Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 2
Huyết quỉ hài đồng
(phần 2)
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Ngọn cổ sơn sừng sững trong đêm, đỉnh vát hẳn một bên trông thật kì dị.
Một thân ảnh hiện đang từ chân núi lao lên như tên bắn.
Phương Đạt giờ bám chặt lấy lão già lưng còng đang ngồi phía trước. Một mùi hôi nồng nặc theo gió tạt vào mặt nó. Nguồn gốc thứ mùi không dễ chịu này có thể là lão già, cũng có thể tỏa ra từ bọc vải quấn xác ướp Hương Hương đang được lão ôm chặt, trìu mến như ôm tình nhân. Cả ba đều trên lưng con beo lớn.
- Dừng lại !
Một tiếng quát hùng hậu vang lên. Hai thân ảnh đột ngột xuất hiện. Một đạo kình phong quét tới khiến con beo đen hung hãn phải khựng lại. Phương Đạt xô bật người về phía trước, mũi tắt ngạt vì mùi hôi xộc thẳng lên não.
- Thần Phong Môn ?
- Đúng vậy ! Đây là cấm địa, xin lui bước !
- Ồ ? Mẫu sơn chạy đến đây lúc nào vậy kìa ???
Lão già hệch mặt cười ngơ ngác khiến hai đệ tử đệ nhất đại phái trên toàn cõi Thương Châu siêu lục địa đang đứng phía trước phải sững lại, đoạn quát lên :
- To gan! Dám trêu cợt Thần Phong Môn ?
Hai đạo ánh sáng chợt vung lên, nhưng lão già đã kịp vung tay. Không khí ba động, hai thân người phía trước gục xuống.
Lập tức từ phía xa lao đến sáu người, đều là đệ tử Thần Phong Môn.
- Ngươi rất mạnh !
Một giọng trầm khàn vang lên, có lẽ niên kỷ không ít ! Tay trái người này khẽ động, một vật hình cầu bay vút lên không, tỏa sáng rực rỡ !
- Khốn kiếp !
Một giọng nói âm lãnh thoát ra từ miệng lão già khiến toàn trường ngơ ngác. Ngay lúc đó một lằn ảo ảnh chớp lượn hút sạch quang mang thoát ra từ quả cầu.
Toàn bộ nhân sự Thần Phong đương trường đều ngẩn ra : « thôn phệ ánh sáng ư ? »
- Thật không ngờ lũ Thần Phong Môn chưa chi đã gọi cứu viện.
Giọng lão già lúc này lại trở về khàn khàn như cũ.
« Xì xì »
Một luồng hắc khí đột ngột từ dưới chân sáu người của Thần Phong Môn bốc lên khiến bọn họ không kịp trở tay, thét lên một tiếng nghẹn ngào đã tan thành cát bụi, khí giới rơi xuống đập vào cự thạch vang lên những tiếng khô khốc.
Chính lúc đó, con quỉ điểu A Linh hiện ra giữa không trung, đôi cánh là hai khối xương trắng ngà đập đập nhè nhẹ :
- Kéc kéc, mùi vị thật không ngon lành à !
- Chát !
Hài đồng tóc tím Bối Bối đột ngột hiện ra bên cạnh, bàn tay nhỏ bé vung lên giáng cho con quỉ điểu một phát choáng váng :
- Ngươi thật lề mề !
Thân thể lão già trên lưng con beo chợt rũ xuống. Một bóng mờ mờ từ lưng lão thoát ra tụ dần thành hình đồng tử tóc bạch kim Bảo Bảo, sắc diện nhợt nhạt :
- Yếu như sên! Mới thế đã gần toi rồi !
Nói xong, nó quay xuống gõ mạnh vào ót lão già lưng còng:
- Tỉnh ngay cho ta !
Lão già lờ mờ cố chỏi mình gượng dậy trên thân con beo giờ trông đã bớt sợ hãi hơn.
- Nhị vị đại nhân ...
- Lắm mồm ! Nhanh lên cho ta !
Nói xong hai tên đồng tử lao vút đi, thân hình mờ dần rồi tan loãng vào hư không tựa hồ mọi chuyện vừa xảy ra đều là mộng ảo. Cặp mắt lão già thoáng có tia ngạc nhiên khi liếc thấy hai thi thể toàn vẹn trong đồng phục của Thần Phong Môn. Nhưng cũng chỉ có thế, lão già không biểu lộ thái độ đặc biệt hơn, rung khẽ chiếc chuông nhỏ thúc hắc beo chạy lên phía trước.
