Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 6
Đường đến Mẫu sơn
(phần 1)
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Đêm chủ nhật, ghềnh Kaku
Tiếng nước róc rách xa xa bị át bởi những tiếng rì rầm xôn xao của một nhóm hơn hai trăm người lô nhô đủ cả già trẻ lớn bé.
Phương Đạt chăm chú nhìn người Xuyên Vân Cục trong đồng phục xanh nhạt đang vòng vòng kiểm tra một cỗ xe rất dài lơ lửng cách mặt đất một thước, khói trắng mờ mịt tỏa ra bốn phía.
- Nhìn xem ! Cách vận dụng Phong nguyên lý với quy tắc luyện chế thần khí là một bí mật của Xuyên Vân Cục cục trưởng. Cái khó là làm sao dung hòa được, dùng vật liệu là gì để có thể chở được nhiều người, tốc độ nhanh và chi phí không quá lớn.
Tiếng Akhil giải thích văng vẳng bên tai Phương Đạt. Nhưng chiếc đại xa không thu hút tâm trí Phương Đạt được lâu. Xung quanh đủ loại hạng người, khác biệt từ trang phục, màu da và ngôn ngữ. Những âm thanh dội lên xao xao như sóng.
Ngay gần chỗ bọn Phương Đạt là một cặp vợ chồng kì lạ. Người vợ thấp và béo tròn, bề ngang xấp xỉ chiều cao. Bà này lại đội một chiếc mũ rộng vành thắt nơ to màu hồng nên trông không khác một cây nấm lớn. Còn ông chồng bên cạnh cao lêu đêu đến gần hai mét, gầy nhom và mắt nhắm nghiền như say ngủ. Hiện giờ, bà vợ thì đang lách chách kéo cổ một đứa con trai mặt đầy mụn, cao hơn bà cả hai cái đầu xuống hôn chút chít làm thằng bé đỏ lựng cả mặt khi nhìn qua Akhil và Phương Đạt, nhăn nhó kêu lên :
- Mẹ làm gì vậy, kì quá !
Bà mẹ chấm chấm nước mắt bằng cái khăn tay màu hồng nhỏ xíu rua ren cầu kì, tay kia cố giữ đứa con gái gầy nhom không chạy đi chơi xa.
Chẳng gì thì gần đó có một con sói trắng cực lớn cao cả trượng. Cái đầu to như thúng mờ mờ trong ánh hỏa quang vì những làn hơi trắng đục nhịp nhàng phì ra từ cái miệng đầy răng. Đại bạch lang đứng sát một lão nhân cũng rất cao với mái tóc ngắn lởm chởm và mặc y phục màu xám bạc màu. Tổ hợp người và thú này chắn hết ánh lửa từ phía đại xa, phủ bóng lên một đứa nhóc đứng nép sát bên cạnh. Cậu nhóc này mặt mũi thanh tú, nổi bật trong bộ y phục dài trắng tinh, trán thắt ngang một sợi dây đồng màu lấp lánh trong đêm.
Một lúc sau,
- Đến giờ rồi ! Xin mời quí khách xếp hàng. Trước hết xin mời nhóm số 1 !
Nghe tiếng rao vang vang của một nhân viên trung niên mặc đồng phục xanh nhạt, Akhil và Phương Đạt nhìn xuống xem xét :
- Ah, nhóm số 2 !
Trong ánh lửa nhạt nhòa khi tỏ khi mờ, mọi người lục tục bước lên chiếc đại xa. Phương Đạt lầu bầu vì phải đóng thêm một tử tệ do con hắc cẩu của nhân viên soát vẻ sủa loạn lên khi ngửi thấy mùi của Pi, con Long hình hồ ly vẫn ngủ li bì từ trước trong ngực nó.
Bên trong xe khá rộng chia làm hai hàng. Mỗi bên lần lượt là hai ghế dài quay vào nhau, giữa có một chiếc bàn nhỏ với danh sách đồ bán, thứ gì cũng gấp ba gấp bốn bình thường. Ngoài cửa sổ, qua một màng băng trong suốt được gia cố bằng pháp thuật, người phụ nữ lùn béo bế đứa con gái nhỏ đang khóc nức nở vẫy chào chồng và con trai, cái mũ to sụ khua khua trong làn hơi trắng càng lúc càng dầy đặc. Những người đi tiễn xung quanh cũng cố tỏ ra bình tĩnh vẫy vẫy chào những khuôn mặt thân quen loang loáng trên cửa sổ.
