Ảo Trận có thể khơi gợi lên những dục vọng tận sâu thẳm tâm hồn người tu chân. Huyền Tinh chỉ có một chuyện không thể yên lòng, đó chính là cha mẹ hắn. Bỗng nhiên ngặp được những người thân mà mình thương nhớ suốt ngàn năm, hắn lập tức chìn đắm vào mê đạo.
Cú đánh của La Tỏa đã gợi lại một nỗi đau khác trong lòng Huyền Tinh, đó chính là Thiên Minh, gã Thiên Minh đã từng là người anh em của hắn, sau cùng lại trở mặt với chính hắn. Nếu nói Huyền Tinh không đau lòng thì chỉ là để gạt người mà thôi.
La Tỏa không hề dùng toàn lực đánh Huyền Tinh. Huyền Tinh vì đang trong ảo ảnh nên cũng không phát huy toàn bộ thực lực. La Tỏa cuối cùng chỉ đánh Huyền Tinh ngất đi chứ không hề mảy may làm hắn bị thương. Thế nhưng Huyền Tinh thì không nương tay chút nào. La Tỏa đáng thương lại thụ trọng thương một lần nữa.
Mấy canh giờ sau Huyền Tinh tỉnh lại, sao mình lại ngủ nhỉ? Nghĩ kĩ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê mới rõ mình có lẽ đã bị cuốn vào ảo trận rồi.
Hắn nhìn quanh, lập tức phát hiện La Tỏa bên cạnh.
Chỉ là tình hình La Tỏa lúc này khá bất ổn, ngồi xếp bằng ở đó hệt như những vị cổ phật viên tịch, gần như không còn thở nữa.
May mà lần trước hắn luyện chế Quy Nguyên đan vẫn còn hai viên chưa dùng đến, vội nhét một viên vào miệng La Tỏa, lại dùng chân nguyên của chính mình thay hắn hóa giải đan dược. Huyền Tinh bây giờ chỉ muốn làm rõ sao mình lại ngủ thiếp đi, còn cả lí do tại sao La Tỏa thụ thương nữa.
La Tỏa chầm chậm mở mắt, đúng lúc trông thấy Huyền Tinh đang nhìn lại mình.
“Huyền Tinh, lúc nãy ngươi gặp phải chuyện gì vậy? Sao lại liều mạng như thế. Cái mạng này của ca ca xém chút nữa bị ngươi lấy mất rồi”
“Huynh bị thương là do ta gây ra sao?” – Huyền Tinh kinh ngạc hỏi
“Ở đây ngoài ngươi ra thì còn ai nữa?” – La Tỏa thều thào đáp. Thế là gã đem mọi chuyện kể hết cho Huyền Tinh.
Huyền Tinh lúc này cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện đã xảy ra, đồng thời tận đáy lòng hắn rất cảm kích La Tỏa. Nếu như gã không liều chết đánh mình ngất đi thì nói không chừng chính mình sẽ bỏ mạng trong ảo trận mất.
Trải qua chuyện này, Huyền Tinh đã xem La Tỏa như anh em ruột thịt, bởi lẽ La Tỏa đã tình nguyện vì mình mà mạo hiểm như thế.
“La đại ca, huynh trước tiên hãy khôi phục lại chân nguyên đã, bây giờ chúng ta đã ra khỏi ảo trận, đợi một lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục đi” – Huyền tinh ngồi bên La Tỏa, La Tỏa bị thương nặng như vậy tất cần một khoảng thời gian để khôi phục thương thế.
“Huyền Tinh, chúng ta đi thôi” – Đang khi ngĩ ngợi vẩn vơ, Huyền Tinh chợt nghe thấy thanh âm La Tỏa.
“La đại ca, vết thương của huynh lành rồi sao?”
“Khỏi rồi, bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa, lão ca ta đúng là mệnh lớn” – La Tỏa lại tiếp tục pha trò.
Đi được một đoạn bất ngờ gặp đám ba người Thanh Tùng, chỉ là ba người đó đều đang đứng yên bất động, nhưng biểu tình trên khuôn mặt thì biến đổi không ngừng.
Huyền Tinh và La Tỏa vừa phát hiện ra bọn họ thì vui mừng khôn xiết, nhưng trông bộ dạng của họ thì có lẽ họ đã nhập vào ảo ảnh rồi.
“Huyền Tinh, sư phụ ta hình như bị khống chế rồi, chúng ta phải làm sao đây?” – La Tỏa lo lắng hỏi.
Nhưng gã lại không dám ra đánh cho ba vị sư phụ tỉnh lại như đã làm với Huyền tinh. Trước hết ba người đó đều là những bậc trưởng bối có vai vế, thêm nữa cả ba đều ở Nguyên Anh kì, mình mới chỉ ở Kim đan kì, ra đánh họ chẳng khác nào đi tự sát.
“Khó trách họ tại sao lại lâu ra đến thế. Thì ra là đã bị hãm trong ảo trận rồi”
Huyền Tinh đột nhiên nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể đi tìm trận nhãn, sau đó nghĩ cách phá cái ảo trận này”
Hai người họ đều đã lâm vào ảo cảnh nên hiện tại không còn chịu ảnh hưởng của ảo trận nữa, điều này vô cùng có lợi cho việc tìm kiếm trận nhãn của họ.
Tuy nói là hai người cùng tìm nhưng kì thực chỉ có mình Huyền Tinh là đang tìm kiếm, La tỏa chỉ bám sau Huyền Tinh, thỉnh thoảng lại pha trò, vả lại gã cũng chẳng hiểu gì về trận pháp cả.
