Thực tế là tôi không khát nhưng tôi vẫn quyết định đi săn tối nay – một đề phòng nhỏ dù biết nó cũng chẳng ích gì lắm
Lần này Carlisle đi cùng tôi, từ khi trở về từ Denali tôi chưa có cơ hội nào ở riêng cùng ông. Khi chúng tôi lướt đi trong khu rừng tối đen, tôi thấy ông vẫn đang suy nghĩ về việc ra đi vội vã của tôi tuần trước
Nhìn vào kí ức của Carlisle, tôi thấy lại bộ mặt đang nhăn nhúm trong nỗi tuyệt vọng vô bờ của chính mình, thấy cả sự sửng sốt cũng như vẻ lo lắng khôn cùng trên nét mặt ông:
“Edward?”
“Con phải đi đây Carlisle. Đi ngay bây giờ”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Không…Chưa… Nhưng nó sẽ xảy ra nêú con ở lại”
Ông đưa tay về phía tôi và tôi biết mình đã làm ông đau lòng khi co rúm người lại để tránh
“Ta không hiểu”
“Bố đã bao giờ…đã có lúc nào…”
Tôi hít vào một hơi thở sâu, nhận ra ánh mắt hoang dại của chính mình phản chiếu trong sự lo âu của ông
“Bố đã bao giờ thấy một người có mùi thơm hấp dẫn hơn tất cả những người khác chưa?” “Hơn rất nhiều”
“Ồ”
Tôi chỉ muốn giấu mặt đi vì xấu hổ khi biết ông đã hiểu. Mặc cho thái độ muốn “trốn tránh” của tôi, ông lại gần bên, đặt tay lên vai tôi.
“Con trai ạ, cứ làm bất cứ việc gì con cho là tốt nhất để vượt qua chuyện này. Ta sẽ rất nhớ con. Xe của ta có thể chạy nhanh hơn, con lấy mà đi”
Lúc này ông đang băn khoăn liệu việc ông để tôi đi tuần trước có đúng không, sự thiếu tin tưởng của ông đối với tôi lúc đó có làm tổn thương tôi không?
“Không đâu bố” Tôi nói khi vẫn đang chạy “Đó chính là những gì con cần đấy. Nếu bố bảo con ở lại, chắc chắn con sẽ phụ lòng tin của bố thôi”
“Ta rất buồn vì những gì con đang phải chịu đựng, Edward. Nhưng con nên làm tất cả để không hại đến tính mạng của cô bé nhà Swan, thậm chí nếu việc đó khiến con phải rời xa chúng ta một lần nữa.”
“Con biết, con biết mà bố”
“Nhưng tại sao con lại quay về? Con thừa biết là ta vui mừng thế nào khi có con ở đây, nhưng nếu cảm thấy quá khó khăn….”
“Vì con không thích cảm giác mình là kẻ hèn nhát” Tôi thú nhận
Chúng tôi đi chậm lại - chỉ như những người đang luyện tập môn chạy bộ trong đêm tối
“Nhưng như thế thì tốt hơn là đặt cô bé vào tình huống nguy hiểm. Chỉ một hoặc hai năm nữa thôi, cô bé sẽ chuyển đi”
“Bố nói đúng, con biết điều đó”
Không hiểu sao những lời ông vừa nói không làm tôi thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại nó khiến tôi càng lo âu khắc khoải hơn. Cô ấy sẽ chuyển đi trong vòng 1 hoặc 2 năm nữa sao…
Carlisle dừng lại và tôi cũng dừng theo. Ông quay sang đoán chừng thái độ của tôi
“Nhưng con không định bỏ đi phải không?”
Tôi cúi gằm mặt xuống
“Do lòng kiêu hãnh phải không, Edward? Đâu có gì mà con phải hổ thẹn?”
“Không, không phải lòng kiêu hãnh khiến con tiếp tục ở lại đây đâu. Hiện tại không phải như vậy”
“Hay là con chưa nghĩ ra nơi nào để đi?’
Tôi cười nhẹ “Không ạ. Nếu con quyết định đi thì những điều đó chẳng có nghĩa lí gì”
“Nếu phải đi, đương nhiên chúng ta sẽ đi cùng con. Chỉ cần con lên tiếng. Con đã từng phải chuyển đi vì những người khác mà không kêu ca, than phiền gì . Lần này mọi người sẽ sẵn lòng làm điều đó vì con.
Tôi nhướng mày lên vẻ hoài nghi
Carlisle cười “Ta biết, Roseline có thể không hài lòng…. nhưng nó còn nợ con điều đó mà. Rời khỏi đây lúc này – khi chưa có điều đáng tiếc gì xảy ra - sẽ tốt hơn nhiều việc rời đi sau khi đã có ai đó bị mất mạng”.
Tôi do dự trước những lời Carlisle nói
“Vâng” tôi đồng ý, giọng khàn đi
“Nhưng có vẻ con không có ý định bỏ đi?”
Tôi thở dài “Có lẽ vậy”
“Điều gì giữ con lại đây vậy Edward? Ta không sao hiểu được”
“Con không biết phải giải thích thế nào nữa” Ngay cả với chính mình, tôi cũng thấy mơ hồ lắm
Carlisle quan sát cảm xúc trên khuôn mặt tôi hồi lâu
“Dù ta chưa hiểu được nguyên nhân, nhưng nếu con muốn ta sẽ tôn trọng sự riêng tư của con”
“Cảm ơn. Bố thật rộng lượng khi làm thế, trong khi con lại luôn “xâm phạm” điều riêng tư của mọi người” Trừ một ngoại lệ duy nhất. Nhưng có phải tôi cũng đang tìm cách lấy đi điều đó từ cô ấy?
“Chúng ta đều có những tật xấu” Carlisle cười sảng khoái “Phải thế không?”
Ông chợt phát hiện ra mùi hương của những con nai. Với tôi lúc này, thật khó để tìm lại sự nhiệt tình cho cuộc săn, kể cả dưới điều kiện tốt nhất mùi hương vẫn kém hấp dẫn đi nhiều. Hiện tại, với những kí ức về mùi vị máu của cô ấy trong đầu, mùi hương này làm tôi buồn nôn
“Bắt đầu nào” Tôi thở dài và lao theo dù biết việc ép mình uống thật nhiều máu sẽ chẳng giúp được tôi bao nhiêu
Chúng tôi cùng chuyển sang tư thế chuẩn bị săn và để cho mùi hương không mấy hấp dẫn kia kéo chúng tôi tiến về phía trước trong yên lặng
Trời lạnh hơn khi tôi và Carlisle quay về nhà. Tuyết lúc trước tan ra thì giờ đã đóng băng trở lại, như một lớp kính trong suốt bao phủ lên vạn vật - từ những chiếc lá thông cho đến những cây dương xỉ đều bị lớp băng mỏng phủ kín
Trong khi Carlisle đi thay đồ chuẩn bị cho ca làm việc sớm ở bệnh viện, tôi vẫn ngồi lại bên bờ sông để đợi mặt trời mọc
Lúc này tôi đã “no nê” vì lượng máu lớn hiện có trong người nhưng tôi biết khi ngồi cạnh cô, sự “no đủ” này cũng không phát huy nhiều tác dụng!
Ngồi lặng lẽ nhìn mặt nước sông tối đen dưới lớp băng, tôi thấy mình lạnh lẽo và vô cảm y như phiến đá tôi đang ngồi lên đây
Carlisle đã đúng. Tôi nên rời khỏi Forks. Những người còn lại sẽ nghĩ ra câu chuyện hợp lý cho sự vắng mặt của tôi, chuyển sang học tại Châu Âu chẳng hạn, hoặc đi thăm họ hàng ở xa – đúng kiểu ý thích bồng bột của tuổi trẻ. Không thiếu gì lí do, và cũng không ai tìm hiểu sâu làm gì
Chỉ cần một hoặc hai năm rồi cô ấy sẽ rời khỏi đây. Cô ấy phải tiếp tục cuộc sống của mình, học lên đại học, trưởng thành, bắt đầu đi làm, rồi cưới người nào đó. Tôi có thể tưởng tượng ra điều này – Bella trong bộ váy cô dâu màu trắng, khoác tay cha bước vào nhà thờ..
Thật kì lạ là tôi thấy đau nhói trong lòng khi nghĩ tới hình ảnh đó. Không hiểu nổi mình nữa! Tôi đang ghen tức ư? ghen tức vì cô ấy sẽ có một tương lai mà tôi không bao giờ có nữa? Nhưng đâu phải vậy. Những con người xung quanh tôi ai chẳng có một tương lai như thế đợi sẵn – tôi có bao giờ ghen tức với họ đâu?
