La Tỏa phản ứng cũng không chậm, vội vàng nấp ra xa. Tia sét đánh xuống đất lại không hề làm cho bụi đất bắn mịt mù như tưởng tượng mà mất thẳn như chưa từng xuất hiện.
Huyền Tinh biết ngay là gặp phiền phức to rồi, theo biểu hiện khi nãy mà nói, năng lượng của trận pháp này không thể bị tổn thất. Bấy giờ hắn có thể khẳng định người bố trí trận pháp này nhất định có tu vi từ Độ Kiếp kì trở lên.
“Lão đệ à, đây là trận pháp gì thế, sao lại có sét đánh vậy, ây da….lại nữa kìa.” La Tỏa căn bản không hề quan tâm đây là trận pháp gì, lúc này lại thêm một tia sét đánh xuống, gã cuống cuồng lẩn tránh.
“Hiện tại chúng ta mới chỉ động đến một phần trận pháp nên ta cũng không rõ lắm, hi vọng chúng ta có thể thuận buồm xuôi gió mà qua được cửa này” Huyền Tinh bây giờ đang lo nghĩ nơi đây còn ẩn tàng sát chiêu lợi hại.
Cứ như thế hai người không ngừng lẩn tránh sấm sét từ trên không trung đánh xuống.
“Oái, sao mông ta lại bắt lửa thế này?” La Tỏa vừa tránh được một tia sét thì chợt phát hiện ra trên mông mình lửa đã bén.
Huyền Tinh nghe tiếng kêu của La Tỏa, đang quay sang nhìn thì toàn thân bỗng nhiên phát lạnh, đến cả chân nguyên cũng không thể vận chuyển một cách bình thường.
Tiêu rồi! Nếu hắn đoán không lầm thì lần này đã đụng phải một trong những trận pháp cao cấp nhất trong giới tu chân – Ngũ Hành Sát trận! Ngũ Hành Sát trận nếu như toàn lực vận chuyển, có thể nhẹ nhàng giết chết người tu chân từ Hợp Thể kì trở xuống.
Huyền Tinh vận toàn lực vận chuyển chân nguyên khu trừ đi hàn khí trong cơ thể. Hắn bước lại phía La Tỏa, lúc này La Tỏa đã dập hết lửa trên mình, chỉ là mông gã hở cả ra ngoài. Nhưng bây giờ Huyền Tinh chẳng có thời gian đâu mà nhắc nhở gã nữa.
“La đại ca, lần này thì phiền rồi, chúng ta đã đụng phái sát trận mạnh nhất trong tu chân giới, chỉ mong nó không phát huy hết uy lực” - Huyền Tinh lo lắng nói với La Tỏa.
Huyền Tinh bây giờ không còn tự tin lắm, tuy hắn trong giới tu chân có thể xem như một vị tông sư về trận pháp, nhưng bản thân lại chỉ có tu vi của Kim Đan kì, nếu muốn phá trận nhất thiết phải tìm ra trận nhãn nằm ở đâu. Trong quá trình tìm trận nhãn bất kì lúc nào cũng có thể mất mạng. Lúc này chỉ có thể hi vọng người bố trí trận không thực sự muốn giết chết những kẻ xông vào.
Sau đó bọn họ lại gặp phải cơ man là cự thạch từ trên trời giánh xuống, cùng với cây bụi chi chít rậm rịt khắp mặt đất, thỉnh thoảng lại có lửa cháy lan tràn và sấm sét điên cuồng.
Hyền Tinh đi trước mở đường, La Tỏa theo sát phía sau, cuối cùng cũng tìm ra trận nhãn. Tâm trạng lo âu canh cánh rốt cuộc cũng nhẹ đi phần nào. Ngũ Hành Sát trận này tối đa mới chỉ phát huy có ba thành uy lực, có thể thấy được người bố trận không có sát ý.
Trận nhãn của Ngũ Hành Sát trận là một thân cây lớn, chỉ cần chặt nó xuống là phá được trận rồi. Hắn vung món hạ phẩm bảo khí kia, rót đầy chân nguyên rồi bổ xuống thân cấy trước mặt.
Trên thân cây đại thụ xuất hiện một vết rách, Huyền Tinh lại bổ thêm một kiếm, nhưng hiệu quả khác hắn khi nãy.
“La đại ca, ngươi và ta cùng dùng phi kiếm chặt hạ thân cây này, ta làm một mình không xong”
“Được”
Hai người hợp lực bổ liền mấy chục nhát, cuối cùng cũng chém thân cây đó làm đôi, cái cây sau khi đổ xuống liền hóa thành hư vô.
Trận pháp đã bị hủy, Huyền Tinh lại chợt phát hiện ra khung cảnh nơi hắn đứng đã thay đổi.
Hắn đang đứng trong một đình viện nhỏ, ngồi đối diện hắn là một cặp vợ chồng trung niên đang đánh cờ.
“Cha, mẹ?” – Huyền Tinh nhìn hai người mà không dám tin vào mắt mình.
“Tinh nhi, làm cái gì thế? Không phải đã bảo con phải tu luyện chăm chỉ sao, lại chạy ra đây làm gì. Thằng nhỏ này sao cứ không chịu nghe lời như thế hả?”
“Mẹ, hai người, hai người vẫn còn sống sao? Con nhớ cha mẹ lắm” – Huyền Tinh ôm lấy cặp vợ chồng khóc nức nở.
Bản thân hắn nghìn năm nay vẫn một lòng tưởng nhớ cha mẹ, hôm nay lại được gặp gỡ, sao có thể không kích động cho được.
“Con ngốc ạ, lại nói linh tinh rồi, cái gì mà cha mẹ vẫn còn sống, chẳng phải con vẫn đang ở bên cha mẹ đấy thôi sao” – Mẫu thân của Huyền Tinh cười cười xoa đầu hắn.
