Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 9
Rèn và Tọa công
(phần 1)
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Những tia sáng cuối ngày dần tắt, Mẫu Sơn chìm vào bóng tối. Nhiệt độ xuống thấp như những ngày đầu thu vùng đồng bằng. Các đại thụ rải rác khắp Thần Phong Môn, sừng sừng trong đêm vạch lên những hình khối kì vĩ.
Đột nhiên hàng loạt đốm sáng lung linh hiện lên trong những tán lá thẫm màu, rồi lao xao hạ xuống mặt đất, di chuyển tới mỗi khu trong Thần Phong Môn, tỏa sáng nhè nhẹ, lay động theo từng làn gió đêm.
Atiyah, Akira, Ryu, Akhil và Phương Đạt há hốc miệng, mặt ngệt ra nhìn một thân cây nhỏ, cao chừng tám chục thước vừa nhảy đến ngay trước cổng kí túc xá Simorgh. Trên ngọn cây, một quả hình cầu, vỏ mỏng trong suốt, bên trong có một điểm sáng nhỏ xíu không ngừng bay lượn. Phía dưới cũng còn hai quả như vậy lẩn khuất đám lá dày.
Bỗng một nhánh cây hạ xuống, hướng về phía năm tên nhóc, những chiếc lá thuôn dài lao xao không ngớt.
Ryu « A » lên một tiếng, vội vàng lôi ra một tử tệ, nhanh như cắt ném vào nhánh cây. Lập tức một quả hình cầu sáng nhàn nhạt, nhè nhẹ bay tới. Ryu chộp ngay lấy, giấu biến vào lớp áo ngực, rồi cùng Atiyah kéo ba tên bạn còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chạy thục mạng vào cổng kí túc, ào ào lướt qua phòng kiểm tra của lão đầu Osam trọc lóc nhăn nheo, rầm rầm lao lên cầu thang rồi vào phòng 516.
Ryu lôi chiến lợi phẩm ra đặt trên bàn nhưng nó không chịu nằm yên, lơ lửng bay giữa phòng sinh hoạt chung. Đốm sáng bên trong dường như thích thú, bay loạn xị bên trong lớp vỏ bọc mỏng dính.
Ryu vã mồ hôi trán, nói trong hơi thở dồn dập:
- Mẫu Sơn quang quả ! Giờ mới biết thực hư thế nào !
Atiyah nhìn Phương Đạt cười cười nói :
- Ta chỉ không ngờ nó tham tiền thế !
Akhil thắc mắc :
- Ngươi mua làm gì ? À, ta tưởng tiền bạc bị thu hết rồi chứ ?
- Suỵt !
Ryu đảo mắt nhìn quanh, hạ giọng giải thích :
- Thấy gì lạ cũng bé bé miệng chứ ! Ta dù gì cũng là tiểu thiếu gia của Kim Điêu gia tộc nha ! Nhưng cũng chỉ dám mang ít thôi. Nhị vị thúc thúc có nói nhỏ với ta là nếu giấu dưới bảy mươi tử tệ trong giới chỉ thì không sao.
- Nhưng ngươi mua quang quả này làm gì ? – Akira hỏi nhưng mắt vẫn thích thú dõi theo khối cầu chứa đốm sáng tinh nghịch đang bay nhảy khắp phòng sinh hoạt.
- À, ... để tìm hiểu !
- Tìm hiểu ? Ngươi chủ về hỏa, mộc hay quang nguyên tố ?
Atiyah đột nhiên tỏ vẻ hứng khởi hỏi ngay. Mấy tên còn lại cũng chăm chú nhìn tên bạn có khuôn mặt tròn nhất trong phòng.
Ryu hơi nhăn nhó một chút rồi mới trả lời :
- Ườm ! Quang và mộc nguyên tố ! Ta vốn không hiểu quang thụ tạo ra ánh sáng kiểu gì. Hơn nữa quang thụ cũng chỉ tồn tại ở Mẫu sơn. Thân phụ ta từng đem một cành đi trồng nơi khác nhưng không ra quả. Chắc Mẫu Sơn có gì đó đặc biệt !
Atiyah thò tay vò vò dúi dúi đầu Ryu, miệng nức nở :
- Khá ! Không nghĩ ngươi khá vậy !