Tôi nên dời đi vì an toàn và vì tương lai của cô ấy – đó là việc cần phải làm. Carlisle luôn có những lựa chọn đúng đắn, tôi nên nghe theo ông.
Mặt trời đang lên sau lớp mây dày đặc, thứ ánh sáng nhàn nhạt soi vào những mảng băng và làm chúng phát sáng lóng lánh
Thêm một ngày nữa thôi – tôi quyết định. Tôi sẽ gặp cô ấy thêm một lần nữa. Và tôi sẽ có "cơ hội" nói về việc này - đề cập tới sự vắng mặt sắp tới của tôi, “mở màn” cho câu chuyện sắp được dựng lên…
Mọi việc sẽ càng phức tạp. Tôi miễn cưỡng thừa nhận mình đang kiếm cớ để được ở lại - rồi từ một ngày tôi sẽ kéo dài thành hai ngày, ba ngày, bốn ngày,….Nhưng đây là việc cần phải làm. Tôi biết mình nên tin vào lời khuyên của Carlisle. Và tôi cũng biết tôi đang quá mâu thuẫn để tự mình đưa ra quyết định đúng đắn
Quá mâu thuẫn. Cái mong muốn ở lại này có bao nhiêu phần trăm xuất phát từ nỗi tò mò ám ảnh tôi, bao nhiêu phần trăm từ sự thèm khát không được thoả mãn?
Tôi quay vào nhà để thay đồ đến trường
Alice đang ngồi đợi tôi ở đầu cầu thang tầng ba
“Anh lại chuẩn bị bỏ đi đấy à?” cô ấy lên tiếng “buộc tội”
Tôi thở dài và gật đầu
“Em không nhìn được anh sẽ đi đâu lần này”
“Anh còn chưa biết mình sẽ đi đâu” Tôi nói khẽ
“Em muốn anh ở lại”
Tôi lắc đầu
“Thế thì Jazz và em sẽ đi cùng anh nhé?”
“Mọi người cần em ở đây hơn, đặc biệt là khi anh không còn ở đây để “trông chừng” nữa. Và hãy nghĩ tới Esme. Em có thể cùng lúc lấy đi nửa gia đình của bà sao?’
“Anh đi cũng sẽ làm cho mẹ buồn”
“Anh biết. Và đấy là lí do tại sao em phải ở lại”
“Mọi việc ở đây sẽ không còn giống như khi có anh nữa. Em biết chắc như vậy”
“Anh biết nhưng đó là điều cần làm mà em”
“Ở đây có nhiều điểm đúng, nhưng cũng có nhiều điểm không đúng, phải không anh?”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Alice chìm vào hình ảnh của tương lai, tôi cũng dõi theo những hình ảnh không rõ ràng xoay tít trong đầu cô ấy. Tôi nhìn thấy chính mình trong bóng tối kì lạ, không phân biệt được – khung cảnh mờ mịt, mơ hồ. Và rồi, đột nhiên, da tôi phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời trên một bãi cỏ nhỏ. Chỗ này thì tôi biết. Còn có một hình dáng bên đồng cỏ cùng tôi, nhưng cũng quá mơ hồ để nhận ra là ai. Những hình ảnh rung lên rồi biến mất như hàng triệu lựa chọn nho nhỏ sắp xếp lại tạo thành tương lai
“Anh không nắm bắt được nhiều lắm” Tôi bảo Alice khi mọi hình ảnh đã trở nên tối đen
“Em cũng thế. Dự định của anh cứ thay đổi liên tục nên em không thể theo kịp. Nhưng em nghĩ…”
Cô ấy dừng lại, đẩy qua cho tôi hàng loạt những hình ảnh gần đây. Chúng đều có điểm chung là mơ hồ không rõ ràng
“Em nghĩ có điều gì đó đang thay đổi” Alice nói thành tiếng “Cuộc sống của anh có vẻ đang đứng trước một bước ngoặt”
Tôi cười phá lên “Còn em lúc này thì đang nói y như một dân gípxi ở lễ hội các ni van ấy”
Alice lè lưỡi trêu tôi.
“Ngày hôm nay mọi việc vẫn ổn phải không?” Tôi hỏi Alice, đột nhiên thấy hơi lo lắng
“Vâng ạ. Em không thấy anh giết ai trong ngày hôm nay đâu” Alice “đảm bảo”
“Cảm ơn em nhé”
“Anh vào thay đồ đi. Em sẽ không nói với ai về việc anh ra đi. Em để anh tự nói với họ khi đã sẵn sàng”
Cô ấy đứng lên và lướt xuống cầu thang nhanh như một mũi tên, vai hơi co lại. “Em sẽ nhớ anh lắm đó”
Tôi biết khi rời khỏi đây mình cũng sẽ rất nhớ cô ấy.
Mọi người hầu như im lặng suốt chặng đường đến trường,
Jasper biết Alice đang có điều lo lắng nhưng cô ấy không nói ra nghĩa là cũng không nên gạn hỏi. Emmett và Rosaline gần như lãng quên tất cả với những giây phút của riêng họ, đắm đuối trong mắt nhau. Ai chẳng biết họ yêu nhau quên mình tới mức nào nhưng tôi cứ thấy vẻ âu yếm thái quá đó có phần hơi lố bịch. Hay do tôi là người duy nhất còn cô đơn nên có cái nhìn quá “chua cay” chăng? Thỉnh thoảng vẫn có những ngày tôi cảm thấy khó khăn vô cùng khi phải chung sống với ba cặp đôi hoàn hảo này. Hôm nay cũng là một ngày như thế
Có lẽ họ sẽ hạnh phúc hơn khi không bị tôi quẩn quanh – người giờ đây lúc nào cũng cáu bẳn, khó tính như một ông già
Không khó khăn gì để biết việc đầu tiên tôi làm khi vào tới trường là tìm kiếm cô ấy, nhưng chỉ là tôi muốn chuẩn bị sẵn tinh thần cho mình mà thôi. Chính xác là như thế!
Tôi đang rất lúng túng vì toàn bộ thế giới đột nhiên chẳng còn gì có ý nghĩa ngoài cô ấy – cuộc sống của tôi giờ đây tập trung quanh cô, chứ không còn tập trung quanh chính tôi nữa
Dĩ nhiên điều này cũng không quá khó hiểu, sau tám mươi năm với những ngày nối đêm lặp đi lặp lại trong nhàm chán thì bất kì thay đổi nào cũng trở thành cuốn hút như vậy.
Bella chưa tới, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng nổ như sấm rền của động cơ chiếc xe tải từ đằng xa. Tôi đứng tựa lưng vào xe chờ đợi. Alice đứng lại cùng tôi trong khi những người khác đã đi thẳng vào trong. Họ đã quá ngán ngẩm với thái độ lầm lì, lãnh đạm của tôi - và không tài nào hiểu nổi tại sao một người bình thường có thể thu hút tôi lâu đến thế, cho dù người ấy có mùi thơm hấp dẫn đến mức nào.
Từ xa tôi nhìn thấy Bella đang chầm chậm lái xe tới, mắt cô ấy chăm chú nhìn đường, tay giữ chặt vô lăng. Hình như có điều gì đó làm cô ấy căng thẳng. Và rồi tôi nhận ra ngay đó là điều gì. Những người ở đây ai cũng trong tâm trạng giống cô, con đường đã bị lớp băng phủ kín, tất cả đều phải cẩn thận khi lái xe. Tôi thấy Bella đang vượt qua “rắc rối” vừa phát sinh này một cách rất cẩn trọng.
Điểm này có vẻ phù hợp với một số khám phá của tôi về tính cách của Bella, tôi thêm vào bản danh sách nhỏ của mình: một người nghiêm túc và rất có trách nhiệm.
Bella đỗ xe không xa chỗ tôi là mấy nhưng vẫn chưa phát hiện ra tôi đang đứng nhìn cô. Tôi tự hỏi cô ấy sẽ phản ứng thế nào khi nhận thấy? Đỏ mặt và rồi bỏ đi?
Đấy chỉ là suy đoán của tôi thôi, có khi cô ấy sẽ nhìn lại, cũng có khi cô ấy sẽ đến nói chuyện cùng tôi
Đầy hy vọng, tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn “không khí” cho cuộc nói chuyện
Bella ra khỏi xe một cách thận trọng. Hy vọng của tôi tan vỡ vì cô ấy không nhìn lên. Hay là tôi tới nói chuyện cùng cô ấy? Không được, nghe chẳng ổn chút nào.
Thay vì đi vào trường, tôi thấy Bella quay lại kiểm tra phía sau chiếc xe tải. Cô ấy phải bám vào một bên chiếc xe tải khi di chuyển, như thể không tin vào khả năng giữ thăng bằng của mình. Vẻ hài hước ấy làm tôi không nhịn được cười, Alice quay sang tôi ngạc nhiên dò hỏi. Nhìn Bella đi như sắp ngã đến nơi, không ai ở đây gặp vấn đề như cô ấy – hay cô ấy đã đỗ xe ở chỗ băng tồi tệ nhất?