Cảnh biệt ly trong ánh hỏa quang bập bùng thật buồn, thác nước phía xa vọng lại róc rách như tiếng đêm vỗ về. Một vài vì sao lẻ loi, nhấp nháy cô đơn trên nền trời mênh mang.
Tuy thế, một số người trên đại xa lại không giấu được sự bồn chồn như mong đợi lên đường ngay. Một số khác mắt nhắm hờ, không rõ đã say ngủ hay chỉ dưỡng thần. Số còn lại như ơ hờ, không quan tâm chi cả.
- Đây rồi ! Cháu vào ngồi trước đi !
Ông lão mặc áo xám dẫn theo đứa cháu ngồi xuống hàng ghế đối diện với Akhil và Phương Đạt. Con bạch lang to lớn giờ thu nhỏ lại chỉ bằng một con chó nhỏ nằm ngoan ngoãn trước bụng cậu nhóc thanh tú mặc áo trắng.
Phương Đạt khẽ bấm Akhil, hai đứa cố nén ngạc nhiên, cười chào lão nhân tóc ngắn mặc áo xám. Lúc này mới nhận ra ông cụ đã già lắm, cặp mắt nhỏ hẹp thỉnh thoảng lóe sáng tinh quang như hai vì tinh tú chợt lóe sáng trên trời đêm, khóe mắt có đuôi rất dài. Khí tức cổ xưa và sự già nua khiến hai đứa trẻ cảm giác như đang nhìn một cây cổ thụ đã trải qua rất nhiều năm tháng, đã đi đến giới hạn của thời gian, dòng nhựa sống đã trên đà tắt lịm dần.
- Hai tiểu tử, ta là Roshi Tori. Còn đây là Akira, cháu ta. Còn kia là sói trắng Saya.
Đứa nhỏ lí nhí cái gì nghe như « tổ phụ » rồi cúi đầu xuống. Phương Đạt và Akhil vội đáp lễ và tự giới thiệu, ánh mắt chúng dừng hơi lâu trên thân Saya khiến bạch lang nhe ra bộ răng nhọn hoắt ngả màu vẻ dọa dẫm.
Cuối cùng chiếc đại xa cũng khởi hành, nhẹ bẫng vào lao đi trong màn đêm êm đềm.
Một phụ nhân tóc đỏ rực, to béo, áo cổ trễ tràng khoe ra khe sâu giữa hai gò ngồn ngộn, nảy tưng tưng theo từng nhịp bước đi, chầm chậm đẩy một chiếc xe treo lủng lẳng một con rối độ chừng bàn tay cứ nheo nhéo rao :
- Ơ, kẹo mút chút chít, kẹo cay ghen tuông, kẹo lừa dối, bánh mờ mắt ơ ... trái hạnh nhân tẩy mụn tẩy nốt ruồi ơ ... kẹo dài chữa hôi nách, ghẻ lở ơ ...
Phương Đạt bụm miệng vì suýt rú lên cười khi cặp mông núng nính đi qua, còn con rối vẫn đang ngoác miệng ra rả rao hàng :
- Kẹo lửa tẩy lông, làm trắng da ơ, Trường Lĩnh dạ lan hoa sấy khô làm dài tóc ơ ...
Akhil nháy nháy Phương Đạt vì cậu bé mặt đầy mụn tóc vàng nhạt đã mua một túi hạnh nhân tẩy mụn từ mụ béo, lấm lét giấu vào túi quần. Ông bố bên cạnh mắt vẫn nhắm nghiền.
Ông lão Roshi rút ra một dụng cụ kì lạ giống như con quay hình đĩa trên gắn ba cây kim ba màu xanh, vàng và đỏ. Mặt đĩa chi chít những đồ hình sao và những kí hiệu cổ xưa. Ba cây kim đang xoay tít mù với những vận tốc khác nhau, những phù chú và đồ hình cũng quay như chong chóng, đoạn cả dụng cụ này phiêu phù bay lên rời khỏi tay ông lão, hạ xuống chiếc bàn nhỏ và di chuyển.
