Huyền Tinh quay người nhìn nữ tử sau lưng.
Chỉ thấy cô ta toàn thân bạch y, mái tóc dài đen nhánh xõa tung sau lưng, cặp mắt phượng long lanh, lông mày lá liễu, lại thêm cái miệng xinh xinh. Cô ta lúc ấy đang mỉm cười nhìn thẳng Huyền Tinh.
Huyền Tinh không thể nào hình dung nổi vẻ đẹp của mĩ nữ trước mắt. Hắn chỉ thấy trong đầu ong lên một tiếng, một thứ cảm giác khác lạ xuất hiện trong đầu. Hắn cứ đứng im đó không động đậy, ngó đăm đăm mĩ nữ trước mắt.
“Ha ha, vị tiểu đệ đệ đây, mấy người này có thù với ngươi sao?” Giọng nói dễ nghe đó lại một lần nữa cất lên.
“Ấy….vị mĩ…..tiền bối này, lúc nãy mấy người họ định giết ta, cho nên…” Huyền Tinh không biết phải xưng hổ với nữ tử trước mặt này thế nào, đành lấy tiền bối để gọi. Có thể hạ xuống ngay sau lưng hắn mà hắn không mảy may hay biết, tu vi này đủ để làm bậc tiền bối của hắn rồi. Nữ tử này tu vi thấp nhất cũng đến Đại Thừa kì.
Nữ tử đó nhân lúc Huyền Tinh dùng thần thức kiểm tra kĩ tu vi của mình thì khẽ chau mày, nhưng lập tức nói với Huyền Tinh: “Ngươi xem, ba người này ngươi có thể tha cho một lần không?”
Khi ấy ba người Đào Nguyên Lâm cuối cùng cũng lên tiếng: “Đa tạ tiền bối.” Ba người từ dưới đất bò lên quỳ tạ nữ tử kia.
Huyền Tinh bấy giờ mới ý thức được khi nãy ba người Đào Nguyên Lâm không động đậy được tựa hồ có liên quan đến nữ tử trước mặt.
“Các ngươi đi đi, cũng đừng cảm ơn ta, nếu không phải tại ta các ngươi cũng không bị…..” Nữ tử đó nói đến đây thì ngừng lại, ngoái đầu nhìn Huyền Tinh, khuôn mặt điểm nét cười, cuối cùng đưa bàn tay ngọc nhẹ nhàng che miệng.
Đào Nguyên Lâm ba người nghe nữ tử nói xong sắc mặt trong nháy mắt chợt đỏ bừng, đỏ thành tím, từ tím sang đen, ánh mắt hầm hầm nhìn Huyền Tinh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Huyền Tinh bây giờ đã hiểu, nữ tử này vừa rồi đã cứu hắn một mạng, hơn nữa cử chỉ khi nãy của hắn tựa hồ đều bị nàng nhìn thấu. Mồ hôi tuôn ròng trên trán Huyền Tinh, hắn thầm kêu khổ.
Huyền Tinh không thèm để ý đến ánh mắt giết người của bọn Đào Nguyên Lâm, đi thẳng đến sau lưng nữ tử nọ, thò đầu ra từ phía sau nàng nói: “Ba lão già các ngươi, ta tha cho các ngươi lần này.”
Huyền Tinh cảm thấy nữ tử trước mắt cho hắn một cảm giác cực kì thân thiết, thứ cảm giác này hắn chỉ cảm nhận được từ cha mẹ, vì thế mới bạo gan đến núp sau lưng nàng, quả nhiên nàng không hề phản đối hành vi của hắn.
“Huyền Tinh! Ta không giết ngươi thề không….” Nghe câu nói của Huyền Tinh, ba người Đào Nguyên Lâm tức đến nảy người, nhưng họ chưa nói hết câu đã nghe thấy một giọng nam vang đến.
“Không nghe thấy tiểu thư nhà ta bảo các người cút sao?”
Huyền Tinh khi ấy mới chú ý sau lưng hắn đã thêm một người nữa, đó là một ông lão, đang giận dữ nhìn ba người Đào Nguyên Lâm.
Ba người Đào Nguyên Lâm không cam tâm, trừng mắt với Huyền Tinh mấy cái, sau đó quay sang bái nữ tử kia một lượt rồi bay về hướng Thiên Linh tông.
Thấy ba người đó rốt cuộc cũng đã đi, Huyền Tinh mới thấy yên tâm.
“Lưu bá, người về trước đi, con muốn ở lại đây một thời gian.” Nữ tử đó dùng lời lẽ khẩn cầu nói với ông lão.
“Tiểu thư, đây chẳng phải là làm khó lão sao, lão gia sai tôi đưa cô về.” Ông già khổ sở nói.
Nữ tử đó đi đến bên Lưu bá: “Lưu bá, xin người đấy, con ở đây sẽ không có chuyện gì đâu, người nói với cha con mười năm sau con nhất định sẽ trở về, có được không.” Nàng ôm lấy cánh tay Lưu bá lắc lắc nói.
Lưu bá hiện tại cũng biết tiểu thư sẽ không chịu quay về với mình, đang dùng lời mềm mỏng van xin. Lúc nãy đáng ra đã nổi nóng với lão, nhưng thế này càng khiến lão không thoải mái, lại nhớ đến ba kẻ xúi quẩy vừa rồi mà thấy thật tức cười.
