Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 5
Lão thiên, sao Thái Bạch đang chiếu mệnh ta à ?
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
- Bám chặt vào, rạp người xuống ! ... Đấy, đúng rồi!
Akhil nói lớn qua một miếng vải bịt kín mũi miệng chỉ chừa ra đôi mắt màu xanh nước biển trong suốt như pha lê đang lấp lánh những tia nghịch ngợm. Mặt Phương Đạt cũng kín mít. Nó phải loay hoay một lúc mới miễn cưỡng quen được cảm giác lần đầu trèo cưỡi Kira.Lông vũ cự điểu vốn không mềm mại, đã thế thân hình lại rắn đanh như đá. Tóm lại là đau ê ẩm chứ không êm ái khoan khoái chút nào. Nhưng Phương Đạt vẫn rất hưng phấn, túm chặt lấy tên bạn mới.
Akhil vừa nhìn thấy cái gật đầu của Phương Đạt liền quay lại, giật giật sợi dây màu đen hiện đã quấn ngang cần cổ vĩ đại của Kira. Con đại bàng to lớn lập tức chớp động đôi cánh. Tốc độ bay lên càng lúc càng nhanh, vách vực băng phủ càng lúc càng mờ, không rõ hình thù, cuối cùng thì chẳng khác gì bức tường mênh mông bóng loáng.
Thân hình Phương Đạt giật ngược về sau đau điếng. Nó không ngờ tốc độ của đại bàng đầu bạc Kira lớn thế. Cũng có thể tại tên Akhil cố tình chơi xỏ khi giục Kira bay lên một cách bất ngờ chăng ? Nhưng nó cũng không bận tâm, nheo nheo cặp mắt bỏng rát vì gió tạt. Cảnh vật lùi lại vùn vụt, đám sương trắng lạnh lẽo mang đến cảm giác giá buốt bất chấp làn vải dầy quấn quanh mặt.
Chỉ khoảng một chục giây sau, Phương Đạt hoàn toàn nhắm nghiền mắt, cố rạp người trên lưng Akhil. Sợ rằng còn nhìn thêm thì cặp mắt sẽ hoàn toàn phải vứt bỏ.
Gió ào ào bên tai như thác đổ.
Một thoáng sau, thân thể Phương Đạt thăng bằng dần.
- Ha ha, thích không ? Mở mắt nhìn xem ! - Akhil la lớn.
Phương Đạt cố gượng mở đôi mắt đỏ quạch sũng nước.
Xung quanh là mây ! Trên dưới đều là mây
Đại bàng Kira đang chở hai đứa trẻ lượn trên những đám mây bồng bềnh của chiều mùa hạ. Những đám mây trắng đụn lên thành những hình thù kì dị nổi bật trên nền trời xanh ngắt. Tầng tầng lớp lớp mây lững lờ. Cảnh tượng kì ảo đẹp như mơ.
Nhưng chỉ vài giây sau, Akhil đã lập cập dùng sức ấn mạnh vào thân Kira.
Lạnh quá !
Băng kết trắng lấp lóa trên miếng vải đen bịt mặt, lông mày và lông my cũng hóa trắng như lão già gần đất xa trời. Nước mũi ròng ròng thấm ướt khăn bịt mặt.
Kira phát ra một âm thanh trầm trầm vang vọng kiêu hãnh, đoạn lao vút xuống. Hai đứa nhắm tịt mắt. Gió rít bên tai như thác réo. Tai Phương Đạt nhói đau vì thay đổi áp suất quá đột ngột.
Một thoáng sau, Kira chỉ còn cách mặt đất khoảng hai trăm trượng, nghiêng cánh liệng tránh những dãy núi. Núi già thì thấp tròn, núi trẻ thì cao vòi vọi với đỉnh nhọn hoắt trắng tuyết phủ. Bay trên những dòng sông rộng lớn, bay trên những cánh rừng già xanh sẫm khi chiều tà. Các kiến trúc nhân tạo bên dưới san sát xếp cạnh nhau thành những ô khối vuông vắn lô nhô cao thấp.
- Cho ta về Hội Dương thành bên Yên hà !
- Tới luôn ! Kira ! Hướng tây bắc, Yên hà !
