Thư sinh kia phe phẩy chiết phiến, cũng tự mình lẩm bẩm:
"Bằng hữu kết giao, coi trọng chính là tâm, chí khí tương đồng, điều này miễn cưỡng cũng không được."
Hán tử mặt thịt trừng mắt nhìn hắn hỏi:
"Ngươi nói cái gì?"
Thư sinh mỉm cười đáp:
"Không có gì, xin đừng nóng giận, chúng ta kết giao bằng hữu đi."
Hán tử kia đúng lúc đang phiền muộn, liền lớn tiếng nói:
"Hay lắm, chúng ta thân mật chút."
Hắn liền đưa tay nắm chặt lấy tay thư sinh, hắn cố tình muốn cho thư sinh kia nếm mùi đau khổ cho nên hung hăng dốc hết sức tăng thêm kình lực bóp mạnh. Không ngờ thần sắc của thư sinh trông có vẻ yếu đuối, nhưng lại tựa như không hề có cảm giác gì. Hán tử kia trong lòng rúng động, rồi đột nhiên hắn cảm thấy tựa như trong tay đang nắm một khối thép nóng rưc, hắn hoảng sợ vội vàng rút tay lại, chỉ thấy trong lòng bàn tay đã bị phồng đỏ lên một mảng. Thư sinh kia nói:
"Huynh đài, sao sắc mặt tái nhợt như vậy, không muốn cùng tiểu đệ kết giao bằng hữu à?"
Hán tử kia đúng là dở khóc dở cười,hắn vội vàng nói thác:
"Tiểu đệ cũng đi đường mệt mỏi, xin thứ cho không thể bồi tiếp."
Thư sinh kia cũng lại học theo bộ dạng vừa rồi của hắn, y "hừ" một tiếng rồi lẩm bẩm:
"Bộ dạng thật cao ngạo."
Hán tử kia cũng không dám có phản ứng, hắn làm bộ như không nghe thấy rồi vội vội vàng vàng đi về phòng mình.
Chưởng quỹ đưa Sử Nhược Mai vào trong phòng, Sử Nhược Mai mới nhìn qua, nàng không khỏi nhíu đôi mày liễu. Cửa sổ của gian phòng này có hai cánh, cả hai đều bị hư hỏng, vách tường thì loang lổ xám bẩn, mùng màn thủng vài lỗ nhỏ màu sắc xám ố, hiển nhiên là đã lâu chưa được giặt qua, trong phòng lại còn hầm hập mùi ẩm thấp bốc lên. Chưởng quỹ cười trừ nói:
"Đây là gian thượng phòng tốt nhất trong tiểu điếm này rồi, tướng công xin người ủy khuất ngủ tại đây một đêm."
Sử Nhược Mai trong lòng tự nhủ không cầu kỳ nữa: "Ta đã quyết ý làm một nhi nữ giang hồ, cũng không thể làm gì khác hơn là thích ứng với mọi hoàn cảnh." Lập tức nàng đáp:
"Tốt rồi, ngày mai khi trời vừa sáng, ngươi gọi ta dậy, ta phải sớm lên đường. Còn nữa, ta muốn hai bộ bố y, ngươi nhanh mua giúp ta mang đến đây."
Chưởng quỹ vội đáp:
"Đã gọi người đi mua rồi, sẽ rất nhanh mang đến cho ngài, công tử ăn một chút gì không? Tôi sẽ mang đến cho người dùng trước."
Sử Nhược Mai đáp:
"Tùy tiện làm mấy món thanh đạm gọn nhẹ, ta chỉ cần sạch sẽ là được."
Một lát sau, chưởng quỹ kia dẫn theo một tiểu nhị, mang theo đồ ăn bưng tới, mặt khác còn có một cái hộp, bên trong hộp là hai bộ bố y. Tiểu nhị kia ân cần nói:
"Công tử người mặc thử bộ đồ này xem sao, nếu không vừa người, tiểu nhân lập tức bảo người đi đổi cho công tử."
Sử Nhược Mai đáp:
"Không cần phải thử, ngươi cứ để xuống đi."
