Hải dương vô tận, ngoài khơi bọt biển biển bị cuồng phong thỏi bay cao mấy trượng.
Ở trong hoàn cảnh sóng gió này có một người chạm rãi phi hành.
Người này chính là Huyền Tinh, hắn đang ngự kiếm phi hành. Vốn dĩ hắn không có bất kỳ pháp bảo nào, nhưng mà Thanh Tùng cuối cùng cũng tặng hắn một phi kiếm hạ phẩm bảo khí, cái này làm cho La Tảo thèm đỏ mắt. Trong lòng Huyền Tinh cũng không khỏi cười khổ, không nghĩ tới bản thân cũng có ngày như vậy.
Đại bộ phận phía nam của Bích Nguyên tinh đều là hải dương, gần một năm qua Huyền Tinh đã đem toàn bộ phần đất liền tìm kiếm một lần cũng không tìm được một khối thượng phẩm tinh thạch, cũng chỉ tìm được một ít hạ phẩm tinh thạch cùng vài khối trung phẩm tinh thạch, nhưng bản thân căn bản không có để ý tới đám tinh thạch có phẩm chất kém này, cho nên cũng không có thu lượm, hôm nay Huyền Tinh đang chuẩn bị tiến vào trong hải vực tìm kiếm coi có thu hoạch được gì không.
Gió biển táp tới tấp làm cho Huyền Tinh hô hấp có chút khó khăn, lảo đảo phi hành tại không trung. Cứ như vậy cũng không có biện pháp, Huyền Tinh quyết định tiến vào đáy biển tìm kiếm xem sao.
Cũng may tu vi bản thân đã đạt Kim Đan kỳ, có thể hô hấp từ bên trong cơ thể, cho dù ở trong nước mười ngày nửa tháng cũng không có việc gì, chỉ có là bản thân bây giờ cũng chỉ có thể tiến sâu xuống một trăm năm mươi thước mà thôi, xuống sâu hơn chút nữa là không chịu được áp lực của nước.
Đáy biển cũng có núi non, còn có rất nhiều san hô, thực vật bằng tảo, bên cạnh đó thỉnh thoảng còn có đàn cá bơi lượn, Huyền Tinh cho tới lúc này cũng chưa từng xuống đáy biển lần nào, lần này lại là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên hắn đối với đáy biển hết sức tò mò.
Có một ít con cá không sợ Huyền Tinh đang bơi ngay bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngáp một ngụm hơi nước.
Cứ như vậy Huyền Tinh đã trải qua hơn một tháng vừa du ngoạn vừa tìm kiếm tinh thạch.
Ngày hôm nay Huyền Tinh vẫn như trước đang tìm kiếm nơi đáy biển, bỗng cảm giác nước biển ở phía sau dao động dữ dội, dựa vào trực giác Huyền Tinh vẫn không quay đầu lại mà trực tiếp lao về phía trước trăm thước.
Lúc này Huyền Tinh mới quay đầu đánh giá phía sau mình, đập vào mắt là một hải quái*( quái vật biển) thể tích khổng lồ có đến mười thước dài ,năm thước dày, mình nó trơn nhẵn, trên trán có một cái sừng, những cái khác so với kình ngư(cá voi) không khác biệt lắm, chỉ là cái đầu nó quá lớn.
Hải quái kia thấy công kích không có trúng Huyền Tinh, vì vậy vẫn không dừng lại mà ngay lập tức vọt tới hướng về Huyền Tinh
Huyền Tinh không biết tại sao nó lại công kích mình, nhìn thấy nó quay lại tiếp tục công kích mình, vội vàng né sang một bên.
Thế là Huyền Tinh cùng với hải quái một người chạy phía trước một quái đuổi theo sau không thôi, cũng có vài lần Huyền Tinh suýt nữa bị hải quái đánh trúng.
