có động thái gì đặc biệt. Phương Đạt vẫn chưa dám nhìn lại đôi mắt lạnh lẽo âm u kia để phán đoán cảm xúc của hài đồng.
« Xoạt! »
Cửa lều vải được vén lên, lão già lưng còng bước ra, sắc mặt nhợt nhạt, lân hỏa trong khô lâu sáng lập lòe, cất giọng khào khào:
- Yêu nhân từ đâu đến đây ?
Hài đồng trần truồng từ từ xoay lại, chân lơ lửng cách mặt đất vài phân, toàn thân che trước mặt Phương Đạt.
Khuôn mặt đầy nết nhăn của lão già dúm lại, các nếp gấp trên trán dồn lại như sóng, ánh mắt ngây dại bỗng sáng lên, rồi đột ngột cất tiếng cười:
- Huyết quỉ hài! Hahaha, truyền thuyết là thật! Thượng cổ hồi sinh cấm chú là có thật! Hahaha ...
Đứa bé trai trần truồng vẫn im lặng, huyết quang liên tục lưu chuyển quanh thân, mặc kệ tràng cười khào khào như bị nghẹn của đối phương.
Lão già lưng còng chợt ngừng, bàn tay nhăn nheo vô số nốt đồi mồi to nhỏ vỗ vỗ vào dây vải bên vai, giọng khan đi:
- Hương muội … muội lại có thể quay về nhân gian rồi! Về với huynh ...
Đoạn, lão nhìn về phía quỉ hài, khuôn mặt sinh động hơn bao giờ hết, tựa hồ như vừa uống một giọt cam lồ khiến toàn thân tràn trề sinh lực:
- Xem ra ngươi lớn thế này mà vẫn còn chưa phát triển trí khôn nhiều! Còn chưa nói được! Không hiểu sao chủ nhân ngươi lại thả cho ngươi chạy rông thế này?
- U u u u …
Đứa bé trai trần truồng phiêu phưởng trong không gian bỗng há mồm phát ra một tràng âm thanh như tiếng gió hú nơi mồ hoang. Từng đợt sóng âm đánh về phía lão già.
Con gấu trắng hộc lên một tiếng, thất khiếu rỉ máu, ngã vật ra một bên. Con beo đen cũng nhắm mắt thống khổ.
Phương Đạt thất kinh, nhưng không hiểu sao nó không bị ảnh hưởng. Rừng cây phía xa nghiêng ngả như hứng chịu một đợt gió dữ. Những âm thanh ré lên uất nghẹn từ những mái nhà lúp xúp trên nền đất.
- Khốn kiếp!
Lão già tóc tai rối loạn bay lòa xòa trong gió đêm. Bàn tay xương xẩu rung mạnh khô lâu trượng, một đạo hỏa quang bùng lên, hai bộ xương trắng thình lình hiện ra trong đêm, nhanh như chớp lướt về phía hài đồng, chụp lấy bờ vai trắng ngân ngẩn của nó hòng xé đôi cơ thể bé nhỏ.
Hài đồng vẫn đứng im không né tránh.
Rất nhanh, bốn đoạn xương tay bị làn ánh sáng màu máu quanh thân hài đồng ùa lên bao phủ, rồi lên toàn bộ hai khô cốt. Hai cái miệng không cơ nhục lập tức há to như muốn thét lên, méo mó vặn vẹo. Xương trắng lỗ chỗ như tổ ong rồi nhanh chóng xụm xuống thành hai đống vàng thẫm.
Nhìn lại bờ vai của huyết thi hài đồng còn chưa kịp có vết hằn.
- Ah ?!
Cặp mắt của lão già lúc này khép lại như một đường chỉ. Bọc vải trên lưng bung ra, một xác ướp xuất hiện, lớp da thịt khô đét nâu xỉn màu gỗ mục, tóc xõa cuồng loạn, lấp lánh một trường kiếm nơi tay phải.
Không gian thoảng mùi hăng hắc của tinh dầu.
- Hương muội!
Lão già cắn rời một đốt tay trên ngón trỏ bàn tay trái, vẩy máu lên xác ướp theo những quĩ đạo kì dị, cổ họng rung lên phát ra một tràng âm thanh gầm gừ không rõ nghĩa nhưng vần điệu như một bài kinh cổ. Lân hỏa từ khô lâu trượng bùng lên dữ dội.
Xác ướp chợt động, cái miệng khô quắt há rộng nuốt nuốt không khí, cơ nhục nơi khóe miệng lục bục đứt nghe như tiếng vải mủn bị xé rách.
Lão già yếu ớt ngã ngồi xuống, lân hỏa trong khô lâu vẫn sáng khác thường.
Xác ướp càng lúc càng linh hoạt, chầm chậm lướt tới huyết quỉ hài, trường kiếm vung lên, xả thẳng về phía đối phương.
Quỉ hài lặng lẽ giơ tay chắn!
“Chát!”
Một âm thanh khô khốc vang lên. Làn da trắng ngần lằn lên một vệt đỏ nơi tay mặt.
- U u u u …
Huyết quỉ hài giận dữ hú váng lên, xông tới, đôi tay nhỏ bé vũ động thoát ra hai dải huyết sắc quang mang như hai thanh ảo kiếm tấn công xác ướp.
Lão già vẫn nhắm mắt lầm rầm đọc những câu chú kì bí, đầu khẽ lắc lư làm đôi khuyên tai to tướng rung lắc vang lên những tiếng lạnh tanh như giữ nhịp, lại như cầu khẩn sự trợ lực từ cõi u minh.