Tiểu nhị kia rất lấy làm kỳ quái, trong lòng hắn thầm nghĩ:
"Người này chẳng lẽ mắc chút bệnh thần kinh, tơ lụa sang trọng thì không muốn lại muốn mặc bố y. Mua đến một bộ đồ mới cũng kông chịu mặc thử qua, chẳng biết có hợp hay không hợp thân?" Nhưng Sử Nhược Mai là vị khách rộng rãi chưa từng có của khách điếm từ trước đến nay, cho nên chưởng quỹ và tiểu nhị không làm gì khác là cứ vâng vâng dạ dạ, không dám nói thêm nửa câu.
Sử Nhược Mai mặc dù chỉ phân phó bọn họ tùy tiện làm mấy món thức ăn nhẹ thanh đạm, thế nhưng bọn họ vẫn mang đến một con gà, ngoài ra còn vài món thức ăn, có cá có thịt. Sử Nhược Mai thật sự không có tâm trạng ăn uống, nàng uống một nửa bát canh, ăn một cái đùi gà, rồi lại gọi bọn họ đến dọn đi.
Sử Nhược Mai phải khó khăn lắm mới đè nén bản thân mình khỏi chán ghét căn phòng này, thế nhưng thực sự nàng chưa từng ngủ qua căn phòng nào tệ hại như vậy, lại nhìn thấy cửa sổ đã bị hư hỏng, thật sự không thể an tâm, không dám cởi bỏ quần áo đi ngủ. Nàng thấy có chiếc bàn đã được lau sạch sẽ, liền tính sẽ phục lên bàn mà ngủ. Trong lòng nàng, tâm sự như sóng triều, làm sao mà có thể ngủ được? Xa xa ngoài phố vang lại tiếng mõ báo canh, ánh trăng đã ngả về tây, vậy là đã vào canh ba. Sử Nhược Mai đang cảm thấy rầu rĩ vô cùng, chợt thấy hai bên phía trước cửa sổ có hai phiến lá bay xuống, hình như còn có tiếng động rất nhỏ vang lên.
Bên ngoài cửa sổ vốn là một cái sân nhỏ, trong sân có một một gốc táo vừa cao vừa lớn, cành lá rậm rạp che kín cả ánh trăng. Sử Nhược Mai trong lòng thoáng động, nàng thầm nghĩ: "Trời không có gió, sao lá cây lại rơi được?" Nghi ngờ trỗi dậy, nàng liền theo song cửa sổ bị hỏng nhìn ra, nhìn một hồi, chỉ thấy lại có thêm vài phiến lá rơi xuống. Sử Nhược Mai theo hướng phía trên mấy phiến lá vừa rơi xuống ngưng thần quan sát kỹ, lúc này mới phát hiện ra có một bóng đen nấp phía bên trong đám lá rậm rạp, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được.
Sử Nhược Mai thầm nghĩ trong lòng:
"Tục ngữ nói, tiền tài không thể lộ, nhất định là vừa rồi ta xuất kim đậu đổi tiền, đã dẫn dụ chủ ý của cường đạo đối với ta. Cũng may mà ta còn chưa thay đổi y phục, bằng không chắc hổ thẹn đến chết." Nàng nghĩ đến đây thì vô cùng tức giận, lấy ra một nắm mai hoa châm, nhẹ nhàng bước đến gần song cửa sổ, tự nhủ: "Ngươi vô lễ nhìn trộm, ta phải cho ngươi biết sự lợi hại của ta."
Nhưng cây táo này cơ hồ phải cao đến ba trượng, lực bàn tay của Sử Nhược Mai ngày thường luyện mai hoa châm cũng chỉ có thể phóng xa được hơn hai trượng, nàng ước lượng một chút, thấy muốn dùng mai hoa châm đánh tặc nhân ngã xuống thật sự không làm nổi, trừ phi tự mình thi triển khinh công bay lên thân cây táo, nhưng như vậy tất nhiên sẽ làm kinh động đến mọi người, sẽ nhốn nháo đến long trời lở đất.
