Quang Kiếm... hà hà, là đệ tử Kiếm Thánh?" Trong vũng máu, nữ lang áo hồng gắng gượng đứng dậy. Tận mắt thấy một kiếm kinh thiên động địa khi nãy, trong mắt nàng ánh lên nét kinh ngạc xen lẫn vui mừng, bật thốt: "Lẽ nào ngươi là, là... Vân Hoán?"
"Diệp Tái Nhĩ. A Đô." Gã thanh niên cũng đứng trong vũng máu, tra kiếm vào bao, khóe miệng thoảng qua nụ cười hiếm hoi, quay đầu nhìn hai chị em loạng choạng đứng lên. "Thật không ngờ gặp lại được các người."
Thật là... ai mà ngờ được? Lần này tới sa mạc Bác Cổ Nhĩ không một bóng người của Sa Quốc chấp hành nhiệm vụ, lại gặp được bằng hữu quen biết thuở thiếu thời! Những dân tộc du cư trên sa mạc ấy, chỗ nào có nguồn nước và đồng cỏ thì họ đến, chẳng hề có chỗ ở cố định. Năm mười sáu tuổi y theo người nhà quay lại Già Lam thành, chẳng bao giờ nghĩ còn có thể gặp lại bọn tỷ đệ Diệp Tái Nhĩ.
"A Đô, đệ mau qua đây, đệ xem đây là ai!" Dưới ánh trăng, cô nương áo hồng Diệp Tái Nhĩ nhìn rõ mặt đối phương, mừng mừng tủi tủi kéo đệ đệ đang kinh hồn bạt vía, "Đệ mau lại xem, đây là ai?"
Thiếu niên mặt mũi đầm đìa huyết lệ bị kéo lên phía trước, lúng ta lúng túng ngẩng đầu nhìn gã thanh niên cao hơn mình cả một cái đầu, đột nhiên ngẩn ra, sau đó dùng mu bàn tay dụi mắt lia lịa, nhìn đi nhìn lại. Đến khi nhìn rõ Quang Kiếm ngời ngời ánh bạc, cậu kinh ngạc vui mừng nhảy lên, thoắt ôm chặt cổ đối phương: "Vân Hoán! Vân Hoán! Vân Hoán trở về rồi!"
Những mục dân đang tháo chạy tán loạn xung quanh đó lục tục trở về, nghe thấy tiếng hoan hô của hai tỷ đệ, rất nhiều người lập tức xúm lại, vây quanh kiếm khách trẻ tuổi đó. Nhưng họ tỏ thái độ khá lạ lùng, đám tộc nhân lớn tuổi vẻ mặt vô cảm, ánh mắt nghi ngờ dò xét người mới tới, lạnh nhạt hàn huyên mấy câu. Chỉ có đám mục dân trẻ tuổi hớn hở túm lại, vỗ vai ồn ào thăm hỏi. Đều là bạn bè quen biết của y thuở nhỏ sống tại Sa Quốc, bây giờ đều đã lớn lên, trở thành thanh niên oai hùng dũng mãnh rồi.
Tuy thế, Vân Hoán lại có phần lúng túng. Nhiều năm sống trong quân đoàn khiến mọi phản ứng của y đã trở nên lãnh đạm, gần như không biết phải đáp lại sự nồng nhiệt ấy thế nào. Những bàn tay vui vẻ đưa ra vỗ vai bị y vô thức lách người tránh né không để lộ chút dấu vết, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt đúng lễ tiết.
"Vân Hoán! Ngươi còn nhớ ta là ai không?" Chợt một đôi tay nhanh hơn hẳn, y nghiêng mình đi nhưng tránh không khỏi, đôi tay rắn chắc đó lập tức nắm chặt hai vai y, bên tai nghe có tiếng người cười ha hả. "Ta là Áo Phổ! Là tên Áo Phổ to con ngày xưa mỗi lần vật lộn hay đè ngươi ra đánh ấy mà, quên rồi hả?"