Kira chớp chớp cặp mắt kim quang chói lóa, kêu lên trầm hùng như đã hiểu, nhằm hướng một dòng sông xanh thẳm lướt tới.
*
**
Gần hai canh giờ sau, Akhil và Phương Đạt trên lưng Kira từ từ hạ xuống chân núi Tờ Ken, một ngọn núi cổ, tùng bách xanh um. Bóng đêm sập xuống nhanh chóng khiến ngọn cổ sơn khoác lên một vẻ trầm mặc sâm nghiêm.
- Hắt xì ! ... Thật không tin được ! Hắt xì ...
Phương Đạt cúi gập người xuống rồi lại đứng thẳng lên, cặp mắt vằn lên đầy tia máu.
- Ha ha, ta đã nói rồi ! Trông mắt ngươi kìa, như sắp nổ đến nơi ! Hahaha !
Phương Đạt cười theo vẻ thích chí của tên bạn mới. Cặp mắt nó đau thật, xót vô cùng vì gió cứa vào đau buốt. Nếu nó là Akhil, nó có khi còn thúc Kira bay nhanh nữa, cao nữa kìa.
Akhil một tay vỗ vỗ vào chân đóng vẩy mờ mờ trong đêm của Kira, hướng phía Phương Đạt dò hỏi :
- Ngươi muốn đi luôn hay đợi sáng mai mới lên đường ? Kira lớn quá nên chúng ta không bay vào thành được !
- Ngươi mệt chưa ? Chưa à ? Vậy cùng ta đi gặp dưỡng mẫu luôn được không ?
- Được chứ !
Hai đứa trẻ nhìn nhau cười, dặn dò Kira một chút rồi nhằm phía thành Hội Dương sáng rực trong đêm phía xa xa thẳng tiến.
*
**
Hội Dương thành, đêm mùng 2, rạng sáng mùng 3 tháng 6 năm 6981
Sau khi Akhil cõng Phương Đạt nhảy vút qua một đoạn tường thành vắng vẻ, hai đứa đang rảo bước về khu trung tâm thành, xung quanh thỉnh thoảng rộ lên tiếng chó sủa sau những cánh cổng lớn trầm mặc trong đêm.
Trời đã khuya, chỉ lác đác vài nơi ăn đêm hoặc vui chơi còn sáng đèn. Những dãy cửa hiệu, nhà ở hai bên đường hầu hết đều đóng kín, bỏ mặc ngọn đèn lồng nhỏ leo lét sáng được treo ở đại môn.
Phương Đạt vốn quá quen với thành Hội Dương, khe khẽ chỉ trỏ giải thích cho Akhil đang quay ngược quay xuôi hết nhìn ngắm cổng này lại biển hiệu kia :
- Đây là phía nam thành, chuyên buôn bán dược liệu và mỹ phẩm. Ngươi nhìn thấy hình con tiểu xà đang nhe nanh cắn vào một cái ly không, đó là hiệu thuốc của những người đến từ phía đông bắc. Còn nơi khắc hình thiếu nữ che quạt kia là buôn bán đồ dành cho phụ nữ, toàn thứ lẩm cẩm. Ah, mấy con chó đá này hả, để ngăn không cho ma quỉ bước vào phần đất của gia chủ. Những nhà gia thế hơn hoặc có quyền tước cao thì có thể đặt hình thạch sư hoặc thạch kì lân, nếu ngươi tự tiện dùng có thể bị thành chủ khép tội, ...
Phương Đạt miệng khô khốc, mệt lả nhưng vẫn vui vẻ giới thiệu cho tên bạn mới. Nó cố lê cặp giò căng cứng bước trên đường Khuê Minh dẫn về trung tâm thành. Đây là một trong những trục đường chính của thành Hội Dương, được lát bằng những tảng đá lớn đã mòn nhẵn và đổi màu bạc phếch vì mưa gió.