Sử Nhược Mai tâm ý đang trù trừ, nhất thời không quyết định được, chợt nàng nghe thấy "Bách" một tiếng, không biết từ phương nào bắn tới một viên đá nhỏ hướng lên phía ngọn cây, bóng đen trên cây bị viên đá kia làm kinh hoảng, đột nhiên đám lá tách ra, bóng đen nhanh như lưu tinh bay xuống, thoắt một cái đã biến mất. Nguyên do là vì thân hình người này đã đáp xuống bên ngoài bờ rào, ánh trăng mông lung lại có thêm bờ rào và cây táo ngăn trở, cho nên căn bản Sử Nhược Mai không nhìn thấy diện mạo của hắn, thâm chí hắn là nam hay nữ, già hay trẻ cũng không biết.
Bất quá có một điểm Sử Nhược Mai biết rõ, đó là khinh công của người này rất cao minh, ít nhất cũng không dưới nàng, những tên trộm thông thường tuyệt không thể so sánh được. Thế nhưng người phóng ra viên đá kia, ngay cả bóng dáng của hắn ở phương nào Sử Nhược Mai cũng không biết, võ công cao cường như vậy, càng không cần phải nói.
Sử Nhược Mai trong lòng hồ nghi, thầm nghĩ: "Không biết là vị hiệp sĩ nào đã âm thầm trợ giúp ta, dọa tên cường đạo hoảng sợ bỏ đi? Chẳng lẽ lại là Đoàn Khắc Tà?" Nghĩ đến danh tự này, nàng không khỏi mặt lại hồng vựng, liền tự trách mình, tự nhủ: "Ngươi đừng vọng tưởng nữa, hắn và ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, mặt khác, hắn đã có ý trung nhân lại còn đến đây tương trợ ngươi sao?"
Sử Nhược Mai suy nghĩ mông lung, nàng canh chừng phía trước cửa sổ, qua một hồi lâu bên ngoài không còn tiếng động, Sử Nhược Mai vẫn chần chừ chưa dám đi ngủ. Chờ đến khi nghe thấy tiếng báo canh đi, nàng mới phục lên bàn chợp mắt. Không lâu sau, chưởng quỹ nọ đánh thức nàng dậy. Sử Nhược Mai vẫn chưa có thời gian để thay y phục, nàng vẫn mặc bộ y phục trước. Chuởng quỹ này vì nhận của nàng hai mươi lượng bạc, cho nên hết sức chu đáo với nàng, nửa đêm y trở dậy hấp cho nàng một lồng bánh bao, nhất định là muốn nàng mang theo trên đường để dùng. Tuấn mã cũng đã sớm được tắm rửa sạch sẽ, y kêu tiểu nhị dắt chờ ở ngoài cửa.
Sử Nhược Mai nghĩ thầm: "Chưởng quỹ này mặc dù có chút hám lợi, nhưng cách làm người cũng không tệ." Nàng liền vội cười nói lời cảm tạ:
"Đa tạ ngươi đã chu đáo mọi chuyện, ta lại tặng cho ngươi một viên kim đậu nữa. Mặt khác, ta còn có một lời muốn phụng cáo: sau này nếu có khách nhân nào không trả nổi tiền phòng, ngươi cũng đừng lột sạch y phục của họ nhé."
Chưởng quỹ kia vừa mừng lại vừa sợ, hắn nhận lấy kim đậu, luôn miệng tán tụng. Sử Nhược Mai không tiếp tục để ý đến hắn nữa, nàng nhảy lên lưng ngựa liền vung roi thúc ngựa đi.
Thớt ngựa này của nàng vốn là ngự mã do Thanh Hải tiến cống, nhưng hôm nay không biết làm sao, mới đi được mười bước đã hí lên, càng đi càng chậm, đi được một bước lại dừng một chút, dường như không hề muốn tiếp tục đi về phía trước.
Sử Nhược Mai bực tức nói:
"Ta hôm qua còn không được ngủ, ngươi ngủ ngon một đêm, lại được chăm sóc, ăn no ngủ kĩ, sao còn yếu ớt như vậy!" Nàng quất mấy roi, giục ngựa đi lên trước. Tuấn mã sau khi bị nàng quất, liền chạy được một đoạn ngắn, sau đó lại hí dài lên, nhìn cách nó chậm rãi nhấc vó trước lên, qua một hồi mới nhẹ đạp xuống, dường như là muốn quay trở lại.