Cặp mắt nhỏ dài của ông hơi khép lại, lóe lên đợt đợt tinh quang chăm chú nhìn quĩ đạo do dụng cụ kì lạ vạch lên bàn, kéo đứa cháu đã thiu thiu ngủ bên cạnh vào lòng. Con sói trắng chợt rít lên khe khẽ nhưng ngưng ngang khi gặp dấu hiệu của chủ nhân.
Một lúc sau, lão nhân áo xám thở dài nhè nhẹ, thu lấy dụng cụ kì lạ giờ đã nằm vật ra im lìm, rồi trầm ngâm nhìn ra phía cửa sổ. Như thể đã có quyết định, ông lão rũ ra từ tay áo ba bông mai trắng ngần, thoáng lặng nhìn rồi cười nói :
- Tặng hai cháu !
Akhil và Phương Đạt ngạc nhiên nhưng vẫn đưa tay nhận. Nụ cười từ hòa cùng ánh mắt ấm áp khiến chúng chợt ngoan ngoãn nghe lời. Đóa bạch mai còn lại tỏa sáng dìu dịu trên cổ áo cậu nhóc mặc áo trắng đang thở đều đều.
- Hai cháu nghe đây ! Đừng ngạc nhiên, chỉ có các cháu nghe thấy tiếng ta nói thôi !
Akhil và Phương Đạt sợ muốn nhảy dựng lên khi một âm thanh trầm trầm vang lên trong đầu. Chúng muốn la lên nhưng không được. Ông lão trước mặt thoáng gật đầu.
- Đừng sợ ! Ta không hại các cháu. Sau này khi đến Mẫu Sơn, các cháu hãy chăm sóc Akira cho ta. Số phận đã gắn các cháu với nhau. Akira sẽ ngủ liên tục cho đến khi đến đỉnh Mẫu Sơn. Hãy nói rằng ta có việc phải về trước. Vào đêm Trung thu, ba đứa hãy mang ba đóa bạch mai lên đỉnh cao nhất của Mẫu Sơn. Giờ hãy ngủ đi !
Cặp mắt hai đứa liền díu lại, chìm vào giấc ngủ sâu. Chúng không kịp trông thấy ánh mắt u uất của con sói trắng Saya. Ông già Roshi vỗ vỗ nhẹ trên đầu bạch lang.
*
**
« Ầm ! »
Một âm thanh đột ngột vang lên như sấm nổ.
« Rắc »
Đại xa bị đánh vỡ làm đôi ! Bốc cháy đùng đùng!
Lôi điện lóe lên làm sáng rực cả một vùng !
Phương Đạt và Akhil giụi mắt. Thân người chúng dồn về phía trước.
- Đại xa gãy rồi !
Tiếng người náo loạn, tiếng khóc, tiếng kêu gào, tiếng rít gào của thú cưng ! Khói đen và mùi khét lét bao phủ toàn bộ không gian trong xe !
- Các cháu hãy chăm sóc Akira cho ta ! Saya ở lại !
Ông lão Roshi chỉ kịp dặn vài câu đã lao ra ngoài như một tia chớp trước sự kinh ngạc của hai đứa trẻ. Bạch lang Saya biến hình về kích thước cũ, cặp mắt đỏ lên trong ánh lửa rừng rực bốc lên từ khoảng giữa đại xa. Saya hất cậu nhóc Akira lên lưng. Cậu nhóc này không hiểu sao vẫn ngủ, thở đều đều trong hàng loạt tiếng nổ lớn như sấm, lôi điện chớp sáng đầy trời.
Akhil cũng cõng Phương Đạt nhảy theo con sói lớn Saya. Loang loáng những thân ảnh tới tấp thoát khỏi cỗ đại xa đang ầm ầm rơi xuống.
Vừa định thần, Akhil cùng Phương Đạt dõi theo cặp mắt rừng rực lửa của Saya nhìn lên cao.
Giữa thinh không là hai gã khổng lồ giống hệt nhau, chắc chắn là anh em song sinh. Thân thể như đá tạc, những tảng cơ vồng lên cuồn cuộn nơi bả vai, ngực, tay và chân. Những tảng cơ rắn đanh đầy sức mạnh như muốn xé tung đôi áo cộc và hai chiếc quần ngắn. Khuôn mặt chúng bạnh ra cứng ngắc, mớ tóc dài màu bạch kim tung bay trong gió như muôn vạn đầu rắn bạc. Sự khác biệt chỉ ở vũ khí, một tên dùng đại chùy, tên còn lại sử dụng trường thương.
