Nhìn pháp bảo của Mã Siêu hai người, Huyền Tinh trong lòng không khỏi cảm thán. Thực lực của ba đại môn phái cũng thật hùng hậu, phi kiếm của hai người trước mắt kia đều là cực phẩm bảo khí, còn bộ chiến giáp kia cũng là hàng thượng phẩm. Chiến giáp là thứ vô cùng quý giá trong giới tu chân, chiến giáp thuộc loại thượng phẩm bảo khí thậm chí có thể có tính công kích ngang với pháp bảo thuộc cấp linh khí.
Xem ra địa vị của hai người này ở Thiên Linh tông khá cao, đã như thế thì hắn càng không thể cho qua dễ dàng được.
Mã Siêu và Đặng Nhân Kiệt nhìn nhau, cùng lúc phóng ra phi kiếm của mình bắn vụt lại phía Huyền Tinh. Hai người cũng theo sát sau đó.
Huyền Tinh hiện tại cũng không rõ tu vi của bản thân rốt cuộc đang ở trình độ nào, hai người phía trước vừa hay đem ra luyện, nhân tiện kiểm tra luôn tu vi của mình.
Huyền Tinh huy chưởng ra đỡ phi kiếm của Đặng Nhân Kiệt, tiếp theo nhanh chóng né tránh phi kiếm của Mã Siêu công kích tới.
Còn như tại sao Huyền Tinh không dùng pháp bảo mà chỉ dùng nắm đấm đó là bởi vì Huyền Tinh căn bản không có món pháp bảo nào cả, không đúng, hắn có một thanh phi kiếm thuộc hàng trung phẩm bảo khí, nhưng so với cực phẩm bảo khí của người ta thì chẳng có chút tác dụng nào, thế nên chẳng thà dùng nắm đấm còn hơn. Làm thế hơi bất lợi, xem ra phải mau chóng kiếm một món pháp bảo lợi hại hơn một chút, Huyền Tinh thầm nhủ.
Đặng Nhân Kiệt không ngờ Huyền Tinh lại dám dùng nắm đấm chọi với phi kiếm của mình, có điều cứ như thế hắn càng nhẹ người. Nhưng hắn chưa kịp vui, chỉ thấy một cỗ kình lực tiến dọc theo phi kiếm vào trong cơ thể hắn, hơn nữa cỗ chân nguyên ấy còn thoải mái phá hoại gân mạch của hắn.
Sắc mặt Đặng Nhân Kiệt lập tức trở nên trắng bệch thảm hại.
“Sư đệ!” – Mã Siêu lúc ấy cũng phát hiện ra tình cảnh của Đặng Nhân Kiệt, vội vàng bay đến bên hắn thay hắn kiểm tra thương thế, còn đem cả chân nguyên của mình rót vào cơ thể Đặng Nhân Kiệt, giúp hắn một tay.
Sau vài lần hô hấp, dưới sự giúp đỡ của Mã Siêu, cuối cùng Đặng Nhân Kiệt cũng bức được cỗ chân nguyên đó ra ngoài, có điều hắn cũng bị thương không nhẹ.
Mã Siêu đứng bên Đặng Nhân Kiệt, sắc mặt nghiêm trang nhìn Huyền Tinh đang mỉm cười đối mặt với hai người.
“Kẻ này rất mạnh!” Đây là suy nghĩ duy nhất của Mã Siêu lúc này. Hai người bọn hắn hợp lực tấn công không những không chạm nổi chéo áo người ta, mà còn bị người ta đánh bị thương mất một. Bản thân y nói thế nào cũng có tu vi ở Xuất Khiếu kì, nhưng lại không kịp cứu sư đệ, tu vi của đối phương ít nhất cũng đến Xuất Khiếu hậu kì rồi.
“Khà khà, tiếp tục đi.” Trên mặt Huyền Tinh mang một nụ cười lười biếng, nói với Mã Siêu hai người.
“Sư huynh, làm thế nào đây?” Đặng Nhân Kiệt biết rằng hai người họ vốn không phải là đối thủ của kẻ trước mắt, vì thế truyền âm hỏi ý kiến sư huynh.
“Sư đệ, đợi lát nữa chúng ta tùy cơ hành sự, tìm cơ hội truyền tin cho sư môn.” Mã Siêu cũng không có cách nào thỏa đáng, đành phân phó như vậy.
Hai người lại trao đổi ánh mắt, đột nhiên phát lực xông lại hướng Huyền Tinh. Bọn họ phải tạo cơ hội cho chính mình, bằng không họ cũng không dám tưởng tượng hậu quả có thể như thế nào.
Ngay tíc tắc hai người động thủ, Huyền Tinh đã phát hiện, nhưng hắn cách hai người Mã Siêu quá gần, trong nháy mắt hai người đã đến trước mặt hắn. Huyền Tinh căn bản không kịp tránh nên chỉ còn cách đỡ thẳng đòn tấn công của Mã Siêu hai người.
“Bình, bình………..” hai đạo nhân ảnh lùi về hai hướng trái ngược nhau.