“Vậy mười năm sau tiểu thư nhất định phải quay về đấy.” Lưu bá dặn dò.
“Cảm ơn Lưu bá, người yên tâm, con chơi một thời gian sẽ về ngay.” Nữ tử vui vẻ đáp.
“Thế tôi về trước vậy.” Lưu bá cáo từ tiểu thư nhà lão, lại chuyền thân dùng ánh mắt kì quái đánh giá Huyền Tinh, sau đó lắc đầu rồi liền dùng phép dịch chuyển tức thời không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Tiền bối, khi nãy thật cảm ơn người.” Huyền Tinh ngại ngùng nói.
“Ngươi đừng có gọi ta là tiền bối cái gì đó nữa, ta tên là Hàn Tuyết Đình, ngươi về sau cứ gọi ta là Đình tỉ đi.” Nữ tử đó, ồ, không đúng, phải là Tuyết Đình cười nói.
“Vậy được thôi, sau này ta gọi tỉ là Đình tỉ. À phải rồi, ta tên là Lý Huyền Tinh, tỉ gọi là huyền Tinh được rồi.” Huyền Tinh cũng thấy vui vì có một cao thủ tỉ tỉ. Một Tán ma bát kiếp vừa đi giờ lại một tỉ tỉ đến, chỉ là không biết tu vi thế nào. Vận khí kiếp này của hắn tốt thật. Huyền Tinh trong lòng đắc ý nghĩ.
“Huyền Tinh….?” Tuyết Đình nghe đến hai chữ Huyền Tinh thì ngây người ra giây lát, nhưng cuối cùng lại lắc đầu không nghĩ thêm nữa.
“Sao thế, Đình tỉ đã nghe qua tên của ta rồi sao?” Tuy nàng chỉ do dự giây lát nhưng Huyền Tinh từ đầu vẫn nhìn nàng chăm chăm nên một chi tiết nhỏ nhặt hắn cũng quan sát thấy.
“À, không có gì, ngươi có quen thuộc tình hình tu chân giới không, sau này ngươi đưa ta đi khắp nơi trong tu chân giới nhé.” Tuyết Đình đổi chủ đề.
Lần này đến lượt Huyền Tinh nghi hoặc. Nàng ta với tu vi này vậy mà đến cả tình hình tu chân giới cũng không rõ, thật không biết có phải nàng ta đã lớn lên trong giới tu chân không nữa.
“Á…cái này thì….đệ có thể coi là khá rành tu chân giới đi.” Huyền Tinh lúc ấy mới nghĩ đến việc hắn cũng chẳng thông thạo gì giới tu chân này, trước đây hắn chỉ cắm đầu tu luyện, căn bản không hề đi thăm thú tử tế tu chân giới.
“Vậy chúng ta xuất phát luôn đi, đi đâu đây? Cho ngươi quyết định, ngươi là hướng dẫn viên du lịch mà.” Tuyết Đình khanh khách cười.
“Nơi phồn hoa nhất tu chân giới chính là tinh vực Can Ứ, bây giờ chúng ta đang ở Can Ứ tinh vực. Bất quá nơi náo nhiệt nhất phải kể đến là tinh vực Hoa Du, có điều linh khí nơi ấy khẳng định không thể đậm đặc bằng ở Can Ứ tinh vực này, nhưng cảnh quan ở đó lại không kém là bao. Quan trọng nhất là người tu chân ở đó cá rồng hỗn tạp, thể loại gì cũng có, cho nên vui hơn nhiều. Giờ chúng ta sẽ đi tinh vực Hoa Du, thế nào?” Huyền Tinh giải thích cho Tuyết Đình, cuối cùng hỏi ý kiến nàng.
“Vậy thì đến Hoa Du tinh vực đi, a đúng rồi, Huyền Tinh, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, lúc nãy ngươi đánh ba người kia có cảm thấy cái gì không đúng không?” Tuyết Đình nêu ra nghi vấn trong lòng.
Bởi vì lúc nãy khi nàng phóng một chút khí lực của bản thân, ba người Đào Nguyên Lâm liền không động đậy nổi. Điểm này nàng không hề thấy lạ. Nếu họ cựa quậy được mới kì, nhưng bọn họ không động đậy được, Huyền Tinh lại gần như không hề bị ảnh hưởng.
“Lúc nãy ư? Có gì không ổn chứ, giống hệt lúc bình thường mà, sao vậy, có gì không ổn hả?” Huyền Tinh không hiểu tại sao Tuyết Đình lại hỏi như thế.
Hiện tại Huyền Tinh vẫn còn tưởng lúc nãy là do Tuyết Đình cố ý cứu mình nên ba người Đào Nguyên Lâm mới bị hạn chế hành động, còn mình thì không sao.
Tuyết Đình nghe Huyền Tinh nói thế thì liền dùng ánh mắt kì quái như Lưu bá khi nãy đánh giá Huyền Tinh.
Huyền Tinh bị nàng nhìn thì trong lòng lấy làm lạ, hôm nay sao vậy nhỉ? Tại sao hai người đó đều nhìn mình chằm chằm với ánh mắt đó? Lẽ nào kiếp này mình đẹp trai quá?
Nghĩ chán, Huyền Tinh rút từ trong trữ vật giới chỉ ra một tấm gương đồng, quan sát kĩ càng tướng tá của hắn.
“Ây, đúng là đẹp trai lên không ít.” Huyền Tinh vừa gật đầu vừa tự nhủ.