Ông lão Roshi hiện tay không đối diện với tên cầm trường thương. Mụ trung niên tóc đỏ đẩy xe hàng không ngờ là nhân viên của Xuyên Vân cục hiện điều khiển một con rối lớn hình một mỹ nam tử đứng chắn ngay trước tên sử đại chùy. Bộ đồng phục màu xanh nhạt chật ních khiến người ta sợ rằng phụ nhân tóc đỏ có thể chết ngạt. Trong gió đêm thoảng một tiếng huýt sáo, không rõ có phải vì thân hình nảy nở đang xoay cặp mông căng tròn, lừng lững giữa không trung kia không.
Bốn nhân viên Xuyên Vân Cục sau khi tất bật dập lửa đã hợp sức dựng một trận tứ tượng tạo nên một quang mang màu xanh nhạt che chắn cho hành khách. Một số khách nhân vẹt luồng sáng màu xanh bay lên vây lấy 2 gã khổng lồ. Ông bố cao lêu đêu của cậu bé mặt mụn cũng lao lên, rút ra một trường kiếm tỏa sáng trắng trong đêm.
Hai gã khổng lồ hiện ngày một to lớn thêm đồ sộ như hai trái núi nhỏ, mây đen cuồn cuộn vây quanh bốn bắp chân lớn như bốn cột đá chống trời.
Đột nhiên hai gã há miệng cất tiếng rú man dại, âm thanh như sét đánh hàng loạt làm những dãy núi xung quanh chấn động, đại thụ trút lá bật gốc.
Màn ánh sáng bảo vệ hình nửa cầu lóe lên không ngớt chống trả đợt công kích bằng sóng âm. Mồ hôi ứa chảy thành dòng trên mặt bốn nhân viên Xuyên Vân Cục.
Hàng loạt thân ảnh từ trên không rơi xuống như lá rụng. Những chiếc vé Xuyên Vân lóe lên, rẽ ra những khe hở nhỏ trên nửa mặt cầu thanh quanh, đón những thân ảnh này, sau đó nhanh chóng khép liền lại, tiếp tục tỏa sáng huyền ảo.
Trên cao chỉ còn ông lão Roshi đối diện với tên cầm trường thương. Ông bố cao lêu đêu khẽ liếc làn bạch quang vờn quanh thân ông Roshi, đoạn bay sang hợp sức với mụ bán hàng tóc đỏ hiện đứng chắn ngang tên dùng đại chùy.
Trận chiến thực sự bắt đầu.
Gã cầm trường thương hung hăng phóng mạnh trường thương về phía ông lão Roshi. Không gian lóe lên vạn vạn điện xà, đổ về phía ông lão Roshi như một thác quang điện sáng trắng.
Bộ y phục màu xám của lão nhân áo xám Roshi cũng phát bạch quang rực rỡ, tung một quyền chấn vỡ đám điện xà đổ tới. Quang điện ngoằn ngòeo trên quyền đầu, phút chốc đã tắt ngấm.
Tên khổng lồ cầm trường thương gầm lên giận dữ, trường thương chợt sáng lên tách làm hai cây thương ngắn hơn, sáng rực lên như điện chớp trong những cơn mưa rào mùa hạ. Không gian xung quanh bị đốt nóng tạo nên những dòng khí lưu cuồng loạn. Cặp mắt lồi của gã khổng lồ cũng chiếu sáng rực rỡ.
Một thanh hắc kiếm cũng xuất hiện trong tay ông lão Roshi, ngón giữa và ngón trỏ song song kẹp lấy thân kiếm từ từ miết. Một dòng máu đỏ chảy ra từ vết cắt bởi gờ sắc nổi trên thân kiếm. Hắc kiếm từ từ tỏa hắc quang lãnh lẽo.
Đại bạch lang vừa hú lên rợn người phía dưới, hai thân ảnh đã lao vào nhau. Hắc quang và bạch quang liên tục va chạm. Cuối cùng chỉ còn một dải ánh sáng hai màu trắng đen liên tục đan xen, chặt đứt nhau, tiêu biến rồi lại hiện ra.