Huyền Tinh bị truy đuổi như vậy một thời gian dài khiến trong lòng cũng rất tức giận, bị một con súc sanh ép bức mình tới mức này. Mình vốn có thể giết chết nó, nhưng lại không có ý muốn làm thương tổn tới nó, nhưng mà nó hình như cảm thấy mình rấy sợ nó không bằng.
Xuất phi kiếm mà Thanh Tùng tặng cho mình ra, nhằm thẳng hải quái đâm tới. Nhưng ngay lập tức xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phi kiếm sau khi chạm tới da vây của nó cũng không có tạo thành bất kỳ thương tổn nào.
Huyền Tinh nhìn cái này biết là có phiền toái rồi, không nghĩ tới da vây hải quái lại trơn tuột như vậy.
Kỳ thật cũng tại pháp bảo của Huyền Tinh cấp bậc không đủ cao, nếu là thượng phẩm bảo khí là có thể đả thương hải quái kia rồi.
Nếu mình mà không phá được phòng ngự thân thể của nó thì chỉ còn cách là tìm cho ra điểm yếu của nó mà thôi, con mắt hẳn là nơi yếu nhất của nó, hải quái tiếp tục nhằm Huyền Tinh phóng tới, Huyền Tinh đem phi kiếm nhằm vào con mắt nó công kích tới, cũng không có nghĩ tới hải quái lại nhắm mắt lại, ngay trước khi phi kiếm chạm tới mắt nó thì hai mắt nó đã nhắm lại rồi.
Huyền Tinh hiện tại rất buồn bực, vừa rồi là mình nhân lúc nó không có phòng bị mà ra tay còn không có thành công, bây giờ một chiêu cũng khó mà đạt được hiệu quả như mình mong muốn rồi.
Cứ như vậy một người một thú vừa chạy vừa đuổi như mèo vờn chuột.
Huyền Tinh bây giờ cảm thấy thật bất lực, bản thân mình đang dưới đáy biển phải chống lại áp lực của nước biển, lại còn phải chiến đấu với thủy quái**, nhưng mà thủy quái lại không phải chịu áp lực này, thời gian càng kéo dài bản thân mình sẽ không duy trì được nữa, đến lúc đó sẽ phải rời khỏi chỗ này, trong khoảng thời gian truy đuổi này Huyền Tinh tin tưởng mình hoàn toàn có thể chạy trốn thành công.
Ít nhất là không có gì nguy hiểm tới tánh mạng, vậy phải đem toàn lực cùng nó chiến đấu thôi, nếu bị con thủy quái này đánh bại thì tâm lý quả thật không tốt lắm a!
Phi kiếm công kích liên tục vào con mắt thủy quái, nhưng cũng không có tạo ra nửa điểm thương tổn với nó, còn bản thân thì lại trúng thương một ít, tuy nhiên không nghiêm trọng lắm, vết thương cũng rất nhỏ, chỉ cần sử dụng chân nguyên là có thể mxử lý xong miệng vết thương
Hiện tại Huyền Tinh bắt đầu hoài nghi hải quái này có phải là linh thú hay không nữa, nhưng xem phương thức công kích của nó căn bản không giống linh thú. Quái thú bình thường cũng có thể bức mình tới mức này, nếu là ở kiếp trước thì tuyệt đối sẽ không dám tin như vậy, nhưng mà hiện tại bản thân mình đang trải nghiệm qua cảm giác này. Xem ra chuyện gì cũng không thể nhìn từ góc độ bên ngoài a, quái thú này đã giúp cho Huyền tinh một bài học.
Một người một thú cứ như vậy chẳng biết đã giằng co bao nhiêu lâu, nhưng mà ai cũng không thể làm gì được nhau cả.
Huyền Tinh lúc này cảm giác lực bất tòng tâm rồi, không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được.