Ryu hất mạnh tay Atiyah, sừng cổ lên định phát tiết bỗng ngó thấy nét mặt của Phương Đạt liền hỏi :
- Ê, ngươi sao vậy ? Lại suy nghĩ linh tinh à ?
Phương Đạt hơi ngượng, than khẽ :
- Ta ... ta chẳng biết gì cả !
Akira bỗng xen vào nói :
- Không biết thì phải học chứ sao ! Cũng nhanh thôi !
Cặp mắt màu bạc của Atiyah nhấp nháy đùa cợt khi nhìn Akira, nhưng rất nhanh quay sang Phương Đạt, tránh đi ánh mắt đe dọa của Akira, Atiyah dường như hết cách, ảo não nói:
- Đành vậy, để ta nói cho các ngươi một phần !
Đoạn, Atiyah phẩy tay, lập tức các cửa sổ sầm sập tự động đóng kín, sau đó hắn ra hiệu cho Ryu và Akira tạo một vùng cấm địa ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Đám Ryu, Akira, Akhil và Phương Đạt ngơ ngác nhìn nhau không hiểu nhưng vẫn ngồi xuống quanh chiếc bàn tròn trung tâm phòng sinh hoạt theo Atiyah. Phía trên, bên ngoài cấm địa nhỏ bé, quang quả có vẻ đã mệt hoặc hết tò mò rồi nên chỉ lờ lững trôi nổi trong không gian, lặng lẽ tỏa sáng.
Giọng nói của Atiyah vang trong đầu Phương Đạt :
- Chúng ta truyền âm trao đổi. Phương Đạt chưa có khả năng đó thì chỉ gật đầu hoặc lắc đầu khi cần, đừng lên tiếng. Đang ở Mẫu Sơn, mấy chuyện bí mật chúng ta cẩn thận chút, nhỡ đâu vi phạm nội qui gì đó !
Bốn tên còn lại lập tức gật đầu. Atiyah tiếp tục truyền âm :
- Ta biết trong phòng chúng ta thì Akhil và Phương Đạt là thân nhất do đã quen từ trước. Tên Ryu khôn lỏi, Akira ít nói. Ậy đừng vội phản đối ! Nghe cho hết đã !
Thấy sắc mặt Ryu hầm hầm không phục, Akira thì lầm lầm lì lì nhưng cũng không phản đối, Atiyah cười cười làm lành rồi mới truyền âm :
- Dù thế nào chúng ta cũng đang ở cùng một phòng, tương lai có thể là một nhóm cùng chung luyện tập và hành động, phải hiểu biết và thân thiết hơn. Vì vậy ta đành phải tiết lộ một phần truyền ngôn của gia tộc Vili, một trong ngũ đại gia tộc lâu đời nhất, có cả gia tộc Ullr của Akhil.
Atiyah đến đây dừng lại, mãn nguyện nhìn vẻ chờ đợi của lũ bạn. Hắn khề khà lấy nước uống, cà kê rề rà vuốt ngực mãi mới chịu tiếp tục :
- Gia tộc ta cùng với truyền thừa Thần Nữ tại Thần Nữ Phong đều nổi danh về khả năng tiên tri. Gần bảy vạn năm trước, cụ tổ gia tộc Vili đã đoán rằng Thần Ma sẽ nổi dậy sau bảy vạn năm. Dĩ nhiên sẽ xảy ra một màn mưa máu gió tanh, giao chiến giữa Thần Ma ngoại giới và cường giả nhân gian sẽ liên miên không dứt. Lớp người này ngã xuống, lớp người kế tiếp sẽ đứng lên thay thế chống lại lũ ngoại xâm.
Tên tóc bạch kim đến đây lại dừng, ánh mắt trong xa mờ vẻ cảm khái.
- Lắm chuyện ! Ngươi bày trò vừa thôi !
Akira lạnh lùng nói, âm thanh sắc lạnh làm Atiyah sụ mặt xuống. Ryu cười nhàn nhạt đầy thích thú nhưng không nói câu nào.
Atiyah nghiêng nghiêng nhìn Akira rồi nói :
- Sao có người khó chịu thế nhỉ !