Nửa khắc sau, cả nhóm dừng lại trước một cốc khẩu rộng lớn chờn vờn linh quang thánh khiết.
- Làm theo lời ta ! Phóng mạnh hai tay ! Nhanh !
Lão già không dám chậm trễ khi nghe thấy thanh âm lạnh lẽo ngay bên tai, lập tức song thủ cách không đánh tới cửa cốc.
Hắc khí lập tức cuộc lên đen đặc. Màn linh quang tức khắc trở nên ảm đạm, những sóng ánh sáng đột ngột ngưng lại như bị đóng băng.
Phương Đạt he hé mắt thấy bốn đạo ánh sáng màu đen như mực vẻ ,thẳng băng song song liên tục công phá lớp linh quang.
«Bùng ! »
- Hừ ! Diệt Thiên quyết !
Lâp tức không gian vặn vẹo hình thành hai đạo chiến đao thâm u mờ ảo. Bóng tối tại đỉnh cổ sơn điên cuồng như thác lũ chảy về phía hai chiến đao ngày một rõ nét.
Tử Ngân phát nhị hài lúc này đã hiện ra, sắc diện trầm trọng. Con quỉ điểu A Linh bay chắn trước mặt nhóm Phương Đạt, đôi cánh vũ lộng không ngừng chống lại sức hút khủng khiếp.
Thoáng sau, hai thanh chiến đao lạnh lẽo thành hình, hắc ám như thoát ra từ địa ngục, lăng lệ chém về phía cốc khẩu.
« Bùng »
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, song đao tiêu thất. Nhưng
Cửa cốc đã khai !
- Hừ! Ngươi mau tiến vào! Nhớ nhanh lên vì bọn Thần Phong Môn chắc chắn sắp kéo tới.
Lão già run rẩy khấu đầu loạn xạ trong không khí, rồi tức tốc xuống khỏi con beo đen, lôi Phương Đạt như bay vào đại cốc, tay phải vẫn ôm chặt bọc vải dài thòng.
Một âm thanh lạnh lẽo chợt vang lên dù không có bất kì một nhân ảnh nào :
- Trong lúc chúng ta chưa lộ diện thì thế này cũng không tệ lắm ! Hô hô !
- Cười cái gì ? Thật không ngờ phải dùng đến Diệt Thiên quyết !
- Kéc kéc kéc ! Phá xong rồi còn quan tâm làm gì ? ... Kéc, đừng đánh ta. Kéc kéc kéc … Đừng mà …
*
**
Trong đại cốc,
Lão già đã giảm tốc độ, dò dẫm bước. Phương Đạt bị lôi theo xềnh xệch nhưng mắt vẫn kịp liếc thấy hai bên vách phẳng lì chi chít những hình người đang quì, tay chống xuống đất, thân trên cúi thấp và tất cả đều không có đầu.
Càng đi vào sâu, hai vách đá càng đậm màu máu. Vị tanh tanh trong không khí mỗi lúc một nồng đậm.
Lão già đi chậm hẳn lại, vẻ mặt trầm trọng, lẩm bẩm :
- Không lẽ nào ... ?
Cuối cùng cả hai tiến vào một gian thạch phòng âm u huyết sắc rộng chừng ba trăm phương trượng, cao hơn trượng. Bốn vách là vô vàn khô lâu, lân hỏa bập bùng chiếu sáng. Các khô lâu đều há to miệng như kêu gào, các hàm răng vàng khè theo thời gian đều méo mó như đau đớn kinh hoàng lắm.
Lão già chợt thét lên khe khẽ, thậm chí buông cả tay Phương Đạt :
- Huyết ... huyết tế cấm chú !
Cặp chân Phương Đạt nhủn ra vì sợ.
Giữa phòng là một ao máu nhỏ hình tròn, làn nước đỏ lờ lợ tanh tưởi lăn tăn sủi bọt. Một cỗ quan tài nhỏ bé đen bóng ngập hơn phân nửa trong làn huyết dịch, chầm chậm xoay chính giữa. Quanh huyết trì là bảy hàng dài, mỗi hàng gồm hàng chục những khô cốt quì xuống, xếp thẳng hàng, mất đầu. Giống như trong hình họa trên vách đá. Không hiểu sao những giọt máu đỏ tươi vẫn tí tách nhỏ ra từ đốt sống cổ của mỗi khô cốt, đổ vào một khe ở giữa, tạo thành dòng đỏ tươi chạy thẳng đến huyết trì.
