Năm năm đã trôi qua.
Huyền Tinh trong năm năm này hoàn toàn vào vai người hướng dẫn tham quan cho Tuyết Đình, Huyền Tinh đã dẫn Tuyết Đình du ngoạn khắp nơi tại Hoa Du tinh vực, những nơi nổi danh trong Hoa Du tinh vực đều để lại dấu chân của hai người. Thời gian này kiến thức hai người được hiểu biết không ít chuyện hay điều lạ, tóm lại mà nói trong năm năm này, hai người thực sự rất vui vẻ.
Huyền Tinh và Tuyết Đình khi đi cũng không có dẫn theo Phá Thiên, chỉ là để nó tại Hoa Lâm tinh tu luyện cho tốt, cứ cách một khoảng thời gian thì Huyền Tinh đều trở lại xem nó.
“Huyền Tinh, chúng ta đi lần này cũng gần được một năm rồi, chúng ta nên về xem Phá Thiên đi, phỏng chừng hắn sẽ phải đột phá.” Tuyết Đình đề nghị.
Lúc trước Huyền Tinh và Tuyết Đình đã ước định nếu Phá Thiên chưa đạt tới Kim Đan Kỳ thì hai người chỉ có thể du ngoạn ở Hoa Du tinh vực, chờ thời điểm tu vi Phá Thiên đạt tới Kim Đan kỳ mới có thể dẫn nó ra ngoài tiếp tục du lịch.
Kỳ thật bọn họ ước định như vậy cũng là có lý do, Phá Thiên là đệ tử duy nhất của Huyền Tinh, đương nhiên Huyền Tinh rất coi trọng hắn. Vấn đề an toàn của Phá Thiên tất nhiên sẽ là hàng đầu, nếu hắn có nguy hiểm gì có thể đưa truyền tin đến mình để cầu trợ. Tại Tu Chân Giới, chỉ khi hai người tại cùng một tinh vực mới có thể truyền tin cho nhau, nếu không tin tức sẽ không thể đến nơi được nhận..
Cho nên Huyền Tinh đành phải thu hẹp phạm vi du lịch chỉ ở Hoa Du tinh vực.
“Ừ, tốc độ tu luyện của tiểu tử kia thật là mau a, nói không chừng bây giờ hắn đã đột phá rồi, đi thôi, chúng ta quay về xem.” Huyền Tinh nghĩ đến tốc độ tu luyện của Phá Thiên mà cũng có chút đố kị.
Bọn họ nhớ rõ lần trở về gần đây nhất tu vi của Phá Thiên đã đạt tới Linh Tịch sơ kỳ, hiện tại lại một năm nữa trôi qua, dựa vào tốc độ tu luyện của Phá Thiên, thì đã sắp đột phá đến Kim Đan Kỳ. Qua thời gian năm năm ngắn ngủi, từ một phàm nhân đã trở thành một tu chân giả Kim Đan kỳ, tốc độ tu luyện khủng bố như vậy cho dù là cả Tu Chân Giới cũng không có mấy người làm được. Bản thân Huyền Tinh tu luyện đến Kim Đan kỳ đã mất mười năm, vốn tưởng rằng tốc độ tu luyện của mình đã rất nhanh, không tưởng rằng đồ đệ so với mình còn nhanh hơn nhiều, Tiên thiên Linh Thể, quả thật là điều mà tu chân giả chỉ có thể cầu trong mộng, Huyền Tinh trong lòng cảm thán, đồng thời vì bản thân có thể có một đệ tử như vậy mà lấy làm tự hào.
Lúc này ở Thiên Ứ tinh vực.
La Tỏa và sư phụ hắn đi vào Tu Chân giới đã mười mấy năm, trong khoảng thời gian này La Tỏa đối với Tu Chân giới đã có nhận thức rất sâu.
Điểm đầu tiên chính là cao thủ nơi này nhiều như rừng, mình lúc trước ở Bích Nguyên tinh, bằng vào tu vi Kim Đan kỳ có thể xưng là cao thủ, mà tại Tu Chân Giới, thì Kim Đan kỳ chỉ có thể tính là đệ tử nhập môn. Chưa đạt tu vi Nguyên Anh kỳ, căn bản không ai để mắt đến, điểm này đã kích thích La Tỏa rất nặng. Vì vậy mười mấy năm tại đây, La Tỏa đều nghe lời sư phụ Thanh Tùng, không ra ngoài gây chuyện thị phi, chỉ nắm vững thời gian tu luyện, tranh thủ sớm đột phá lên Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó bản thân mới có thể ra ngoài tiêu diêu một phen.
Thanh Tùng phát hiện La Tỏa từ khi đi đến Tu Chân giới tựa như đã thay đổi, hàng ngày hắn đều ngồi lì một chỗ, chỉ ở nơi đấy tu luyện, sự uể oải thường ngày kia của La Khỏa đã biến mất hoàn toàn, bất quá Thanh Tùng cảm thấy rất vui mừng, rốt cuộc tiểu tử này cũng đã sáng mắt ra. Vì thế lão thường xuyên khoe khoang có một đệ tử tốt như vậy trước mặt Lôi Viêm, Liễu Nguyệt.
