Huyền Tinh vừa hạ xuống mặt đất chợt cảm thấy có mùi nguy hiểm.
Hắn quay người nhìn về phía sau, chỉ thấy mấy người khi nãy nhíu mày đi qua với mình đang cấp tốc bay về phía hắn, toàn thân sát khí.
Chỉ trong nháy mắt, sáu người đó đã vây lấy Huyền Tinh.
“Các vị đạo hữu, có chuyện gì không?” Huyền Tinh không hiểu vì sao mấy người này lại có địch ý với mình, gần đây hắn có đắc tội với ai đâu. Huyền Tinh vốn không biết tại sao họ lại muốn đối phó với mình cả.
“Ngươi là Huyền Tinh phải không, Mã sư huynh và Đặng sư huynh của chúng ta đều do ngươi giết hại sao?” – Tên dẫn đầu nộ khí phừng phừng hỏi.
Vừa nghe những lời đối phương nói, Huyền Tinh trong lòng giật thót. Không ngờ hành tung của hắn đã bại lộ rồi, Thiên Linh tông thật không đơn giản.
Có điều Huyền Tinh không hề để tâm đến người trước mắt. Hắn lo lắng nhất bây giờ là các cao thủ của Thiên Linh tông sẽ lập tức đuổi đến đây, lúc đó hắn mới phiền to nên nhất định phải rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Huyền Tinh không đáp lời mấy người đó, hắn rút luôn phi kiếm cùng với chiến giáp của mình cấp tốc xông về hai người tu vi Nguyên Anh kì ở bên trái hắn. “A…….” một tiếng kêu thảm, đan điền của cả hai đệ tử bị phá ngã lăn ra đất.
Lúc ấy Huyền Tinh mặt lộ sát cơ chăm chú nhìn bốn người còn lại.
Bốn người đó hoàn toàn ngây ngốc ra đấy, không ngờ Huyền Tinh lại bất chợt tập kích một bên, quan trọng hơn bên mình đã chết mất hai người, . Hắn rõ ràng là tu vi Nguyên Anh kì nhưng lại dễ dàng giết chết hai người phe mình chỉ trong nháy mắt.
“Ngươi….. các sư đệ, xông lên!” Người dẫn đầu bị chiêu này của Huyền Tinh làm cho kinh ngạc, bây giờ y mới hối hận là đã không đợi các cao thủ trong phái đến rồi mới động thủ.
Bốn người cùng lúc phát động công kích Huyền Tinh, một người trong đó xông thẳng về phía Huyền Tinh, hai người khác tay bắt linh quyết không ngừng tấn công, kẻ dẫn đầu lại thừa cơ đánh lén.
Huyền Tinh lúc ấy bị mấy người đánh hội đồng, bốn người phối hợp vô cùng ăn ý, áp chế hắn sát sao, căn bản không tìm được cơ hội để ra chiêu sát thủ.
Lại liều mạng đấu thêm một lúc, Huyền Tinh trong lòng nôn nóng, cứ tiếp tục như vậy các cao thủ Thiên Linh tông sẽ đuổi đến nơi, đến lúc ấy có muốn chạy cũng không kịp. Phải liều thôi!
Huyền Tinh quyết định nhận thẳng đòn tấn công của hai người trong bọn, sau đó giải quyết hai người, số còn lại chắc cũng dễ đối phó.
Huyền Tinh tìm cơ hội phù hợp xông về phía hai đệ tử phát động linh quyết tấn công mình, kẻ sau lưng một chưởng đánh trúng hậu bối hắn, cùng lúc tên đánh lén hắn không ngừng cũng đắc thủ, phi kiếm đâm trúng hổ khẩu của Huyền Tinh. Huyền Tinh chỉ thấy phía sau lưng nhói đau, hổ khẩu đồng thời khó chịu. Cố nhịn đau đớn cuối cùng cũng đến được trước mắt hai tên kia, cực phẩm linh khí phi kiếm nhằm thẳng huyệt đản trung của một người đâm đến, Nguyên Anh bị hủy, Huyền Tinh đồng thời rót đầy chân nguyên vào nắm đấm, điên cuồng giáng xuống đản trung kẻ kia.
