Phía Tây Nam Trung Quốc có dãy đại sơn trải dài miên man bất tận! Trên đại sơn trồng Linh Dục tú, bốn mùa tươi tốt. Đá ở đây đều là kì thạch, trong sách hướng dẫn du lịch ngày nay có nói, nơi đây vẫn luôn là một chốn vắng bóng con người, chưa từng chịu sự can thiệp của bên ngoài, thật là đáng quý!
Trong một ngọn núi ở dãy Thập Vạn Đại sơn này, có một thôn nhỏ sinh sống đời đời kiếp kiếp. Cả thôn có hơn trăm hộ với mấy trăm thôn dân. Cuộc sống trong thôn bình lặng trôi đi, cách biệt hoàn toàn với thế giới. Mặt trời lên làm việc, ánh trăng rọi nghỉ ngơi, tự cấp tự túc, rất hiếm khi qua lại với bên ngoài. Duy chỉ có một con đường mòn quanh co khúc khuỷu thông ra ngoài núi. Mỗi độ cuối tháng, lại có hơn hai chục thanh niên khỏe mạnh do trưởng thôn chỉ định gánh than củi do chính thôn dân đốt đem ra ngoài bán, sau đó mua về những vật dụng sinh hoạt cần thiết cho thôn dân.
Trong núi không biết ngày tháng, cuộc sống êm đềm không có tranh chấp với thế giới này vẫn tiếp diễn mấy trăm năm nay, à, không, cũng có khi mấy nghìn năm rồi. Cho đến năm nay, Lục Tử Minh đã được mười lăm tuổi.
Lục Tử Minh là đứa trẻ ngoại tộc duy nhất trong tiểu sơn thôn này. Vốn dĩ có hai người, nó và ông nội nó. Nhưng ba năm trước, người ông y thuật cao siêu xuất thần nhập hóa của nó sau khi cứu chữa vô số người thì lại không thể cứu sống chính mình, mắc bệnh ra đi. Thế là cả thôn chỉ còn lại Lục Tử Minh – một kẻ ngoại tộc.
Từ khi Lục Tử Minh ba tuổi hiểu chuyện đến giờ, nó đã bắt đầu tiếp xúc với nền văn minh Trung Hoa bác đại tinh thâm. Ba tuổi thuộc tam tự kinh, bốn tuổi đọc thi kinh luận ngữ, Chư Tử bách gia, năm tuổi học thuật đánh cờ vây, sáu tuổi tập vẽ tranh vẩy mực, bảy tuổi đánh đàn tranh đàn cầm, thổi tiêu tấu địch. Còn về y thuật của gia gia, càng là hạng mục không thể thiểu mỗi ngày của Lục Tử Minh. Thăm bệnh bắt mạch, tùy bệnh kê đơn, chọn thuốc sắc thuốc, châm cứu đốt ngải, nhờ vào thiên tư thông tuệ, Lục Tử Minh mười tuổi đã làm thành thục.
Từ lúc ba tuổi trở đi, Lục Tử Minh đã không biết thế nào là rảnh rỗi, hàng ngày còn bận rộn hơn người lớn trong thôn đến ba phần. Năm mười tuổi, gia gia gọi Lục Tử Minh đến bên, trịnh trọng đem một tập kinh thư bọc lụa vàng đưa cho nó. Trên bìa sách là bốn chữ đại tự như rồng bay phượng múa “Mạnh Lan Kim Kinh”, bảo Lục Tử Minh cẩn thận xem một lượt.
Kể từ hôm đó, Lục Tử Minh mỗi ngày lại có thêm bài tập – luyện công! Mạnh Lan Kim Kinh tuy mang danh là kinh, thực ra lại chẳng phải kinh thư gì cả, mà là chín tấm họa tượng cơ thể người, chín bức hình người bị đánh dấu loạn xị ngầu bằng đầu mũi tên đỏ. Có điều trông bộ dạng nghiêm trang cung kính của gia gia, Lục Tử Minh không dám đem những suy nghĩ khinh thị trong lòng biểu hiện ra ngoài.
Dưới sự chỉ điểm của gia gia, Lục Tử Minh bắt đầu tu luyện theo bức họa tượng đầu tiên. Bức họa tượng đầu tiên là đơn giản nhất, mũi tên ít nhất nhưng cũng lại khó nhất. Gia gia nói với nó, mấy mũi tên này thể hiện chân khí, những đường cong của đầu tên chỉ rõ con đường chân khí vận hành, chỉ khi đem được chân khí vận chuyển theo đường dẫn của mũi tên mới coi như đại công cáo thành.
