“Tiểu bằng hữu, cậu tên gì?” Huyền Tinh mỉm cười đến trước mặt thằng bé nhẹ nhàng hỏi.
“Tại sao ta phải nói cho huynh?” Đứa nhỏ vặn lại, vừa nói vừa bước lùi mấy bước, giấu cái túi tiền ra sau lưng, đánh giá hai người một nam một nữ trước mặt.
Huyền Tinh bị thằng nhỏ làm cho bực mình, cứ như thể mình chuyên đi lừa gạt trẻ con không bằng.
Tuyết Đình thấy thế trong bụng tức cười, liền đến bên đứa bé nói “Tiểu đệ đệ, chúng ta không phải người xấu, cậu đừng lo, cậu có thể nói cho chúng ta biết cậu tên là gì không?”
Có vẻ sự thân thiện của Tuyết Đình cao hơn hẳn Huyền Tinh, bấy giờ đứa bé mới nới lỏng cảnh giác, trả lời Tuyết Đình “Ta họ Diệp, tên là Phá Thiên, các người tìm ta có chuyện gì?”
“Nhà đệ còn có những ai?” Huyền Tinh lại gần hỏi, Huyền Tinh từ cái nhìn đầu tiên đã muốn nhận đứa trẻ này làm đệ tử, vì thế không kịp đợi đã hỏi luôn gia thế nhà nó. Hắn nhất thiết phải được sự đồng ý của chính thằng bé hoặc người nhà nó mới có thể thu nó làm học trò.
“Ta không có người thân, trước nay ta vẫn sống một mình.” Phá Thiên cúi đầu buồn bã đáp.
“Thế đệ đã nghe nói đến người tu chân chưa?” Huyền Tinh dẫn dụ, thấy bộ dạng ngây ngô của thằng bé liền bổ sung : “Người tu chân chính là các đại tiên mà mọi người hay nói ấy.”
“Đại tiên?” Phá Thiên vừa nghe đến đại tiên hai mắt liền sáng rực, nhưng thần sắc nó lập tức ảm đạm trở xuống.
“Phá Thiên, đệ có muốn tương lai trở thành một vị đại tiên không?” Huyền Tinh thấy có hi vọng liền tiếp tục dụ dỗ.
“Muốn chứ, nhưng những đại tiên đó từ trước đến nay đều coi thường chúng ta, hơn nữa đệ còn nghe nói muốn bái đại tiên làm thầy cần rất nhiều rất nhiều tiền, đệ làm gì có nhiều tiền đến thế.” Phá Thiên thất vọng nói.
Nghe Phá Thiên nói vậy Huyền Tinh mới hiểu tại sao nó không được người tu chân thu nhận, thì ra nó lo không có tiền nên mới không đi tìm những người tu chân đó xin học tu luyện.
“Phá Thiên, ta chính là một người tu chân, thế nên đệ theo ta tu luyện có được không?” Huyền Tinh cuối cùng nói toạc mục đích của hắn cho Phá Thiên.
“Huynh cũng là đại tiên?” Nghe thấy Huyền Tinh nói là người tu chân, Phá Thiên cực kì hưng phấn, “Làm sao đệ biết được huynh có phải đại tiên thật không?”
Huyền Tinh trông cái vẻ hớn hở của Phá Thiên còn tưởng nó sẽ nhận lời ngay tắp lự bái mình làm sư phụ, không ngờ thằng nhỏ này cũng cẩn thận gớm.
Hết cách, Huyền Tinh nhìn ngó xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một khối đã cao cỡ một người đứng, rót chân nguyên vào trong chưởng đẩy về tảng đá phía trước.
“Bình” một tiếng nổ nhẹ vang lên, cự thạch đổ rầm hóa thành một đống đá vụn.
“Thế này đã đủ chứng minh lời ta nói không gạt đệ chưa?” Huyền Tinh hỏi Phá Thiên.
“Ây, huynh không lừa ta, huynh mạnh thật đấy, mạnh hơn cả lão Hoàng nhà thôn trưởng.” Phá Thiên gật đầu cao hứng nói.
Thấy Phá Thiên cuối cùng cũng tin mình Huyền Tinh rất vui, “Lão Hoàng là ai vậy?” Nghe nó nói, lão Hoàng đó hẳn không đơn giản.