Bất quá, tên mắt bạc lại truyền âm kể tiếp câu chuyện còn dở dang :
- Khi tin đồn « Huyết lệ đã xuất » lan khắp đại lục, gia tộc ta tiến hành cuộc họp khẩn cấp. Lúc đó, ta trốn xuống mật thất sâu trong lòng đất, lén dùng Nghịch thiên cấm chú thì Tiên tri bài hiện lên mấy cái tên của chúng ta !
Câu cuối Atiyah nhấn mạnh từng tiếng một, sau một hồi thì thào chậm rãi. Hiệu quả có thể thấy rõ trên khuôn mặt lũ bạn. Atiyah cười tươi, nhìn sâu vào mắt từng đứa, rắn rỏi truyền âm :
- Không có ai kém hết, tất cả chúng ta sẽ có ngày danh vang thiên hạ. Vậy nên tên Phương Đạt đừng ủ dột nữa mà phải cố lên. Tên Ryu thành thật hơn, Akira bớt lạnh lùng đi. Chúng ta sẽ là những đồng đội, những bằng hữu tốt của nhau !
Vừa truyền âm, Atiyah vừa đặt ngửa bàn tay phải lên mặt bàn, dùng ánh mắt khuyến khích nhìn Ryu, Akhil, Phương Đạt và Akira khiến mất tên này bất giác lần lượt đặt tay lên nhau như thể phát nguyện một tâm niệm lớn lao.
Atiyah hít mạnh một hơi rồi truyền âm :
- Ta nói luôn một nghi vấn ! Các ngươi còn nhớ lần khảo hạch vừa rồi huyễn ảnh tan, huyết trì khô cạn không ? Còn quỉ đao cũng vô lực rơi xuống !
Phương Đạt thì mù tịt nhưng đã thấy giọng Akhil vang lên bên tai :
- Ừ, nhưng không phải do các trưởng lão ngừng sát hạch sao ?
Tiếng Ryu tức thì chen vào :
- Không phải ! Mà là có thí sinh nào đó đã hủy cấm chế, sau đó còn thôn phệ hết đám u hồn lệ quỉ !
Atiyah tức khắc xác nhận trước sự kinh ngạc của đám bạn cùng phòng :
- Ta nghĩ là Phương Đạt !
Phương Đạt quên cả giao hẹn từ trước :
- Không, không phải ! Ta làm gì có khả năng đó ! Ta lúc đó sợ gần chết thì có !
- Suỵt ! – Atiyah nhăn mặt – Không phải thì thôi, ngươi làm gì mà gào lên thế ! Nhưng ta nghi lắm. Đám lệ quỉ đối với ngươi rất đặc biệt ! Hơn nữa ngươi vừa đi qua huyết trì thì chúng đuổi theo, rồi ... tất cả tiêu tan !
Giọng Akira kinh ngạc :
- Hả ! Ngươi đã luyện đến mức đó rồi à ?
Lúc này Ryu và Akhil đồng thời nhìn chằm chặp Atiyah khiến tên này lại thò tay gãi mớ tóc bạch kim rối bù, miệng lúng búng :
- Ờ ! May mắn thôi !
Tên tóc bạch kim thấy Phương Đạt còn có vẻ ngớ ngẩn đành giải thích thêm:
- Ta chuyên về tinh thần lĩnh vực, mới mở được một phần con mắt thứ ba ! Do đó đám lệ quỉ hung hăng đến đâu cũng không làm gì được ta. Nhưng Phương Đạt à, có thể ngươi là người mạnh nhất trong tương lai đó !
Không hiểu sao Akira, Ryu hay Akhil đều không phản đối. Chỉ có Phương Đạt phát sầu trong lòng, vừa gượng cười vừa lắc lắc đầu không đồng ý. Nó thầm nghĩ mấy tên này quả là bạn tốt. Mọi chuyện êm đẹp qua đi, Phương Đạt mới nhớ lại những biểu hiện kì lạ gần đây, từ cảm giác bị vẫy gọi khi tới gần trường thi, rồi tấm huyền thiết bài hình như có giúp nó khi đang thi, cảm giác nhói nơi ngực trái đúng giây phút nguy cấp. Mà tại sao Atiyah lại nghĩ chính nó tiêu diệt đám lệ quỉ chứ ? Hơn nữa, cửu vĩ hỏa hồ Tuyết Cơ có nói gì mà trong thân thể nó có cả lực lượng tà ác. Nhưng cuối cùng, Phương Đạt vẫn im lặng, nó không muốn có thêm bất kì điều gì khác biệt với lũ bạn cùng phòng.
