Sâu thẳm trong lòng đất bên dưới Dương Kỳ Sơn, tại Bích Lạc Đàm ở tâm của Xạ Dương Quật.
Đó là một cái lòng động tám mặt đều có đường hang thông suốt, địa thế trũng hẳn xuống, nham thạch lởm chởm, tất cả các đường hang đều từ trên cao dẫn xuống dưới. Ở chính giữa có cái đầm nước đường kích tới cả trăm trượng, chính là Bích Lạc Đam rất nổi danh của Xạ Dương Quật, cũng chính là cửa vào cấm địa phong ấn của Xạ Dương Tinh Mật Trận. Ba ngàn năm qua, đã có vô số yêu tộc lần lượt bị tống vào trong phong ấn, không trở ra được nữa.
Nơi lòng hồ sâu không thể dò, khói sóng mờ mịt, yêu vụ xanh thẫm tầng tầng lớp lớp vấn vít khắp nửa không gian động, chính là nơi mà yêu khí tiết ra dày đặc.
Lúc này, nơi yêu thú đáng ra vẫn tụ tập này lại trống rỗng hư tịch. Nguyên nhân là bởi bên hồ xuất hiện hại vị khách không mời, một thiếu niên anh tuấn và một nữ nhân diêm dúa, chính là hai người Long Dận và Dao Cơ.
"Thực là kỳ lạ, ngươi vừa tới nơi này thì những con yêu thú đó đã bỏ chạy tứ phương, thậm chí càng xa càng tốt. ha ha." Dao Cơ đưa mắt nhìn xung quanh, tươi cười nói.
"Cửu châu Trung nguyên của ngươi chẳng phải cũng có những bậc đế vương khác hẳn so với đám vô danh tiểu tốt còn gì? Yêu tộc cũng chẳng khác mấy, chỉ có lấy sức mạnh làm chúa. Mạnh thì sống, yếu thì chết. Kẻ mạnh là chúa, kẻ yếu là hèn." Long Dận vung vẩy Thương Long Giác trong tay hờ hững đáp lời.
"Vậy ngươi nói cái lão Nhất Kỳ kia ở nơi nào?" Dao Cơ dùng thần niệm dò xét cảm thấy sâu trong Bích Lạc Đàm ẩn hiện luồng pháp lực hạo hãn, liền có chút bất an.
"Nửa tháng trước, lão già dịch đó rốt cục cũng phát giác ra kế hoạch thực sự của ta, hiện tại có lẽ đang bận bịu dưới lòng đất xem xét rồi, đáng tiếc là đã quá muộn." Long Dận lộ ra nét cười lạnh lẽo.
"Nô gia thật rất muốn cùng ngươi đi xuống có được không?" Sắc mặt Dao Cơ tỏ vẻ khó ở, trong lòng thầm nghĩ mau chóng thoát thân khỏi nơi này mới là thượng sách, lại nghĩ tới đám yêu nhân dữ tợn đáng sợ trong lòng càng thêm kinh hãi.
"Sao, ngươi sợ ư?" ánh mắt Long Dận như dao bén chực xuyên qua mắt dao cơ thâm nhập vào tận tâm tư của ả.
"Nô gia sợ... ngươi bắt nô gia làm con tin ấy, ha ha" Dao Cơ quay đầu trở lại cười lạnh.
"Hiện tại cũng đã tới lúc đánh thức những vị tiền bối của ta rồi." Long Dận ưỡn người trầm giọng nói, không thèm lý tới Dao Cơ nữa.
Nói dứt lời, hắn liền tế khởi Thương Long Giác, trong lòng động đột nhiên kim quang tỏa ra rực rỡ.
Hai người trước sau biến vào trong làn độn quang của Thương Long Giác, chiếc sừng vàng chóe như con thoi lao thẳng xuống Bích Lạc Đàm, ánh kim quang càng lúc càng sáng chói tựa hồ như ngưng đọng thành vật thật vậy. Sau một tiếng rít như long ngâm, Thương Long Giác chiếu ra một luồng xung lực rồi chợt như ánh chớp xông vào lòng đầm.
Trong nháy mắt, tận sâu dưới Bích Lạc Đàm vang lên một âm thanh lớn trầm đục, chỉ trong sát na chợt nổ bung ra ngân quang vạn trượng như hàng ngàn vạn sợi xích bạc xuyên qua cả đỉnh động thấu vào nơi sâu thẳm vô tận, cả hang động tràn ngập ánh sáng chói mắt, rực rỡ như ban ngày.