Luồng hơi nóng từ tấm huyền thiết lúc này ngày càng mạnh, truyền vào thân thể Phương Đạt từ tay phải, khai thông dần các bế tắc. Giờ đây nó đã có thể miễn cưỡng cử động.
Phía trước, huyết quỉ cùng xác ướp vẫn đang giao đấu kịch liệt. Một làn hắc khí tỏa ra từ trường kiếm chờn vờn như muốn chém vào huyết quỉ hài. Cả hai đối thủ dường như đều e dè không dám để thân thể chạm vào hắc khí hoặc huyết sắc quang mang.
- U u u u …
Huyết quỉ vẫn gào lên như một đứa trẻ đang giận dỗi mà không làm gì được. Thân hình của nó di chuyển rất nhanh, xoay quanh xác ướp, lưu lại lớp lớp tàn ảnh. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một màn ánh sáng màu máu nhờ nhờ xoay quanh một cột khói đen âm u.
Bỗng dưng huyết quỉ hài túm được một đám tóc của xác ướp liền giật mạnh làm tung ra một đám da đầu khô héo.
- Kheeeee …
Mặt xác ướp dúm lại, mồm méo mó phát ra âm thanh khè khè như rắn độc, lại như gió lùa trong khoang miệng trống rỗng không lưỡi.
Kì lạ thay, đám tóc dài thượt trong tay huyết quỉ hài bỗng vùng lên, trói chặt lấy quỉ hài, khói đen nghi ngút tỏa ra. Ánh sáng màu máu chuyển động không ngừng thiêu đốt đám tóc kì quái. Mùi khét lẹt ngập ngụa không gian. Nhưng xác ướp đã lao đến,
« Phốc! »
Trường kiếm phạt ngang, đầu huyết thi văng ra, thân thể chỉ giãy lên một nhịp đã hóa thành một vũng máu.
- Hừ! Chỉ là một huyết phân thân!
Lão già càu nhàu, gượng đứng dậy, da mặt xanh mét như đã chết lâu ngày, run rẩy bước về phía xác ướp:
- Hương Hương !
Xác ướp lảo đảo bước giật lùi. Hốc mắt sâu hoắm đăm đăm nhìn về phía khô lâu nơi quái trượng, ứa ra một dòng chất lỏng vàng lợt lợn cợn những cục máu bầm đen kịt.
Khuôn mặt lão già dúm dó, đôi mắt ngân ngấn long lanh. Hương Hương! Tha lỗi cho ta! Hương Hương! …
Nhưng xác ướp đã khựng lại, bất động, rồi đổ nhào vào người lão già. Lão ôm vội lấy trìu mến, vẻ mặt chưa hết đau đớn nhưng đã thoáng có nét thỏa mãn hả hê. Bỗng nhiên, một âm thanh kì quái vang lên:
- Kéc kéc, lão già này điên rồi! Kéc kéc ké ...éc …
- Câm đi, A Linh, ồn ào quá! Nhưng đúng là lão già này điên rồi, hô hô hô
Giữa không trung, tử ngân phát nhị đồng tử hiện ra cùng con dị điểu A Linh.
Lão già vụt tỉnh khỏi cơn mê muội, vội vàng rung động bàn tay khẳng khiu, lớp vải thâm sì tự động bọc lại xác ướp Hương Hương, đoạn lão già lưng còng ngước nhìn hai đồng tử trước mặt:
- Không cần thần khí ... mà vẫn lăng không được ư ?
Đồng tử tóc tím Bối Bối lạnh lùng:
- Đồ vô dụng! Một huyết phân thân không linh trí mà phải chật vật đến thế!
- Kéc kéc! Vô dung, vô dụng ! Giết nó đi! Kéc kéc kéc ...
- Im đi A Linh! Này lão già, ngươi muốn hồi sinh xác ướp kia không ?
Đồng tử tóc bạch kim Bảo Bảo lạnh lùng hỏi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lão già lưng còng.
- Ta, ta … - Lão già ôm chặt lấy bọc vải quấn xác ướp, lắp bắp.
Đồng tử Bối Bối nhạt nhẽo nói:
- Thực lực của ngươi quá yếu! Xem ra ngươi đã dồn gần hết cơ nhục và linh hồn cho xác ướp mà cũng chỉ duy trì được chốc lát! Vậy sao ngươi vào nổi cấm địa để đoạt ma chú chứ ?
- Kéc kéc, lấy được đi nữa thì …
- Câm ngay! – Bảo Bảo tóc bạch kim quát lên, hàn quang ẩn hiện trong cặp mắt đen lạnh. Con con chim màu trắng đục tức khắc khóa mỏ lại.
- Bọn ta sẽ giúp ngươi loại trừ lũ bảo vệ và phá cho ngươi cấm quang.
Nhìn sững hai đồng tử lơ lửng trên không trung, lão già chợt hỏi:
- Sao các … à, đại nhân muốn giúp ta ?
- Đúng vậy! - Một nụ cười kì lạ vẽ lên hai khuôn mặt tuyệt đẹp.
- Ơ, điều kiện …
- Hố hố, sức ngươi thì làm được gì cho chúng ta mà điều kiện! Hố hố! Chúng ta chỉ muốn vui chơi một chút mà thôi!
- Đúng vậy! Chỉ vui một chút mà thôi! – Hài đồng tóc tím sẫm cũng chợt nở một nụ cười khoái trá độc ác.
Lão già tim như lỡ nhịp vì sợ, nhưng nhìn bọc vải trong tay một lúc, liền khom người:
- Xin theo nhị vị đại nhân!
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 20-05-2009 at 02:52 PM.
|