Chỉ thấy Đặng Nhân Kiệt phun ra một miệng máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất.
Huyền Tinh bị kích văng ra tít xa mới rớt xuống. Huyền Tinh xem ra không có tổn thương gì, nhưng lúc đó hắn thấy bả vai đau nhói.
Ban đầu Huyền Tinh định làm cho Đặng Nhân Kiệt bị thương, khiến gã không còn sức chiến đấu sau đó mới giải quyết Mã Siêu. Hắn đã thành công kích trúng Đặng Nhân Kiệt nhưng chính mình cũng bị Mã Siêu đánh trúng.
Đặng Nhân Kiệt nhanh chóng đứng dậy, chỉ có điều chiến giáp của gã đã tan thành muôn mảnh. Nếu như gã không có chiến giáp thì cú đá ban nãy đã đủ lấy mạng gã rồi. Nhưng hiện tại hắn đã bị thương trầm trọng hơn.
“Sư đệ, thế nào rồi?” – Mã Siêu lo lắng hỏi, nếu sư đệ không còn sức chiến đấu thì bản thân y quyết không phải là đối thủ của Huyền Tinh.
“Sư huynh, đệ không sao, chỉ bị thương chút thôi.” Đặng Nhân Kiệt cố nặn ra một nụ cười.
Nhưng Mã Siêu sao có thể không rõ tình cảnh của gã chứ, đến chính y cũng không dám đỡ đòn đó của Huyền Tinh nữa là sư đệ của y.
“Sư đệ, lát nữa chúng ta cùng dốc hết sức tấn công hắn, sau đó chia nhau ra chạy, tìm cơ hội truyền tin cho sư môn, thỉnh cầu chi viện.” – Mã Siêu nói cho Đặng Nhân Kiệt nghe kế sách của y.
Đặng Nhân Kiệt gật đầu tỏ ý tán thành, hai người lại tiếp cận Huyền Tinh lần nữa.
Huyền Tinh nhìn hai người cười nhạo: “Hai vị Thiên Linh tông, khi nãy các vị chẳng phải rất uy phong hay sao, sao bây giờ lại thành ra cái bộ dạng này?”
“Ngươi…..khục…khục….” Đặng Nhân Kiệt phẫn nộ kêu lên nhưng làm như vậy lại động đến thương thế của chính mình.
“Bọn ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng ngươi thực sự định đối đầu với Thiên Linh tông chúng ta hay sao?” Mã Siêu vẫn hi vọng thanh danh của Thiên Linh tông có thể cứu được mạng hai người bọn hắn.
“Ha ha…Thiên Linh tông, nói thật với các ngươi, ta với Thiên Linh tông một mất một còn!” Khuôn mặt tươi cười của Huyền Tinh thốt biến thành băng lãnh.
Không nhắc đến Thiên Linh tông thì thôi, chứ cứ nói đến tam đại phái là hắn lại nổi giận.
“Sư đệ, trông cả vào lần này đấy” Mã Siêu truyền âm cho Đặng Nhân Kiệt.
Hai người đồng thời vận chuyển chân nguyên lực toàn thân, phi kiếm xé gió vút về phía Huyền Tinh, hai người họ cuãng theo sát sau đó.
“Đinh….bình …bình…bình…” Ba tiếng đập mạnh vang lên, cả ba người ngã văng ra.
Bọn Mã Siêu mỗi người trúng một chưởng của Huyền Tinh. Huyền Tinh cùng lúc cũng bị hai người đánh trúng. Thương thế của Đặng Nhân Kiệt càng thêm nặng nề.
Thế vẫn chưa là gì, phi kiếm của Đặng Nhân Kiệt còn bị một chưởng của Huyền Tinh chấn gãy vụn. Phi kiếm bị hủy, tâm thần Đặng Nhân Kiệt cũng bị chấn động kịch liệt. Hai người Mã Siêu lúc ấy mới thấy sự đáng sợ của Huyền Tinh, nắm đấm mà ngang ngửa với linh khí, chuyện này quá đáng sợ. Lẽ nào hắn luyện thân thể nhất mạch sao? Chỉ có những nhân tài chuyên môn luyện thể mới có thể khủng bố đến thế. Nhưng giờ mới nghĩ những điều này thì đã không còn kịp nữa.
“Sư đệ, chạy thôi.” Mã Siêu nói xong nhằm bừa một hướng mà cắm đầu chạy.
Đặng Nhân Kiệt nghe khẩu lệnh của sư huynh liền vội vã chạy về phía ngược lại.
Cách làm của Mã Siêu nằm ngoài dự liệu của Huyền Tinh, không ngờ đường đường người của tam đại phái lại có thể bỏ chạy như vậy.
Huyền Tinh đã quyết định âm thầm bào thù tam đại phái nên tuyệt đối không thể bỏ qua cho hai người này được, nếu không thì chính hắn cũng hết đời.
Đặng Nhân Kiệt ba lần thụ trọng thương, chắc chẳng còn hơi sức đâu mà chiến đấu. Vì thế Huyền Tinh đuổi theo hướng Đặng Nhân Kiệt trước.