Sử Nhược Mai thầm nghĩ: "Không đúng, chẳng lẽ nó đã bị thương sao? Hôm qua vẫn còn rất khỏe mà." Nàng đang muốn xuống ngựa coi xem, chợt nghe phía sau lưng có âm thanh "đắc đắc" vang lên, thì là tên hán tử mặt nung núc thịt đuổi theo.
Hán tử kia cười nói:
"Ngươi không phải nói là hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện hay sao? Sao vừa mới sáng đã một mình bỏ đi, ta không xứng làm bằng hữu sao?
Sử Nhược Mai tức giận, mỉa mai hắn:
"Ta có chuyện riêng, không có thời gian kết giao bằng hữu."
Hán tử kia ha hả cười lớn:
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu có được không?"
Con ngựa mà Sử Nhược Mai đang cưỡi không hiểu mắc chứng gì, muốn chạy cũng không chạy được, nàng chỉ đành nén giận hỏi:
"Được rồi, ngươi muốn hỏi gì?"
Hán tử kia con mắt xảo quyệt, khe khẽ nói:
"Chúng ta rốt cục cũng đã một hồi quen biết, cho dù không kết giao thành bằng hữu, cũng nên lưu lại danh tánh. Tiểu khả họ Hách, tên chỉ có một chữ Bằng. Cô nương, xin thỉnh giáo phương danh cô nương."
Sử Nhược Mai lại càng hoảng hốt, thất thanh kêu lên:
"Ngươi nói cái gì?"
Hán tử kia cười đáp:
"Trước mặt chân nhân không dám nói láo, cô nương, ta đã sớm nhìn ra cô là thân nữ nhi, cô đừng hoảng sợ, ta sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Sử Nhược Mai tức giận hỏi:
"Ngươi muốn gì?"
Hán tử kia lại hi hi cười nói:
"Không có gì, ta lại hỏi cô nương, mới sáng sớm đã vội vã lên đường có phải là đến gặp tình lang không?"
Sử Nhược Mai đại nộ, mắng hắn:
"Miệng chó không mọc được ngà voi!"
Lập tức nàng vung roi ngựa lên, phóng ra một roi đánh về phía hán tử, hán tử kia lại cười nói:
"Gặp tình lang cũng không phải chuyện xấu xa gì."
Hắn liền dùng một thế "Đăng lý tàng thân", tránh khỏi một roi của Sử Nhược Mai. Con ngựa của Sử Nhược Mai đột nhiên bốn vó khụy xuống, hất nàng ngã xuống.
Hán tử kia cũng thả người xuống ngựa, đưa tay muốn kéo Sử Nhược Mai. Sử Nhược Mai sớm đã dùng thế "Lý ngư đả đĩnh" bật thân mình trở dậy, liền lập tức rút trường kiếm ra khỏi vỏ, mắng lớn:
"Cút ngay! Nếu còn tiến thêm một bước, ta sẽ không khách khí đâu!"
Hán tử kia hấp háy con mắt cười nói:
"Ta vốn có lòng hảo tâm, ngựa của cô nương bị thương rồi, ta sẽ đưa cô một đoạn."
Sử Nhược Mai cả giận quát:
"Không cần ngươi đưa!"
Hán tử kia lại cười nói:
"Cô nương một mình đi đường sẽ rất nguy hiểm đó, chi bằng theo ta. Cô có thể nghe ngóng xem, trên giang hồ này ai mà không biết đến tên Hách Bằng, vị tất đã kém hơn tình lang của cô."
Sử Nhược Mai khí giận cơ hồ phá vỡ lồng ngực, lại càng không thèm nói một lời, nàng liền một kiếm chém tới. Hán tử kia không lường trước được kiếm pháp của nàng lại lợi hại đến như vậy, hắn vội vàng rút tay về, chỉ nghe xoẹt một tiếng, ống tay áo của hắn đã bị cắt mất.