Tay phải của Huyền Tinh rớm máu, thỉnh thoảng nhỏ xuống thành giọt, nhìn thẳng hai người đối diện.
Máu trên người Huyền Tinh không phải của chính hắn mà là của kẻ bị giết vấy vào. Tuy nhục thể của hắn vô cùng cường hãn, nhưng bị người ta toàn lực đánh trúng vẫn rất khó chịu, nhất là cú đánh lén của cái tên Xuất Khiếu trung kì đó, đến giờ hổ khẩu hắn vẫn còn tê.
Hai người còn sót lại không còn lòng tin vào khả năng tiếp tục đánh nhau với Huyền Tinh nữa, bọn họ có sáu người, đối phương chỉ có một. Thế mà chỉ trong thời gian ngắn phe mình đã chết mất bốn, trong khi đối phương tựa hồ chẳng mảy may thương tổn. Bọn họ khi ấy cảm thấy Huyền Tinh giống như một ác ma, trong lòng thấy sợ hãi Huyền Tinh cực điểm.
“Đánh lén thì có gì hay ho chứ? Bây giờ đến lượt hai ngươi.” Bị cái tên xuất Khiếu kì đánh lén một đòn Huyền Tinh trong lòng rất không thoải mái, bọn họ mấy người đánh hội đồng cũng không sao, nhưng thật không ngờ cái gã đó lại một mực đánh lén mình.
Thực ra tên dẫn đầu trong Thiên Linh Tông nổi tiếng nhát gan, y chỉ giỏi bợ đỡ chưởng môn, lần này phát hiện ra Huyền tinh, hơn nữa lại thấy Huyền Tinh chỉ có tu vi Nguyên Anh kì nên đã không kìm nổi ý muốn bắt giữ Huyền tinh, để sau đó chờ chưởng môn ban thưởng.
Thời gian không còn nhiều nữa, Huyền Tinh vội vàng khống chế phi kiếm tấn công tên đệ tử Nguyên Anh kì, nhưng mục đích chính lại là xông đến tên dẫn đầu.
Phi Kiếm của Huyền Tinh là cực phẩm linh khí, vì thế cả tốc độ cùng với lực công kích đều rất khủng bố, tên đồ đệ đó căn bản không có sức phản kháng liền bị chém chết.
Còn về tay dẫn đầu, Huyền Tinh phát hiện hắn gần như không có kinh nghiệm chiến đấu, thật không biết hắn làm sao mà tu luyện được đến Xuất Khiếu kì.
Đối phó với dạng cỏ rác này Huyền tinh cơ hồ không tốn chút sức lực đã giải quyết gọn nhẹ.
Việc cần làm bây giờ chính là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, khi nãy mấy tên đó đến từ phía Đông bắc, cũng chính là nói tổng bộ Thiên Linh tông có thể tọa lạc tại đó, như vậy hắn tất phải đi theo đường cũ mà về.
Không chần chừ, Hắn cưỡi lên cực phẩm phi kiếm của mình dốc hết sức bay về hướng hắn đến.
Huyền tinh vừa rời khỏi không lâu, Đào Nguyên Lâm liền tự thân dẫn hai vị trưởng lão trong phái đuổi đến hiện trường đánh nhau khi nãy, nhưng đập vào mắt là sáu thi thể, một trong số đó chính là người đã truyền tin cho lão. Bản thân lão nhận được tin liền sử dụng phép thuấn di (dịch chuyển tức thời) đuổi đến đây, không ngờ cuối cùng vẫn chậm mất một bước.
Nhìn thấy thi thể của môn hạ đệ tử, Đào Nguyên Lâm hoài nghi không biết gã Huyền tinh đó có ai trợ giúp không, lão được biết Huyền Tin chỉ có tu vi Nguyên Anh kì, nhưng sáu người vừa mất mạng đều là đệ tử Nguyên Anh kì, trong đó còn có cả một đệ tử Xuất Khiếu kì nữa.