Áo Phổ? Y thoáng ngẩn người, ngước đầu nhìn khuôn mặt màu đồng hun, tấm thân cường tráng cùng nụ cười cởi mở. Đây chính là hán tử cao lớn khi nãy đã cầm kiếm lao vào giữa đám ma điểu tìm cách cứu Diệp Tái Nhĩ, đệ nhất dũng sĩ Áo Phổ.
Khóe miệng Vân Hoán không kìm nổi thoáng hiện nụ cười, nhưng chẳng nói gì, chỉ hơi nghiêng vai. Không biết y sử lực thế nào, thân mình đã vuột khỏi tay đối phương, lùi lại phía sau một bước.
Những bàn tay nồng nhiệt vươn ra đều rơi vào khoảng không, Áo Phổ không nhịn được, sững người lại. Đống lửa lại được đốt lên, nhìn trang phục cử chỉ của đối phương, chợt hiểu thân phận ngày nay của Vân Hoán, thần sắc mọi người lập tức trở nên nguội lạnh. Diệp Tái Nhĩ lặng lẽ nhìn người khách vừa tới, chừng như muốn buột miệng kinh hô, nhưng hàm răng trắng muốt lại cắn chặt vào môi, cố gắng nén nhịn.
"Vân Hoán! Cả nhà huynh năm đó đã dời đi đâu, đều không về lại đại mạc sao?" Chỉ có thiếu niên A Đô chưa cảm thấy sự thay đổi thái độ của mọi người, vẫn còn tâm trạng vừa vui mừng vừa kinh ngạc vì thập tử nhất sinh lại tha hương ngộ cố tri, một mực lôi kéo đối phương vào trướng. "Mau mau vào đây uống rượu sữa ngựa tỷ tỷ mới cất... xem xem có ngon hơn rượu trước đây huynh uống không nhé! À, huynh có biết bây giờ tỷ tỷ đã là tộc trưởng rồi không? Mấy năm nay thật quá nguy hiểm, tỷ tỷ dẫn dắt mọi người trốn chạy trên sa mạc, bị đám quân Thiên Sát đó truy đuổi, nửa khắc cũng không dám ngưng nghỉ, huynh mau lại đây..."
Vừa nói được một nửa, màn trướng đã vén lên, cánh tay thiếu niên đột nhiên khựng lại, loạng choạng lùi ra ngoài. A Đô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn tộc trưởng tỷ tỷ đứng chặn trước mặt mình.
"Trong trướng cất giữ thần vật của tộc, người ngoài không được vào." Diệp Tái Nhĩ vừa quấn lại tóc gọn gàng, áo hồng nhuốm máu, vẫn lạnh lùng chặn ngang cửa, ánh mắt dừng ngay trên người ân nhân vừa cứu mạng mình, dằn từng chữ một: "Đặc biệt là thiếu tướng của quân đoàn Chinh Thiên đế quốc Thương Lưu như các hạ!"
"Vân Hoán!" Giật nảy mình, thiếu niên A Đô thấp giọng gọi, kinh hoàng quay đầu lại.
Đống lửa đã đốt lên, ánh lửa hồng bập bùng chiếu lên bộ quân phục hai màu bạc - đen trên mình khách, nơi cổ tay và vạt áo đều có thêu ký hiệu loài chim hai đầu cánh vàng. Còn sáu chiếc cánh là tiêu chí thể hiện thân phận tướng lĩnh trong quân đoàn Chinh Thiên của đế quốc Thương Lưu.
A Đô không dám tin vào mắt mình, quan sát trang phục trên người Vân Hoán, đôi mắt trong trẻo sáng ngời chợt tối sầm lại. Vân Hoán đứng ngoài cửa trướng, cảm giác bàn tay thiếu niên đang nắm chặt tay mình, từng ngón từng ngón tay dần nới lỏng, khóe miệng chợt để lộ nụ cười nhạt. Y không đợi đối phương buông hẳn, chỉ hơi lật tay đã hất thiếu niên ra, khẽ cúi đầu với hồng y nữ tử đứng chắn ngang cửa: "Chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, ta cũng có việc gấp, không thể nán lại lâu. Giao nhân khôi lỗi của ta còn đang đợi."