“Tinh nhi, con tu luyện ra sao rồi, con phải tu luyện thật chăm chỉ đấy. Lý gia chúng ta sau này giao cả cho con” – Nam tử trung niên đó cũng chính là phụ thân của Huyền Tinh nói với hắn.
“Cha cứ yên tâm, bây giờ con đã luyện đến Nguyên Anh kì rồi, sau này đừng có bắt con tu luyện mãi nữa. Chẳng phải cha vẫn thường nói tu luyện nhanh quá là không tốt, vậy mà cứ bắt con phải tu luyện nhanh thêm”
“Đúng thế, ba nó à, tốc độ tu luyện của Tinh nhi đã nhanh lắm rồi, hay là để nó vui chơi nhiều thêm một chút đi”- Mẹ hắn khi ấy cũng nói đỡ cho Huyền Tinh.
“Ha ha, nói cũng phải, ta làm thế chẳng phải vì nghĩ cho Lý gia chúng ta hay sao?”
Đột nhiên, nam tử đó nhân lúc Huyền Tinh không mảy may phòng bị lại đánh hắn một chưởng. Huyền tinh hơi sốc nói: “Cha, sao lại đánh con? Con đã làm sai chuyện gì sao?”
“Ha Ha, Huyền Tinh, nhìn rõ xem ta là ai”. Chỉ thấy nam tử đó khẽ lắc mình đã biến thành Thiên Minh chưởng môn Huyền Minh tông.
“Thiên Minh? Sao ngươi lại ở đây?” Huyền Tinh không hiểu tại sao cha mình lại bỗng dưng biến thành Thiên Minh, quay đầu nhìn về phía mẫu thân nhưng ở đó lại không có một bóng người.
“Huyền tinh, cha mẹ ngươi đều đã bị chúng ta giết chết, hôm nay ta đến cũng vì muốn lấy mạng ngươi”
“Oành”
Huyền Tinh chỉ thấy đầu óc trống rỗng, bản thân hắn trước nay lớn lên dưới sự che chở của mẹ cha, đột nhiên nghe tin dữ này thì làm sao chịu đựng nổi.
Không để Huyền Tinh nghĩ nhiều, Thiên Minh lại đánh ra một chưởng.
“Thiên Minh, ngươi nói rõ cho ta, cha mẹ ta rốt cuộc ra sao rồi. Chúng ta là huynh đệ, ngươi nói ngươi giết cha mẹ ta ư?” – Huyền Tinh đau đớn hỏi.
Thiên Minh lúc này không nói một lời, chỉ liều mạng tấn công Huyền Tinh.
“Ngươi đã không nể tình huynh đệ giữa chúng ta, vậy thì đừng có trách!” – Huyền Tinh đã mất hết hi vọng đối với thái độ của Thiên Minh.
Huyền Tinh đem rót hết chân nguyên của mình vào trong chưởng nhắm đánh Thiên Minh để xả hết những nỗi thống khổ trong lòng.
Thiên Minh cũng liều mạng tấn công Huyền Tinh. Cuối cùng hai người đều rút hết pháp bảo ra thí mạng.
Đến tận khi chân nguyên của hai người đã tiêu hao gần hết mới tạm thời dừng lại. Huyền Tinh đem toàn bộ chân nguyên cón sót lại rót vào phi kiếm, hắn chuẩn bị cho cú đánh cuối cùng.
“Vút…” Phi kiếm đâm hướng Thiên Minh, nhưng Thiên Minh cũng đã chuẩn bị ra đòn kết thúc, nhanh chóng xông lại phía Huyền Tinh.
“Bịch…” Huyền Tinh bị Thiên Minh đánh trúng một chưởng, ngất xỉu đi. Lúc Huyền Tinh hôn mê phát hiện Thiên Minh cũng bị khi phi kiếm của hắn đâm ngã ra đất.
“A…đau quá, tên tiểu tử thối này sao vậy, đến lão ca ta cũng không nhận ra nữa rồi” – La Tỏa mặt không chút huyết sắc, đau đớn lắp ba lắp bắp.
Thì ra La Tỏa ngay khi Ngũ hành sát trận bị phá liền đến một chỗ khác. Trước mắt hắn hiện ra la liệt nào là rượu ngon gái đẹp. La Tỏa cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho mê đắm, sau một thoáng lâng lâng La Tỏa thấy chẳng thú vị chút nào. Tuy hắn thích rượu ngon gái đẹp nhưng có được dễ dàng như thế hắn sẽ không trân trọng. Ngay lúc ấy La Tỏa lại trở về với hiện thực, hắn cũng hiểu rằng khi nãy đã lâm vào trong ảo trận.
Kỳ thực tâm chí của La Tỏa hết sức đơn thuần nên mới dế dàng thoát khỏi mê trận như vậy.
Ngay lúc ấy gã phát hiện ra Huyền Tinh bên cạnh, trông bộ dạng của gã thì rõ ràng đã lâm vào ảo trận rồi, hơn nữa còn đang trầm tịch trong đó. La Tỏa tuy không hiểu nhiều về trận pháp, nhưng hắn cũng biết nếu cứ chìm đắm mãi trong ảo ảnh kết quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Vì vậy để lay tỉnh Huyền Tinh, hắn liền đem một phần chân nguyên đánh vào Huyền Tinh. Nhưng không ngờ Huyền Tinh lại đánh trả, hơn nữa xem bộ dạng như thể muốn liều mạng với mình.
Huyền Tinh từng là nhân vật đã độ qua thiên kiếp, tâm chí không thể nói là không cao. Nhưng hắn cũng có một nhược điểm chí mạng, đó chính là cha mẹ hắn.