Thân thủ của hán tử kia cũng rất nhanh nhẹn, kiếm thứ hai của Sử Nhược Mai đâm vào khoảng không, đến khi kiếm thứ ba của nàng đâm ra, hán tử kia cũng đã rút song đao ra chặn lấy thanh cương kiếm của nàng.
Hai người đao qua kiếm lại được hơn mươi chiêu, hán tử kia không chiếm được chút tiện nghi nào, thế nhưng Sử Nhược Mai khí lực không bằng hắn, mấy lần sử ra kiếm chiêu tinh diệu, mắt thấy sẽ đâm trúng hắn, nhưng đều bị song đao của hắn gạt ra.
Hán tử kia đột nhiên cười lên ha hả:
"Nguyên lai nàng cũng biết võ công, như thế càng tuyệt diệu, chúng ta sau này đúng là có thể phu xướng phụ tùng."
Sử Nhược Mai giận dữ mắng:
"Cẩu cường đạo, miệng phun ra toàn ròi bọ, ta xẻ thịt ngươi!"
Hán tử kia lại cười nói:
"Xẻ thịt ta, nàng chẳng phải là sẽ biến thành quả phụ sao, trời ơi, làm quả phụ thê lương lắm, nàng có chịu được không?"
Sử Nhược Mai càng tức giân, hán tử kia lại càng nói lời thô tục. Nguyên lai hán tử đó chính là muốn khích nộ Sử Nhược Mai, phải biết nếu luận về chiêu số tinh diệu, Sử Nhược Mai vượt hơn hắn, cho nên hắn mới cố ý kích nộ nàng, khiến cho nàng rối loạn tâm thần.
Sử Nhược Mai thiếu kinh nghiệm lâm địch, quả nhiên trúng kế, lửa giận công tâm, chỉ mong muốn nhanh chóng một kiếm giết chết tên cường đạo này, để khỏi phải nghe hắn nói những lời nhơ nhuốc. Vậy mà, hễ không gấp thì thôi, nàng càng gáp, kiếm pháp liền loạn, hán tử kia thấy được sơ hở liền hét lớn lên một tiếng:
"Buông tay."
Song đao của hắn đã xâm nhập vào trong vòng kiếm phong cắt xuống cổ tay Sử Nhược Mai.
Nếu là người bình thường, trong tình huống đó thì xác thực phải buông kiếm không thể khác. Thế nhưng Sử Nhược Mai đang lúc lửa giận thiêu đốt, nàng quyết chí liều mạng cùng địch nhân đồng quy vu tận, nên không những không buông kiếm mà ngược lại nàng nhoài lên phía trước một bước, càng không thèm để ý đao phong của địch nhân sẽ chặt đứt cổ tay của mình, mũi kiếm vẫn nhằm đâm thẳng vào ngực hắn.
Hán tử này vốn là một đạo tặc hái hoa trên giang hồ, hắn vốn chỉ thèm thuồng mỹ sắc của Sử Nhược Mai, cũng không có đại hận thâm thù gì với nàng, đương nhiên hắn cũng không nguyện cùng nàng liều mạng. Cho nên hắn vội vàng khom người tránh sang một bên, một kiếm của Sử Nhược Mai đâm xuyên qua cạnh sườn hắn không trúng vào người hắn. Bởi vì hắn khom lưng tránh cho nên song đao của hắn đương nhiên cũng chém vào khoảng không.
Hán tử này trong lòng thầm nhủ:
"Thật không ngờ nha đầu này lại ngoan độc đến như vậy, ta muốn đánh rơi kiếm của ả, xem ra thực sự không chém đứt một cổ tay của ả không xong, thế nhưng chém đứt một tay của ả rồi, ả cũng sẽ không còn là mỹ nhân xinh đẹp nữa, khi đó thì còn ý vị gì nữa?"
Đang lúc hắn chưa tìm ra giải pháp, chợt phía sau lại có một khoái mã phi tới, hán tử ngồi trên lưng ngựa hét lớn:
"Hách đại ca, ngươi không phải là bằng hữu, sao lại gạt ta, một mình đi kiếm ăn như vậy?"