Huyền Tinh tra xét một lượt khắp mọi nơi, nhưng vẫn không phát hiện ra trận nhãn. Giờ đây hắn dối với người bố trận vô cùng bái phục. Huyền Tinh thầm nhắc nhở bản thân, xem ra hắn còn phải khổ công nhiều trên phương diện này.
“Huyền Tinh, chúng ta đã đi một vòng rồi đấy. Bây giờ lại về đúng chỗ cũ, cái trận nhãn này sao vẫn chưa tìm ra thế? Lẽ nào lại ở trên trời?” – La Tỏa vốn dĩ chỉ nói bâng quơ nhưng lại làm Huyền Tinh tỉnh ngộ.
“Trên trời ư? Đúng rồi, ha ha, không ngờ La đại ca lại thông minh như vậy” - Huyền Tinh lúc này mới để ý bản thân hắn nãy giờ toàn kiếm tìm trên mặt đất, không hề lưu ý đến tình hình trên không trung.
Lại xoay một vòng giữa trận pháp, Huyền Tinh phát hiện ra trên không trung có một chỗ khác thường.
Hắn chú ý những biến hóa trên không, ở những vị trí quan sát khác nhau sẽ có những cảnh tượng khác nhau, mà trên cao kia lại có một đám mây trắng đứng yên không đổi.
“La đại ca, trận nhãn có lẽ chính là đám mây kia, chúng ta lên xem sao” – Huyền Tinh chỉ đám mây trắng trên trời nói với La Tỏa.
“Hả? Thấy rồi sao? Vậy thì còn đứng đây làm gì? Đi thôi!” La Tỏa nói xong liền không đợi Huyền Tinh, tự mình ngự phi kiếm bay đến. Thấy La Tỏa như vậy Huyền Tinh chỉ đành lắc đầu cười khổ. Câu này chẳng phải chính hắn nói với La Tỏa sao, nếu không thì đã tự đi từ trước rồi. Thế là hắn cũng theo sát La Tỏa bay lên trên.
Đến bên cạnh đám mây mới phát hiện ra đây vốn dĩ chẳng phải là mây gì ráo, mà là một món pháp bảo như hình viên ngọc. Chỉ là nó lợi dụng chút linh khí ngưng tụ thành hình dạng đám mây, ẩn giấu hạt châu bên trong.
“Huyền Tinh, đây là trò gì vậy?” – La Tỏa nghi hoặc hỏi.
Thật không ngờ ở đây có thể gặp được loại pháp bảo hiếm thấy này. Loại pháp bảo này ngay cả trong giới tu chân cũng cực kì ít gặp, nó không có bất kì tác dụng công kích hay phòng ngự nào cả, chuyên dùng để bố trí trận pháp. Giá trị đích thực của nó thậm chí còn vượt qua linh khí.” Huyền Tinh giới thiệu cho La Tỏa biết.
“Linh khí?” La Tỏa vừa nghe đến hai chữ linh khí thì mắt đã sáng lên. Bản thân hắn hiện tại chỉ có một món bảo khí hạ phẩm, đến cả sư phụ cũng chỉ có một món bảo khí trung phẩm. Nếu như có được linh khí thì….
“La đại ca, loại pháp bảo này chỉ có tác dụng bổ trợ, không có tác dụng thăng tiến thực lực cho chúng ta.” Huyền Tinh vừa nhìn biểu hiện của La Tỏa là biết ngay hắn đang nghĩ cái gì.
“Ừm…cũng phải, chỉ có thể dùng để bài bố, không được cũng không sao.” La Tỏa nói giọng đầy tiếc nuối.
“La đại ca, sao lại nói là không dùng được? Huynh có thể dùng nó để bố trí một trận pháp cho Huyền Linh phái của huynh, hiệu quả so với hộ sơn đại trận của các người lớn hơn nhiều” – Huyền Tinh nhắc nhở La Tỏa
“Đúng thế, ha ha, đa tạ lão đệ ngươi. Nào chúng ta mau thu lấy nó” – La Tỏa lòng đang ỉu xìu liền hớn hở trở lại.
Tìm ra trận nhãn thì việc phá trận dễ dàng vô cùng. Huyền Tinh dùng chân nguyên cắt đứt mọi liên hệ giữa hạt châu và năng lượng bao quanh nó, sau đó mới thu nó lại.
“La đại ca, cho huynh này, giữ gìn cẩn thận đấy.” – Huyền Tinh đưa luôn món pháp bảo cho La Tỏa.
“Huyền Tinh, món đồ quý báu thế này ngươi nỡ cho ta sao?” – La Tỏa hỏi, không dám tin đây là sự thật.
“La đại ca, chúng ta đã là huynh đệ với nhau mà còn để ý đến chút đồ mọn này sao?” – Huyền Tinh cười nói với La Tỏa. Từ khi Huyền Tinh biết La Tỏa tình nguyện mạo hiểm tính mạng để cứu mình hắn đã xem y như huynh đệ, món pháp bảo này hắn vốn dĩ không màng tới, tuy hắn bây giờ có thiếu thốn nhưng luôn tin tưởng rằng một khi đến được tu chân giới sẽ có tất cả. Người của ba đại môn phái cũng có không ít đồ tốt, bản thân hắn sau khi quay lại tu chân giới nhất định phải đi tìm họ mà gây phiền phức, khi đó dứt khoát phải đoạt lấy. Đó là một ý tưởng không tồi.
“Huynh đệ, vậy lão ca cũng không khách khí nữa, ta sẽ nhận lấy món này.” – La Tỏa cười to sảng khoái.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đã thu được trận nhãn, cái ảo trận này coi như đã bị phá. Chúng ta đi xem sư phụ ngươi thôi. Phỏng chừng lúc này họ đã thoát khỏi ảo cảnh rồi” Hắn kéo La Tỏa hướng về phía bọn Thanh Tùng mà đi.