Ngập ngừng một lát, quân nhân trẻ đang trầm ngâm đó nói thêm một câu: "Ta chỉ muốn mua của các người hai con xích đà và một chiếc thuyền cát, thế nào?"
Diệp Tái Nhĩ đanh mặt lại, dường như hơi khó nghĩ, ngẩng đầu nhìn những người già và tộc nhân vây quanh mình một lượt, không biết trả lời thế nào. Từ lần tạo phản vì không thể nhẫn nhục năm mươi năm về trước, những người Hoắc Đồ bộ như bọn họ đã bị đế quốc Thương Lưu truy sát nhiều năm ròng, cho dù gắng hết sức trốn chạy tới vùng đất bồi hoang vu hẻo lánh, cũng không tránh khỏi một năm, nửa năm lại bị bức ép tàn sát. Bộ tộc của họ chẳng khác nào loài chim bơ vơ lưu lạc không chỗ trú chân, nhất định phải dùng toàn lực trốn chạy trên sa mạc hoang vu không một bóng người này. Trên con đường lưu vong mấy chục năm đó, đã có bao nhiêu tộc nhân chết trong tay quân đội đế quốc Thương Lưu?
Mối hận thù sâu sắc này dường như đã khắc cốt ghi tâm, nếu đổi lại là quân nhân Thương Lưu khác, ngay khi bước vào doanh trướng đã bị toàn tộc hợp lực giết chết. Nhưng, người đến lần này lại là Vân Hoán. Là Vân Hoán đã cùng bọn họ lớn lên.
"Diệp Tái Nhĩ, đừng ép ta". Nhìn thấy nét phẫn hận trên mặt các trưởng lão, hiểu ngay mình sẽ nhận được hồi đáp ra sao, ánh mắt thiếu tướng đế quốc chợt lạnh băng, giọng điệu đã trở nên sắc bén: "Đừng bức ta phải tự mình động thủ, ta không muốn làm sự tình xấu đi... Ta chẳng qua chỉ muốn tới núi Không Tịch gặp sư phụ, cần có thuyền cát và xích đà."
Thái độ vừa uy hiếp vừa khẩn cầu hết sức lạnh lung, trấn tĩnh đó đột nhiên dập tắt hoàn toàn niềm vui sướng trùng phùng khi nãy.
"Vân Hoán?" Thiếu niên A Đô bị sát khí lạnh lùng đó làm chấn động, không kiềm chế nổi lui lại một bước, nhìn kẻ từng cùng mình vui đùa lúc nhỏ đó, lẩm bẩm đầy nghi hoặc: "Huynh, huynh đang đe dọa... muốn giết hết bọn ta ư?"
"Đây không phải đe dọa, ta chỉ nói theo luật lệ. Đế quốc có quy định: trên thuộc địa, phàm bất cứ tài vật gì của mỗi cư dân, khi cần thiết, quân đội đế quốc đều có thể trưng dụng không cần hoàn lại." Ánh mắt thiếu tướng chẳng chút lễ độ, tay đặt lên chuôi kiếm, chằm chằm nhìn nữ tộc trưởng, nhắc lại lần nữa, "Ta cần hai con xích đà và một chiếc thuyền cát."
"Vứt cái thứ luật lệ thối tha của đế quốc đi!" Một giọng nói lạnh lùng cất lên, kích động kèm phẫn nộ từ đám thanh niên trong tộc, vô số người xông lên phía trước giận dữ chửi mắng, tuốt sẵn gươm đao, nhưng bị Áo Phổ cao lớn ngăn cản lại, lạnh lùng trầm giọng quát: "Đối phương là đệ tử Kiếm Thánh! Đừng tìm đường chết!"
"Đệ tử Kiếm Thánh?" Đám người Hoắc Đồ bộ đồng loạt ngớ ra, chỉ riêng một lão phụ nhân tóc hoa râm, chống gậy lẩm bẩm, ánh mắt oán độc sôi sục. "Nữ Kiếm Thánh Mộ Yên trong Không Tịch cổ mộ sao? Môn phái Không Tang Kiếm Thánh sao lại thu nhận rợ Băng làm đệ tử? Mộ Yên Kiếm Thánh ngủ yên đã trăm năm, lẽ nào thần trí đã thật sự lú lẫn rồi sao?..."