Bỗng tất cả đám bạch cốt đồng loạt nhảy vút lên bám vào trần phòng. Một đám bạch cốt từ bốn vách lập tức rào rào nhảy xuống thay thế. Sau đó đám cốt khô từ trần phòng lại lách cách di chuyển về phía bốn vách trông như những con nhện người kì quái.
Mắt lão già lúc này lồi hẳn ra như một con cóc cụ to lớn, ánh mắt sợ hãi nhưng lại có phần mừng rỡ mê mệt :
- Cuối giờ Tý ... ? Thay đổi ! Chính xác ! Chính xác! Ha ha ha …
Cổ họng lão phát ra tiếng cười khằng khặc điên dại, rồi chộp lấy cơ thể mềm oặt của Phương Đạt, lôi về phía ao máu.
Trong nỗi sợ hãi tột cùng, Phương Đạt không nhận ra rằng tấm huyền thiết nơi ngực nó đang nóng dần lên.
« Phịch ! »
Lão già quì xuống trước huyết trì, ngẩng lên nhìn trần thạch phòng, miệng lầm rầm như thể đang đọc những tự dạng ngoằn ngoèo khắc trên đó.
Phương Đạt bị thả nằm ngửa, mắt trừng trừng nhìn những ký tự như những hình nhân được khắc họa một cách tối giản trên trần phòng, đủ cả các loại tư thế ngồi nằm nhảy múa, cùng với những lược đồ hình tròn, hình vuông, chữ nhật, lúc liền, lúc đứt, lúc bị phá bởi những nét xổ thẳng hoặc xiên. Tất cả những hình khắc này xoay quanh một hình khắc hài nhi đặc biệt bụ bẫm, miệng cười toe toét.
Lão già bỗng động thân, đá Phương Đạt lăn qua một bên, lấy ra xác ướp Hương Hương đoạn cả hai run rẩy di động theo một vũ đạo kì dị.
Lân hỏa bập bùng. Tổ hợp lão già và xác ướp tạo nên những hình thù kì dị trên bốn vách thạch phòng.
Lão già lưng còng vẫn cùng xác ướp xoay tít khi nhanh khi chậm, khi rùn thấp khi nhỏm cao lên. Miệng thỉnh thoảng hú lên tu tu bất tận. Thỉnh thoảng lại lắc đầu hoặc lắc hông làm vang lên những tiếng tinh tinh hoặc leng keng từ đôi khuyên tai cự đại vàng chóe hoặc từ chiếc chuông nhỏ ngang hông.
Cùng lúc này, Phương Đạt dần dần tĩnh trí lại. Hàm răng trắng hé ra, cắn bật máu môi dưới. Cảm giác đau nhói truyền vào đại não khiến nó lấy lại cảm giác toàn thân vốn mềm oặt vô lực vì quá khiếp hãi. Nó cũng nhận ra miếng thiết bài đeo nơi ngực đang nóng lên, cái nóng nhu hòa ập vào thân thể nó khiến toàn thân nó thoải mái hơn, chân tay bắt đầu nhúc nhích cử động được.
Bỗng lão già cùng xác ướp dừng lại, hướng về phía quan tài trong huyết trì dập lậy điên cuồng. Đoạn một đạo quang mang lóe lên, một thủy trủ sáng quắc xuất hiện trong tay lão:
- Hú hú hú ! Vạn cổ ma thần ! Đệ tử xin dâng người linh hồn thánh khiết ! Ức người chọn một ! Xin người gia ân ! Hú hú hú ! Xin người ban ân! Đời này kiếp này con là quân, là lính của người, là tù là tội dưới trướng của người! Hú hú hú …
Đạo quang mang màu trắng lóe lên đột ngột đâm thẳng xuống phần ngực trái Phương Đạt.
Bỗng nhiên lão già nhăn mặt. Một đạo huyết vụ phớt qua, tiện ngọt hữu thủ của lão.
« - Keng »
Thủy trủ rơi sát thân Phương Đạt. Bên cạnh nó, thân hình già nua cong queo khô đét quằn quại trong vũng máu đỏ ối, cặp mắt trắng đục mở to kinh hãi nhìn một thân ảnh lơ lửng trên trần đại phòng.
Quan tài bật nắp từ bao giờ ! Đứa bé trần truồng lúc trước đã xuất hiện ! Cặp mắt rờn rợn huyết quang ! Máu tươi loang lổ trên làn da trắng bạch như sứ, nhỏ xuống toong toong.
- Khôô.. ông ...... !
Lão già điên dại gào lên khi thấy một luồng tử khí từ hốc mắt quỷ hài chiếu về xác ướp Hương Hương khiến xác ướp bốc cháy bùng bùng như một mớ bùi nhùi nhạy lửa.