“Ồ, Lão Hoàng hả, chính là con bò vàng nhà thôn trưởng” Phá Thiên vẫn hứng chí như cũ, không hề phát giác ra trên trán Huyền Tinh đã nổi lên mấy vệt đen.
Tuyết Đình nhìn cảnh này không nhịn nổi cười phá lên, “Phá Thiên, không nói như vậy được, người sao có thể đem so với bò đây?”
“Hả? Thế sao, nhưng đúng là khỏe hơn Lão Hoàng mà.” Phá Thiên nghi hoặc nói.
Lúc đó sắc mặt Huyền tinh hơi tái xanh, nhưng hắn phải nhịn, Tiên Thiên linh thể chỉ có thể gặp được mà không thể cầu, thế nào cũng phải thu nó làm môn hạ, chuyện hôm nay sau này tính sổ với nó cũng được.
“Phá Thiên, bây giờ đệ có đồng ý bái ta làm thầy không?”
Phá Thiên nghe lời Huyền Tinh nói, thật thà đáp: “Đương nhiên là muốn rồi…..”
Ha ha, bản thân hắn cuối cùng cũng có đồ đệ, hơn nữa lại là Tiên Thiên linh thể vạn năm mới gặp trong tu chân giới.
“Nhưng mà….” Phá Thiên khổ sở thở dài.
Huyền Tinh nghe thấy vẫn còn “nhưng mà” thì thót cả tim, sợ cậu nhóc Phá Thiên này không muốn làm đồ đệ của mình.
“Đệ không có tiền, huynh vẫn muốn thu đệ làm đồ đệ chứ?”
Huyền Tinh cuối cùng cũng yên tâm. Thì ra cậu nhóc chỉ lo không có tiền : “Cái này không thành vấn đề, sư phụ sẽ không lấy nửa quan tiền của ngươi đâu.”
Đồ đệ tốt như vậy còn thu tiền cái gì chứ, bản thân hắn có tốn bao nhiêu tinh thạch cũng không thể đạt được thể chất tốt như đệ tử được.
“Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy.” Phá Thiên nghe thấy không mất tiền mà vẫn thành đồ đệ của đại tiên được liền quỳ xuống khấu đầu với Huyền Tinh ba cái.
“Mau đứng dậy, sau này ngươi sẽ theo ta tu luyện.” Huyền tinh đỡ Phá Thiên đứng lên.
“Ở đây ngươi còn chuyện gì cần làm nữa không, nếu không có chúng ta sẽ rời khỏi đây luôn.” Huyền Tinh đinh sớm cho Phá Thiên tu luyện.
“Sư phụ, con muốn đưa chỗ tiền này cho thôn trưởng, trong thôn có nhiều người cần tiền lắm.” Phá Thiên cẩn thận nâng túi tiền trên tay.
“Được thôi, đi, chúng ta cùng đi.” Huyền Tinh khi nãy vốn dĩ đã cho người ở đây không ít ngân lượng, nhưng bây giờ hắn đang vui nên cuối cùng lại cho họ thêm một chút.
Kiếp trước hắn một lòng một dạ tìm tam đại phái báo thù, vì thế chưa từng thu nạp một đồ đệ nào cả, nhưng hôm nay hắn rốt cuộc cũng tìm được đồ đệ, lại là Tiên Thiên linh thể nữa kia.
Tiên Thiên linh thể , người có loại thể chất này rất hiếm. Nhưng nếu đã tu luyện thì không ai không trở thành cao thủ. Người có thể chất Tiên Thiên, đầu tiên gân mạch chắc khỏe hơn người thường nhiều, hơn nữa trong thể nội còn có một ít tiên thiên linh khí, sau này khi tu luyện sẽ dễ dàng hơn nhiều so với người khác.
Hai người Huyền Tinh ,Tuyết Đình đem Phá Thiên bay vào trong thành. Suốt quá trình Phá Thiên hứng chí khua tay múa chân, mấy lần suýt rơi xuống dưới.
Tìm một khách sạn gọi hai phòng, Huyền Tinh định ở tạm đây mấy ngày, vì hắn muốn tạo căn cơ cho Phá Thiên ngay lập tức, để nó sớm tu luyện chút.
