Huyền Tinh trong lòng vạn phần không cam tâm, cả hai kiếp đều không thể bào thù cho cha mẹ, hắn thấy mình thật vô dụng, có hai mạng sống mà chẳng được tích sự gì, cuối cùng vẫn cứ là thất bại. Bản thân đã vô dụng như thế có chết quách đi cũng chẳng sao, có thể coi như là một sự giải thoát. Hắn nhắm hai mắt chờ đợi cái chết đến với mình.
Nhưng Huyền Tinh đợi mãi mà vẫn không thấy Đào Nguyên Lâm hạ chưởng. Hắn trong lòng nghi hoặc, mở to hai mắt nhìn về phía Đào Nguyên Lâm.
Chỉ thấy Đào Nguyên Lâm cùng với hai vị trưởng lão sau lưng đang nhìn hắn đầy kinh hãi, sắc mặt có phần trắng bệch, toàn thân run lên từng chặp.
Thấy bọn họ như vậy, Huyền Tinh càng không hiểu nguyên nhân do từ đâu.
“Ê, ba người các ngươi nhìn cái gì mà nhìn, ta có chỗ nào không giống người khác hả? Có gì đáng xem thế?” Huyền Tinh nói dứt lời còn đưa tay vuốt mặt. Bây giờ hắn không còn sợ bọn họ nữa. Dù sao cũng chẳng phải là đối thủ của người ta, sợ gì mà không nói bừa trước mặt họ vài câu.
Nhưng ba người họ nghe hắn nói xong vẫn chẳng có phản ứng gì, cứ nhìn chăm chặp vào hắn như cũ.
“Ê…ê, ê, ba lão già khốn kiếp này đừng có nhìn ông nội các ngươi như thế có được không, thế này làm ta thấy ngại quá đấy.” Thấy bọn họ vẫn đơ ra đó, Huyền Tinh tiếp tục mạnh miệng.
Thực ra Huyền Tinh cũng phát hiện ra trạng thái khác thường của ba người họ, bọn họ rõ ràng là sợ hắn, nhưng lúc nãy chính hắn đã kiểm tra một lượt tình trạng bản thân, tuyệt không hề có chỗ nào bất thường.
“Này, ta hỏi các ngươi đấy, sao lại không trả lời hả, chẳng phải lúc nãy muốn giết ta sao, sao giờ lại không giết nữa, đến đây.” Huyền Tinh thấy họ vẫn không có chút phản ứng nên tức khí mắng.
Ba người Đào Nguyên Lâm thấy Huyền Tinh năm lần bảy lượt ăn nói xấc xược trước mắt mình thì chỉ muốn một chưởng đánh chết hắn cho xong, nhưng bọn họ bây giờ đến động đậy cũng không động đậy nổi, ba người đó bị một cỗ khí thế cường đại áp chế, không còn sức mà nói nên lời, chỉ biết dùng mắt nhìn Huyền Tinh đầy tức giận.
Bọn họ làm sao thế nhỉ? Khi nãy còn muốn giết mình, sao nháy mắt đến ánh mắt nhìn mình cũng đầy khiếp sợ thế? Chả lẽ mình lại có chút tu vi có thể khiến ba cao thủ cảm thấy sợ hãi? Nhưng Huyền Tinh hiểu rõ bản thân mình mạnh yếu thế nào, chính hắn đã loại trừ ngay điểm này. Lẽ nào nguyên nhân là do hắn tu luyện món Cửu Biến nguyên Anh thần bí đó? Đối với hiện tượng này hắn chỉ có thể tìm ra một lí do đó thôi, bởi Huyền Tinh đã phát hiện ra Cửu Biến Nguyên Anh đúng là một bộ pháp quyết tu luyện vô cùng thần bí. Kết quả này có lẽ là một thứ đặc tính của nó. Huyền Tinh rút ra kết luận như vậy.
“Ha ha…, lũ khốn Thiên Linh Tông, vừa rồi sém chút nữa bị các ngươi giết, bây giờ đến lượt ta hoàn thủ đây.” Huyền Tinh đắc ý cười, nói xong liền bay vút lại phía ba người.
Chỉ nghe một chuỗi tiếng đánh “binh…binh” không ngớt vang lên, Huyền Tinh lúc ấy giống như một tên phạm nhân xông lại phía ba người Đào Nguyên Lâm tay đấm chân đá, dù sao thì họ cũng chẳng còn sức mà đánh trả, thế nên Huyền Tinh cứ mặc sức mà đánh cho hả giận.
Ba người này trong suốt thời gian bị Huyền Tinh đấm đá mà không thốt ra một tiếng, mặc dù trên người phát ra tiếng xương cốt gãy cũng không thốt một tiếng kêu nào.
Đánh một lúc, Huyền Tinh thấy nắm đấm đã phát tê, tuy như thế rất đã đời nhưng ba người họ không phát ra dù chỉ một tiếng kêu thảm làm Huyền Tinh thấy mất hết cả cảm giác thắng lợi.