*
**
Sáng hôm sau, trời mưa. Mưa miền ngược dữ dội, mịt mờ, vun vút trút xuống, quất ràn rạt lên các tàng cây cổ thụ. Chẳng mấy chốc nước thành dòng hối hả đổ xuống những vùng đất thấp hơn.
Phòng 516,
- Trời ạ ! Dậy !
Akhil gào ầm ĩ khi rời phòng riêng mà chỉ thấy Phương Đạt có vẻ sẵn sàng, ba phòng còn lại vẫn im ỉm ngủ ngon lành, mặc kệ tiếng mưa đập vào cửa sổ đồm độp liên tục. Akhil tức đến xì khói, bước đến phòng Ryu, giáng mấy quả đấm ầm ầm lên cánh cửa. Một thoáng sau mới nghe tiếng Ryu đột ngột hét vọng ra xen với tiếng đổ vỡ như thể vội vàng lắm :
- Đợi chút ! Đợi chút ! Xong ngay đây !
Đồng loạt những âm thanh hỗn loạn tương tự vọng ra từ phòng Akira và Atiyah.
Phương Đạt bấm bụng cười ngước nhìn quang quả giờ chỉ còn lờ mờ sáng đang phiêu phiêu hạ xuống chiếc bàn tròn của phòng sinh hoạt chung.
Gần một khắc thời gian sau, năm tên phòng 516 kí túc xá Simorgh hối hả lướt đi dưới mưa. Ryu đã lấy ra một chiếc ô lớn đường kính gần hai trượng tự bay phía trên che cho cả bọn. Nhưng tốc độ quá nhanh nên Atiyah phải triển khai một phong hệ phép tắc cơ bản đánh bạt đi những giọt mưa hung hãn. Còn Akhil và Akira sốc vai Phương Đạt lướt đi ngay phía sau.
Đến phòng ăn, tầng một Đại Sảnh Đường, cả lũ ngao ngán nhìn. Chật kín. Ồn ào huyên náo.
- Kia rồi ! Tới luôn !
Atiyah miệng hét, thân người đã phóng tới một bàn góc trong cùng phía xa. Nhưng ngay lập tức nó nhẩy cẫng lên, ngó quanh quất, rồi lại méo xẹo mặt từ từ ngồi xuống. Cái đầu tóc bạc hơi ngoẹo sang một bên, thẫn thờ cam chịu.
Bốn tên phòng 516 nhanh chóng hiểu ra nguyên do.
Hôi quá !
Trời ạ, hôi không phải kiểu lâu ngày không tắm, mà pha trộn giữa kiểu đó với một thứ mùi lạ rất mạnh nhưng khó ngửi. Cũng có thể ai đó dùng một thứ nước thơm để khử mùi nhưng không hiệu quả. Thứ nước thơm không dịu mà quá mạnh, sắc như dao dẫn đạo thứ mùi nồng nặc sộc lên mũi đám nhóc phòng 516.
Ryu mặt trắng bệch còn Akira trông nhợt nhạt xanh xao bưng mũi như muốn kìm chế một tiếng hắt hơi. Akhil nhìn quanh rồi âm thầm đánh mắt về một bàn bên cạnh có năm tên tóc xoăn, da ngăm đen, trang phục chỉ là mấy tấm vải xỉn màu quấn lại.
Ryu và Akira phát hiện ra chúng ngồi gần chiếc bàn trời đánh đó nhất nên trừng mắt nhìn tên Atiyah vốn chọn được vị trí cách xa nhất. Akira chừng như sắp ngất vì thiếu thanh khí hoặc vì bị mùi lạ tấn công ghê quá, thò tay lấy ra một bông hoa màu trắng, cánh thuôn dài, nhị hoa màu vàng xanh cũng rất dài và kiêu kì. Lập tức một mùi thơm nhẹ lan tỏa. Akhil cũng ra tay huy động một dòng khí nhè nhẹ tạo thành một luồng gió thổi ngược về phía bàn năm tên tóc xoăn.