Cảm giác rát mệt từ ngực khiến Phương Đạt hơi thắc mắc là từ khi nào nó chịu được sự đói khát lâu thế. Dưỡng mẫu nó dù vô tâm đến đâu nhưng vẫn thường xuyên mua nhiều đồ ăn ngon cho nó, cũng có thể lấy trộm trên bàn của khách nhân rồi giúi cho. Bà vốn chú tâm việc ca hát mà lơ là chuyện bếp núc, trù nghệ chỉ ở mức dưới trung bình.
Khoảng nửa canh giờ sau, cả hai đứa đứng thở hồng hộc trước một đại lầu lớn còn sáng đèn, những chiếc đèn lồng màu phấn hồng đung đưa nhè nhẹ trong gió. Lầu gồm năm tầng rủ xuống từ chóp cong cong bốn phía mỗi tầng là một đại đăng to lớn lung linh mấy chữ lớn : Dạ Nguyệt lầu.
- Hả, sao dừng lại ở đây ?
Vẻ mặt Akhil kinh hãi nhìn Phương Đạt.
- À, ... mà thôi, đợi ta chút !
Akhil cau mày nhìn vẻ thần bí của tên bạn mới đang đập ầm ầm vào cổng sau lầu Dạ Nguyệt, rồi trò chuyện rì rầm nho nhỏ với một nữ nhân trung niên nhoe nhoét son phấn. Akhil quay mặt đi khi vị phụ nhân nhìn về phía nó.
- Ngươi ?
- He, dưỡng mẫu ta không ở đây nữa. Theo ta !
Phương Đạt lôi Akhil xềnh xệch, tảng lờ vẻ khó chịu của bạn, mồm liến láu
- Dưỡng mẫu ta vốn là ca nhi tự do. Bà không phải như ngươi nghĩ đâu ! Mà ngươi đang nghĩ gì ? Hehe ...
- Ta ... ta chẳng nghĩ gì cả !
- Hehe, ta cũng chẳng quan tâm.
Một thoáng sau, cả hai đứa đã ở trong một gian nhà bình dị nhưng rộng lớn, nằm sâu trong một ngõ hẹp. Khoảng sân nhỏ có cây chanh giấy khá cao, cành lá sáng lên trong đêm nhờ ánh đèn hắt ra từ cây bạch lạp lớn đang cháy rừng rực nơi góc khuất cửa sổ. Từng làn gió mát lành đưa một mùi tinh khiết thoang thoảng khắp phòng.
- Dưỡng mẫu, trù nghệ của người tiến bộ không ngờ đó !
- Tiểu quỉ ! Ngươi biết nịnh ta từ bao giờ thế ! Akhil hiền điệt đừng nghe lời nó !
- Phương Đạt không nói sai đâu ạ ! Điệt nhi chưa bao giờ ăn món gì ngon thế này !
Akhil húp vội chút nước còn thừa trong bát, mãn nguyện trả lời. Nó thấy dưỡng mẫu Phương Đạt rất hiền từ. Khuôn mặt bà đã mất hết vẻ hoa lệ rực rỡ, khóe mắt hiện rõ những vết chân chim nhưng tất cả đem đến một cảm giác yên ổn an lành đầy dễ chịu.
Akhil chỉ biết mặt thân mẫu qua những bức chân dung hồi bà còn son trẻ hoặc những bức vẽ phụ mẫu nó khi mới gặp nhau. Akhil không hiểu sao người nhũ mẫu vốn thật thà lại cứ khăng khăng thân phụ nó ra đi vì bạo bệnh. Nó bây giờ đã đủ lớn khôn để không tin vào lời giải thích của người nhũ mẫu già. Một cường giả có tiếng như cha nó mà chết vì bạo bệnh được sao ? Theo lẽ thường ông phải thọ đến bảy trăm hoặc tám trăm tuổi mới đúng. Nếu không dành một phần tinh lực để duy trì vẻ tươi trẻ của dung nhan thì ông hoàn toàn có thể sống lâu hơn nhiều. Hơn nữa, Akhil còn nghe xì xào rằng mẹ nó mất đi khi sinh và khi đó trông rất già. Mẹ chẳng phải còn được coi là mạnh hơn cả cha sao ?
- Akhil ?
- Dạ ! Điệt nhi nhớ lại mấy chuyện cũ ! Không sao đâu ạ !