Sau một trận chấn động kịch liệt, ngân quang từ từ biến mất, Bích Lạc Đàm lại khôi phục vẻ bình lặng như cũ, có điều yêu khi u ám khắp động đã tản mát hết, trong lòng đầm ánh nước thuần tịnh như nguyệt hoa, song gợn lăn tăn.
Trong truyền thuyết, con người sau khi chết sẽ rơi xuống Cửu u minh phủ và Hoàng tuyền lộ, chờ đợi tam thế nhân quả, lục đạo luân hồi.
Cũng theo truyền thuyết, Minh phủ chia ra mười tám tầng địa ngục, nơi đó tối tăm không có ánh sáng, khắp nơi đều là luyện ngục âm hồn ác quỷ. Cũng có Thập điện diêm la, âm ti phán quan chuyên trừng trị ác quỷ và tiếp dẫn người tốt, cai quản việc lành dữ từ trong u minh.
Cho dù sâm nghiêm tàn khốc, nhưng bất luận là thiện ác nghiệp báo, tất cả đều có cơ hội tái sinh luân hồi.
Thế nhưng dưới phong ấn của Xạ Dương Tinh Mật Trận nơi Bích Lạc Đàm của Dương Kỳ Sơn, ngàn vạn yêu ma vĩnh viễn không được luân hồi, trời cao vô lộ, đất sâu vô môn, hàng ngày yêu thân linh thể đều phải chịu đủ khổ cực do bị Thuần dương lôi hỏa hành hạ.
Bọn chúng gần như đã có được sinh mệnh vĩnh hằng, sức mạnh vô cùng nhưng lại bị cấm cố trong một thế giới nhỏ xíu, chịu đủ loại khuất nhục, thống khổ, cô độc...
Cái tình trạng sống không ra sống chết chẳng ra chết, không đầu không cuối ấy, những ngày tháng cực kỳ tàn khốc ấy còn phải kéo dài bao nhiêu lâu nữa? Một trăm năm, một ngàn năm hay là một vạn năm?
Bọn chúng cũng đã quên đi thời gian, có điều mối cừu hận ấy vẫn mãi mãi vô tận cùng tuế nguyệt, từng chút từng chút tích cóp lớn dần, hội tụ thành suối, thành sông rồi thành biến thành nộ hải thấu trời.
Nộ hải đó bao gồm từ Côn Lôn Phái dẫn đầu giới tu chân chính đạo, cho tới cả thế giới loài người khắp Cửu châu.
Thương hải tang điền, vật đổi sao dời. Ân oán muôn thuở liệu cuối cùng có thể giải tỏa?
Nếu so với chúng yêu tộc nằm trong phong ấn với đám yêu tộc hậu bối trẻ tuổi thì chỉ cần một kẻ dùng sức mạnh thâu thiên hoán nhật xoay chuyển càn khôn, cũng có thể khiến cho vạn yêu dành lại được cuộc sống mới. Có điều hết thảy liệu có được như bọn chúng mong muốn?
Xạ Dương Tinh Mật Đại Trận nằm trong lòng đất của Dương Kỳ Sơn, ngay trên ngàn dặm long mạch địa hỏa, dùng sức nóng vô cùng của địa mạch thông qua tiên trận hóa thành sức mạnh Cửu địa chân hỏa phối hợp với sức mạnh của Cửu thiên tinh thần nuôi dưỡng lấy thiên địa, sinh sinh tạo hóa, hình thành một không gian phong ấn cực kỳ to lớn mãnh liệt và hoàn toàn độc lập.
Hàng vạn vạn yêu tộc bị phong ấn trong không gian kín kẽ biệt lập, giữa những tế đàn bố trí theo phương vị của Tứ tướng nhị thập bát tú trên trời. Bốn phía là vực sâu vạn trượng bao xung quanh, vô số u hồn vì yêu lực yếu kém mà đã bị tan biến trong vòng chu vi mấy chục dặm.
Không gian tại nơi này, sắc trời sâu thẳm giống như bầu trời trong vắt khi ban mai, Thiên Tinh Trận, Nhị thập bát tú nhấp nháy bên trên như dòng sông ngân phát ra ánh sáng lung linh, huyền ảo vô cùng. Thi thoảng lại từ trên phóng xuống một đạo chân hỏa sáng rực như sao băng ngang trời xé không ầm ầm đánh xuống tế đàn đang sôi sục yêu khí làm vọng lên nhưng tiếng quỷ khốc sói tru vô cùng thảm thiết.