Rồi cô ấy đứng lại, mắt chăm chăm nhìn xuống lốp xe, khuôn mặt biểu hiện một cảm xúc kỳ lạ…giống như sự..nghẹn ngào…và dường như có cái gì ở bánh xe làm cô ấy…xúc động
Thêm một lần nữa, sự hiếu kỳ lại sôi sục trong tôi, tới mức điều mong ước duy nhất của tôi lúc này là biết được suy nghĩ của Bella, ngoài ra tôi không cần gì nữa.
Chắc là tôi nên đến nói chuyện với cô ấy. Bella đang cần một bàn tay đỡ cô ấy đi, ít nhất cũng là qua con đường đầy băng. Nhưng làm sao tôi có thể đề nghị điều đó? Tôi phân vân, ngập ngừng. Vốn sẵn chán ghét băng tuyết và cái lạnh, cô ấy đương nhiên sẽ rất khó chịu với bàn tay lạnh giá của tôi. Tôi cần phải mang găng tay
“Không” Alice chợt kêu lên thảng thốt
Ngay tức thì tôi đọc lướt qua suy nghĩ trong đầu Alice. Tôi tưởng mình sẽ có một lựa chọn ngu ngốc nào đó và Alice nhìn thấy tôi làm những việc không thể tha thứ. Nhưng thì ra không phải, không có gì xảy ra với tôi
Tyler Crowley vừa rẽ vào bãi đỗ xe với một tốc độ điên rồ làm xe của cậu ta bị trượt đi trên băng
Hình ảnh báo trước này chỉ đến sớm hơn nửa giây so với thực tế. Con xe tải của Tyler đã đến chỗ ngoặt khi tôi vẫn đang tìm xem điều gì đã khiến tiếng kêu hoảng hốt bật ra khỏi môi Alice
Không, hình ảnh chẳng liên quan gì đến tôi…..nhưng rồi nó lại là tất cả, vì tôi nhìn thấy bánh chiếc xe tải của Tyler đang trượt đi trên mặt băng, quay tròn và sắp đâm thẳng vào cô gái - người lúc này đã trở thành tâm điểm không mong muốn trong cuộc sống của tôi
Kể cả không dùng đến khả năng của Alice, tôi cũng biết được hướng đi của chiếc xe tải đã ngoài tầm kiểm soát của Tyler
Bella – lúc này đang đứng ở một vị trí cực kỳ bất lợi phía sau chiếc Chevy - ngẩng lên, ngơ ngác bởi tiếng rít chói tai của lốp xe. Cô ấy nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng hốt của tôi, rồi quay lại nhìn chằm chằm vào “hung thần” đang lao tới.
“Không thể là cô ấy” Như thể có ai đó vừa hét lên trong đầu tôi
Vẫn đang chết sững trước cảnh tượng vừa thấy trong đầu Alice, tôi nhận ra hình ảnh lại đang thay đối, nhưng tôi không còn thời gian để quan sát xem kết cục là gì nữa
Tôi phóng qua khoảng đất trống, lao người vào giữa chiếc xe tải mất phanh và cô gái đang đông cứng vì sợ. Tôi di chuyển nhanh tới mức mọi thứ chỉ như một vệt mờ. Bella không thấy tôi, mắt cô ấy vẫn đang nhìn trân trối vào cái khối sắt nặng nề đang điên dại trượt tới chuẩn bị nghiền nát cô ấy
Tôi ôm ngang eo Bella, gấp rút kéo ra chỗ khác, dù khẩn cấp nhưng tôi vẫn nhớ là không được mạnh tay. Trong vòng một phần trăm của giây tôi đã nhẹ nhàng kéo cô ấy ra khỏi cái chết và khi ngã xuống mặt đường đóng băng cùng cô ấy trong tay, tôi càng ý thức rõ ràng về thân thể mỏng manh dễ vỡ của cô
Khi tôi nghe đầu cô ấy đập xuống đường, tôi thấy đau y như mình vừa ngã
Nhưng không còn đủ thời gian để kiểm tra tình trạng của Bella nữa, tôi nghe thấy tiếng chiếc xe tải ở ngay sau, vẫn đang xấn tới sau cú va đập với chiếc xe tải của Bella làm nó quay vòng, đổi hướng, lao về phía cô ấy một lần nữa – như thể Bella là cục nam châm hút nó về phía chúng tôi
Câu nguyền rủa bật ra từ hàm răng nghiến chặt - một câu trước đây tôi chưa bao giờ nói khi có mặt phụ nữ
Tôi đã đi quá giới hạn rồi. Ngay từ lúc lao ra đẩy cô ấy khỏi chiếc xe tải đang trờ tới, tôi hoàn toàn ý thức được mình lại đang mắc một sai lầm. Nhưng cái ý thức về sự sai lầm đó không thể ngăn cản tôi. Tôi thừa biết mình đang chuốc lấy rủi ro – không chỉ cho bản thân mà còn cho cả gia đình nữa
Tự phơi bày bản thân mình
Nhưng những nhận thức sáng rõ ấy cũng không giúp được gì lúc này, tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác, tôi không thể để cái xe tải thành công trong lần đâm thứ hai này để lấy đi tính mạng của cô ấy.
Tôi buông Bella, đưa tay ra chặn chiếc xe tải lại trước khi nó chạm vào cô ấy. Lực va chạm đẩy tôi về phía chiếc xe đỗ cạnh xe tải của Bella, và tôi cảm nhận được thân xe bị móp lại dưới vai tôi. Chiếc xe tải mất phanh chồm lên rồi khựng lại tỳ vào cánh tay tôi, lắc lư mấy cài rồi cũng đứng chông chênh bằng hai bánh
Nếu tôi chuyển động, hai bánh sau sẽ đè lên chân Bella
Ôi, lạy Chúa, “thảm hoạ” này vẫn chưa đến hồi kết sao? Còn điều gì tồi tệ hơn được nữa? Tôi không thể giữ nguyên tư thế, nâng cái xe tải trong không khí và đợi cứu hộ, cũng không thể đẩy nó ra – còn phải cân nhắc đến người đang ngồi trên xe nữa, đầu óc anh ta đang hoảng loạn vì sợ hãi
Nén lại tiếng lầm bầm, tay phải tôi giữ lấy thân xe tải, tay trái tôi một lần nữa choàng qua eo cô gái, kéo cô ra khỏi gầm xe. Người Bella mềm nhũn khi tôi xoay cô lại để tựa vào người tôi – không biết cô ấy còn tỉnh táo không? Không biết trong nỗ lực cứu hộ không được chuẩn bị trước này tôi có quá tay làm cô ấy đau không?
Tôi thả chiếc xe tải ra, giờ thì nó không thể làm Bella bị thương được nữa. Chiếc xe đâm sầm vào mép đường, cửa kính rơi vỡ loảng xoảng
Tôi biết giờ thì tôi đang ở giữa "cơn ác mộng". Cô ấy đã thấy những gì? Còn nhân chứng nào khác thấy tôi bỗng dưng hiện ra bên cạnh Bella, dùng một tay nâng chiếc xe tải để kéo cô ấy ra. Những thắc mắc này hiện đang là nỗi lo âu lớn nhất của tôi.
Nhưng tôi đang quá lo lắng cho Bella nên không thực sự quan tâm đến nguy cơ của việc “lộ thân phận”. Cái “thảm cảnh” lỡ làm Bella bị thương trong lúc cứu cô đã nhấn chìm tôi trong nỗi hoảng sợ. Tôi cũng kinh hãi vì sự gần gũi quá mức với cô lúc này, tôi biết mùi hương sẽ phát huy “uy lực” ra sao nếu tôi hít thở. Ngoài ra tôi còn cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mềm mại đang áp sát vào mình – dù có ngăn cách bởi lớp áo khoác của cả hai – nhưng hơi ấm ấy vẫn rất rõ ràng
Nhưng nối lo lắng đầu tiên vẫn là nỗi lo nhức nhối nhất. Khi tiếng thét của những người chứng kiến vọng đến tai chúng tôi, thì tôi cũng đang ghé sát vào khuôn mặt cô ấy xem cô còn tỉnh táo không – và hy vọng cô ấy không bị chảy máu ở đâu
Mắt Bella mở to hoảng loạn.
“Bella” Tôi hỏi gấp gáp “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao” Cô ấy nói một cách máy móc, vẫn chưa hết choáng váng.