Phía bên kia, tên cầm đại chùy liên tục bổ xuống con rối lớn đang bay lượn tránh né, cuồng phong nổi lên dữ dội. Vô vàn cự thạch theo cuồng phong giáng xuống hình bán cầu bảo vệ làm màn thanh quang liên tục sáng lên bừng bừng.
Trung niên sử dụng trường kiếm - bố của cậu bé mặt mụn - di chuyển nhanh như chớp, rạch xé màn đêm, tạo ra một loạt vết thương rộng hoác nơi thân thể gã khổng lồ. Nhưng hình như gã này không coi vào đâu chỉ tức giận gầm thét, cử đại chùy điên cuồng đập tới.
Có điều vị trung niên hết sức tránh né đám mây đen mờ mịt phần hạ thân của gã khổng lồ.
Mụ trung niên tóc đỏ béo ú, áo ngắn tay lộ ra đôi cự thủ nung núc thịt nhưng lại hết sức nhanh nhẹn khéo léo vũ lộng mười sợi thiên tằm ty trong suốt từ mười đầu ngón tay nối với con rối lớn, liên tục tránh né. Cương châm ào ạt bay ra từ miệng và thân thể con rối, găm chi chít như lông nhím lên thân gã khổng lồ, khiến gã nhăn lại vì đau đớn, máu ứa ra từ những vết thương bắt đầu chuyển màu đen sền sệt.
Bỗng đám hắc vân bùng lên dữ dội phủ trùm thân thể hai gã cự nhân.
Ông lão Roshi, mụ tóc đỏ và vị trung niên sử bạch quang trường kiếm vội lùi lại. Khí tức âm trầm của đám hắc vân khiến họ e ngại.
Nhìn lại, thân thể hai gã khổng lồ đã hiện ra, lành lặn như không có một vết thương nào.
Ba người đối diện không khỏi nhíu mày.
- Được lắm !
Đôi tay mụ béo tóc đỏ lập tức chuyển động. Con rối lớn tách ra làm sáu phần : hai tay và hai chân khớp lại tạo thành một hình chong chóng mỏng dẹp, sáng quắc sắc rờn rợn như u hồn hiện giữa đêm, từ từ xoay, càng lúc càng nhanh thành một đĩa ánh sáng phát ra âm thành rèn rẹt. Phần thân và đầu vẫn giữ nguyên lơ lửng trong không trung.
Mười đầu ngón tay nần nẫn của mụ béo tóc đỏ cũng ứa máu, mười sợi thiên tằm ty trong suốt từ từ nhuốm sắc đỏ, rồi hai phần còn lại của con rối cũng có huyết quang nhàn nhạt bao phủ.
Vị trung niên sử bạch quang trường kiếm thoáng kinh hãi nhìn tràng cảnh trước mặt, đoạn cả hai tay nắm chặt thanh kiếm, mắt tạo thành một đường thẳng băng theo thân kiếm chiếu tới gã cầm chùy.
Gã cầm đại chùy ngó đăm đăm nhìn 10 sợi thiên tằm ty và hai vật thể kì lạ đang tỏa quang mang màu máu nhàn nhạt, rồi phất tay. Một đại thụ từ xa bật gốc bay tới những sợi thiên tằm ty đã chuyển sang màu đỏ.
Phụ nhân tóc đỏ cười lạnh, bất động.
« Saaa ... ạt »
Một âm thanh nhẹ vang vọng giữa đêm lặng, đại thụ lập tức bị xẻ thành mười một phần khi chạm phải mấy sợi thiên tằm ty, mặt cắt phẳng nhẵn như mặt đậu hũ bị cắt ngọt. Một phần cây chạm phải đĩa ánh sáng nhợt nhạt liền tan thành bụi phấn, lả tả tung bay theo gió.
Toàn thể mọi người trong nửa cầu bảo vệ màu xanh rơi vào im lặng.
- Ngươi lui xuống một chút !
Phụ nhân tóc đỏ nhàn nhạt nói với vị trung niên cao lêu đêu. Ông cau mày nhưng vẫn bay lùi ra phía sau vài trượng.
Rõ ràng phụ nhân áo đỏ chỉ cần rung động mười ngón tay là đã bao phủ một khoảng không gian rộng lớn. Cách chiến đấu của vị trung niên sử bạch quang kiếm quả có gây phiền phức cho phụ nhân này.
Chỉ có ông lão Roshi vẫn im lìm, y phục màu xám lồng lộng trong những đợt gió đêm mùa hạ, chằm chằm nhìn vào đám hắc vân.
