"Không ngờ Sở sư huynh đã tu luyện tới Vân Khởi Quyết và Vạn Kiếm Quyết trong Cửu Ngưng Quy Chân Quyết, mà còn hoà hợp thành một nữa." Tiêu Thanh Nhi thân ngoài cuộc chiến, không thể động đậy, chỉ có thể nói cũng phải không ngừng bật tiếng khen.
Còn Dương Chân cũng đang ở trong thời khắc quan trọng nhất, từng dòng suối nhỏ trong cơ thể dần dần hội nhập thành dòng sông lớn, chân nguyên cuồn cuộn từ đợt từng đợt xông phá Thiên môn cấm chế, trong lòng không chút tạp niệm.
Tinh quang kiếm trận đầy trời bao bọc khắp xung quanh Sở Thắng Y đã đón lấy đòn công kích màu xanh chói loá, tiếng rít sắc nhọn vang lên,màn kiếm trùng trùng điệp điệp bị phá tung ra, nháy mắt toả ra anh sáng rực rỡ khắp nơi, tiếng kim khí chan chát như xé mây tan đá vang vọng liên hồi trong lòng động.
Một trời tinh hà đột nhiên tắt ngấm, mây mù tản mác, Sở Thắng Y thổ huyết bay ngược ra sau vạch thành một đường dài trên không rồi rớt về chỗ cũ.
Rốt cục tu vi của chàng cũng còn kém quá xa so với Dao Cơ, cho dù sử dụng kiếm quyết vô thượng của Côn Lôn phái cũng khó có thể chống chọi lại được tu vi hàng trăm năm của đối phương.
"Đoạt Hồn Trâm của nô gia mùi vị ra sao?" Dao Cơ y phục tung bay, lơ lửng giữa chừng không nhìn xuống đám người.
"Sở sư huynh, người, người không cần phải cố đâu." Tiêu Nguyệt Nhi hoảng hốt chạy tới đỡ lấy Sở Thắng Y đang rớt xuống, chỉ thấy chàng ta ngũ khiếu lưu huyết, sắc mặt vàng ệch đứng còn không vững khiến nàng sợ hãi không biết làm sao co phải.
"Không sao." Nói dứt Sở Thắng Y gắng gượng nở một nụ cười khẽ đẩy tay nàng ra, cố gắng đứng lên nhưng thân hình chao đảo không vững rõ ràng không còn sức nào đánh nữa.
Dao Cơ phất phơ hạ xuống trước mặt Dương Chân, nhẹ nhàng cài lại cây ngọc trâm rồi vỗ tay nói: "Nô gia không phải trêu trọc các ngươi, kỳ thực chết trong tay của nô gia so với bị người ta đoạt mất hồn phách còn tốt gấp trăm lần đấy."
Đúng lúc ấy chợt vọng tới một tiếng hý dài. Long mã vốn biến mất từ lâu đột ngột chạy trở lại xông thẳng tới chỗ Dao Cơ.
Vào thời điểm phát ra tiếng hý của Long mã, Dương Chân cũng đồng thời đột phá được cấm chế, chân nguyên cuồn cuộn như sóng triều nháy mắt lưu chuyển khắp bách mạch, mắt thấy Dao Cơ đang bị phân tâm bởi Long mã đúng là cơ hội khó gặp liền nghiến răng vung cả hai tay đánh ra, hai đạo kình khí xanh lét tựa như song long xuất hải ầm ầm lao tới.
Dao Cơ cho dù phản ứng có thần tốc lại có pháp thân hộ thể, có điều vẫn bị đánh vào trọng huyệt dưới bụng nháy mắt bị đánh văng ngược ra sau, khoé miệng rỉ máu, ánh mắt tựa hồ như kinh ngạc vô cùng. Ả căn bản chưa từng ngờ tới cấm chế bị phá giải như vậy thành ra mới bị đánh lén một đòn.
Khi ấy Long mã đã chạy tới cách hai người mấy trượng, Dương Chân không dám nghĩ nhiều liền vòng tay ôm lấy Tiêu Thanh Nhi lạng người nhảy lên lưng Long mã, gót chân thúc vào lưng mã quát lên một tiếng, quay đầu chạy thẳng vào con đường ra khỏi động quật.