Nghe Bella trả lời, tôi như trút được nỗi lo ngàn cân đang đè nặng trong tim. Tôi hít vào một hơi qua miệng mà không để ý gì tới “ngọn lửa” thiêu đốt trong cổ. Nó gần như không còn ảnh hưởng đến tôi nữa.
Bella gượng đứng dậy nhưng tôi chưa muốn buông cô ấy ra. Như vậy có vẻ….an toàn hơn? Chí ít thì cũng tốt hơn…. vì tôi có cô ấy sát bên mình
“Cẩn thận chứ” tôi nhắc nhở “Cô đã bị va vào đầu khá nặng đấy”
Cũng may là không có chỗ nào bị chảy máu – nhưng điều đó không có nghĩa là không bị chấn thương bên trong. Tôi phải đưa cô ấy đến chỗ Carlisle và chụp X quang kiểm tra toàn diện mới được.
“Ôi” Bella kêu lên, giọng điệu nghe có vẻ bị sốc khi thấy tôi nói đúng về chuyện đầu cô ấy bị va đập
“Đã bảo phải cẩn thận rồi mà” Tôi cố nín cười
“Sao mà…” Cô ấy ngập ngừng, mắt chớp chớp như để mọi việc được sáng rõ hơn “Sao anh có thể lao đến đây nhanh như vậy?”
Gánh nặng vừa trút bỏ giờ đã quay lại, cả sự hài hước tôi vừa cảm nhận cũng tan biến. Vậy là cô ấy đã nhận ra
Tình thế bây giờ là Bella đã an toàn, và nỗi lo âu cho gia đình bắt đầu tràn ngập lòng tôi. “Vì lúc ấy tôi đang đứng ngay bên cô mà, Bella” Tôi nói chắc chắn, kinh nghiệm dạy tôi rằng càng tỏ ra tự tin với lời nói dối của mình bao nhiêu thì càng dễ thuyết phục đối phương bấy nhiêu
Bella lại gắng gượng đứng dậy, lần này thì tôi không ngăn cản nữa. Tôi cũng cần phải thở để diễn cho tròn vai của mình. Tôi cần giữ khoảng cách với thân thể ấm áp kia để hơi ấm không thể kết hợp cùng mùi hương “tàn phá” tôi. Tôi lùi lại một quãng, xa hết mức có thể trong khoảng cách giữa hai chiếc xe
Cô ấy nhìn tôi, tôi cũng chăm chăm nhìn lại. Chỉ có người nói dối kém cỏi mới nhìn đi chỗ khác, mà đương nhiên tôi không phải người “kém cỏi” đấy rồi. Vẻ mặt chân thành và dịu dàng của tôi lúc này có vẻ khiến cô ấy bối rối. Vậy là quá tốt!
Mọi người đã kéo đến, họ hò hét, chen lấn, xô đẩy nhau để xem có ai bị thương không. Tôi lướt qua một lượt các ý nghĩ để chắc chắn không ai nghi ngờ điều gì, rồi quay lại tập trung vào Bella
Bị rối trí vì sự hỗ loạn của đám đông, cô ấy nhìn quanh, vẻ mặt vẫn chưa hết choáng váng và cố đứng lên
Tôi ấn nhẹ vào vai Bella để giữ cô ấy ngồi lại
“Ở yên đây đi”
Bella có vẻ không sao, nhưng tôi không chắc có nên để cô ấy cử động cổ như vậy không? Tôi lại ước có Carlisle ở đây. Những kiến thức trên sách vở về y khoa của tôi dĩ nhiên không thể sánh với hàng thế kỷ làm việc trong bệnh viện của ông
“Nhưng ở đây lạnh lắm” Bella phản đối
Lạnh ư? Cô ấy vừa hai lần đối diện với cái chết, và giờ thì có thể đang bị thương, vậy mà điều làm cô ấy lo lắng lại là cái lạnh. Tôi bật cười trước khi nhớ ra tình huống hiện tại không có gì đáng để vui vẻ.
Bella chớp mắt rồi cô ấy nhìn sững vào tôi “Anh đã đứng ở chỗ kia”
Nụ cười của tôi tắt ngúm
Cô ấy nhìn về hướng bắc, giờ ở đó chẳng có gì để quan sát nữa ngoài chiếc xe tải đang bị bẹp một bên “Anh đứng cạnh chiếc Volvo”
“Không, không phải”
“Tôi nhìn thấy anh” cô ấy khăng khăng, cằm hất lên, giọng nói y như một đứa trẻ bướng bỉnh.
“Bella, lúc đó tôi đứng ngay cạnh cô và tôi đã xô cô ra kịp thời”
Tôi nhìn sâu vào mắt cô ấy, cố thuyết phục cô chấp thuận lời giải thích của tôi
Quai hàm Bella đanh lại “Không phải”
Tôi phải cố lắm mới giữ được bình tĩnh, không lộ vẻ hốt hoảng ra ngoài. Tôi cần cô ấy giữ im lặng thêm một chút nữa để tôi kịp xóa bỏ hết bằng chứng…và gạt bỏ câu chuyện của cô bằng thông tin Bella bị chấn thương ở đầu
“Bella, làm ơn đi mà” Tôi tha thiết nói, đột nhiên tôi mong muốn cô ấy tin tưởng mình, một mong muốn mãnh liệt - không chỉ về tai nạn lần này. Nhưng mà ngốc quá! Cô ấy dựa vào cái gì để tin tưởng tôi?
“Tại sao phải thế?” Bella hỏi gặng
“Tin tôi đi” Tôi van nài
“Vậy anh có hứa lần sau sẽ kể cho tôi nghe hết mọi chuyện không?”
Tôi ngàn lần không muốn phải nói dối cô ấy thêm lần nào nữa, cô ấy không đáng bị như vậy
“Được” Tôi đáp gọn lỏn
“Được” Bella lặp lại bằng một giọng tương tự
Khi những nỗ lực cứu hộ bắt đầu tiếp cận được chỗ chúng tôi - các thầy cô giáo chạy đến, nhân viên y tế được gọi tới, tiếng còi của xe cứu thương mỗi lúc một gần hơn - tôi cố gắng không để ý đến Bella để toàn tâm toàn ý cho việc cần thiết nhất lúc này. Tôi lướt qua mọi suy nghĩ trong bãi đỗ xe lúc đó, cả những người chứng kiến sự việc lẫn những người mới tới, cũng may tôi không tìm thấy nguy cơ tiềm ẩn nào. Rất nhiều người ngạc nhiên khi thấy tôi ở bên cạnh Bella, nhưng tất cả đều cho rằng tại họ không nhận ra tôi đã ở bên cô ấy từ trước khi tai nạn xảy ra, – thực tế cũng không có “kết luận” nào nghe hợp lý hơn.
Chỉ duy nhất có Bella là không chấp nhận lý giải đơn giản này, nhưng những lời cô ấy nói sẽ bị coi là thiếu thuyết phục nhất. Cô ấy đã quá khiếp sợ, chưa kể đến cú va chạm ở đầu…. Bị sốc là điều dễ hiểu. Và câu chuyện cô ấy kể lại đương nhiên không thể chính xác. Mọi người sẽ tin lời những người chứng kiến chứ ai đi nghe cô ấy làm gì
Tôi không tránh khỏi phải nhăn mặt khi chạm đến suy nghĩ của Rosaline, Jasper và Emmett – những người cũng vừa có mặt tại “hiện trường”. Tối nay về nhà chắc họ sẵn sàng đẩy tôi xuống địa ngục
Dù rất muốn xóa ngay vết lõm do vai tôi để lại trên thân chiếc xe tải nhưng Bella đang ở quá gần nên tôi đành phải đợi tới lúc cô ấy không để ý
Nhưng việc chờ đợi này có vẻ rất vô vọng - quá nhiều ánh mắt đang chú ý đến tôi - trong lúc mọi người vật lộn với chiếc xe tải, cố đẩy nó ra xa. Lẽ ra tôi nên giúp họ kết thúc công việc nhanh hơn, nhưng lúc này tôi đã có quá đủ rắc rối rồi, vả lại cô gái đang ở bên tôi rất sắc sảo trong việc “quan sát”.
Cuối cùng chiếc xe tải cũng được đẩy ra đủ chỗ để nhân viên y tế đưa cáng cứu thương vào. Một khuôn mặt với mái tóc hoa râm quen thuộc nhìn tôi chăm chú
“Này, Edward!” Thầy Brett Wanner gọi tôi. Ông ấy đồng thời cũng là một y tá trong bệnh viện và tôi đã quá quen với ông. Quả là may mắn – sự may mắn duy nhất trong ngày hôm nay – vì ông ấy là người đầu tiên tới chỗ chúng tôi.
Trong suy nghĩ, ông đang nhận thấy tôi có vẻ cảnh giác và bình tĩnh “Em không sao chứ, Edward?”
