Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 7
Khảo hạch
(phần 1)
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Thần Phong Môn,
Một tiểu lâu nép mình trong những tán lá xòa rộng của mấy đại thụ, phía trước nhìn ra một mảnh vườn nhỏ đầy hoa. Những làn gió đêm hiu hiu làm rung động những sợi tóc ngắn màu bạch kim của Diêu Lam trưởng lão. Trên chiếc trường kỷ đối diện, một thiếu phụ có đôi mắt màu xanh trong vắt, dáng vẻ thanh nhã đang chăm chú dõi theo một bé gái ước chừng 10 tuổi ngồi trên một chiếc ghế cao gần đó. Cô bé này có mái tóc màu xanh nước biển tết thành hai bím nhỏ, đôi chân không ngừng đung đưa đung đưa.
- Lan nhi, ta đố con chút nhé ?
- Vâng, thưa gia phụ.
Nét mặt lãnh tuấn của Diêu trưởng lão giãn ra khi nhìn cô con gái rượu, ông hỏi :
- Theo con, vị trung niên sử dụng bạch quang kiếm là người của môn phái nào ?
Một nụ cười thoáng qua như nước lan trên mặt hồ rộng, phụ nhân có đôi mắt trong vắt khẽ kéo tay áo màu nước biển, nâng một chén trà, mắt vẫn nhìn cô con gái duy nhất tên Thủy Lan.
Cô bé vẫn hiếu động như trước, lắc lắc hai bím tóc, rồi nói :
- Lan nhi nghĩ nhất định không phải từ Ly Sát Điện !
- Ồ ?
Ánh mắt Diêu Lam trưởng lão thích thú nhìn cô con gái duy nhất :
- Ta nhắc lại nhé. Nơi xảy ra sự cố gần Ly Sát Điện nhất, hơn nữa vị trung niên đó khi chiến đấu, kiếm quang màu trắng chói mắt !
- Dạ, thưa phụ thân, nếu ở xa Ly Sát Điện thì con mới ngờ là người của Ly Sát Điện. Chuyến xe đó là đến Mẫu Sơn mà. Người Ly Sát Điện bản lĩnh như vậy không có quyền cho hậu nhân gia nhập Thần Phong Môn chúng ta.
- Ha ha ha, thế nếu có thì sao ?
- Dạ, hài nhi nghĩ nếu qua được khảo hạch thì chúng ta vẫn nhận theo môn qui. Sợ gì mà không nhận ạ ? Thần Phong Môn chúng ta là vô địch mà !
Phu nhân của Diêu Lam trưởng lão, Tiêu Hà phu nhân, không nén được liền bật lên một tiếng trách cứ hài nhi nhưng ánh mắt lại đầy vẻ thương yêu.
Trượng phu của bà cũng không khác mấy, nhưng nghiêm nghị hơn :
- Lan nhi, có thể con đúng, nhưng luôn luôn có ngoại lệ khó lường trước. Nếu chỉ dựa theo suy đoán thông thường thì chưa đủ, cần thêm nhiều bằng cớ nữa mới được. Ví dụ vị trung niên kia hoàn toàn có thể đến từ Ly Sát Điện ! Con nghĩ được thì người khác cũng có thể nghĩ được và thậm chí còn sâu xa hơn.
Diêu Lam trưởng lão chợt cười nhẹ và nói tiếp :
- Lan nhi, nhưng lần này con đúng! Vì bạch quang kiếm của Ly Sát Điện phải mạnh hơn một chút nếu đạt tới trình độ đó, chứ không nhanh chóng thảm đạm đi khi đối diện với hắc quang. Ông ta chỉ cố gắng mạo nhận một công phái của Ly Sát Điện mà thôi. Có điều chúng ta tạm thời chưa rõ ràng thân phận của người này. Đến thời điểm nguy cơ tử vong rất lớn, ông ta cũng không để lộ đầu mối nào về thân thế ! Nhưng có thể là người của Vạn Tà tông ! Con phải tuyệt đối cẩn thận trong suy luận và hành động nghe không ?
- Dạ vâng thưa phụ thân !
Thủy Lan cúi đầu tỏ vẻ nghe lời. Tiêu Hà phu nhân mỉm cười, đôi mắt trong vắt của bà hướng về phu quân hội ý, đoạn quay ra nói với con gái :
- Lan nhi, con về phòng minh tường một chút đi !
- Dạ, hài nhi xin vâng !