Đặng Nhân Kiệt bị thương thực sự rất nặng, bây giờ đến phi hành cũng thấy rất mất sức, chân nguyên trong cơ thể gã đã bắt đầu rệu rã rồi.
Đột nhiên phát hiện Huyền Tinh nhanh như cắt bám theo mình, gã hoảng hốt gia tăng tốc độ.
Nhưng gã bị thương nặng thì sao có thể thoát khỏi Huyền Tinh được. Ngay cả khi gã sung sức nhất cũng không tránh nổi sự truy đuổi của Huyền Tinh nữa là.
“Bộp” Đặng Nhân Kiệt bị Huyền Tinh đánh trúng đầu, cái đầu văng ra cong thân thể vãn theo quán tính bay thêm một đoạn khá xa nữa, sau đó mới rơi phịch xuống đất.
Chợt từ trong thi thể Đặng Nhân Kiệt thoát ra một người tí hon, chính là Nguyên Anh của gã, nhưng nó vừa chui ra đã bị Huyền Tinh tóm gọn.
Nguyên Anh thể của Đặng Nhân Kiệt sợ hãi nhìn Huyền Tinh, miệng phát ra những tiếng rít the thé.
Huyền Tinh trực tiếp bóp nát nó, thuận tay thu lấy trữ vật giới chỉ của gã, sau đó lại nhanh chóng bay về hướng kia. Hắn nhất định phải giết chết Mã Siêu càng nhanh càng tốt rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Khoảng nửa canh giờ sau, Huyền Tinh căn cứ theo sóng chân nguyên mà Mã Siêu lưu lại cuối cùng tìm ra y.
Mã Siêu đang liều mạng bay về phía trước, lúc nãy y đã truyền tin cho sư phụ rồi, chỉ cần y cố cầm cự thêm một lúc sư phụ sẽ mau chóng đến cứu.
Bất chợt Mã Siêu phát hiện Huyền tinh Huyền tinh hiện ra trước mặt y, mỉm cười.
“Còn muốn chạy sao? Chuẩn bị chịu chết đi.” Huyền Tinh rót chân nguyên vào trong nắm đấm, hung hăng bổ lên chiến giáp của Mã Siêu.
“Binh…” Mã Siêu bị đấm bay, chiến giáp vỡ vụn, hổ khẩu tóe máu, trường bào màu trắng lốm đốm huyết sắc.
Mã Siêu bây giờ mới hối hận lúc đầu đã bức Huyền Tinh, nhưng bây giờ hối hận thì làm được gì.
Mã Siêu cảm thấy toàn thân đau đớn đến mất hết tri giác.
Huyền Tinh đối phó giống hệt như với Đặng Nhân Kiệt, đấm vỡ đầu y, sau đó bồi thêm một chưởng vào đản trung, tuyệt thế thiên tài của Thiên Linh phái lại có kết cục như vậy, đến cả Nguyên Anh cũng không thoát nổi.
Huyền Tinh vội vàng nhặt lấy trữ vật giới chỉ của Mã Siêu rồi trở về truyền tống trận.
Sau nửa canh giờ, truyền tống trận lại một lần nữa nhá bạch quang, Huyền Tinh đã thành công rời khỏi Phong Minh tinh.
Nhưng sau thời gian một tuần trà, truyền tống trận lại lóe sáng tiếp, từ bên trong một vị trung niên nam tử bước ra, chính là chưởng môn hiện tại của Thiên Linh Tông, Đào Nguyên Lâm.
Đào Nguyên Lâm tu vị đã đạt đến Độ Kiếp hậu kì, có thể dẫn Thiên Kiếp đến bất kì lúc nào nên bình thường lão không thể ra ngoài đi đây đi đó. Nhưng hôm nay lão lại nhận được tín hiệu cầu cứu của hai đệ tử lão yêu quý nhất do đó mới vội vàng đến xem.
Lão phóng thần thức, đầu tiên phát hiện ra thi thể của Đặng Nhân Kiệt, Đào Nguyên Lâm nhói đau, Đặng Nhân Kiệt bẩm sinh thông minh lanh lợi, là một trong hai đồ đệ lão trông đợi nhất, không ngờ hôm nay đã chết.
Hy vọng Mã Siêu không sao, Đào Nguyên Lâm tự an ủi bản thân mình.
Nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc, lão mau chóng phát hiện ra thi thể của Mã Siêu.
“Siêu Nhi, Kiệt Nhi, vi sư sẽ báo thù cho các con….” – Đào Nguyên Lâm rơm rớm nước mắt lẩm bẩm một mình. Lão phóng ra Tam Muội Chân Hỏa để hỏa thiêu thi thể hai đồ đệ.
Nhắm mắt lại, ghi nhớ dấu vết sóng chân nguyên của Huyền Tinh, sau đó mới nhìn trăn trối vào ngọn lửa đang đốt cháy Mã Siêu hai người trước mắt, lão đi về phía truyền tống trận.