Người phụ nhân hiền từ nhìn Akhil rồi nói:
- Ta vừa nghe Đạt nhi nói về chuyện muốn vào Thần Phong Môn và Học viện Hayek ! Nhưng quả là khó khăn ...
- Dưỡng mẫu ! Chúng con chắc mà ! Dưỡng mẫu không tin hài nhi sao ?
Phương Đạt kêu lên vẻ không vừa ý, nháy nháy với Akhil.
- Hà, ngươi lớn rồi mà vẫn giữ vẻ con nít ! Không sợ xấu hổ với bạn sao ! ... Ta cũng không ngăn, chỉ hiềm đường xá xa xôi.
- Không sao đâu bá mẫu. Thông thường thì khoảng giữa tháng này bắt đầu ghi danh, cuối tháng hết hạn. Chậm nhất phải xuất phát từ tuần sau mới kịp ạ !
- Tuần sau ? Hai ngày nữa! Gấp vậy sao ?
Phương Đạt cũng ngạc nhiên nhìn Akhil.
- Vâng! – Akhil miễn cưỡng trả lời : - Người đăng ký rất đông !
- Dưỡng mẫu ?
- ... Thôi, cũng không còn cách nào khác ! Các con cũng đi nghỉ sớm đi, khuya quá rồi ! Để đó bát đũa đấy cho ta !
*
**
Hội Dương thành, sáng thứ bảy,
Những con đường trong khu sầm uất nhất thành Hội Dương đông như nêm, hầu hết là đi bộ, chỉ rất ít thế gia đại tộc lớn mới dám dùng ngựa, kiệu tuyệt nhiên không có. Trong cảnh chen chúc mua mua bán bán í ới xô xô đẩy đẩy này thì đi bộ xem ra là thuận tiện hơn cả. Người gấp gáp quá phải đi vòng theo những đường phụ cách khá xa khu trung tâm.
Phương Đạt và Akhil vừa chen vào một ngách nhỏ, mướt mải mồ hôi. Akhil nhìn lên góc trái đại môn một ngôi nhà cũ xì có khắc một hình bán nguyệt lớn, chính giữa lại có một hình bán nguyệt khác nhưng xoay ngang thành ra một nụ cười. Thoáng qua ai cũng nghĩ đây chỉ là hình vẽ chơi của anh thợ vui tính nào đó nghệch ngoạc khi rỗi việc.
- Phương Đạt, đúng nơi này rồi. Ngươi xem, ký hiệu của Song Nguyệt tiền trang ! Ngươi đổi tiền ở đây được đó.
- Vậy à? Chúng ta có cần gọi cửa không ?
Phương Đạt ngước nhìn đại môn đóng im ỉm, hai cánh cửa cao sơn đen khép chặt tưởng đến con kiến cũng không qua lọt. Lạ một điều là trên cửa có khắc hình một lão đầu râu tóc trắng xóa, khom lưng, chổng mông, tựa đầu lên long đầu trượng, lim dim ngủ. Xem ra không có tý thẩm mỹ nào.
- Hehe, nhìn ta đây này !
Tả thủ Akhil thoáng sáng lên.
Phương Đạt kinh ngạc thấy bàn tay cậu bạn xuyên vào cánh cổng lớn như đưa vào một khoảng không gian khác, tóm lấy chòm râu lão nhân chống gậy, giật mạnh.
- Ái ui ! Tiểu tử ... ngươi ! Hỗn đản !
Lão già la oai oái, khua gậy loạn xạ trên cánh cửa lớn như hòng phang cho Akhil một trận trong lúc cậu bé nhăn nhở cười nhìn bộ dạng mồm chữ « A » mắt chữ « Ô » của tên bạn đi cùng.
Phương Đạt tiến đến sờ sờ vuốt vuốt cánh cửa, chỉ thấy gợn gợn những vân gỗ đang dịch chuyển bên trong bề mặt nâu bóng màu thời gian.
- Sờ mó cái gì hả ?
Lão nhân hậm hực nói. Đúng lúc này Akhil lấy ra một miếng hình tròn nhỏ cỡ đồng xu màu xanh nhạt, nhét vào cái miệng đang la lối kia. Khuôn mặt già nua đang cau có bỗng biến đổi, khóe miệng ngoác ra đến mang tai xởi lởi :
- Ây da, xin mời nhị vị thiếu gia ! Xin mời ! Thứ cho lão già cả chậm chạp ! Hớ hớ !