Lão già vội vẩy cánh tay trái đứt lìa đang rỉ máu vào Hương Hương, tay còn lại chộp lấy lưỡi trủy thủy đâm thẳng vào tim, cố lầm rầm vài tiếng rồi ngã vật ra . Một vòi máu từ ngực lão vọt lên rót thẳng vào xác ướp.
Xác ướp đang cứng đơ bỗng giật cục và bắt đầu kêu gào. Hắc khí cuồn cuộn tỏa ra nhưng nhanh chóng tiêu tan trong ngọn lửa đỏ sậm.
Mùi khét ngày một nồng nặc, thân hình bị thiêu trong ngọn lửa kì dị càng lúc càng giãy dụa điên cuồng.
Da đầu Phương Đạt tê dại. Nó cố gượng dậy, không hiểu nghĩ sao giật lấy chiếc chuông của lão già đã trợn mắt chết từ bao giờ, đôi mắt trắng dã bất cam soi rõ hình xác ướp đang cuồng loạn, những sợt tóc dài đã quăn queo quăng quật tứ phía.
Cố nương theo vách đá, Phương Đạt loạng choạng chạy ra ngoài. Cơ thể nó di động một cách khó khăn trong nỗi sợ hãi cùng cực. Từ phía sau văng vẳng truyền tới tiếng gọi bập bẹ « Hãy đợi ta » khiến lông tóc Phương Đạt dựng đứng, nó lập tức cố sức chạy mau hơn.
*
**
Bên ngoài, hai tiểu hài kì lạ im lìm trong gió đang tóm lấy A Linh, duỗi thẳng cần cổ con quỉ điểu ra. Hai hốc mắt to thô lố của A Linh liền xạ ra hai luồng ánh sáng xanh biếc chiếu vào thạch cốc.
- Hừ, huyết quỉ sơ sinh đã thật mạnh, nhanh chóng giải quyết xong lão già và xác ướp!
- Kết thúc xong thằng nhóc kia thì chúng ta cũng đi thôi, không dây dưa thêm nữa!
- Ặc ặc ! Quác ! Các ngươi nhẹ tay thôi chứ ! Quác, ta muốn đứt cổ rồi ! Kéc kéc !
Khi con quỉ điểu còn đang kêu loạn, Phương Đạt đã lần ra được cốc khẩu, lập cập rung chuông. Con beo đen tức thì lao tới, quì xuống.
- Muốn chạy ư ?
Đồng tử tóc tím Bối Bối lạnh lùng chớp mắt nhìn về phía Phương Đạt.
« Bùng »
Một dải ánh sáng màu máu mờ ảo chắn ngay trước Phương Đạt và con beo lớn.
- Hả ?
Hai đồng tử kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía huyết quỉ hài đã xuất hiện nơi cửa đại cốc.
- Kéc kéc ! Chúng có quan hệ với nhau ? ... Kéc kéc ké …éc … !
Quỉ điểu vỗ cánh bay mất hút vào màn đêm. Nó vừa bị huyết quỉ hài cánh không chộp tới khiến toàn thân chấn động, cái cổ dài đỏ rực lên như sắt bị nung trong than hồng.
- Hừ, phiền phức !
Trong lúc tử ngân phát nhị hài tức giận, Phương Đạt nằm rạp trên con beo thúc nó chạy đi.
Đồng tử tóc bạch kim động khẽ vẫy tay, con hắc beo xính vính muốn ngã quị nhưng vẫn gượng được, tiếp tục phóng đi. Ngân phát hài đồng và tử phát hài đồng hiện tại đang phải dồn toàn tâm toàn ý chống lại huyết quỉ hài đồng trước mặt bỗng cất tiếng khóc oa oa.
Đúng lúc đó từ phía đông bắc bỗng xuất hiện một thân ảnh vùn vụt bay đến như tên bắn.
- Mụ thần nữ của Thần Nữ điện ? Hừ !
*
**
Cách đó gần ba trăm dặm, trên một độc đạo khúc khủy, Phương Đạt hốt hoảng nhận ra con beo đen dần không tuân theo sự điều khiển của nó.
Vừa lắc mạnh cái đầu to lớn, vừa lảo đảo lao đi, con beo đen bỗng trượt nghiêng thân người do đạp phải một tảng cự thạch băng phủ trơn tuột, cả người và thú rơi thẳng xuống một khe vực đen thẫm, ngùn ngụt hơi lạnh ...
- Ahhhhhhh ...
Phương Đạt gào lên.
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 18-05-2009 at 02:51 AM.
|