Hắn cũng không có cách nào chiếu cố tới bọn hai người Tiêu Nguyệt Nhi, một đòn vừa rồi đánh ra giống như đánh vào một đoá hoa mềm mại vô cùng, hắn hiểu rõ ít nhất cái pháp thể hộ thân mềm mại vô cùng kia cũng hoá giải hết chín phần lực đạo, yêu nữ đó thụ thương nhất định là không nặng, bằng vào tu vi hiện tại mấy người bọn họ có hợp lực cũng vẫn không thể chống cự lại được.
Ở lại ắt chết, chi bằng bỏ chạy tìm viện binh, may ra còn có một con đường sống.
Long mã xứng với danh Thần hành chi thú trong đám yêu thú, cảm nhận được tình thế cấp bách của Dương Chân liền dốc toàn lực chạy đi, mỗi bước như phá gió vượt qua cả chục trượng, nháy mắt đã phi đi rất xa.
"Sư đệ, sư đệ, chúng ta đi đâu thế, Nguyệt Nhi bọn họ đâu?" Tiêu Thanh Nhi nằm ngang trên lưng Long mã lúc này mới chợt bừng tỉnh la lên.
"Không thể làm gì hơn được, chúng ta mau ra khỏi động quật phát phi kiếm truyền tin, đợi sư phụ tới cứu." Dương Chân vừa xác định phương hướng vừa gấp gáp đáp lời.
"Không được, không thể bỏ bọn họ lại được, yêu nữ đó tâm địa ác độc nhất định sẽ không để họ đi đâu, đợi cha tới thì muộn mất." Tiêu Thanh Nhi hoảng hốt như muốn khóc.
Trong lúc ở trên lưng Long mã, Dương Chân đã truyền một đạo chân lựng vào cơ thể Tiêu Thanh Nhi đột phá cấm chế của nàng, sau một hồi nói chuyện thì Tiêu Thanh Nhi đã có thể khôi phục lại tự do liền vặn người một cái ngồi dậy phía trước Dương Chân, hai người cùng cưỡi Long mã chạy đi.
Chỉ giây lát Long mã đã xuyên qua mấy cái lòng sông ngầm chạy hết mấy dặm liền.
"Vậy sư tỷ tính sao?" Dương Chân vốn đâu muốn bỏ rơi đồng bạn, chỉ là hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Để sư tỷ quay lại, còn ngươi tự mình chạy ra báo tin." Tiêu Thanh Nhi hạ giọng thốt.
"Sư tỷ..." Dương Chân chợt có một tư vị rất khó tả, lẽ nào trong mắt sư tỷ, hắn lại là một kẻ sợ chết hay sao?
"Ta xuống mã đây, tất cả giao lại cho ngươi." Tiêu Thanh Nhi nghiến răng vừa định tung người vọt lên chợt bị Dương Chân ôm ngang lưng, vừa vặn Long mã cũng nhảy lên, hai người thuận thế ôm nhau rơi trở lại lưng Long mã, cả hai cùng hự lên một tiếng.
"Vậy cũng được, để sư đệ cùng sư tỷ quay lại tìm chết cho xong." Giọng nói của Dương Chân bình tĩnh tới đáng sợ, đồng thời Long mã dưới sự điều khiển của hắn cũng đột nhiên dừng bốn vó rồi xoay đầu một cái, gấp gáp chạy ngược trở lại.
"Sư đệ..." Tiêu Thanh Nhi trong lúc tinh thần hoảng hốt, lục thần vô chủ, nghe lời nói đó mới như bừng tỉnh, ngoái đầu nhìn lại, thấy hai mắt của Dương Chân lạnh lùng vô thần lộ ra ý quyết chết, thì trong lòng như thắt lại, đau đớn vô cùng.
Trong lòng nàng tự gào lên, Tiêu Thanh Nhi ngươi rốt cục đang làm cái gì thế? Rõ ràng quyết định của sư đệ mới là đúng, tại sao bản thân ngươi lại cố tình phải một mình một ý? Nẽ nào những lời nói của yêu nữ kia đã kích thích ngươi phải lộ ra nội tâm mềm yếu nên ngươi mới hành động trái lẽ thường như vậy? Nhất thời cảm thấy hối hận vô cùng, càng nghĩ càng mù mịt, hết thảy trước mắt đều trở thành mơ hồ.