Phương Đạt sốc thêm lần nữa, không ngờ hình khắc trên cánh cửa này lại là một lão đầu mê tiền. Akhil thì mặc kệ, lôi Phương Đạt bước qua đại môn đang từ từ mở, khe khẽ giảng giải :
- Song Nguyệt tiền trang này lấy phí cao nhưng nhiều chi nhánh và thuận tiện lắm, chấp thuận cả những giao dịch nhỏ à ! À, vừa rồi là thanh tệ, bằng một phần mười tử tệ.
Phương Đạt lẽo đẽo bước theo Akhil, mắt đảo như rang lạc ngó nghiêng khắp nơi. Cánh cửa lớn đằng sau đang từ từ khép lại, tiếng ngáy đều đều của lão già lại phì phò vang lên.
Bên trong không ngờ là một khoảng không gian khác biệt, rộng lớn, nhộn nhịp với rất nhiều biển chỉ dẫn. Quang khoảng sân rộng, một loạt đại thụ rợp ngợp tỏa bóng mát, làm dịu đi cái nóng bức giữa hạ.
- Ngươi muốn đổi tử tệ sang kim lượng à, theo lối này !
Phương Đạt bước theo Akhil vào một đường chỉ đến nơi đổi tiền.
*
**
Một thoáng sau đến một đại phòng vắng teo, nhân viên phục vụ là một lão bà tóc đang gật gù ngủ mơ. Mớ tóc trắng như bông giật mạnh như choàng tỉnh giữa một giấc mộng đẹp khi hai đứa tiến vào, khóe miệng còn ươn ướt giả lả cười nói:
- Ô, xin vấn an nhị vị công tử ! Một ngày đẹp trời ha ?
Phương Đạt lúc này đã quen dần với những chuyện lạ, theo đà đẩy của Akhil tiến đến quầy:
- À … xin chào lão bà bà! Ta muốn đổi 3 tử tệ ra kim lượng.
- 3 tử tệ ra kim lượng ?
Lão bà thất vọng nhưng lấy lại ngay sắc diện bình thường, miệng bạch ra vẽ nên một nụ cười gượng:
- Được được ! Nhưng ngươi lấy kim lượng hay ngân phiếu ?
- Cái này ... 10 lượng vàng, còn lại là ngân phiếu đi !
- Ngươi chờ chút !
Lão bà càng lúc càng lạnh nhạt đi vào phía dãy tủ tường cao như núi với cơ man các ngăn đều chằn chặn.
- Hây ! – Akhil giật giật áo Phương Đạt cười nhăn nhở : - Lão bà đó được ăn 5% tiền dịch vụ. Ngươi đổi ít thế khiến bà ta cảm thấy không thoải mái !
Khuôn mặt Phương Đạt thoáng hồng lên nhưng nó nói ngay :
- Mặc kệ ! Với người thường chúng ta thế là lớn lắm. 300 lượng vàng ! Trời đất ! Còn ít sao ?
Khi Akhil lắc lắc đầu bất lực, lão bà tóc trắng đã quay ra:
- Đây là kim lượng và ngân phiếu của Đại Phát tiền trang có thể đổi trên toàn Thương Châu đại lục. Hai ngươi cần gì nữa không ?
- Dạ, không ạ ! Cám ơn bà bà !
Phương Đạt đưa ra ba tử tệ, chộp lấy túi ngân lượng cùng ngân phiếu, cười toe toét trước vẻ lạnh nhạt của lão bà rồi trở gót quay ra. Phía sau nó thoáng tiếng hừ nhẹ « mới sáng sớm đã thế này ! », rồi sau đó là tiếng đánh lửa, tiếng giấy khua loạt soạt.
*
**
Akhil và Phương Đạt giờ đã đứng ở một góc của khoảng sân rộng mênh mông. Nhìn sắc trời mới khoảng đầu giờ Tỵ, Phương Đạt kéo Akhil vào một trà quá gần đó, tùy ý gọi mấy thứ, rồi nhăn mặt vì hết những 8 thanh tệ.