Atiyah thấy vậy liền vờ vịt quạt quạt, miệng liên thiên :
- Nóng quá, nóng quá ! Mới sáng sớm đã thế này !
Mấy tên tóc xoăn dường như không biết rõ nguyên do, quay sang cười cười thân thiện. Lũ bạn phòng 516 vội vàng nặn ra mấy nụ cười đãi bôi để đáp lễ.
Nhưng sự khó chịu chưa hết. Một đám gần đó gồm năm tên tóc đen, mắt nhỏ tí gian xảo nhưng mồm miệng thì như lệnh vỡ, oang oang lao lao bằng thứ tiếng ríu rít như chim rất khó nghe, cứ như kim châm vào màng nhĩ. Atiyah không hiền lành gì, cầm thìa gõ lanh canh rồi hát một bài hát ngang phè phè, không chút trầm bổng quyến rũ. Hắn chỉ chịu ngừng khi đám âm thanh như chim hót kia lặng đi, tảng lờ luôn mấy cái liếc ngang khó chịu của đối phương. Ryu cười khùng khục trong cổ họng, giơ ngón cái vẻ tán dương Atiyah. Ba tên còn lại cũng không nhịn được cười.
Atiyah thích chí, cười rất quỉ quái, miệng nói :
- Xong rồi, ăn thôi !
Nhưng khuôn mặt hơi dài rất anh tuấn của hắn trở nên méo xẹo chảy dài ngao ngán khi nhìn xuống phần thức ăn vừa bồng bềnh hạ xuống.
- Khoai tây nghiền ! Rất tốt cho trí não !
Akira điềm nhiên nói và bắt đầu một cách nhỏ nhẹ. Ryu, Akhil và Phương Đạt cố nín cười trước vẻ sững sờ của tên cao nhất phòng. Atiyah vừa ăn vừa ngó Akira như ngó một sinh vật lạ.
Đột nhiên,
« Keng ! »
Chiếc thìa Atiyah đang cầm trên tay bỗng rơi xuống, chạm mạnh vào thành đĩa, vang lên một tiếng trong trẻo khiến tên mắt bạc tỉnh hồn. Akhil và Ryu vội cau mày nhìn theo ánh mắt của Atiyah :
- Ôi, tiên nữ !
Giọng Akira vang lên nhạt nhẽo :
- Ngớ ngẩn !
Ryu và Akhil không thèm đôi co, lắc lắc đầu nhìn Akira vẫn đang cắm cúi ăn một cách chậm dãi.
Chính giữa phòng là năm đại mỹ nhân. Nhỏ nhất là Thủy Lan, mái tóc màu xanh nước biển buông dài, khuôn mặt thanh tú lanh lợi với sống mũi cao chiếc miệng nhỏ đỏ thắm như hoa xuân. Đối diện với nàng là một thiếu nữ tóc hung đỏ chừng mười bảy mười tám tuổi, da nâu, thân hình rực lửa, cổ áo lại khoét hơi sâu khoe những đường cong mê hồn lạc phách. Đôi môi rộng và căng mọng thỉnh thoảng lại hé cười như khiêu khích, như mời gọi nhưng vẫn có vẻ kiêu hãnh khó gần. Giữa nàng và Thủy Lan là một chị em sinh đôi da trắng ngần, tóc vàng, nụ cười trong sáng làm sáng bừng cả một khoảng không gian. Còn lại là một thiếu nữ tầm mười lăm tuổi, tóc mây như suối chảy dài phủ xuống cơ thể thanh xuân tao nhã. Tiếc rằng cặp mắt như hồ thu vời vợi của nàng phủ đầy sương lạnh, kiêu kì xa cách. Mỗi một lần thiếu nữ này chớp mắt, tựa hồ cái miệng Atiyah lại trễ ra một chút.
Phương Đạt ngồi gần Atiyah nên trông thấy dung mạo thiếu nữ tóc đen, đệ nhất mỹ nhân của bàn, lạnh lùng phán :
- Loại 3 thôi !