“Cực kỳ may mắn ạ, em không bị va chạm gì hết. Nhưng em sợ là bạn Bella bị chấn thương, bạn ấy bị đập đầu xuống khi em kéo bạn ấy tránh ra….”
Thầy Brett ngay lập tức chuyển sự chú ý sang Bella người vừa ném cho tôi một cái nhìn tóe lửa như thể tôi đã “phản bội” lại cô ấy khi nói như thế. Ơ, chẳng phải cô ấy là người sẵn sàng “hy sinh vì người khác” sao? Cô ấy sẽ ‘âm thầm chịu đựng” điều khó chịu này.
Bella không phản đối lại lời tôi ngay lập tức – điều này khiến tôi cảm thấy mọi việc dễ dàng hơn. Nhân viên y tế cũng cố nài tôi để cho họ chăm sóc, nhưng không khó khăn gì để tôi từ chối. Tôi chỉ cần hứa là sẽ để bố kiểm tra cho và thế là họ đồng ý ngay. Với hầu hết mọi người, chỉ cần nói với một vẻ quả quyết và thái độ lãnh đạm là họ sẽ bỏ qua ngay, ngoại trừ Bella…. Mà cô ấy có điểm gì phù hợp với “tiêu chuẩn” của một người bình thường không nhỉ?
Khi nhân viên y tế tròng cái vật dùng để cố định cổ vào, mặt Bella đỏ ửng lên vì ngượng nghịu. Tôi tranh thủ ngay lúc đó để dùng chân xóa cái vết lõm trên thân xe tải. Chỉ có những người anh chị em của tôi nhận ra việc tôi đang làm, Emmett còn hứa trong đầu là sẽ giải quyết nốt nếu tôi không may bỏ sót việc gì
Tôi vô cùng biết ơn sự giúp đỡ đó – hơn thế nữa, tôi rất cảm kích vì cuối cùng Emmett đã tha thứ cho hành động nguy hiểm của tôi hôm nay. Khi trèo lên ghế trước của xe cấp cứu tôi cảm thấy tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn.
Ngài cảnh sát trưởng đến vừa kịp lúc nhân viên y tế đưa Bella vào băng sau của xe cứu thương .
Suy nghĩ của bố Bella cũng giống như mọi người, nhưng sự căng thẳng, lo âu từ ông gần như bị nhấn chìm bởi suy nghĩ của những người khác quanh đây. Rồi mọi nỗi băn khoăn không lời, những suy nghĩ về tội phạm hoặc gì đó pha trộn của cả hai,…tất cả đều bị xóa nhòa khi ông nhận ra người ở trên cáng cứu thương chính là cô con gái duy nhất của mình.
Tôi cảm thấy khổ tâm vì những điều vừa cảm nhận từ ngài cảnh sát trưởng, nó như vang lên và dội lại đầu tôi với một cường độ dữ dội hơn. Alice đã không phóng đại khi cảnh bảo tôi rằng việc giết cô con gái duy nhất của Charlie Swan thì cũng sẽ giết luôn cả ông ấy.
Tôi cúi gằm mặt xuống vì cảm giác tội lỗi khi nghe thấy giọng hốt hoảng của ông
“Bella” Ông ấy thét lên
“Con thật sự chẳng bị làm sao cả Charl..à quên bố ạ” Bella thở dài ‘Con có bị gì đâu cơ chứ”
Sự cam đoan của Bella có vẻ chỉ làm dịu nỗi kinh hoàng của ông chút ít. Ông ấy quay vội sang nhân viên y tế gần nhất để biết thêm thông tin.Mãi tới khi nghe thấy Charlie Swan nói, - dù đang hốt hoảng nhưng các câu vẫn rõ ràng, mạch lạc, nối kết với nhau một cách hoàn hảo, - tôi chợt nhận ra nỗi lo âu của ông không phải là không lời… và vừa rồi suy nghĩ của ông chỉ tình cờ bị che lấp. Điều đó giải thích tại sao tuy không nghe thấy từng từ rõ ràng nhưng tôi vẫn cảm nhận được và nghe thấy âm điệu của chúng.
Uhm…tâm trí của Charlie Swan không “im lặng” như cô con gái, rồi tôi sẽ biết cô ấy có được khả năng đó từ đâu. Thật thú vị!
Tôi chưa bao giờ tốn thời gian quanh ngài cảnh sát trưởng của thị trấn vì cho rằng ông ấy là người có những suy nghĩ buồn tẻ, giờ tôi mới biết chỉ có mình tôi là người buồn tẻ.
Tôi muốn được nghe nhiều hơn nữa với hy vọng tìm thêm điều gì mới mẻ liên quan tới Bella . Nhưng ngay lúc đó nhân viên y tế đã đặt Bella lên xe và đi thẳng tới bệnh viện
Bứt mình ra khỏi những bí ẩn đang ám ảnh tôi mỗi ngày đúng là một việc khó khăn đối với tôi. Nhưng lúc này tôi phải suy nghĩ - phải nhìn lại sự việc xảy ra ngày hôm nay từ mọi góc độ. Tôi cần phải biết suy nghĩ của những người khác để chắc chắn tôi không đẩy gia đình mình vào tình thế nguy hiểm tới mức phải rời đi ngay. Tôi ép mình phải tập trung.
Suy nghĩ của những nhân viên y tế không làm tôi lo lắng. Cứ theo điều họ nói ra thì chẳng có gì trầm trọng với Bella. Còn cô ấy do đã vướng quá sâu vào câu chuyện tôi nghĩ ra nên không thể nói ngược lại nữa
Việc đầu tiên phải làm khi tới bệnh viện là tới gặp Carlisle. Tôi lao vội qua cánh cửa tự động, nhưng tôi cũng không thể không để ý đến Bella nên vẫn tiếp tục lắng nghe cô ấy qua nhân viên y tế bên cạnh
Rất nhanh chóng tôi tìm ra suy nghĩ quen thuộc của bố mình, ông đang ở trong phòng riêng, hoàn toàn một mình – đây là may mắn thứ hai trong một ngày xui xẻo.
“Carlisle”
Ông nghe thấy tôi đến và ngay lập tức nhận ra đã có rắc rối khi nhìn nét mặt tôi. Ông đứng bật dậy, khuôn mặt trắng nhợt hơn, nhoài người qua chiếc bàn gỗ được sắp xếp rất ngăn nắp
“Edward – không phải con đã…”
“Không, không,…không phải vậy đâu ạ”
Carlisle thở phào “Đúng là không phải, ta xin lỗi vì đã nghĩ như thế. Đôi mắt của con, đúng vậy, lẽ ra ta phải biết…” Ông nhẹ người khi nhận ra đôi mắt của tôi vẫn đang có màu hoàng ngọc.
“Nhưng cô ấy bị thương, Carlisle,chắc là không nghiêm trọng, nhưng…”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Một tai nạn xe hơi ngớ ngẩn. Cô ấy đã ở một nơi không thích hợp trong một thời điểm không thích hợp… Nhưng con không thể cứ đứng yên - để chiếc xe tải đâm vào cô ấy..”
“Con nói rõ hơn xem nào.Ta vẫn không hiểu. Làm thế nào mà con lại dính dáng vào chuyện này?”
“Có một chiếc xe tải bị trượt trên băng” Tôi nói nhỏ, mắt nhìn thẳng vào bức tường sau lưng ông. Thay vì trưng bày bằng cấp thì Carlisle lại treo một bức sơn dầu giản dị của Hassam -một người chưa ai biết đến nhưng Carlisle lại rất yêu thích “Bella đang đứng ở đấy. Alice đã nhìn thấy điều đó…không còn thời gian để làm gì ngoài việc lao tới đẩy cô ấy ra. Không một ai nhận thấy…ngoại trừ Bella. Con phải chặn cái xe tải lại, cũng không có ai nhìn thấy…chỉ có cô ấy… đang ở bên cạnh. Con…con xin lỗi Carlisle, con không muốn đặt gia đình mình vào tình huống nguy hiểm…”
Ông đi vòng qua bàn và đặt tay lên vai tôi
“Con đã làm đúng con trai ạ. Dù mọi việc sẽ không dễ dàng cho con…nhưng ta tự hào vì con”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông “Cô ấy đã biết là có điều gì đó…không bình thường ở con”
“Không sao đâu. Nếu không còn cách nào khác thì chúng ta sẽ rời đi. Nhưng cô bé ấy nói sao?”
Tôi lắc đầu với đôi chút chán nản “Chưa nói gì cả”
“Chưa nói gì?”