- Hừ !
Hai tên song sinh chợt hừ lên lạnh lẽo. Cặp mắt tóe lửa.
Tên cầm song thương đột ngột ôm chặt vũ khí vào thân mình. Không gian bốc lên mùi da thịt cháy khét lẹt. Hai cây thương sáng lên rực rỡ.
Tên còn lại giơ đại chùy lên quá đầu, hét lớn một tiếng rồi cắm đại chùy vào thẳng đỉnh đầu. Đại chùy phát sáng mạnh mẽ, từ từ lún xuống. Bộ mặt tên này lập tức nứt toác nhưng không vỡ mà bao lấy cây chùy. Cặp mắt đỏ rực điên dại.
Ông lão áo xám Roshi và phụ nhân tóc đỏ thất kinh, đồng thời ra tay.
Hắc quang kiếm xả một đường về phía tên cầm thương.
Song thủ phụ nhân tóc đỏ đồng thời vũ lộng. Tám sợi thiên tằm ty lập tức nhằm tên cầm đại chùy quấn lại.
Lúc này, hai cột sáng như đôi rồng thần đã lớn đến cực điểm. Kiếm quang u lãnh đánh tới chỉ làm thân thể gã khổng lồ tan thành bột mịn, tiêu thất trong không gian. Hai cột sáng không hề suy suyển, vẫn mỗi lúc một thêm rực rỡ.
Tám sợi thiên tằm ty vừa chạm vào cơ thể tên cầm đại chùy liền cháy lên phừng phừng. Toàn thân đối phương lúc này đã như một ngọn hỏa sơn vỡ ra, chỉ còn lại đại chùy sáng trắng chói mắt phiêu phù giữa thinh không.
- Chúng tự hủy tạo thành lôi điện ! Thật rồ dại !
Vị trung niên sử bạch quang trường kiếm cảm thán lắc đầu. Ba người gồm lão nhân áo xám Roshi, mụ béo tóc đỏ và vị trung niên lập tức đứng thành hàng chắn ngang 3 cột lôi điện đang ầm ì tích tụ năng lượng. Gió lớn ầm ào, đất trời biến sắc.
Ngay trong giao chiến sinh tử, rất ít người chọn cách cực đoan dùng chính thân thể và linh hồn làm vật dẫn tạo ra năng lượng cường đại nhằm hủy diệt địch thủ, đồng thời với vô vàn sinh linh trong một khoảng rộng lớn.
- Hai đám hắc vân kia là gì ? Chúng có ý thức ?
Vị phụ nhân tóc đỏ lúc này nhướng mày nhìn hai đám hắc vân vẫn cuồn cuộn dưới 3 cột lôi điện càng lúc càng sáng trắng, một lớn và hai nhỏ.
Lão nhân áo xám Roshi trầm trầm trả lời :
- Có thể chúng mới chính là chủ nhân thật sự của hai tên cự nhân.
- Có điểm khó tin !
Vị trung niên lên tiếng chất vấn :
- Nếu đúng như vậy, tại sao chúng không trực tiếp xuất hiện ? Hay đây là một loại quái vật nào đó ?
Ông lão Roshi khẽ lắc mớ tóc ngắn, điềm đạm trả lời :
- Ta chưa nghe đến loại quái vật nào như thế! Cũng không đoán được mục đích của cuộc tấn công này! Nhưng các ngươi chớ chạm vào chúng !
Trung niên dùng bạch quang trường kiếm và phụ nhân tóc đỏ khẽ gật đầu. Nhịp tim của họ liên tục chậm đi khi tiến đến gần hai đám hắc vân, một áp lực kinh khủng đè nặng kèm theo một sự sợ hãi vô cớ xâm chiếm sâu tận tâm hồn.
Hiện phần còn lại của con rối lớn đã lững lờ trước mặt phụ nhân tóc đỏ, di chuyển ngày một nhanh theo tốc độ của hai ngón trỏ, thành một dải sáng màu đỏ nhạt.
Lão nhân áo xám Roshi và vị trung niên vẫn đứng yên, sắc diện trầm trọng.
Đột nhiên ba cột lôi điện nhanh như chớp kéo đến ba người, mang theo những tiếng ầm ì.
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 22-05-2009 at 01:09 PM.
|