Trong lúc thủy quái gần đuổi tới thì Huyền Tinh cố ý tạo chút sơ hở, thủy quái nhìn thấy sơ hở liền mở cái miệng rộng hơn hai thước với hàm răng sắc bén vọt tới, Huyền Tinh ngay khi thủy quái công kích thì toàn lực vòng ra phía sau nó, chuẩn bị ở phía sau cho nó một ít hảo sự.
Ngay khi Huyền Tinh chuẩn bị công kích thì “ ầm!” Huyền Tinh lập tức bắn ngược ra xa hơn trăm thước.
“ phốc…” một ngụm máu tươi phun ra, Huyền Tinh kinh ngạc nhìn về phía hải quái. Nguyên lai ngay khi bản thân chuẩn bị công kích nó thì nó đã sử dụng cái đuôi công kích ngược lại mình!
Cùng nó giao thủ lâu như vậy cũng không có thấy nó sử dụng cái đuôi công kích mình lần nào, không có nghĩ tới nó để lại chiêu này làm mình bị trọng thương, đối với con thủy quái này Huyền Tinh hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Huyền Tinh còn chưa kịp trị thương thì con thủy quái kia đã xông tới, Huyền Tinh bị nó đánh trọng thương đã khơi dậy chiến ý trong lòng hắn.
Vừa tránh né công kích của thủy quái, lại còn phải nghĩ ra biện pháp đối phó nó, tuyệt đối không thể để bị trong thương tiếp, vừa rồi đã bị trong thương, trong thời gian ngắn phải trả lại cho nó mới được.
Cuối cùng Huyền Tinh cũng nghĩ ra một biện pháp nhưng tương đối nguy hiểm, đó chlà ngay ở trước mặt thủy quái, toàn lực công kích vào trong cơ thể nó, nhưng mà độ nguy hiểm cũng rất cao, rất có thể chính mình bị hàm răng sắc bén của nó cắn phải.
Liều thôi! Nhiều nhất là thụ thương, tin tưởng bản thân cho dù bị cắn trúng một cái vẫn có thể chạy trốn.
Thủy quái lại tiếp tục xông tới. Nhưng lần này Huyền Tinh không có tránh né, ngay trong lúc thủy quái chuẩn bị cắn tới thì Huyền Tinh cũng động thủ, đem cửu tầng chân nguyên truyền vào trong phi kiếm, liều mạng xông tới miệng thủy quái.
Nhưng cùng lúc ấy, Huyền Tinh cũng bị răng của thủy quái cắn trúng phần vai, thủy quái bị đau liều mạng dãy dụa. Trong lúc thủy quái gào thét Huyền Tinh mới thoát khỏi mồm nó. Vừa rồi đầu mình hình như ở trong miệng thủy quái thì phải! Nghĩ đến đó trong lòng y cũng sợ sệt vô cùng, vốn cho rằng mình cùng lắm là bị cắn vào tay hoặc chân, không ngờ cuối cùng lại cho đầu của mình vào trong mồm thủy quái! Bản thân cũng cảm thấy mình thật điên cuồng, hay có thể nói là ngu ngốc.
Hiện tại thương thế của Huyền Tinh đã rất nặng rồi, nước biển quanh người cũng biến thành màu đỏ. Bất quá so với thủy quái Huyền Tinh còn tốt hơn một chút.
Chỉ thấy thân hình thủy quái không ngừng chao đảo, máu tươi đã nhuốm đỏ gần trăm dặm chung quanh.
Huyền Tinh sau khi cầm máu lại, liền quan sát con thủy quái kia.
Thủy quái sau một lúc lảo đảo đã bắt đầu ổn định lại, nhưng mà lần này nó không có nhằm hướng Huyền Tinh xông tới, mà là hướng lúc trước Huyền Tinh đã phát hiện ra nó.
Muốn chạy?
Làm bản thân mình thảm như vậy, bây giờ không phải lúc chính mình khi dễ nó sao?
Nhằm hướng vệt máu của thủy quái mà đuổi theo.