“Cô ấy chập nhận “câu chuyện” của con – nhưng cô ấy vẫn đang chờ một lời giải thích”
Carlisle trầm tư cân nhắc sự việc
“Cô ấy đã bị va vào đầu – là tại con” Tôi nói nhanh “ Con đã khiến cô ấy bị đập đầu xuống mặt băng khá mạnh. Có vẻ như cô ấy không sao nhưng…con nghĩ rằng sẽ không khó để làm mọi người nghi ngờ câu chuyện cô ấy kể lại”
Tôi tự thấy mình thật đáng khinh khi nói ra những câu này
Carlisle cũng nhận ra vẻ chán ghét trong giọng nói của tôi “Có thể không cần phải làm thế. Sao chúng ta không thử đợi xem câu chuyện sẽ tiếp diễn thế nào? Nhưng có vẻ ta đang có một bệnh nhân cần phải thăm khám đây”
“Đúng ạ” Tôi nói “Con rất lo là mình đã làm cô ấy bị thương”
Vẻ mặt của Carlisle tươi tỉnh hơn, ông vuốt lại mái tóc vàng óng - chỉ sáng hơn màu mắt của ông chút xíu – và ông cười
“Hôm nay là một ngày thú vị với con đấy nhỉ?” Trong suy nghĩ của Carlisle, tôi có thể thấy tình huống trớ trêu này đã trở nên rất hài hước, ít nhất là với ông. Quá nhiều vai trò bị đảo ngược. Đâu đó giữa một giây ngắn ngủi không suy nghĩ, khi tôi chạy hết tốc lực qua bãi đỗ xe đóng băng, tôi đã từ kẻ giết người trở thành người cứu mạng
Tôi cũng bật cười với ông khi nhớ lại trước đây tôi từng chắc chắn Bella không cần bảo vệ khỏi điều gì nhiều như bảo vệ khỏi chính tôi. Buồn cười thật, không tính tới chiếc xe tải, thì tôi vẫn đúng là điều nguy hiểm nhất với cô ấy.
Ngồi lại một mình trong văn phòng của Carlisle – đây là một tiếng đồng hồ dài nhất tôi đã trải qua trong đời - lắng nghe toàn bộ suy nghĩ trong bệnh viện
Tyler Crowley, người lái chiếc xe tải, có vẻ bị thương nặng hơn Bella và mọi chú ý đang đổ sang cậu ấy khi Bella đã được đưa đi chụp X quang. Carlisle đang ký xác nhận vào bảng chẩn đoán Bella chỉ bị thương nhẹ. Dù biết là ông đúng nhưng điều này vẫn khiến tôi hơi lo lắng. Chỉ cần liếc qua khuôn mặt ông là cô ấy sẽ lập tức liên tưởng đến tôi cùng cái sự thật là có điều gì không bình thường ở gia đình tôi… và câu chuyện của cô ấy sẽ được mọi người để tâm hơn. Chắc chắn sẽ có vô số “người tình nguyện” cùng tham gia xét đoán "vấn đề" với cô.
Tyler đang không ngừng tự dằn vặt vì việc suýt giết chết Bella và có vẻ chưa thể ngừng than vãn về điều đó.Tôi nhìn thấy vẻ mặt Bella qua mắt cậu ta, rõ ràng Bella muốn cậu ta ngưng ngay cái điệp khúc “hối tiếc”ấy lại, làm sao cậu ta lại không nhìn ra điều đó nhỉ?
Tôi đã cực kì căng thẳng khi thấy Tyler hỏi Bella tại sao có thể thoát ra khỏi chỗ đó. Bella ngập ngừng…tôi cũng nín thở chờ đợi
“Uhm..” đó là tiếng Tyler nghe được từ Bella. Rồi cô ấy ngưng lại rất lâu khiến cậu ta phân vân không biết có phải câu hỏi vừa rồi làm Bella bối rối không. Cuối cùng cô ấy cũng nói tiếp “Edward đã kéo mình ra”
Tôi thở ra, nhưng hơi thở của tôi bỗng trở nên gấp gáp kỳ lạ, truớc đây tôi chưa bao giờ nghe cô ấy gọi tên tôi. Dù chỉ được nghe qua suy nghĩ của Tyler nhưng tôi rất thích cách cô ấy gọi tên mình. Tôi ước gì mình được nghe trực tiếp….
“Edward Cullen” Bella nhắc lại vì thấy Tyler chưa nhận ra cô ấy vừa nói đến ai. Tôi đã đi đến cửa phòng lúc nào không hay, tay tôi đang đặt trên tay nắm cửa…nỗi khao khát được nhìn thấy cô ấy càng lúc càng mạnh mẽ. Tôi phải tự nhắc nhở mình thận trọng.
“Anh ta lúc đó đang đứng ngay bên cạnh mình”
“Cullen ấy à?" Kì lạ thật!" Mình có thấy cậu ta đâu"…mình thề đấy…."Trời, chắc tại mọi việc diễn ra quá nhanh. Thế cậu ấy có sao không?”
“Mình cũng nghĩ vậy. Anh ta đang ở đâu đó quanh đây, nhưng anh ta không phải dùng đến cáng”
Tôi thấy cái nhìn trầm tư trên khuôn mặt Bella, sự nghi ngờ hằn sâu trong ánh mắt, nhưng Tyler không hề nhận ra những biến đổi nhỏ này.
Cô ấy rất xinh đẹp, cậu ta đột nhiên nghĩ, cho dù những việc lộn xộn này, không phải là kiểu người thông thường của mình….nhưng mình có thể mời cô ấy đi chơi, để đền bù lại ngày hôm nay
Tôi đã ra đến đại sảnh, đang trên đường tới phòng cấp cứu mà không thèm suy nghĩ lấy một giây xem mình đang làm gì. Cũng may cô y tá đã bước vào trước tôi, đến lượt Bella chụp X quang. Khi cô ấy được đẩy đi, tôi đứng lại, tựa lưng vào bức tường ở một góc khuất, cố gắng hiểu tâm trạng của chính mình
Chẳng có vấn đề gì khi Tyler nghĩ rằng cô ấy xinh đẹp, ai mà chẳng nhận ra điều đó. Cũng không có lí do gì để tôi cảm thấy thế này….tôi đang sao thế? Bực tức? Không, cáu giận thì đúng hơn. Không gì diễn tả được cảm xúc của tôi lúc này!
Tôi cố ý nán lại lâu hết mức có thể, nhưng rồi sự nôn nóng đã “dẫn ” tôi đi tiếp đến phòng chụp X quang. Bella đã chụp xong và được đưa trở lại phòng cấp cứu, tôi lén nhìn phim chụp Xquang của cô ấy trước khi y tá quay lại.
Kết quả chụp X quang của Bella khiến tôi bình tĩnh hơn. Đầu cô ấy không hề hấn gì, tôi đã không làm cô bị thương
Carlisle bắt gặp tôi ở đây
“Trông con khá hơn rồi đấy” Ông bình luận
Tôi chỉ biết nhìn thẳng phía trước vì biết không chỉ có riêng chúng tôi ở đây, căn phòng đầy những hộ lý và người đi ra đi vào
“À đây rồi”. Carlisle đưa phim Xquang lên, nhưng tôi không cần nhìn lại nữa. “Ta thấy cô bé hoàn toàn ổn. Con đã làm tốt đấy, Edward ạ”
Sự tán thành của ông tạo ra những cảm xúc trái ngược trong lòng tôi. Lẽ ra tôi có thể vui vẻ, nhưng tôi biết ông sẽ không tán thành những việc tôi sắp làm đây. Ít nhất ông cũng không thể tán thành nếu biết động cơ thực sự của tôi
“Con cho rằng con nên đến nói chuyện với Bella - trước khi cô ấy nhìn thấy bố”. Tôi nói qua hơi thở “Con sẽ thể hiện thật tự nhiên, như không có chuyện gì xảy ra. Mọi thứ chắc sẽ êm xuôi”. Lí do tôi đưa ra nghe cũng có vẻ chấp nhận được.