Vực sâu vạn trượng khổng lồ bên dưới, từ màu đen bên trên dần dần chuyển thành màu xanh rồi cuối cùng hóa thành màu đỏ hừng hực của biển dung nham thiên hình vạn trạng, tạo hóa tinh xảo vô cùng.
Trên bầu trời chợt nổi lên vầng sáng như sóng nước tỏa dần ra ngoài, từ chính giữa một đạo lưu tinh vàng chói phá không bay ra, lượn một vòng rồi hạ xuống bên bờ vực, ánh sáng dần tản mác, Long Dận và Dao Cơ đột nhiên hiện ra.
Hai người lơ lửng trên vách đá quan sát bốn phương tám hướng, trước một thế giới tráng lệ kỳ diệu như vậy, lòng cũng không khỏi chấn động.
Hồi lâu sau, Dao Cơ khe khẽ thở dài thốt: "Tiền bối của Côn Lôn Phái quả thực tài giỏi, có thể vẽ ra thế giới thế này chỉ e lớp người hiện tại của Côn Lôn còn xa mới bì được."
Long Dận rung giọng bật cười, gằn từng chữ một: "Thêm chừng sáu canh giờ nữa thôi, trời ở đây không còn là trời nữa, đất ở đây cũng không còn là đất nữa, trời sụp vì ta, đất nhào vì ta, thời khắc chấn hưng yêu tộc ta đã điểm rồi, hắc hắc hắc..." Tiếng cười cuồng ngạo trầm đục vấn vít vọng qua, nơi xa loáng thoáng có tiếng gầm rú đáp lời.
Dao Cơ lắc nhẹ búi tóc nói: "Ngươi hưng thì ta nhược, từ cổ tới nay việc hưng suy ai dám đại ngôn?"
"Đem mấy gã nhóc con thả ra đây, để bọn chúng tự sinh tự diệt." Long Dận không muốn nói nhiều, ánh mắt của hắn chuyển sang những tế đàn thạch trận tầng tầng lớp lớp xung quanh, nơi đó sương mờ dày đặc tản mác sâu thẳm.
Toàn thân Dao Cơ đột nhiên xuất hiện vầng mây tím, từ trong không trung ào ào rớt ra sáu người rõ ràng nặng nề rơi xuống bên vách đá âm u, sáu người không có pháp lực hộ thể đồng thanh la lên đau đớn.
Đám người Dương Chân bị nhốt suốt ba ngày, rốt cục cũng có thể thấy được trời đất, nhưng không ngờ lại lạc vào một thế giới yêu khí dày đặc, một nam một nữ đang trừng mắt ngó từ đằng xa, một cái lắc người nhàn nhã tự tại đã bồng bềnh vượt tới bên trên bọn họ.
"Hoan nghênh tới vùng phong ấn, từ bây giờ trở đi sinh tử của các ngươi là do trời định, hãy tự thu xếp đi." Dao Cơ vung tay quẳng ra mấy thanh tiên kiếm rớt xuống bên cạnh đám đệ tử Côn Lôn phát ra những tiếng lách cách đinh đang một hồi, rồi vun thành đống trên mặt đất lấp lóe ánh sáng.
Long Dận đang lơ lửng bên trên đột nhiên ngoái đầu quét qua đám đệ tử Côn Lôn một lượt, ánh mắt lướt mặt Dương Chân thì dừng lại, thần sắc thoáng động một chút, rồi phất áo một cái xông lên phía trước bỏ đi.
Dao Cơ thở dài vẻ tiếc rẻ rồi cũng lắc người tiến theo.
Đám Nhạc Thiên đợi hai người đó đi xa mới tự mình đứng dậy, thu lấy pháp bảo của mình, kiểm tra một hồi rồi chỉ nhìn nhau không nói.
Bọn họ toàn thân chân nguyên pháp lực bị cấm chế, trong cái thế giới lạ hoặc này cảm thấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trù chừ giây lát rồi lớp lớp bắt đầu dáo dác nhìn quanh.
"Lạnh thật, nơi này là đâu không biết?" Tiêu Nguyệt Nhi khoanh tay ôm lấy mình rúm ró đứng dậy, nhìn vào bóng tối lay lắt, sương khói mờ mịt, đằng xa những ánh lửa xanh lập lòe không ngừng.