Còn chưa kịp thưởng thức thì hai đứa đã nghe tiếng một cô nhóc con léo nhéo bên cạnh một lão đầu :
- Gia gia, phải đi ngay sao gia gia ?
- Phải đi ngay mới kịp! Đường dài lắm ! Lại còn khó đi nữa cháu à!
Cô bé tóc thắt hai bím trạc tuổi bọn Phương Đạt vẫn lắc đầu vẻ hờn dỗi, cặp mắt tròn xoe khẽ liếc hai cậu nhóc, giật áo gia gia rồi thì thầm chỉ chỏ. Lão đầu lắc đầu vẻ không đồng ý rồi kéo cháu đi mất.
Phương Đạt cau mày :
- Con nhỏ đó chỉ chỏ gì vậy ? Nó cũng đi thi tuyển à ?
- Chắc vậy ! Nhưng sao đường lại khó đi ? Tiểu bảo ?
Akhil vừa trả lời Phương Đạt vừa cất tiếng gọi người phục vụ. Một tên nhân viên mặc đồng phục màu xanh nước biển chạy ngay đến. Akhil đưa ra hai thanh tệ và hỏi :
- Này, chúng ta định tham gia thi tuyển vào Thần Phong Môn. Ngươi ở đây chắc có biết chút ít tin tức ?
Tên tiểu bảo nhận được hai thanh tệ nên thái độ tốt hẳn lên, bắt đầu ba hoa :
- Ồ, tiểu nhân nhìn thật không nhầm nhị vị công tử. Tư chất tuyệt hảo như rồng phượng giữa loài người. Tiểu nhân tin rằng nhị vị công tử chắc chắn sẽ trúng tuyển à ! ...
Phương Đạt hỉnh hỉnh mũi, lấy ra thêm hai thanh tệ nữa, rồi nói :
- Ngươi bớt miệng giùm cái ! Và đừng nghĩ chúng ta còn nhỏ mà làm tới !
Tức thì nụ cười của tên tiểu bảo liền trở nên thành thật hơn, tay đút tọt tiền vào thắt lưng, bắt đầu đi vào chính đề :
- Tạ ơn nhị vị công tử. Nhị vị công tử nên đi ngay mới kịp ! Hạn cuối là ngày 25 tháng này à ! Hơn nữa đường đi bị quản rất chặt, trừ phi nhị vị công tử phi hành hoặc dùng thần khí bay trên ba trăm trượng mới không bị xét hỏi à. Dạo này nghiêm ngặt lắm !
- Ngày 25 ? Nhưng sao lại xét hỏi ? – Akhil nóng nảy
- À, nhị vị công tử không nghe chuyện Huyết lệ đã xuất rúng động khắp nơi hay sao ? Hơn nữa, có tin một thôn gần nghìn người bị Huyết quỉ sổng ra giết chết ! Trời đất ơi, người của Thần Phong Môn cũng bị sát tử ! Thần nữ của Thần Nữ Phong cũng bị Huyết quỉ đánh lui !
Phương Đạt mới nghe đến đây đã phì ra ngụm trà mới uống ra bàn. Đúng là tin đồn thất thiệt, thôn đó chỉ chừng hơn trăm nhân khẩu, lấy đâu ra gần nghìn người.
Tên tiểu bảo lấy vội chiếc khăn vắt vai, vừa lau bàn vừa nói :
- Tiểu nhân nghe chuyện cũng bay hồn bạt vía ! À, nhị vị công tử tốt nhất nên liên lạc với Xuyên Vân cục để đi. Tự đi hay bị các đại phái xét hỏi phiền hà lắm à. Giờ này chắc cũng đông lắm rồi !
Akhil và Phương Đạt nhìn nhau rồi cùng lên tiếng :
- Xuyên Vân cục ở đâu ?
Tên tiểu bảo giả điếc cắm cúi lau bàn. Akhil đành phải lấy ra thêm một thanh tệ. Câu trả lời liền có với một nụ cười như hoa xuân :
- Phía tây nam thành, gần hiệu rèn Loki, nhị vị bước vào ngách nhỏ bên trái rồi đi khoảng một trăm thước thì gặp một hình mũi tên xẻ đôi một đám mây là đúng đó!