Carlisle lơ đãng gật đầu, mắt vẫn nhìn vào phim Xquang “Uhm, ý kiến hay đấy”
Tôi đến gần để xem cái gì trên tấm phim đang thu hút Carlisle
“Nhìn những vết thương đã lành này! Không biết bà mẹ đã làm rơi cô bé bao nhiêu lần nhỉ?” Carlisle nói đùa rồi cười một mình
“Con cũng đang nghĩ cô ấy quả là người kém may mắn. Cứ luôn đến những nơi không nên đến và xuất hiện vào những thời điểm không nên xuất hiện
“Ừ, với sự có mặt của con, thì Forks cũng là một nơi không thích hợp với cô bé”
Thấy tôi có vẻ lưỡng lự, ông lại bảo
“Con đi đi. Diễn cho thật thuyết phục nhé. Ta sẽ tham gia cùng con ngay bây giờ đấy”
Tôi vội vã đi ra trong cảm giác có lỗi. Nếu đúng tôi đã gạt được Carlisle thì chắc chắn tôi là kẻ nói dối siêu hạng rồi
Lúc tôi vào phòng cấp cứu, Tyler vẫn đang lầm bầm tự trách mình, còn Bella thì giả vờ ngủ để tránh phải nghe cái “điệp khúc hối lỗi” chán ngắt ấy. Mắt cô nhắm nghiền, nhưng hơi thở lại không đều, ngón tay cử động có vẻ sốt ruột lắm
Từ phía xa, tôi đứng ngắm khuôn mặt cô ấy một lúc lâu. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi được nhìn cô. Sự thật này khiến tôi đau nhói trong ngực. Nguyên nhân của nỗi đau có phải do tôi phải bỏ lại phía sau một “câu đố” hóc búa chưa giải xong? Có thể..nhưng chưa đủ, tôi biết chắc vẫn còn điều gì hơn thế nữa.
Cuối cùng, hít một hơi thật sâu, tôi tiến lại gần.
Khi Tyler nhìn thấy tôi, cậu ấy mở miệng định nói nhưng tôi đưa tay lên môi ra dấu im lặng
“Cô ấy ngủ rồi à” Tôi thì thầm
Bella mở mắt ngay tức thì và chăm chăm nhìn vào mặt tôi. Đôi mắt mở to trong giây lát rồi nheo lại với vẻ ngờ vực. Vẫn nhớ rằng có một vai kịch cần phải diễn nên tôi mỉm cười với cô như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra sáng nay
“Edward này, tớ thực sự xin lỗi cậu nhé” Tyler lại tiếp tục..
Tôi vội đưa tay lên ngăn anh ta lại
“Không va quệt thì sao làm bằng hữu được” Tôi nói đầy hài hước, và chẳng nghĩ gì hết, tôi bật cười vì trò đùa nho nhỏ của mình
Kể cũng đáng ngạc nhiên khi tôi hoàn toàn không chú ý đến Tyler, lúc này chỉ nằm cách tôi vài bước, trên người đầy những vệt máu chưa khô. Trước đây tôi thường không hiểu tại sao Carlisle có thể làm được điều này – không để ý đến máu của bệnh nhân khi chữa trị cho họ. Chẳng lẽ sự cám dỗ liên miên này lại chẳng ảnh hưởng và không nguy hiểm gì sao? Nhưng bây giờ…tôi có thể hiểu tại sao, nếu đã có điều gì đủ sức thu hút toàn bộ tập trung của ta thì sự cám dỗ kia sẽ không còn ý nghĩa gì nữa
Cũng như dòng máu tươi lồ lộ của Tyler lúc này chẳng còn chút hấp dẫn nào so với Bella
Tôi vẫn giữ khoảng cách với cô ấy, nhẹ nhàng ngồi xuống một góc giường của Tyler
“Sao rồi?” Tôi hỏi Bella
Môi dưới của cô hơi trề ra “Tôi chẳng bị gì nhưng họ không cho đi. Mà sao anh không bị cột dính trên xe đẩy giống bọn tôi nhỉ?”
Vẻ nôn nóng của cô ấy làm tôi mỉm cười lần nữa
Tôi đã nghe thấy Carlisle đang đến
“Cô chỉ nên biết thế thôi” Tôi nhẹ nhàng nói “Nhưng đừng lo, tôi đến để “tháo cũi sổ lồng”cho cô đây”
Tôi cẩn thận quan sát phản ứng của Bella khi bố tôi bước vào phòng. Mắt cô mở to, miệng há ra vì kinh ngạc. Tôi rên lên trong lòng, thôi rồi…chắc chắn cô ấy đã nhận ra những điểm tương đồng đặc biệt
“Chào cô Swan, cô cảm thấy thế nào?” Carlisle hỏi. Ở ông luôn toát ra một vẻ dịu dàng tuyệt vời khiến các bệnh nhân cảm thấy thư giãn. Với Bella thì tôi không biết nó có tác dụng ở mức độ nào
“Cháu khoẻ ạ”
Carlisle giờ phim chụp xquang lên “ Phim chụp Xquang của cô rất tốt. Đầu cô có đau không? Tôi nghe Edward nói là cô bị va ở đầu khá nặng”
“Cháu khoẻ mà” Cô ấy thở dài, giọng nói đã có vẻ mất kiên nhẫn, không quên trừng mắt nhìn tôi một cái
Carlisle bước lại gần hơn, nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp quanh đầu Bella cho đến khi tìm thấy chỗ sưng
Một làn sóng cảm xúc kì lạ đột ngột tràn vào người tôi.
Tôi đã xem Carlisle khám bệnh cho mọi người hàng trăm lần trước đây. Ngày xưa, tôi còn có lúc làm trợ lý chính thức cho ông – dĩ nhiên chỉ với những ca không bị chảy máu. Do vậy không có gì mới mẻ khi nhìn ông chạm vào cô gái như thể ông cũng là một người bình thường giống như cô vậy. Tôi cũng đã bao lần thèm muốn sự tự chủ như ông, nhưng cảm xúc đó không giống như lúc này. Tôi đang thèm muốn không chỉ sự tự chủ…tôi đau đớn vì sự khác biệt giữa tôi và Carlisle – đó là ông có thể chạm vào cô ấy một cách nhẹ nhàng mà không cần phải lo lắng vì ông biết mình sẽ không làm gì khiến cô ấy bị đau…
Bella nhăn mặt, tôi co rúm người lại trên ghế vì lo âu. Tôi phải cố tập trung để giữ dáng vẻ điềm nhiên mới được
“Có đau không?”
“Không đau lắm ạ” Bella nói, cằm hơi giật giật
Tôi phát hiện thêm một điểm nữa trong tính cách của Bella: cô ấy là người dũng cảm. Nhưng cũng vì thế cô là người dễ bị tổn thương nhất mà tôi từng gặp,… Không thích để lộ sự yếu đuối… Hay thật…tôi tủm tỉm cười. Bella lại ném cho tôi một cái nhìn giận dữ
“Được rồi” Carlisle nói “ Bố cô đang ngồi trong phòng đợi đấy, giờ thì cô có thể về nhà cùng ông ấy. Nếu có lúc nào cô cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, hay thị lực kém thì hãy quay trở lại đây ngay nhé!”
Bố Bella vẫn đang ở đây à? Tôi lướt qua một loạt những ý nghĩ trong phòng đợi đông đúc, nhưng chưa tìm được suy nghĩ của ông thì Bella lại lên tiếng với vẻ băn khoăn
“Thế cháu không phải đến trường à?”
“Hôm nay cô nên để cho đầu óc thư giãn thì hơn”
Bella liếc về phía tôi “Thế anh ấy có phải đến trường không”?
Phải tỏ ra tự nhiên, như không có chuyện gì…..không được để ý đến những cảm xúc dấy lên khi cô ấy nhìn tôi
“Phải có người thông báo với toàn trường là chúng ta bình an vô sự chứ” Tôi nói
“Thật ra” Carlisle đính chính lại “ Gần như tất cả mọi người trong trường đang tụ họp ngoài phòng đợi”
Tôi đoán cô ấy sẽ khó chịu lắm với cái tin này….vì không thích trở thành tâm điểm chú ý…và đúng như thế
“Ôi không..” Bella ôm mặt kêu lên
Còn tôi thì rất thích thú vì cuối cùng đã có một lần đoán đúng….Tôi bắt đầu hiểu cô ấy
“Thế cô có muốn ở lại bệnh viện không?”
“Không, không” cô ấy cuống cuồng nhảy từ trên giường xuống dưới đất. Do mất thăng bằng nên người Bella loạng choạng, may mà Carlisle đã kịp thời đưa tay ra đỡ.
Một lần nữa, cảm giác thèm muốn được như Carlisle lại trào dâng trong tôi
“Cháu không sao đâu” cô ấy vội nói, hai má ửng hồng
Đương nhiên một bác sĩ đầy kinh nghiệm như Carlisle thừa biết điều đó. Khi chắc chắn Bella đã đứng vững, ông mới buông tay ra
“Cô uống Tenynol để giảm đau nhé”
“Không đến nỗi phải uống thuốc đâu ạ”
Carlisle khẽ mỉm cười khi đặt bút ký vào đồ thị tình trạng sức khoẻ của Bella “Xem ra cô cực kỳ may mắn đấy”
Bella quay về phía tôi, ánh mắt dò xét “ May mắn đấy là nhờ Edward xuất hiện kịp thời đấy ạ”
“Ồ thế à” Carlisle thể hiện sự đồng tình một cách chóng vánh, qua giọng nói của Bella ông đã nhận ra cùng một điều như tôi: Cô ấy vẫn chưa từ bỏ mối nghi ngờ.