Nhìn bóng Thủy Lan khuất dần, Tiêu Hà phu nhân nhẹ nhàng hỏi trượng phu :
- Diêu Lam huynh, lần này chủ khảo là vị trưởng lão nào vậy ?
- Năm nay có một số hậu nhân của Thần Phong Môn tham gia khảo hạch nên trưởng lão đoàn cử ra Tuyệt tình sư tỷ Thiện Di.
- Cũng có thể đoán được à !
Tiêu Hà phu nhân khẽ thở dài khi nghe đến danh tự vị chủ khảo.
Trong tâm trí của Tiêu Hà phu nhân, Tuyệt tình trưởng lão Thiện Di là người vô cùng lãnh khốc. Bà là nhị sư muội của đương kim trưởng môn Thần Phong Môn, là một thiên tài cũng là một người say mê đến điên cuồng trong việc truy cầu các giới hạn tu luyện. Tiêu Hà phu nhân vẫn nhớ ngày đứng trong hàng ngũ hai mươi đệ tử xuất sắc nhất, được trực tiếp tu luyện dưới sự hướng dẫn của một vị trưởng lão đời trước. Hôm đó bà mới gặp vị nhị sư tỷ. Cảm giác đầu tiên là ... lạnh run người. Trước đấy, bà không dám nghĩ rằng có thể tồn tại một người lạnh lùng và vô tình đến thế, tưởng chừng chỉ có đúng hoặc sai, không có sự nhân nhượng hay khoan thứ. Nhưng sự sợ hãi không đến từ sự lãnh khốc của nhị sư tỷ mà đến từ nỗi đau đớn âm thầm của nhị sư tỷ. Dù nét mặt Thiện Di sư tỷ lạnh băng, không biểu tình, nhưng Tiêu Hà phu nhân hoặc bất kì ai đều có thể nhìn ra sự kìm nén tột cùng, sự tự giết đi những cảm xúc, sự tự hủy diệt và tàn phá, một sự giấu diếm rất vụng về hoặc chẳng thể nào giấu diếm được ...
- Hà muội !
Như đoán được tâm sự của hiền thê, Diêu Lam trưởng lão khẽ thở dài.
*
**
Một buổi sáng tháng 6 năm 6981, cách chân núi Mẫu Sơn khoảng trăm dặm,
Đoàn xe của Xuyên Vân cục đỗ xuống, khói trắng tỏa ra mù mịt. Hành khách túa ra, chim thú xáo xác inh ỏi. Hàng quán hai bên đường nhanh chóng thúc giục tiểu bảo ý ới chào mời níu kéo khách.
Trên tầng hai một trà lầu, một nhóm già có trẻ có ngồi sát lan can đang nhìn về phía đám người nhốn nháo phía dưới. Một thanh niên da ngăm ngăm hồ nghi quay sang một lão đầu râu tóc trắng xóa dò hỏi :
- Chuyến này của Xuyên Vân cục đông khách hơn bình thường, khoảng thời gian cũng vừa khớp ! Phải chăng là chính là nhóm hành khách gặp nạn ?
- Chắc đúng đấy ! Nghe có ba tiểu tử có quan hệ với Bạch Mai tiên tử, thật không rõ thực hư !
Một tráng hán vừa dỗ dành một cô bé con thắt chiếc nơ hồng rực rỡ đang ngúng ngoảy không chịu ăn, vừa nói chen vào :
- Gia gia, nhưng chủ khảo là Tuyệt tình trưởng lão Thiện Di, đối với bọn chúng còn không rõ là phúc hay là họa !
- Ngươi im đi, tai vách mạch rừng !
Lão đầu gắt lên. Lập tức vị tráng hán im lặng, ngay cả tên thanh niên da ngăm đen cũng quay người lại, ánh mắt âm thầm đảo khắp trà lầu.
Khảo hạch vào Thần Phong Môn thật sự là một cuộc chiến. Lịch sự hàng vạn năm cho thấy không ít chuyện thí sinh sát hại những kẻ có khả năng hơn mình nhằm len chân vào Thần Phong Môn. Là môn đồ Thần Phong nghĩa là có quyền tự hào khắp thiên hạ, là đại biểu của thiên tài và thành đạt ! Điều này đồng nghĩa với danh vọng và kiêu hãnh, những thứ đủ sức lôi kéo thế nhân vào những toan tính đen tối ác độc ! Trong thế giới nghìn năm tuổi thọ của tu chân giới, danh vọng tuyệt đối có hấp lực mạnh mẽ hàng đầu đối với đại đa số tu chân giả !