“Các ngươi đúng là mấy lão đê tiện, như thế mà cũng không lên tiếng, Thiên Linh Tông quả nhiên danh bất hư truyền, đến ăn đòn mà cũng cá tính đến thế. Ta mệt rồi, nghỉ một lúc đã, lát nữa ta lại cho các ngươi hưởng thụ tiếp.” Huyền Tinh thở hổn hển ngồi phịch xuống đất, nhìn ba người nằm thẳng cẳng trước mắt tức tối nói.
Chỉ thấy ánh mắt ba người Đào Nguyên Lâm nhìn Huyền Tinh như sắp bắn ra lửa đến nơi, môi không ngừng mấp máy tựa hồ như muốn nói điều gì nhưng không thể phát ra một chút thanh âm nào.
“Sao thế? Muốn sang đây đấm lưng cho ta để ta đánh các ngươi tiếp hả? Đa tạ ý tốt của các ngươi, có điều ta thấy cũng không cần đâu, các ngươi cứ kiên nhẫn đợi ta một lúc, ta khỏe lại nhanh thôi ấy mà.” Trông bộ dạng vật vã không chịu nổi của ba người Huyền Tinh thấy rất khoái chí.
Đây mới đúng là sông có khúc người có lúc, vừa nãy hắn còn bị bọn họ bức cho không động đậy nổi, thế mà không ngờ trong nháy mắt tình thế đã hoàn toàn lật ngược. Giờ thì chính ba người đó lại bị Huyền Tinh bức cho không còn hơi sức đâu mà đánh trả, hơn nữa đến nói còn không nên lời.
Cái Cửu Biến Nguyên Anh quyết thật là một món hay, Huyền Tinh trong lòng thầm tán thưởng.
Cứ như thế Huyền Tinh lười nhác nằm nghỉ, còn ba người Đào Nguyên Lâm thì cứ phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm. Huyền Tinh thấy như vậy rất thú vị, thỉnh thoảng hắn còn nháy mắt với họ, giả làm mặt quỷ.
Cơn phẫn nộ trong lòng Đào Nguyên Lâm và hai vị trưởng lão khi ấy – phe mình hai người Hợp thể kì cộng thêm một chưởng môn tu vi Độ kiếp kì vậy mà lại bị một tiểu tử Nguyên Anh kì làm nhục như vậy, nếu như chuyện này truyền ra ngoài giới tu chân thì từ nay về sau lão còn dám vác mặt đi đâu nữa.
Người tu chân vô cùng coi trọng sự tôn nghiêm của bản thân, bây giờ bọn họ bị Huyền Tinh xỉ nhục như thế, điều này còn khó chịu hơn là giết chết họ đi.
Nhất là Đào Nguyên Lâm, thấy vẻ đắc ý của Huyền Tinh, lại còn mấy lời mát mẻ hắn nói nữa, làm lão chỉ muốn mở miệng văng tục, nhưng lão hiện giờ không động đậy nổi, không có khả năng nói chuyện thì nói gì đến vận dụng chân nguyên.
Ba người trong giới tu chân nói thế nào cũng là cao thủ danh chấn một phương, thế mà hôm nay lại bị một kẻ Nguyên Anh kì dùng nắm đấm đánh gẫy hết xương cốt trên người, đã làm nhục uy nghiêm của Thiên linh tông rồi! Bỏ đi, bỏ đi, lần này trở về lão sẽ nhượng lại vị trí chưởng môn, đến hậu sơn của môn phái bế quan tu luyện. Đào Nguyên Lâm thầm hạ quyết định.
Cùng lúc ấy, hai vị trưởng lão cũng đã quyết định lần này trở về sẽ giao lại vị trí trưởng lão, hai anh em sau này sẽ không màng thế sự nữa, ở lại hậu sơn tu luyện, đến khi nào tăng tiến mới thôi.
Huyền tinh lúc ấy lại không hề biết hành động của hắn lại khiến ba người trước mặt đưa ra quyết định trọng đại như vậy.
Khoảng một tuần trà trôi qua, Huyền Tinh đứng dậy.
“Ba vị, thật ngại quá, thời gian nghỉ ngơi vừa rồi dài quá làm các vị phải đợi lâu, mong ba vị thứ lỗi. Được rồi, giờ ta đã nghỉ ngơi xong, chúng ta bắt đầu thôi.” – huyền Tinh tiếp tục trêu chọc ba người.
Ba người đó bị Huyền Tinh làm nhục như vậy, phẫn nộ, không cam tâm, hổ thẹn, các loại cảm xúc nhất thời hiện lên trong đầu. Thần trí của ba người bắt đầu có chút hỗn loạn, là triệu chứng của tẩu hỏa nhập ma!
Ngay lúc ấy một thanh âm nữ tính êm ái vang lên sau lưng Huyền tinh.