“Phần việc còn lại là của con đấy” Carlisle nghĩ “Hãy xử lý theo cách con cho là tốt nhất”
“Cảm ơn nhiều” Tôi nói nhanh qua hơi thở, không người nào khác nghe được. Môi của Carlisle hơi nhếch lên trước câu cảm ơn đầy miễn cưỡng của tôi, rồi ông quay về phía Tyler
“Tôi e là cậu sẽ phải ở lại đây với chúng tôi thêm chút nữa đấy” Ông nói khi bắt đầu kiểm tra các vết thương trên mặt và trên đầu cậu ta.
Đành vậy, tôi là người gây ra tất cả những rắc rối này và không còn cách nào khác là phải tự giải quyết.
Bella đi về phía tôi, không dừng lại cho tới khi gần chạm vào người tôi. Trước vụ lộn xộn này, tôi đã bao lần trông mong cô ấy sẽ đến gần …Bây giờ thì mong ước đã thành hiện thực, nhưng lại theo cách khác hẳn, cứ như một sự giễu cợt của số phận
“Tôi nói chuyện với anh một chút được không?” Bella thì thầm
Hơi thở ấm áp của cô ấy lướt qua mặt làm tôi phải bước lùi lại. Bella vẫn vô cùng hấp dẫn đối với tôi. Mỗi khi ở gần cô ấy là cái bản ngã xấu xa trong tôi lại sống dậy. Nọc độc ứa ra đầy miệng, tôi muốn lao vào cô ấy – khoá chặt cô trong tay, và ấn răng vào cái cổ mềm mại kia… Nhưng ý trí của tôi mạnh hơn, ít nhất là trong lúc này
“Bố cô đang đợi đấy” Tôi nói qua kẽ răng
Bella đưa mắt dè chừng Carlisle và Tyler. Tyler thì chẳng để ý gì đến chúng tôi nữa nhưng Carlisle đang giám sát đến từng hơi thở của tôi “Cẩn thận đấy Edward”
“Tôi muốn nói chuyện riêng với anh, nếu anh không cảm thấy phiền” Bella thấp giọng xuống
Tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng tôi cảm thấy rất phiền, nhưng tôi biết trước sau gì cũng phải đối mặt, tốt nhất là nói luôn bây giờ
Trong lòng tôi có vô số cảm xúc trái ngược nhau khi tôi sải bước ra ngoài, nghe tiếng bước chân vội vã của cô ấy ngay bên cạnh, đang gắng sức để theo kịp tôi
Bây giờ tôi có một màn kịch phải diễn, tôi cũng biết cần diễn như thế nào cho tròn vai của một tên lừa đảo. Tôi sẽ phải dối trá, phải nhạo báng một cách ác ý.
Điều này đi ngược lại mong muốn trong tôi - những mong muốn rất con người mà tôi níu giữ trong bao năm qua. Chưa lúc nào tôi lại muốn được thành thật như lúc này, nhưng cơ hội để thành thật đã bị phá hủy hết rồi
Tôi buồn vô cùng khi nghĩ sự dối trá này lại là kí ức cuối cùng của cô ấy về tôi - một lời từ biệt tệ hại
Tôi quay lại phía Bella với ánh mắt lạnh giá
“Cô muốn gì?”
Cô ấy hơi co người lại trước thái độ thù địch của tôi, mắt mở to – chính là nét mặt luôn ám ảnh tôi
“Anh còn thiếu tôi một lời giải thích” cô ấy nói yếu ớt, làn da trắng ngà giờ tái nhợt đi
Cố lắm tôi mới giữ cho giọng nói của mình có vẻ cục cằn
“Tôi đã cứu cô thoát chết. Tôi chẳng nợ cô cái gì cả”
Bella có vẻ nao núng – còn tôi thì lòng đau như xát muối khi chứng kiến lời lẽ của mình làm tổn thương cô
“Nhưng anh đã hứa …”
“Bella, cô bị va vào đầu và cô chẳng biết mình đang nói cái gì đâu”
Cô ấy hất cằm lên ngang bướng “Đầu tôi chẳng bị làm sao hết”
Giờ thì cô ấy đã nổi giận rồi, điều đó sẽ dễ dàng hơn cho vai diễn của tôi. Tôi nhìn lại cô ấy, gương mặt không biểu lộ một chút thiện cảm nào
“Cô muốn gì ở tôi hả Bella?”
“Tôi chỉ muốn biết sự thật. Tôi muốn biết tại sao mình lại phải nói dối cho anh?”
Những gì cô ấy đòi hỏi hoàn toàn hợp lý - tiếc là tôi phải từ chối
“Thế cô nghĩ là đã có chuyện gì xảy ra?” tôi gần như cắt ngang lời cô ấy
Lời cô ấy vỡ ra như nước tràn bờ “Tất cả những gì tôi biết là anh đã không ở gần tôi, cả Tyler cũng không thấy anh., vì thế làm ơn đừng có nói là do tôi bị đập mạnh vào đầu. Chiếc xe tải đó sắp nghiền nát chúng tôi bỗng nhiên dừng lại. Anh đã để lại dấu tay trên hông của nó, và anh còn để lại một vết lõm sâu trên một chiếc xe khác.. Thế mà anh lại không hề bị xây xước gì cả. Và chiếc xe tải đã làm kẹp chân tôi nhưng anh đã nâng nó lên..” Đột nhiên cô ấy nghiến chặt hai hàm răng, những giọt nước mắt lóng lánh chực trào ra
Tôi vẫn nhìn thẳng vào Bella với vẻ chế giễu, nhưng thực chất trong lòng rất lo lắng, vậy là cô ấy đã nhìn thấy hết
“Cô nghĩ là tôi đã nâng hẳn chiếc xe tải ra khỏi người cô?” Tôi hỏi đầy châm biếm
Bella trả lời bằng cái gật đầu quả quyết
Giọng nói của tôi càng chế nhạo hơn “Chẳng ai tin được điều đó đâu, cô hiểu không?”
Cố gắng kiềm chế nỗi tức giận, Bella trả lời tôi rành rọt từng chữ một “Tôi không định kể với ai hết”
Tôi tin điều đó khi nhìn vào mắt cô. Cho dù rất giận dữ và bị lừa dối, cô ấy sẽ giữ kín bí mật này
“Vậy tại sao..?” Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nỗi ngạc nhiên đã phá hỏng khuôn mặt đang được nguy tạo kỹ lưỡng của tôi
“Thế cô quan tâm đến chuyện đó làm gì?” Tôi cố giữ cho giọng nói có vẻ gay gắt
“Nó quan trọng với tôi” Bella khăng khăng “Tôi chúa ghét nói dối, bởi thế, tôi muốn biết vì lí do gì mà mình phải làm như vậy”
Cô ấy đang muốn tôi tin tưởng cô, cũng như tôi từng tha thiết mong cô tin tưởng tôi, nhưng giờ đây một rào cản đã dựng lên và tôi không thể bước qua được
Tôi vẫn tiếp tục chai lì “Cô không thể cảm ơn rồi dẹp cái chuyện ấy đi được sao?”
“Cảm ơn anh” Bella nói nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn tôi chờ đợi
“Cô nhất định không bỏ qua chuyện này phải không?”
“Đúng thế”
“Vậy thì…” Cho dù muốn tôi cũng không được phép kể cho cô ấy nghe sự thật…mà tôi cũng chẳng hề muốn. Cứ để cô ấy tự nghĩ ra câu chuyện cho riêng mình còn hơn để cô ấy biết tôi là ai, dù cô ấy nghĩ ra chuyện gì cũng không thể tệ hơn sự thật: Tôi chính là cơn ác mộng có thật, bước ra từ những cuốn truyện kinh dị… “Chúc cô vui vẻ với nỗi thất vọng nhé!”
Chúng tôi giận dữ nhìn nhau. Sự tức giận của cô ấy rất lạ lùng, cứ như một con mèo con giận dữ nhưng yếu đuối và vô hại, không hề ý thức gì về hiểm nguy của mình
Má Bella lại đỏ ửng lên, hai hàm răng siết lại “Tại sao anh có vẻ khó chịu đến thế?”
Câu hỏi của cô ấy đúng là vượt xa dự đoán và sự chuẩn bị của tôi. Tôi mất thế chủ động trong vai diễn của mình, mặt nạ đã bị rớt ra, và lần duy nhất trong ngày hôm nay,- tôi nói thật:
“Tôi không biết”
Một lần cuối, tôi cố khắc sâu khuôn mặt cô vào tâm trí mình - vẫn còn một chút giận dữ trên đó, má vẫn ửng hồng - rồi tôi quay lưng bỏ đi.