Để có thể hiểu rõ về chân khí mà gia gia nói, mỗi ngày trời chưa sáng Lục Tử Minh đã phải trèo lên một ngọn núi cao ở quanh thôn, quay về phía mặt trời mọc mà ráng sức thở ra hít vào, từ từ nắm bắt cái cảm giác chân khí lưu động trong cơ thể mà gia gia miêu tả. Qua mấy tháng Lục Tử Minh mới miễn cưỡng cảm thấy trong thể nội một chút nhiệt khí tế nhược, vội vàng làm theo những gì vẽ trên bức họa tượng cơ thể người để vận chuyển ra. Lần đầu tiên Lục Tử Minh mất trọn một buổi sáng mới tạm coi là ổn…
Vận hành xong xuôi. Tuy mất toi một buổi sáng nhưng lại không hề khiến nó thấy mỏi mệt chút nào, ngược lại còn làm nó thấy thân thể nhẹ như chim yến, toàn thân dễ chịu, tinh thần phấn chấn! Đã thích cảm giác tu luyện này rồi nên cũng không phải đợi gia gia hối thúc nữa.
Sau một năm, Lục Tử Minh mười một tuổi, bức họa tượng đầu tiên công thành thân thoái, bị gia gia một mồi lửa thiêu rụi. Chân khí trong người Lục Tử Minh đã có chút thô thiển như ngón tay cái, chỉ cần nó động niệm, cỗ chân khí đó liền tự động vận chuyển theo đường mũi tên trên bức họa tượng. Luyện thành bức họa tượng thứ nhất, thân thể Lục Tử Minh trở nên rắn chắc, chân khí cũng khá nhiều, cất bước như bay, vung rìu như vũ bão, khiến trai tráng lực sĩ trong thôn phải hổ thẹn không bằng.
Cái đó gọi là vạn sự khởi đầu nan, có được tích lũy từ bức họa tượng thứ nhất, bức thứ hai bị gia gia đốt Lục tử Minh chỉ mất nửa năm. Trong nửa năm ấy biểu hiện bên ngoài của Lục Tử Minh lại không rõ ràng mấy, biến hóa lớn là ở tâm trí, vốn dĩ Lục tử Minh thiên tư đã thông tuệ hơn người, trải qua chuyện này càng như là được đức phật khai trí, bao nhiêu vấn đề trước đây nghĩ không ra đột nhiên trở nên sáng sủa, như thể vốn đã phải như thế từ trước, tất cả đều trở nên tự nhiên đến vậy.
Trong nửa năm này gia gia làm nhiều nhất là hai việc: một việc là gật đầu vuốt râu tán thưởng Lục Tử Minh, việc kia chính là không ngừng ho…
Hôm sinh nhật Lục tử Minh mười hai tuổi, bức họa tượng thứ ba vẫn chưa thể luyện thành nó đã phải đón nhận cái chết của gia gia. Gia gia đi thanh thản, trừ đôi lúc ho mấy tiếng, còn đâu vẫn lặng lẽ nhìn Lục Tử Minh, đôi mắt sáng ngời thỉnh thoảng lại lóe lên một thứ ánh sáng khác thường, trong vui mừng có mong đợi, trong mong đợi lại ẩn ước sự bịn rịn không nỡ.
Chớp mắt ba năm trôi qua, Lục Tử Minh đã mười lăm tuổi. Nói nó đã đọc hết thi thư, tuyệt không phải nói ngoa, cầm kì thi họa cái gì cũng tuyệt. Bức họa tượng thứ ba của Mạnh Lan Kim Kinh hai năm trước Lục tử Minh sớm đã tự tay thiêu trước mộ gia gia. Bức thứ tư trải qua hai năm cực khổ tu luyện, trực giác của Lục Tử Minh mách bảo ngày thành công không còn xa nữa.
Theo từng bước gia thâm tu luyện Mạnh Lan Kim Kinh, Lục Tử Minh ngày càng nhận thức được sự quý báu của nó. Nó không biết mình có được coi là người thường không nữa, nếu coi người thường có thể tùy tiện nhấc tay nhổ bật một cây đại thụ chọc trời, dậm chân một cái nhảy cao hơn mười thước, chân nhè nhẹ điểm đất liền chạy xa tới một trăm tám mươi mét thì Lục Tử Minh chính là người bình thường rồi.
Chịu ảnh hưởng của nến văn minh Trung Quốc mấy nghìn năm, tư tưởng đê điều trung dung (1) đã ảnh hưởng sâu sắc đến Lục Tử Minh. Đến cả chúng bạn đồng trang lứa của Lục Tử Minh cũng không biết nó có những bản lĩnh không tin nổi này, càng không phải nói đến những thôn dân khác trong thôn. Nó vẫn sống như những ngày gia gia còn tại thế, một trạng thái sống đầy đủ sung túc, trừ khi thỉnh thoảng xem bệnh cho mấy thôn dân mắc mụn nhọt, phần lớn thời gian đều nghiên cứu y thuật, họa cảo(2) , kì phổ, cầm phổ, nếu không thì lại đến phía mặt trời mọc mà thở ra hít vào. Có khi hứng chí lên lại lấy lưới đi đánh mấy con cá đem về nướng ăn ngon lành.