- Cảm ơn !
Phương Đạt và Akhil mang cục tức vì bị vòi tiền, ba chân bốn cẳng chạy ngay về nhà dưỡng mẫu Phương Đạt.
*
**
Chiều ngày hôm đó, Akhil cực tốc mang Phương Đạt chạy đến chân núi Tờ-ken, mồ hôi nhễ nhãi. Trước đó, hai đứa chỉ kịp đưa ngân lượng cùng ngân phiếu cho dưỡng mẫu, vắn tắt thuật rõ sự tình khi ăn trưa, rồi đưa địa chỉ cho bà đến cổ bảo của gia tộc Ullr. Dù sao Phương Đạt cũng thuận tiện liên lạc với dưỡng mẫu hơn nếu bà chuyển đến nơi đó.
Akhil rút ra một chiếc tiêu dài gần hai thước màu đen thổi gấp gáp. Phương Đạt đứng ngay đó thì không nghe thấy gì dù thân thể hơi chấn động vì sóng âm.
Một khắc sau, cả một khoảng rừng nghiêng ngả như có bão lớn. Con đại bàng đầu bạc cực lớn từ từ đáp xuống trước hai đứa trẻ lòng đang nóng như lửa đốt.
- Kira ngươi đi chơi đâu xa vậy ? – Akhil kêu toáng lên.
Đại bàng Kira chớp chớp đôi mắt lấp lóe vẻ ngạc nhiên.
- À, là ta sai ! – Akhil vội nói tiếp : - Chúng ta không thể cùng nhau tới Mẫu Sơn rồi. Tình hình hơi rắc rối. Ngươi chở chúng ta đến phía tây nam thành nhé ! Sau đó ngươi cứ tới Mẫu Sơn trước, khoảng ... xem nào ... năm ngày sau ngươi gặp chúng ta ở phía nam Mẫu Sơn. Cũng có thể muộn hơn ! Nhưng ngươi đừng đi đâu chơi quá xa đấy !
Akhil liến thoắng trong khi rút ra sợi dây màu đen hôm trước nhanh chóng cùng Phương Đạt buộc quanh người. Kira gật gù như đã hiểu, thân hình cũng bắt đầu thấp xuống.
*
**
Chỉ một thoáng sau, Phương Đạt và Akhil đã tất tả chạy tới ngách nhỏ gần tiệm rèn Loki như lời chỉ dẫn. Thật ra không khó tìm lắm vì có một hàng người tóc tai đủ màu đang rồng rắn xếp hàng ngay đó. Dân cư thành Hội Dương nhìn vào đầy ngạc nhiên nhưng cũng không xì xào bàn tán. Dân chốn đô thành sầm uất nói chung còn bận kinh doanh, tự vun vén lo thân mình là chính, bày đặt lắm mồm chỉ tổ thiệt thân.
Hơn một canh giờ sau mới đến lượt Phương Đạt và Akhil. Lúc này chúng đã mệt lử, tóc tai bết mồ hôi vì phải chen chúc trong dòng người ngột ngạt dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ.
Cầm hai mẩu giấy màu bạc với kí hiệu của Xuyên Vân hội trong tay, hai đứa thở phào dù phải trả hai tử tệ cho mỗi vé. Phương Đạt nhăn nhăn mũi vì mùi hôi từ cơ thể và từ dòng người xung quanh :
- Hôm nay hao tài quá !
- Ngươi thật là ! Xem nào : Giờ Sửu Chủ Nhật, phía nam một trăm năm mươi dặm tính từ cổng nam thành Hội Dương, gần ghềnh Kaku. Hừm, chúng ta còn kịp đi ăn một chút thôi !
- Có cần mua đồ ăn mang theo không ?
- Ngươi không nhìn thấy gì à ? Cấm mang theo thức ăn ! Vật cưng phải trả thêm 1 tử tệ !
- Trời ạ, sao Thái Bạch đang chiếu mạng ta à ?
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 21-05-2009 at 08:02 PM.
|