Tiếng cuồng phong rít vù vù trước mặt, Long mã hý vang còn người lại im lặng.
Cảnh vật của lòng sông ngầm giống như những hình ảnh nhạt nhòa nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, Dương Chân chợt cảm thấy đoạn đường ngắn ngủi này e rằng cũng chính là vận mệnh ngắn ngủi của hắn.
Cảm nhận những sợi tóc của sư tỷ tung bay sát bên mặt mình, ngửi thấy mùi hương từ thân thể như có như không, trong lòng lại dấy lên nỗi đau xót, trước khi chết còn có thể cùng sư tỷ thân mật thế này, phải chăng cũng không uổng một kiếp?
Dương Chân ơi là Dương Chân, ngươi có còn là nam nhi hay không?
"Sư đệ, chúng ta... quay lại thôi!" Tiêu Thanh Nhi thấy cảnh vật phía trước dần dần quen thuộc thì như vừa bừng tỉnh trong giấc mộng, yếu ớt thốt.
"Đây chính là con đường quay trở lại." Dương Chân cũng chẳng nghĩ ngời gì nhiều.
"Không, ta nói là quay ra ngoài động." Tiêu Thanh Nhi vội vàng giải thích, muốn ra lệnh cho Long mã quay đầu nhưng lại không biết phải làm thế nào, tay chân lóng ngóng đành quay đầu ngó Dương Chân. ánh mắt mĩ miều ẩn chứa mấy phần yếu đuối khiến người ta vừa thương cảm vừa đau lòng.
"Muộn rồi..." Dương Chân khẽ run người, lúc này Long mã đang nhảy vọt lên che khuất tầm nhìn, trong lúc còn đang lơ lửng trên không chuẩn bị hạ xuống, hắn liền đưa mắt nhìn về phía trước, Long mã, kẻ bạn hữu mà tình cảm như vừa được khơi lại trong đống tro tàn này đang cùng với hắn lao thẳng xuống cốc sâu.
Mấy lần nhô lên hụp xuống, mấy lần chuyển hướng, hai người một mã đã quay trở lại bãi sông lúc trước.
Ngay trước nối vào tầng động bên dưới, bóng người yểu điệu lả lướt đó vẫn còn ở đằng xa, thấp thoáng thấy có hai người nằm dưới chân.
"Tiểu ca ca, sao lại quay trở lại rồi, lẽ nào là nhớ nô gia hay sao?" Tay áo dài của Dao Cơ phất một cái cả người đã bắn vọt lên phía trước, giọng nói tuy du dương nhưng ẩn chứa hàn ý lạnh lẽo.
Hai người Dương Chân chợt phát hiện không trung trước mắt lóe lên một luồng sáng, Dao Cơ vốn còn cách cả nửa dặm đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người chừng vài trượng y như quỷ mị, cánh tay như hoa như ngọc vung ra đánh thẳng tới.
Giác quan nhạy bén của Long mã cảm nhận được sự nguy hiểm, đột nhiên hý lên một tiếng dừng phắt bốn vó, bùn cát dưới chân bắn tung tóe, trên mặt cát hằn lại hai vệt dài. Hai người trên lưng mã cũng suýt bị hất văng ra ngoài.
Chỉ thấy cái đầu hươu của nó ra sức vểnh lên, trong tiếng hý dài, cặp sừng rồng xẹt ra điện quang giao nhau, "Xoẹt!" Một đạo sấm sét màu tím phóng ra, đánh thẳng vào Dao Cơ đang bay tới, tốc độ ra đòn so với bọn Dương Chân còn nhanh hơn một bậc.
Dao Cơ đang bổ tới, cánh tay áo chợt phất một lượt toàn thân hóa thành lằn khói nhẹ mơ hồ, nhanh nhẹn dịch sang một bên vừa vặn tránh khỏi một đòn sấm sét rạch trời. Phía sau thân ả phát ra một tiếng nổ lớn, đá chạy cát bay ầm ầm, trên mặt đất xuất hiện một khe nứt đen ngòm dài gần năm trượng.
Dương Chân và Tiêu Thanh Nhi trên lưng mã nhìn tới ngẩn cả người, nhất thời quên cả xuất thủ.