Lão phóng thần thức kiểm tra chân nguyên còn sót lại trong không khí, Đào Nguyên Lâm phát hiện khí ấy không còn ai khác ở đương trường, như vậy chẳng phải nói sáu người này đều do một tay Huyền tinh giết chết.
Đào Nguyên Lâm thấy tin tức lão có được có sai sót. Gã Huyền tinh này tu vi ít nhất phải đạt đến Phân thần kì mới phải.
“Huyền tinh đó vừa đi, chúng ta mau đuổi theo.” – Lão phân phó hai vị trưởng lão bên cạnh một tiếng còn bản thân đuổi theo hướng Huyền Tinh bỏ chạy đầu tiên.
Huyền Tinh lúc này không đủ khả năng di chuyển tức thời nên đành tận lực phi hành. Hắn bây giờ phải đến được truyện tống trận gần nhất, chỉ có thông qua truyện tống trận truyện tống không ngừng mới có thể cắt đuôi cao thủ Thiên Linh tông có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào.
Huyền tinh vốn dĩ không biết ngay sau hắn có một cao thủ Độ Kiếp kì cùng với hai cao thủ Hợp thể kì đang dùng phép thuấn di không ngừng rút ngắn khoảng cách với hắn.
Cuối cùng cũng trông thấy Truyện tống trận, Huyền Tinh rốt cuộc cũng có thể thở phào, hắn càng tăng tốc bay về hướng truyện tống trận.
Đột nhiên Huyền tinh cảm thấy không gian xung quanh hắn gần như ngưng kết lại, một cỗ khí thế lớn mạnh ập đến, bản thân hắn bị ép đến nỗi hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Đang trong lúc huyền Tinh hoảng sợ, giữa không trung trước mặt hắn xuất hiện một vị trung niên nam tử, sau lưng y là hai lão già.
Một người Độ Kiếp kì, hai người hợp thể kì. Huyền Tinh đã nhìn ra tu vi của đối phương.
Hỏng rồi! Đấy là suy nghĩ duy nhất của huyền tinh. Thực lực của hắn tối đa chỉ đến Phân Thần kì, mà đối phương trong ba người tùy ý xông lên một người đều có thể dễ dàng đối phó với hắn, hơn nữa hiện tại đối phương còn có những ba cao thủ. Hắn trong lòng không ngớt kêu khổ.
“Ngươi chính là Huyền Tinh sao?” Đào Nguyên Lâm không động thủ ngay với Huyền Tinh, lão hiện đã phát hiện ra thực lực của huyền Tinh chỉ có tu vi nguyên Anh kì, lão thực sự rất lấy làm lạ là Huyền tinh làm cách nào có thể sát hại môn hạ đệ tử của lão.
“Các Ngươi là người Thiên Linh tông sao?” Huyền Tinh trong giây phút nguy nan đã hiểu mình đang bị cao thủ Thiên Linh tông truy đuổi.
Đào Nguyên Lâm tuy tò mò về thực lực của Huyền Tinh nhưng lã từ lâu đã hận Huyền Tinh đến tận xương tủy, đệ tử mà lão yêu thương nhất Mã Siêu và Đặng Nhân Kiệt đều chết dưới tay Huyền Tinh.
“Ngươi chắc cũng biết tại sao chúng ta lại đối phó ngươi, ngươi giết đồ nhi của ta, ta bây giờ chính là vì Siêu Nhi Kiệt Nhi báo thù.” Đào Nguyên Lâm toàn thân sát cơ lạnh lẽo nói với Huyền Tinh, cùng lúc đó từ từ cất tay phải, nhẹ nhàng đấm vào đầu huyền Tinh.
Huyền tinh khi ấy cảm thấy nguy cơ tử vong giống hệt như khi xưa hắn tự nổ vậy, thứ cảm giác đó lại một lần nữa nổi lên trong đầu hắn.
Lẽ nào ta lại phải chết?