"Giết!" Tiếng lẩm bẩm của lão phụ nhân còn chưa dứt, đột nhiên khăn bịt đầu của bà ta xổ tung ra, mái tóc hoa râm bay tung lên. Gương mặt bà lão tái nhợt, lùi lại ba bước dài, cô bé tóc vàng bên cạnh thét lên, nhào lại đỡ lấy bà ta: "Bà ngoại! Bà ngoại!"
"Còn dám có chút gì vô lễ với sư phụ ta, ta sẽ lấy đầu bà đó." Thiếu tướng Thương Lưu vốn luôn giữ thái độ kiềm chế, lúc này sát khí trong mắt đã hiện rõ, bàn tay cầm kiếm chợt nổi đầy gân xanh, hung tợn đe dọa bà cụ già nua. Thái độ hung hãn đó nhất thời đã trấn áp được đám người Hoắc Đồ bộ, nhưng mặt khác lại kích động tinh thần phản kháng mãnh liệt của đám mục dân.
"Giao cho hắn!" Đang lúc giằng co, thân làm tộc trưởng, Diệp Tái Nhĩ áo hồng chợt thốt lên: "Giao cho hắn những thứ hắn cần!"
"Diệp Tái Nhĩ..." Trong đám tộc nhân xung quanh bắt đầu có những tiếng rì rầm phản đối.
"Không phải là giao cho quân đội Thương Lưu, cứ xem như là báo đáp hắn đã cứu toàn tộc chúng ta khỏi bầy linh điểu thôi." Ánh mắt Diệp Tái Nhĩ sắc lạnh như băng tuyết, từng chữ từng chữ một hạ lệnh: "Người của sa mạc ân oán phân minh, yêu cầu của ân nhân cứu mạng, không ai có thể cự tuyệt."
Đám mục dân nhìn nhau, đều biết tộc trưởng nói không sai. Tiếng thì thầm kháng nghị dần dần dịu lại. Lão bà lẩm bẩm mấy câu, đoạn vén màn trướng quay đi thu xếp đám gia súc trong chuồng. Đứng ngoài cửa trướng đợi đám tộc nhân chuẩn bị đồ đạc, Diệp Tái Nhĩ nghiêng mình, kéo A Đô đang đứng ngẩn ra đó lại gần, ôm cậu bé vào lòng: "Đừng gần gũi với hắn nữa, nói không chừng, hắn có khi sẽ dẫn đám ma quỷ đó đến truy sát chúng ta!"
"Diệp Tái Nhĩ tỷ tỷ!" Thiếu niên không nhịn nổi quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh băng của gã quân nhân một lượt, phảng phất nét sợ sệt, vội dựa sát vào tay tỷ tỷ, thân mình khẽ run lên.
"Lần này ta tới đây không phải để truy sát các người." Hiển nhiên ngày trước chung sống tại đại mạc hoang vu đã quá hiểu bộ tộc này, Vân Hoán rời tay khỏi cán kiếm, cụp mắt xuống. "Ta có nhiệm vụ khác, các người không phải lo lắng."
"A... ngươi là quân nhân của đế quốc Thương Lưu, quay về chẳng lẽ không đem tin tức của người Hoắc Đồ bộ chúng ta báo lên thượng cấp để lĩnh công sao?" Diệp Tái Nhĩ cười nhạt, nhìn nam tử thanh mai trúc mã với nàng trước kia, ánh mắt vừa bi ai vừa quật cường. "Thương Lưu đế quốc các ngươi truy sát chúng ta năm mươi năm nay, vẫn chưa có cách nào một mẻ hốt trọn tất cả. Đây quả là công lao to lớn mà..."
Vân Hoán thần sắc vẫn không đổi, cúi mặt xuống nhìn bội kiếm trong tay, lạnh nhạt trả lời: "Nếu như nguyên soái không hỏi tới, ta sẽ không nói."
Câu trả lời đó ngược lại khiến Diệp Tái Nhĩ sững sờ một thoáng, đoạn phá lên cười: "Không hỏi thì không nói? Nếu hỏi thì sao?"