Hôm nay, Thanh Tùng đang cùng Lôi Viêm, Liễu Nguyệt ba người ở một chỗ uống trà nói chuyện phiếm. Đột nhiên La Tỏa chạy tới, hơn nữa miệng còn hưng phấn kêu: “ Sư phự, sư phự, tin tốt a, đồ nhi đã làm cho người được vẻ vang rồi, con rốt cục đã đột phá đến Nguyên Anh kỳ rồi.”
Thanh Tùng cùng Liễu Nguyệt hai người mới vừa rồi còn khen ngợi La Tỏa, không nghĩ tới chỉ sao một thời gian ngắn, tiểu lục tử kia vẫn hình dạng như trước đã xuất hiện trước mắt mình.
Bất quá hiện tại Thanh Tùng không để ý đến điểm này, bởi La Tỏa nói hắn đã đột phá được đến Nguyên Anh kỳ, tin này đối với lão mà nói là quá trọng yếu, Huyền Linh phái đến bây giờ chỉ còn một mình mình là Nguyên Anh kỳ, bây giờ rốt cục lại thêm một người nữa, hơn nữa lại là tiểu lục tử đệ tử mà mình thương yêu nhất, trong lòng tự nhiên là cao hứng phi thường.
“Tới đây để ta xem .” Thanh Tùng kêu La Tỏa tới bên người, nghiêm túc quan sát tình trạng của hắn. Cuối cùng phát hiện tu vi của La Tỏa đích thực rất vững chắc, không có họa ngầm gì.
“Ha ha, cũng được, Huyền Linh tông chúng ta lại thêm một Nguyên Anh kỳ.” Thanh Tùng cười ha hả nói.
“La Tỏa, chúc mừng ngươi nha, Thanh Tùng, chúng ta cũng chúc mừng ngươi, cái này làm ngươi càng muốn khoe trước mặt chúng ta.” Lôi Viêm đứng lên vỗ vỗ vai La Tỏa, quay đầu sang Thanh Tùng nói.
“Ta không nói khoe khoang, cái ta nói là sư thật, là sự thật, hiểu không?” Thanh Tùng kiên quyết không thừa nhận bản thân có điểm lộ vẻ xúc động này.
“Sư phự, đệ tử bây giờ đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, đệ tử nghĩ nên đi ra ngoài một chuyến.” Tâm tư La Tỏa đã bay vào chốn phồn hoa đô thị.
Thanh Tùng nghe La Tỏa nói như vậy, chần chừ một hồi. Bởi vì hắn cực kì hiểu rõ tính tình La Tỏa, La Tỏa tuyệt đối là người chuyên gây chuyện !
Nhưng bắt găpk ánh mắt cầu khẩn của hắn, nhớ đến hắn đã tu luyện khắc khổ mười mấy năm, sau cùng đã không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Tiểu lục tử, mặc dù tu vi hiện tại của ngươi là Nguyên Anh kỳ, nhưng ở bên ngoài người ngàn vạn lần chớ gây chuyện, hiểu không?”
La Tỏa nghe sư phụ đồng ý yêu cầu của mình thở phào nhẹ nhõm, mặc dù mấy năm nay mình không có thỉnh cầu sư phự cho mình ra ngoài một mình, nhưng đã đoán trước có thể là sư phụ nhất định sẽ không đáp ứng.
“Cảm ơn sư phụ.” La Tỏa vẻ mặt hưng phấn, vui mừng.
“ Bất quá ngươi chỉ có thể đi lại trong tinh cầu này, không được đến các tinh cầu khác.” Thanh Tùng lo lắng dặn dò.
“Sư phụ yên tâm đi, con nhất định sẽ không rời khỏi nơi này, tinh cầu nơi chúng ta đang ở thật mỹ lệ mà, bầu trời thì trong xanh, mây thì trắng, mọi người lại đáng yêu, con rời đi như thế nào được? ….. “ La Tỏa vỗ ngực cam đoan với Thanh Tùng.
Thanh Tùng cảm giác Tiểu Lục của ngày xưa đã trở lại, vội khoát tay nói: “Được rồi, đừng nói nữa, dù sao ngươi đừng để ta nhảy lầu tự tử đươc rồi, đi đi, đi đi.”
La Tỏa cười hì hì cáo biệt Thanh Tùng đi ra ngoài.
La Tỏa đi rồi, Thanh Tùng sắc mặt có chút khó coi, còn Lôi Viêm và Liễu Nguyệt mỉm cười nhìn Thanh Tùng.
Thanh Tùng bị hai người nhìn trong lòng cảm thấy mắc cỡ: “Trên mặt ta có gì đẹp mắt ?”
“Ha ha, Thanh Tùng, tiểu lục tử của ngươi cũng không giống như ngươi nói a, hắn vẫn như trước.” Lôi Viêm trêu ghẹo Thanh Tùng.
Dứt lời vẻ cười cợt của Lôi Viêm và Liễu Nguyệt càng đậm.
“Ách……, ta……. Hôm nay ta có chút không thoải mái, ta về nghỉ ngơi trước.” Sắc mặt Thanh Tùng nổi lên một mảng hồng hướng về hậu viện đi ra.
“Ha ha …… …..” Thanh Tùng đi rồi, Lôi Viêm cùng Liễu Nguyệt nhìn nhau, hai
người bật cười ha hả.