Vừa bước xuống đại xa, Phương Đạt và Akhil song song đỡ lấy Akira. Tên Atiyah cao lớn hơn nhiều thì lại giả vờ nghếnh mắt ngó ngó nghiêng nghiêng đâu đâu, không thèm hỏi lấy một câu xã giao.
Mẫu Sơn là ngọn núi cổ xưa nhất của Thương Châu nhưng vẫn rất cao. Từ xa nhìn lại đỉnh núi bằng phẳng và xanh um một màu. Nhưng dù hình dáng Mẫu Sơn có thể nào đi nữa thì nó vẫn tỏa hào quang trong mắt hầu hết chúng nhân. Mẫu Sơn đại biểu cho sức mạnh số một thiên hạ, là niềm khao khát vô bờ của đám thanh niên, là sự dằn vặt đau đớn tổn thương của vô số người quá tuổi từng trượt hoặc không đủ tự tin dự thi.
Phương Đạt và Akhil thoáng hít một hơi dài khoan khoái.
« Hực ! »
Một bóng trắng loáng lên. Đại bạch lang trong hình vóc nhỏ bé như tiểu cẩu nhảy đến, liếm vào mặt Akira làm cậu nhóc chớp chớp mắt tỉnh dậy.
Ánh mắt Atiyah giễu cợt nhìn Akira chằm chằm khiến da mặt nó thoáng hồng lên nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình ổn.
Phương Đạt và Akhil nhìn quanh quất nhưng không tìm thấy lão nhân áo xám Roshi Tori.
- Tổ phụ ta không đến. Saya vừa báo cho ta !
Thanh âm của Akira lạnh như băng đến mức Atiyah cũng phải giật mình dỡ bỏ sự lười nhác trong đôi mắt màu bạc:
- Ah, bạch lang Saya ?
Nhưng nó lập tức nín thinh khi gặp ánh mắt của Akira. Phương Đạt và Akhil cũng không hỏi thêm.
- Này, các ngươi thấy gì lạ lùng không ?
Đang đi, chợt Akhil nhăn nhó hỏi. Phương Đạt cũng chẳng vui vẻ gì, trả lời ngay tắp lự :
- Hừ, chúng ta bị nhìn suốt! Cứ như mặt trát đầy bùn đất không bằng!
- Thế cũng than vãn ! – Atiyah huýt gió lảnh lót với một thiếu nữ áo hồng đang soi gương thử một chiếc trâm bên lề phải đường khiến Akira hừ nhẹ một tiếng – Không phải các ngươi có ba đóa bạch mai sao ? Vậy là cầm chắc vào Thần Phong Môn trong khi kẻ khác rất ít cơ may được tuyển. Ba ngươi vào thẳng rồi, chẳng phải giảm đi ba vị trí ư ? Cuộc đời công bằng quá mà!
Akhil và Phương Đạt cứng họng không nói được gì, trân mình chịu đựng sự xì xào chỉ trỏ của thiên hạ. Akira vẫn bình thản bế đại bạch lang Saya giờ chỉ như một chú tiểu cẩu trắng như cục bông nằm ngoan ngoãn trên tay.
- Chúng ta vào nghỉ chút! Còn hơn mười ngày nữa mới hết hạn! Cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nghe ngóng tình hình đã!
*
**
Mặc dù Atiyah đã chịu trả giá rất cao nhưng quá đông người đổ về Mẫu Sơn thời gian này nên nhóm bốn người phải lưu lại một nhà trọ cũ xì bé tẹo nằm cách Mẫu Sơn chừng một trăm năm mươi dặm.
Vừa thả người xuống chiếc gường nhỏ, Atiyah đã rên lên:
- Cũng may không có mùi! Đi bộ xa muốn chết!
Akira ngồi nơi chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, tay vẫn bồng Saya.
Akhil đã chạy ra ngoài, còn Phương Đạt bần thần như vừa mất cắp :
- Cướp của, giết người! … bốn mươi tử tệ một ngày!
Atiyah tức khí kêu tướng :
- Im đi cho ta nhờ, mười năm mới có một lần à! Ngươi cũng phải cho người ta sống với chứ! À, các ngươi đi tắm trước đi, đợi tên Akhil về rồi đi ăn.
Akira không nói lời nào, đi vào nhà tắm, đóng mạnh cánh cửa lại. Atiyah nói với theo:
- Ê, ai thèm nhìn trộm ngươi! Có mời cũng không muốn nha!