"Đương nhiên là sẽ nói thật. Thân là quân nhân của đế quốc, tuyệt đối không được nói dối thượng cấp." Vân Hoán trả lời không chút biểu tình: "Chẳng qua từ khi ta gia nhập quân đoàn tới giờ, Vu Bành nguyên soái chưa bao giờ hỏi đến việc riêng của ta. Ta nghĩ không có chuyện bất ngờ, lần này ngài cũng sẽ không hỏi đến."
"Vân Hoán, tính tình ngươi sao vẫn cứ ngang ngạnh như vậy?" Lối trả lời chém đinh chặt sắt đó khiến Diệp Tái Nhĩ không nén nổi nở nụ cười, không biết nên phẫn nộ hay nên cảm thấy an ủi. Miệng mỉm cười mà ánh mắt sáng trong lại trở nên ảm đạm, nàng siết chặt đệ đệ trong lòng.
"Tỷ tỷ, tỷ... sao tỷ lại phát run?" Thiếu niên mười ba tuổi không biết che giấu, kinh hoảng ngước đầu lên.
"Không sao cả." Diệp Tái Nhĩ hất đầu, mái tóc dài vàng óng bay phấp phới, dứt khoát quay đầu, "Xích đà và thuyền cát đều xong rồi. Vân Hoán, từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai."
Nói chưa dứt lời, thiếu tướng của Thương Lưu đế quốc đã tới bên xích đà và thuyền cát, rõ ràng không yên tâm với những thứ đối phương đã chuẩn bị, kiểm tra một lượt cực kỳ thành thạo nhanh nhẹn. Xác nhận không giấu bất kỳ cơ quan nào, y mới quay sang khẽ gật đầu với nữ tộc trưởng, lạnh lùng dắt xích đà, quay người đi: "Đã làm phiền rồi."
Cả đám di dân Hoắc Đồ bộ tụ tập trước trướng, trơ mắt nhìn thiếu tướng trẻ tuổi này vừa cưỡi vừa dắt theo gia súc trong tộc nghênh ngang bỏ đi, mấy thanh niên không nhịn nổi đã giương cung lắp tên, nhắm vào sau lưng kẻ dám ngang nhiên cướp đoạt đó.
"Dừng tay!" Áo Phổ muốn ngăn cản nhưng đã chẳng kịp, mấy mũi tên vô thanh vô tức xé toạc bầu không khí, vùn vụt lao đi!
"Vân Hoán!" Trong chớp mắt, A Đô nghe thấy tỷ tỷ hét lên thất thanh.
Song, thiếu tướng của Thương Lưu đế quốc vẫn không dừng bước, chỉ phất tay một cái, đã thu hết những mũi tên bay đến vào tay, ngón tay hơi dừng lại, tựa như cân nhắc xem có nên phản kích hay không. Mấy thanh niên lỗ mãng trong tộc đó kinh hoảng lui ra sau, nháy mắt đã thấy những mũi tên khi nãy vun vút bay trở lại, tốc độ nhanh gấp ba lần lúc trước, họ còn chưa kịp lùi đã bị đâm trúng vào tâm oa.
"Ai da!" Trong tộc vang lên một loạt tiếng hô hoán, bạn bè người thân của đám thanh niên đó vây lấy xung quanh, cuống quít đỡ họ dậy, kinh hoàng chửi mắng. Nhưng đám thanh niên ngã trên mặt đất chỉ đờ ra như kẻ ngốc, hồi lâu mới thở phào một tiếng, tự mình đứng dậy, mũi tên ở tâm khẩu (1) rơi ra.
Mũi tên nào cũng đều nhẵn nhụi, đầu mũi tên đã bị bẻ gãy.
(1): Vị trí bộ phận tâm oa, tức bộ phận tâm khẩu (ngực) , cũng chính là chỗ lõm phía dưới chính giữa của xương ức (xương lồng ngực), trên thực tế chính là vị trí của dạ dày. Đó là nhiều vị trí chứ không phải chỉ một điểm nào đó (Theo baidu.com)