Xuống dưới lầu gọi đầy bàn thức ăn ngon lành, chủ yếu là chuẩn bị cho Phá Thiên. Huyền Tinh lại gọi thêm một vò rượu. Bản thân hắn không phải hạng ngày ngày lê la nơi quán rượu, nhưng đã ngồi lên bàn tiệc, mĩ tửu tự nhiên là không có không được.
Suốt quá trình Tuyết Đình gần như không ăn chút thức ăn nào, chỉ gọi một đĩa hoa quả, nhấm nháp một vài miếng, còn Huyền Tinh thì cũng không ăn uống mấy.
Thế là Phá Thiên, nó từ trước tới giờ chưa từng được ăn nhiều món ngon đến thế, tất nhiên là người ăn nhiều nhất.
“Phá Thiên, hôm nay ngươi ngủ cùng ta, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ trúc cơ cho ngươi bắt đầu tu luyện.” Ăn xong Huyền Tinh phân phó Phá Thiên.
Một đêm ngủ kĩ, sáng hôm sau Huyền Tinh gọi Phá Thiên dậy.
Lúc ấy Tuyết Đình cũng đến phòng hai người, nàng rất đề cao Tiên Thiên linh thể của Phá Thiên. Nếu lúc ấy chỉ có mình nàng gặp được Phá Thiên chắc chắn cũng sẽ thu nó làm đệ tử. Nhưng nhìn ánh mắt khao khát của Huyền Tinh, cuối cùng nàng cũng nhường Phá Thiên cho hắn.
Huyền Tinh lấy từ trong giới chỉ ra tám khối tinh thạch, bày một trận pháp trên mặt đất. “Ngươi ngồi vào đi, không được nghĩ ngợi gì cả, lúc nữa ngươi có thể sẽ thấy đau đớn nhưng không được phản kháng, tất cả đã có vi sư giúp ngươi.” Huyền Tinh nói với Phá Thiên.
Phá Thiên nghe lời Huyền Tinh ngoan ngoãn ngồi xếp bằng chính giữa trận pháp.
Thấy tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Huyền Tinh lại rút từ giới chỉ ra một khối cực phẩm tinh thạch ném vào trong trận, tiện đó đánh ra một đạo linh quyết khởi động trận pháp.
Tuyết Đình đứng bên tất nhiên thấy hết những gì Huyền Tinh làm, theo hiểu biết của nàng, nếu như tu chân giả có người giúp tạo căn cơ, chỉ cần có một khối trung phẩm tinh thạch làm trận nhãn là đủ, còn lại chỉ cần hạ phẩm tinh thạch là được.
Nhưng Huyền Tinh lại dùng cực phẩm tinh thạch làm trận nhãn hơn nữa số còn lại toàn là thượng phẩm. Chả lẽ hắn làm thế không sợ Phá Thiên bị linh khí cường đại làm cho nổ tung sao. Tuyết Đình trong bụng nghi hoặc.
Phương pháp trúc cơ này Huyền Tinh học được trong cuốn trận pháp thiên. Tuy nhìn ngoài mặt không có chút đặc thù nhưng trận pháp này lại có một đặc điểm rất lớn, đó chính là khi dùng trận pháp trúc cơ này có thể kích phát ra tiềm lực mạnh nhất, thành tựu trong tương lai sẽ cao hơn một chút.
Sau khi trận pháp khởi động, một vòng bạch quang bao lấy Phá Thiên, Phá Thiên khi đó cảm thấy toàn thân ấm áp, nhưng không lâu sau nó đã thấy đau đớn. Cuối cùng nó gần như không trụ nổi, ngay lúc ấy một cỗ khí nóng lưu chuyển trong người nó, đau đớn nhẹ dần đi. Nhưng chỉ được một lúc thứ cảm giác đau đớn mãnh liệt đó lại truyền đến. Mỗi khi nó sắp không chịu nổi thì cỗ khí nóng đó lại vận chuyển một vòng trong người.
Thực ra mỗi lần Phá Thiên đến giới hạn của sức chịu đựng đều được Huyền tinh kịp thời giúp đỡ. Cứ như thế mối lần Phá Thiên đi đến cực hạn thì đồng thời tiềm lực của nó cũng không ngừng mở rộng.
Không biết đã qua bao lâu, đắp đổi qua lại bao nhiêu lần Huyền tinh mới dừng lại, đợi Phá Thiên tỉnh lại từ trong hôn mê.