Phương Đạt trố mắt nhìn. Atiyah này lười nhác nhưng mắc bệnh nói nhiều, rên rẩm rền rĩ mệt mỏi mà cái mồm cứ bô bô không nghỉ. Trời mùa hè thì nóng bức nữa chứ.
*
**
Cách Mẫu Sơn không xa,
Akhil rút cây tiêu màu đen nhánh ra thổi. Chừng một khắc sau, trời nổi cuồng phong, Kira như một vệt đen lao tới.
- Ah, ngươi lớn thêm chút rồi !
Kira gù gù ra vẻ đắc ý trước sự vui mừng của Akhil. Màu bạch kim đã lan đến ức Kira rồi. Tất cả là nhờ một nửa con Huyền Âm thủy thiện mà nó đã xơi nơi đáy vực ngày nào.
Đúng lúc đó, một khuôn mặt bầu bĩnh ló ra sau một thân cây lớn, là Oda Ryu, vẫn mái tóc đen lởm chởm và con kim điêu vương vàng chói trên vai.
- Ah, chào Akhil Ullr! Ta vừa trốn tỷ tỷ đi chơi thì gặp ngươi ở đây!
- Hừ, không phải ngươi theo dõi bọn ta đấy chứ ?
- Theo dõi ?
Đôi mày dài hơi mỏng của Ryu chợt cau, miệng nhếch lên khinh khỉnh :
- Ý ngươi vì mấy đóa bạch mai hả ? Ta không quan tâm! Ta thích con bạch lang Saya và ngân sắc đại bàng … đúng rồi, Kira, của ngươi thôi.
Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo đang say mê nhìn Kira, Akhil dịu giọng :
- Ngươi thật tham lam, đã có kim điêu vương rồi!
- Hè, ngắm nghía có sứt mẻ gì đâu! À, mà sao các ngươi đi chung với tên nhà Vili đó ?
- Ngươi biết Atiyah ?
- Hừ, hắn nổi danh là thần đồng, là đệ nhất thiên tài của Thương Châu siêu lục địa, là kẻ đầu tiên có thể bước vào Thần Phong Môn và Học viện Hayek đó! Các ngươi không thấy hắn một thân một mình dám tới Mẫu Sơn sao ? Đành rằng gia tộc Vili mạnh nhưng nhiều gia tộc sẵn sàng giết hắn để rộng chỗ cho con cháu mình! Bớt đi một đối thủ nguy hiểm trong tương lai.
- Ạ ?
- Ạ gì nữa! Các ngươi không hiểu là hắn đến gần ba ngươi vì ba ngươi sở hữu ba đóa bạch mai không ai dám động vào sao? Ý ta là không ai ngu dại đi kết oán thù với Bạch Mai tiên tử và trưởng môn nhân Thần Phong Môn à! Giờ ngươi hiểu chưa ? Này nhé, chuyện các ngươi có quan hệ với Bạch Mai tiên tử không phải bị hắn cố ý nói toáng lên cho mọi người thêm rõ ràng sao ?
- Hừ! … Ngươi quả thật theo dõi chúng ta ?
- … Ài, cái này ta nghe được! Nhớ lấy ! Cẩn thận với tên nhà Vili !
- Cảm ơn !
- À, còn nữa, chuyện các ngươi có quan hệ với Bạch Mai tiên tử không chắc là may mắn cho các ngươi đâu !
Akhil trợn mắt hỏi:
- Sao vậy ?
- Các ngươi đúng là ... hừm ! Chủ khảo năm nay là Tuyệt tình trưởng lão Thiện Di ! Bà là người tuyệt đối vô tình, hơn nữa ta nghe mọi người đồn là từng yêu đơn phương đại sư huynh. Thành ra ...
- Bất mãn với chúng ta vì mấy đóa Bạch mai ?
- He, ta không chắc ! Thần Phong Môn là đại phái số một, rất uy tín !
Akhil gật nhẹ đầu đồng tình, nhưng lại lập tức hỏi:
- Nhưng ngươi gặp ta chỉ để nói mấy tin này ? Rốt cục ngươi muốn gì ?
- ... Làm bạn !
- Làm bạn ?
Akhil không giấu nổi vẻ kinh ngạc ngó khuôn mặt bầu bĩnh của Ryu đang nghiêm túc nhìn lại nó.
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 24-05-2009 at 09:52 AM.
|