« Hả ? »
Thật là sấm nổ giữa trời quang, mặc dù Phương Đạt chỉ nói vừa đủ nghe cho lũ bạn cùng phòng.
Akira cũng phải kinh ngạc, ngó Phương Đạt sững sờ. Còn đám nam nhân trong phòng ăn đều nhìn tên nhóc con như nhìn kẻ thù, thậm chí có kẻ còn hầm hừ đứng lên.
Phương Đạt cau mày nhỏ giọng thì thào :
- Ta nói sai sao ?
Mỹ nhân tóc đen thoáng tia tức giận xen ngạc nhiên nhưng cũng không có động thái gì phản đối.
« Rầm ! »
Một trang hán thân thể cao lớn cùng một thanh niên tuấn tú da trắng như trứng gà bóc đồng thời đập bàn đứng lên, từ hai dãy bàn khác nhau.
Âm thanh lạnh lẽo từ thiếu niên tuấn tú vang lên trước :
- Oắt con hỗn đản ! Ngươi dám công khai nhục mạ Sakura tiểu thư sao ? Thần Phong Môn sao lại có đệ tử như ngươi được !
Trang hán thân thể cường hãn mặt đỏ mặt, có lẽ tức giận vì quá chậm chạp không kịp lấy lòng mỹ nhân, giọng rổn rảng :
- Phương Đạt ! Ngươi là kẻ đứng bét, là ...
Lập tức một thanh âm từ lầu trên của Đại Sảnh Đường truyền xuống :
- Là sao ?
Tức thì trang hán và thiếu niên tuấn tú tái mặt ngồi xuống, im re. Mọi người đều đoán đó là Thiện Di trưởng lão.
Atiyah trừng mắt cảnh cáo nhìn lại tên trang hán, thiếu niên tuấn tú cùng lũ nam nhân trong phòng. Những nữ nhân khác ném tia nhìn thích thú về phía Phương Đạt. Nhưng có điều tất cả đều có điểm chung trong ánh mắt đều ẩn hiện một vài phần coi thường đối với năm người của phòng 516.
Atiyah giờ quay sang Phương Đạt nhăn nhó :
- Phương Đạt à, ngươi thật quá quắt ! Ngươi học đâu cách ăn nói kinh khủng vậy ?
Phương Đạt lầu bầu trong miệng không trả lời, bụng than vãn « tại quà tặng của Băng Cơ hỏa hồ chứ tại ai ! »
Ryu cũng có dáng vẻ bất thiện :
- Ngươi lần sau ăn nói suy nghĩ chút ! Quả thật nàng ta cũng đẹp mừ !
Akira phì ra một hơi bực bội :
- Ryu, ngươi mới mười một tuổi thôi đấy, nứt mắt mà đã ...
Akhil lập tức xua xua tay ngăn cản vụ cãi vã trực nổ ra. Atiyah lắc lắc đầu lẩm bẩm « quái đản, quái đản », nhìn về phía bàn ngũ đại mỹ nhân than « mất hết cơ hội của ta rồi ».
Ryu lúc này đã chuyển đề tài :
- Tầng một sao lại đông thế này, phải đến gần bảy trăm người ?
Akira giọng đanh lại :
- Ta đoán tại năm cô ả kia ! Bình thường chỉ sáu trăm ! Là gần trăm tên kì trước chạy xuống ! Nội qui đâu có cấm chạy từ tầng trên xuống tầng dưới!
Ryu và Akhil trố mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng và tức giận của Akira, riêng Atiyah bưng miệng cười hinh híc.
Phương Đạt không để ý tới biểu tình của mấy người bạn, rút một thư tịch mỏng dính ra coi :
- Nhanh lên, chúng ta học rèn sáng nay !
Mặt Atiyah tức khắc lại dài ra ngán ngẩm, miệng than thở não nề :
- Rèn ? Thật là một ngày đẹp làm sao !
Ngoài kia mưa đã ngớt nhưng vẫn còn nặng hạt, trời vẫn u ám, lá cây rụng đầy trên nền Mẫu Sơn trong khuôn viên Thần Phong Môn.
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 06-06-2009 at 09:14 AM.
|